Giường Trên Ngày Nào Cũng Bị Giường Dưới Chọc Tức Hộc Máu

Chương 49


Đọc truyện Giường Trên Ngày Nào Cũng Bị Giường Dưới Chọc Tức Hộc Máu – Chương 49

Vương Tiểu Thiên cuối cùng vẫn nhận ba cái lì xì kia với ý nghĩ để cho chắc, cùng lắm không dùng đến thì lại trả về.

Nhìn từ tình hình hiện tại thì chắc Tiêu Ngọc Hoành đã thôi nghi ngờ cậu rồi, nhưng Vương Tiểu Thiên lại sợ, sợ hắn có khi đang cho mình vào tròng, sau đó tìm cơ hội vạch mặt cậu.

Trong tay Tiêu Ngọc Hoành không hề có chứng cứ chứng tỏ cậu là Hàn Tuyết Thiên, em gái cũng bảo vệ cậu rất tốt, nhưng nếu hắn đã biết thừa rồi, muốn túm được sơ hở của cậu rất dễ, ví dụ như lúc cậu ra khách sạn thay đồ nữ, sau đó đối phương làm một quả tông cửa xông vào chẳng hạn.

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Vương Tiểu Thiên không biết có nên liều mà cược ván này không.

Vì thế cậu nghĩ rồi lại nghĩ, xong bèn hỏi Tiêu Ngọc Hoành: “Sư phụ chơm chơm~ mặc xường xám xong có được thưởng gì không?”

Tiêu Ngọc Hoành biết không cho cậu chút lợi thì cậu sẽ không làm, thế là vui vẻ nói: “Em muốn gì thì đều cho em hết.”

Bố muốn tài khoản của mày. Vương Tiểu Thiên lẩm bẩm trong bụng, nhưng lại không thể nói ra được, sợ Tiêu Ngọc Hoành nghi ngờ.

Nghĩ một chút, Vương Tiểu Thiên nũng nịu nói với Tiêu Ngọc Hoành: “Vậy em muốn sư phụ chơm chơm hứa với em một chuyện~”

Tiêu Ngọc Hoành lẹ làng vung lưỡi hái giết chết một quái tượng đá, sau đó quay lại nhìn Vương Tiểu Thiên, rất thoải mái: “Em nói đi.”

“Giờ người ta chưa nói đâu~ chờ nghĩ xong đã rồi nói lại với sư phụ chơm chơm nhé~” Vương Tiểu Thiên ẻo lả nói, cho mình một cái bảo đảm, như vậy lỡ chưa trộm được tài khoản mà đã bị vạch trần trước, cậu cũng có thể dùng điều kiện này để đòi tài khoản của Tiêu Ngọc Hoành, mà nếu như thuận lợi lấy được tài khoản, vậy thì sau khi áp chế được cũng có thể dùng điều kiện này để giữ mạng.

Ví dụ như có thể bảo thẳng hắn quỳ xuống xin lỗi? Vương Tiểu Thiên do dự, nhưng mau chóng gạt bỏ suy nghĩ này, một là cảm thấy không đủ sướng, hai là nếu cậu thuận lợi hack được nick, cũng không nhất định lộ thân phận, hoàn toàn có thể dùng kỹ thuật hacker cao siêu của mình để lấp liếm.

Chuyện cậu là Hàn Tuyết Thiên, đương nhiên là giấu được thì cứ giấu.

Tiêu Ngọc Hoành nghe Vương Tiểu Thiên yêu cầu như vậy cũng không nghĩ nhiều, hai người ở ngay trong một phòng ký túc, cậu có thể yêu cầu gì quá đáng được? Nếu thực sự quá đáng thì cùng lắm hắn ngày nào cũng đạp ván giường cho cậu khỏi ngủ, thế là đồng ý luôn: “Được.”

Hai người trong lòng đều mang ý xấu, phối hợp ăn ý, Vương Tiểu Thiên bắt đầu lần mò nghĩ vụ đồ nữ, cũng thầm an ủi bản thân, đằng nào cũng mặc một lần rồi, mặc thêm lần nữa cũng chẳng sao.

Chỉ tội khẩu vị của Tiêu Ngọc Hoành khiến cậu không chịu nổi, sao lại thích xường xám xẻ cao vậy? Đồ bó như thế, vóc người đuồn đuỗn của cậu làm sao mà chống đỡ nổi?

Thế là thử nũng nịu thương lượng với Tiêu Ngọc Hoành: “Sư phụ chơm chơm~ nhất định phải mặc xường xám sao?”

Tiêu Ngọc Hoành ngẫm nghĩ, cho cậu một lựa chọn khác: “Vậy thì đồ bơi đi, cũng có thể vừa ngâm mình vừa video call với anh.”


