Đọc truyện Giường Trên Ngày Nào Cũng Bị Giường Dưới Chọc Tức Hộc Máu – Chương 42
Vương Tiểu Thiên vụt nhớ ra, hóa ra người thanh niên trước mắt này chính là ông anh trong hai anh em Mã thị lần trước cậu từng search, khác với Mã Kỳ Kỳ thích đăng ảnh tự sướng, weibo anh ta hầu như chỉ đăng mấy nội dung liên quan đến khách sạn, dù có ảnh anh ta đi nữa thì cũng là ảnh thẻ nghiêm chỉnh, vì thế cậu không thể nhận ra ngay được.
Chẳng lẽ tìm được video giám sát rồi? Vương Tiểu Thiên hơi hoảng, sắc mặt cũng trở nên khó coi, nhưng bề ngoài không thay đổi gì, cố gắng bình tĩnh, cũng thầm dự định nếu như anh ta thực sự chỉ ra thì mình có chết cũng không thừa nhận.
Tiêu Ngọc Hoành cũng nghĩ như Vương Tiểu Thiên, nghĩ thầm chắc hẳn anh ta đến đưa video giám sát, bởi vì việc này không liên quan đến Vương Tiểu Thiên, hắn lại có ý dẫn cậu đi khu vui chơi, bèn nói với Mã Tuấn Phi: “Tôi muốn đi khu vui chơi với bạn, hôm nay không rảnh, nếu tiện thì mai chúng ta nói sau nhé?”
Tuy hắn rất muốn biết chuyện về Hàn Tuyết Thiên, nhưng dẫn Vương Tiểu Thiên đi chơi vẫn quan trọng hơn.
Một bên dừng lại ở internet, một bên là tồn tại trong hiện thực, bên nào nặng bên nào nhẹ, Tiêu Ngọc Hoành hiểu rõ trong lòng.
Mã Tuấn Phi ôn hòa cười, đang định trả lời Tiêu Ngọc Hoành thì Mã Kỳ Kỳ thò đầu ra từ ghế sau xe.
“Đi khu vui chơi á? Em cũng lâu lắm rồi không đi, hay là chúng ta cùng đi luôn?” Mã Kỳ Kỳ lại tỏ ra rất thân thiết, vừa nhiệt tình nhìn Tiêu Ngọc Hoành vừa quan sát Vương Tiểu Thiên: “Vừa hay, anh tôi có thể đưa mọi người đi luôn.”
Vương Tiểu Thiên thấy hai anh em họ đều không có phản ứng gì với cậu, lòng đã đoán được phần nào, bèn suy nghĩ rồi đánh bạo nói trước khi Tiêu Ngọc Hoành mở miệng từ chối: “Được!”
Tiêu Ngọc Hoành giật mình, có vẻ không ngờ Vương Tiểu Thiên lại đồng ý cùng Mã Kỳ Kỳ đi khu vui chơi, còn Vương Tiểu Thiên nhìn ra hắn đang nghi ngờ bèn bình thản nói: “Đi bus phải đổi xe, chúng ta ngồi xe họ có thể tiết kiệm được bốn tệ tiền xe.”
Thực ra là cậu chỉ muốn nghe lén xem họ nói gì về mình thôi, đây chính là then chốt liên quan đến việc cậu còn có thể thuận lợi ngụy trang trước mặt Tiêu Ngọc Hoành hay không.
“…” Tiêu Ngọc Hoành cạn lời với Vương Tiểu Thiên luôn, có điều nghĩ lại thì đi bus quả thực rất phiền, tốc độ cũng chậm, nếu hai anh em họ đã chủ động như vậy, đi xe bọn họ cũng được.
Thế là mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, Vương Tiểu Thiên thì im lặng đeo ba lô chui vào ghế đằng sau.