“…Ừm, thực ra xường xám cũng rất tốt.” Vương Tiểu Thiên miễn cưỡng cười, bẻ gãy cây bút chì trong tay.

Khốn nạn miễn bàn, nếu mình mà là con gái thật thì đã cho một phát Giáng long thập bát chưởng rồi. Vương Tiểu Thiên bất lực nằm trên giường lượn taobao, tìm một shop khá nổi tiếng hỏi xem có xường xám size lớn không.

Tư vấn rất nhiệt tình, biết Vương Tiểu Thiên cao 179 rồi bèn nói chỉ có thể đặt làm, sau đó hỏi số đo ba vòng của cậu, Vương Tiểu Thiên bèn lấy cái thước kẻ mềm trong hộp dụng cụ ra nhét vào trong túi quần, lúc ra nhà tắm tắm rửa thuận tiện đo một lượt, sau đó báo cho shop.

Chỉ có điều đến vòng ngực thì nói phét, tăng thêm mười cm.

“Dáng bạn đẹp thật đấy, bằng người mẫu rồi.” Bên shop khen Vương Tiểu Thiên một câu, lại bảo cậu chọn chất liệu vải, Vương Tiểu Thiên không muốn chọn loại tốt quá, đằng nào cũng chỉ là đồ mặc một lần rồi vứt, thế là chọn loại vải đỏ kém nhất, lại mặc cả đông tây nam bắc với shop một hồi, cuối cùng quyết giá năm trăm tệ tròn.

Xường xám đặt may đắt vậy sao? Vương Tiểu Thiên mở mang tầm mắt rồi, đau lòng chết được, nhưng nghĩ lại thì tiền bỏ ra là của Tiêu Ngọc Hoành, thế là lại hớn hở ngay.

Sau đó lúc cậu lén lút chuẩn bị, Tiêu Ngọc Hoành lén lút quan sát toàn bộ quá trình.

Xem cái mặt ghét chưa kìa, mua đồ rồi phải không? Tiêu Ngọc Hoành thầm nghĩ, sau đó nhắn tin sang hỏi, quả nhiên là mua rồi, Tiêu Ngọc Hoành bèn đòi cậu link xem kiểu dáng thế nào, sau đó Vương Tiểu Thiên bảo hắn là đặt may.

Đặt may? Tiêu Ngọc Hoành hơi tiếc hận, lại hơi chờ mong, sau đó phát cho cậu ba cái lì xì bự, Vương Tiểu Thiên thay đổi thái độ trước đó, mau mắn nhận sạch.

“Đồ bao lâu nữa thì đến thế?”

“Đừng vội mà~”

“Đến chưa?”

“Vẫn chưa~”

“Chuyển phát nhanh đến đâu rồi?”

“Còn chưa giao hàng nữa~”

Vương Tiểu Thiên bị Tiêu Ngọc Hoành làm phát phiền, thẳng tay tắt thông báo tin nhắn hắn.

Trong thời gian đợi xường xám, hai người vẫn duy trì tình yêu hoa nhựa trong game, bài đăng trên diễn đàn cuối cùng vẫn không xóa, nhưng vì Tiêu Ngọc Hoành và Vương Tiểu Thiên đều không phản ứng gì, thế nên độ hot cũng từ từ hạ xuống.


Mã Kỳ Kỳ thấy trò vặt của mình không chia rẽ được hai người, rất là buồn, với lại hôm đó còn cãi nhau om xòm với Vương Tiểu Thiên ngay trước mặt mọi người, vì thế đuổi giết cậu khắp nơi, Vương Tiểu Thiên thường xuyên còn chưa kịp phản ứng đã bị Mã Kỳ Kỳ quạt cho cái chết tươi.

“Ông xã chơm chơm~ báo thù cho em~” Vương Tiểu Thiên thả “chó”.

Sau đó Tiêu Ngọc Hoành vác lưỡi hái xông lên, ra tay không chút lưu tình, đánh bại Mã Kỳ Kỳ liên tục, khiến Mã Tuấn Phi núp trong bóng tối xem trộm không thể không ra tay giúp đỡ.

Sau đó nữa…

Tiêu Ngọc Hoành nằm xuống bên cạnh Vương Tiểu Thiên.

“Chết rồi.”

“Xoa xoa~”

“Anh lấy được tên gọi ‘Môi tinh cao chiếu’ rồi này.”

“Trùng hợp ghê, em cũng có ‘Môi tinh cao chiếu’.”

Hai người nằm dưới đất tay nắm tay, hớn hở khoe danh hiệu tử vong, rất có cảm giác tìm vui trong khổ.

Hai đối hai thực sự đánh không lại, Tiêu Ngọc Hoành và Mã Tuấn Phi trình độ tương đương, Mã Kỳ Kỳ lại là nhất tỷ server này, liên tục giết chết Vương Tiểu Thiên, vì chênh lệch quá lớn, Tiêu Ngọc Hoành phải dùng một đấu hai, bị đánh phủ đầu rất là ấm ức, thế là không thèm dậy nữa, cứ nằm dưới đất thủ thỉ nói chuyện với Vương Tiểu Thiên.

“Chờ em lên cấp 80 rồi, anh sẽ làm trang bị cho em.” Tiêu Ngọc Hoành nói với Vương Tiểu Thiên, tuy giờ cũng có thể làm cho Vương Tiểu Thiên vài món trang bị tốt cấp thấp, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, làm rồi thì cũng vẫn bị Mã Kỳ Kỳ giết chết tươi, thà chờ lên hẳn cấp 80 rồi làm luôn một bộ đỉnh cấp cho xong.

“Làm cho em?” Vương Tiểu Thiên chơi game cũng được hai tháng rồi, đã hiểu được không ít thứ, biết trang bị đỉnh cấp giá cả rất đắt, một món cũng phải mấy nghìn hơn vạn.

Hắn cũng nỡ cơ à.

Có điều như thế cũng tức là hắn tin mình là con gái? Vương Tiểu Thiên ngẫm nghĩ, nếu như hắn đã biết mình là Hàn Tuyết Thiên thì không thể nào giúp mình làm trang bị, treo lên đánh còn nghe được.

Vương Tiểu Thiên bèn yên tâm không ít, cậu nằm dưới đất quay lại nhìn người bên cạnh, nghĩ một hồi rồi nói: “Thôi, em chơi game chỉ để chơi với anh thôi, làm trang bị cho em cũng phí, chờ em thăng cấp kha khá rồi thì nấp trong đám người, sau đó buff cho anh.”


Tiêu Ngọc Hoành cảm động rối tinh rối mù, đột nhiên phát hiện người này vẫn còn chút lương tâm.

Sau đó Vương Tiểu Thiên nghĩ tiếp, đến lúc đó trộm trang bị của mày đem ra mặc là được.

Từ lúc đặt hàng cho đến lúc nhận được xường xám tổng cộng là nửa tháng, thành phố X đã mở hệ thống sưởi rồi, còn trong phòng dù có đeo tất chân cũng vẫn thấy lạnh.

Vương Tiểu Thiên bèn tìm khách sạn nào có điều hòa hai chiều, lần này cẩn thận tránh Mã gia ra, đồng thời cố ý bắt taxi đến một khách sạn rất xa trường, thậm chí trước khi vào khách sạn còn nhìn xung quanh một lượt, chắc chắn không có ai khả nghi bám theo mình mới lén lút chui vào trong.

Thuê phòng, hành động.

Tóc giả lần trước vứt mất rồi, Vương Tiểu Thiên mua bộ mới, tiếc mãi, biết còn phải mặc đồ nữ lần nữa thì đã giữ lại rồi.

Vứt tóc giả lên giường, Vương Tiểu Thiên mở ba lô lấy túi đồ vẫn chưa mở ra, gói ghém cũng kỹ lắm, mở ra xem thử thì kinh ngạc, không phải chất liệu không tốt mà là chỗ ngực xường xám có một lỗ hổng cực gợi cảm, hai bên xẻ rất cao, dùng dây thắt lại rồi kết nơ bướm.

Shop còn quan tâm tặng thêm một chiếc quần bảo hộ màu đen viền ren.

“…” Vương Tiểu Thiên lặng lẽ hỏi trời xanh, nhớ lại đợt trước shop có hỏi cậu mặc trong trường hợp gì.

“Kết hôn? Ngày thường? Cosplay?” Shop thuận miệng nói mấy cái.

Vương Tiểu Thiên nghĩ đến hình ảnh sexy mà Tiêu Ngọc Hoành gửi sang, chọn cái giống nhất: “Cosplay.”

“Được.”

Sau đó đồ làm ra thực sự rất có phong thái hoạt hình.

Vương Tiểu Thiên sầm mặt, rất muốn trả hàng, nhưng vì là đặt may nên chắc chắn không thể trả được, chỉ hận mình lúc đó quá tin tưởng bên bán hàng, giao toàn quyền thiết kế xường xám cho đối phương.

Hết cách rồi, Vương Tiểu Thiên đành phải gồng người mặc vào, không hổ là đặt may, eo vừa khít, chỉ tội ngực thì rỗng tuếch.