Mã Kỳ Kỳ ngồi ghế sau tò mò nhìn cậu, mắt lóe sáng, cũng hứng thú với Vương Tiểu Thiên mặt mũi đẹp trai, có điều tình yêu đích thực đang ngồi ngay ghế trước, thành ra cô nàng cũng không dám quan sát quá kỹ, nhanh chóng quay đầu thẳng lại.
Vương Tiểu Thiên bỏ ba lô ra để ở giữa, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt cao sang lạnh lẽo, thực ra thì tai đã dựng thẳng lên rồi.
Mau nói chuyện về tôi đi, tôi muốn nghe. Vương Tiểu Thiên thầm giục bọn họ nói chuyện mau lên, nhưng ba người kia đều cho rằng cậu là người ngoài cuộc, hơn nữa tìm hiểu thông tin người khác cũng không phải chuyện hay ho gì, thế nên đều im lặng không nhắc đến chuyện camera giám sát.
“Lần trước gặp giám đốc Mã là ở tiệc đầu năm nhỉ?” Tiêu Ngọc Hoành chủ động tìm đề tài nói chuyện, tuy trong game là đối thủ một mất một còn với đối phương, còn chửi nhau cả năm, đánh nhau không đến một nghìn trận thì cũng phải vài trăm, nhưng ngoài đời lại là đối tác làm ăn, vì thế trừ lúc ban đầu kinh ngạc gọi thẳng tên anh ta ra, giờ nói chuyện cũng bắt đầu khách sáo.
“Phải, trong tiệc mừng năm mới của Tiêu thị gia cư.” Mã Tuấn Phi cũng khách sáo nói: “Nghe nói cậu Tiêu từ hè năm nay đã bắt đầu quản lý tập đoàn rồi, tôi tin sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau.”
“Chỉ là làm thêm cho mẹ tôi thôi, chạy việc loanh quanh ấy mà, không tính là quản lý được.” Tiêu Ngọc Hoành cười, sau đó nói: “Đừng gọi tôi là cậu Tiêu nữa, cứ gọi thẳng tên tôi đi, nói thế nào thì… cũng quen nhau hơn một năm trong game rồi, giờ cũng không phải bàn công việc gì, mọi người đều là bạn bè.”
“Vậy cậu cũng gọi thẳng tên tôi đi.” Mã Tuấn Phi vừa lái xe vừa cười nói, sau đó giới thiệu cô em gái của anh ta: “Đằng sau là Kỳ Kỳ, cũng chính là ‘Tử Hà’ trong game, ừm… có điều cậu cứ gọi nó là ‘Diệt Tuyệt’ cũng được.”
Mã Kỳ Kỳ hơi xấu hổ, nếu như đang là ở nhà thì cô đã vung thẳng Cửu âm bạch cốt trảo ra rồi, nhưng đang ở bên ngoài, nên cô chỉ rướn người về phía trước, tay trái để lên vai Mã Tuấn Phi, xấu hổ mắng một câu: “Có ai bôi xấu em gái như anh không?”
Mã Tuấn Phi cười chiều chuộng, Tiêu Ngọc Hoành cũng cười, chỉ có Vương Tiểu Thiên là bất động, chỉ mong bọn họ nói chuyện trong game nhiều một chút, sau đó nói đến chuyện cậu đi.
Đúng là nhắc đến cậu thật.
“Dạo này cậu với Hàn Tuyết Thiên thế nào rồi?” Mã Tuấn Phi hỏi như vô tình, cảm thấy vai bị móng tay em gái cấu đau quá.
Tai hai người ngồi sau lập tức dài như tai thỏ.
“Vẫn ổn.” Tiêu Ngọc Hoành biết anh ta đang hỏi hộ Mã Kỳ Kỳ: “Vì tuần này bận chuyện đại hội thể thao nên không chơi game mấy, thỉnh thoảng đăng nhập cũng phải trốn người khác dẫn cô ấy đi luyện cấp.”
Tiêu Ngọc Hoành nói xong bèn cười: “Nhờ phúc của cô ấy, giờ tôi thành kẻ thù chung của tất cả người chơi là nam trong server rồi.”