Vương Tiểu Thiên lấy ngực giả do đại thần giả gái đề cử ra, trái nhét nhét, phải nhét nhét, nhét xong mới phát hiện hơi chật.

Đứng trước gương soi, chỗ khoét ở ngực hơi lộ ra viền ngực giả, Vương Tiểu Thiên bèn chỉnh lại một chút, chắc chắn không nhìn thấy nữa mới bắt đầu làm cái khác.

Sau đó làm mãi làm mãi lại chạy lên giường, chịu thôi, mở điều hòa rồi mà vẫn lạnh, thế là trùm chăn ngồi khoanh chân trên giường trang điểm.

Tốn hai tiếng đồng hồ mới loanh quanh xong, Vương Tiểu Thiên nhảy ra trước gương xem thử, khuôn mặt trắng nõn không khỏi đỏ lên mấy phần.

Cứ thế này đi. Vương Tiểu Thiên lại nhảy về giường, sau đó hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra gọi Tiêu Ngọc Hoành.


Hàn Tuyết Thiên: Sư phụ chơm chơm~ đồ đến rồi, đã mặc rồi~

Trong ký túc, Tiêu Ngọc Hoành đang nói chuyện trong goup cán sự trường không khỏi sững ra.

Ngẩng đầu nhìn lên giường trên, trống không, Tiêu Ngọc Hoành giờ mới kinh ngạc.

Được lắm, không ngờ lại giấu hắn làm xong xuôi đâu đấy rồi, rõ ràng không thấy cậu đi lấy đồ mà nhỉ. Tiêu Ngọc Hoành nghĩ, sáng thấy cậu đi còn tưởng lên thư viện cơ.

Vương Tiểu Thiên lén lén lút lút cũng giỏi thật.

Tiêu Ngọc Hoành định thần lại, quay đầu liếc nhìn hai người trong ký túc đang ngồi chơi game, Tiêu Ngọc Hoành hơi kiêng dè bọn họ, bèn cúi đầu gõ điện thoại.

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Em chờ anh mười phút.

Tin nhắn vừa gửi đi, Tiêu Ngọc Hoành còn chẳng thèm tắt máy tính, cầm điện thoại lấy áo khoác hấp tấp lao ra ngoài, sau đó chạy suốt một đường trong gió lạnh, đến khách sạn gần trường nhất rồi đặt phòng đi vào.

Nhìn đồng hồ, từ lúc hắn nhắn tin cho Vương Tiểu Thiên đã quá mười hai phút, Tiêu Ngọc Hoành ngồi lên chiếc giường màu trắng thở dốc mấy hơi, sau đó cong khóe miệng, vui vẻ gửi lời mời video cho Vương Tiểu Thiên.

Hơi căng thẳng, Tiêu Ngọc Hoành liếm môi, vô cùng mong chờ Vương Tiểu Thiên khi hóa trang thành con gái, đây cũng là “người con gái” từng khiến hắn động lòng, trong lòng hắn vẫn có chút địa vị.

Hồi trước, sau khi biết “cô nàng” thực ra chính là Vương Tiểu Thiên, trong lòng không hề có một chút thất vọng hay phức tạp gì, nhưng may là tâm thái hắn đủ tốt, cũng quan tâm đến vị giường trên hơn là “Hàn Tuyết Thiên”, không thì đã sớm xách cổ Vương Tiểu Thiên ra đánh rồi.

Có lẽ chính vì từng động lòng, vì thế cho dù thế nào cũng vẫn muốn nhìn thấy lần nữa. Tiêu Ngọc Hoành mong chờ, sau đó yêu cầu video call được chấp nhận.

Trong màn hình là một cô gái trẻ, mi mục như tranh, tóc dài đến eo, trên người mặc bộ xường xám đỏ rực bó sát, rất hợp với đôi môi hoa hồng.

Xường xám không có tay, trên ngực có đường khoét khêu gợi, lộ ra da thịt trắng như tuyết, cổ áo thắt rất chặt, che đi hầu kết của “cô nàng”, tà hai bên xường xám xẻ vô cùng cao, gần như đã chạm đến eo, xuống dưới nữa chính là quần bảo hộ màu đen viền ren.

Yêu nghiệt mà không mất sự thanh thuần (của xử nam), xinh đẹp mà không mất anh khí (của con trai).

Tiêu Ngọc Hoành chấn động, đến mức nụ cười trên mặt cứng đơ ra, sau khi phản ứng lại được, trong tai chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Thực sự… giỏi vl. Tiêu Ngọc Hoành đến quỳ với Vương Tiểu Thiên luôn, sau đó mang đôi má hồng hồng nghiêm mặt lại.

Không ổn.

Sắp cong rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.