Mã Kỳ Kỳ nghe xong hơi khó chịu, vì lòng khó chịu nên hỏi thẳng: “Anh không định chia tay cô ta sao? Tôi cảm thấy ấy, cô ta đang cố câu anh.”
“Ừ.” Tiêu Ngọc Hoành cũng thẳng thắn nhận luôn: “Cô ấy đúng là câu tôi thật.”
“Vậy mà anh vẫn không chia tay cô ta à?” Mã Kỳ Kỳ mở to mắt.
Tiêu Ngọc Hoành quay lại nhìn cô: “Cô không phải cũng cố ý câu tôi cả năm trời sao? Chỉ tội tôi không mắc câu thôi.”
Mã Kỳ Kỳ không lên tiếng, ngượng ngùng ngồi xuống ghế, còn Vương Tiểu Thiên đang nhìn ra ngoài cửa sổ thì lặng lẽ cong khóe môi.
Không hỏi chuyện Hàn Tuyết Thiên nữa, hỏi nữa lại cáu, thế là Mã Kỳ Kỳ bèn chuyển sự chú ý sang bên Vương Tiểu Thiên im lặng nãy giờ: “Anh trai đây xưng hô thế nào nhỉ?”
Vương Tiểu Thiên cuối cùng cũng thu tầm mắt từ ngoài cửa sổ lại, sau đó bình thản nói: “Vương Tiểu Thiên, bạn cùng phòng Tiêu Ngọc Hoành.”
“Bạn cùng phòng hả?” Mã Kỳ Kỳ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tuấn tú của cậu: “Phòng anh toàn người đẹp trai thế này thôi à?”
Vương Tiểu Thiên không muốn nói chuyện với cô lắm, vì thế không nhận cũng chẳng chối, Tiêu Ngọc Hoành biết tính cậu bèn cười nói chen vào: “Không phải đâu, tôi là mỹ nam của trường, cậu ấy là hoa khôi của trường, hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, chúng tôi lại thành giường trên giường dưới.”
“Cậu mới là hoa khôi của trường.” Vương Tiểu Thiên tức giận cãi: “Tôi cũng là con trai mà?”
“Nói thật chứ nếu anh mà là con gái thì chắc chắn sẽ thành hoa khôi trường.” Tiêu Ngọc Hoành nhìn Vương Tiểu Thiên qua gương chiếu hậu, vừa quan sát mặt cậu vừa tưởng tượng, sau đó đột nhiên như nhận ra điều gì, vẻ mặt trở nên kinh ngạc: “Í, tôi đột nhiên phát hiện anh và bà xã tôi trông cũng giống chút chút…”
Vương Tiểu Thiên giật thót tim, tóc gáy dựng lên, sau đó hung tợn trợn mắt: “Cậu nói cái gì?!”
Một khuôn mặt tuấn tú như nam chính ngôn tình bị cậu vặn vẹo thành tướng kẻ ác ôn trong Thủy hử, Tiêu Ngọc Hoành bèn sửa lời: “Khụ, không có gì.”
Nhưng đáy mắt vẫn lộ vẻ nghi hoặc, lại nhìn chăm chú vào Vương Tiểu Thiên qua gương chiếu hậu, sau đó cười tự giễu, cảm thấy chắc là mình nghĩ nhiều quá rồi, một nam một nữ, trông giống nhau chắc là vì cả hai đều là người đẹp thôi.
Tim Vương Tiểu Thiên đập dồn, suýt nữa thì tưởng bị Tiêu Ngọc Hoành nhìn ra rồi, nhưng thấy hắn nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường bèn yên tâm hơn mấy phần.
Không được hoảng, cậu lúc đó đã vẽ mắt rất dày, cũng dùng che khuyết điểm làm môi trông mỏng hơn, để thay đổi dáng mặt còn dùng tạo khối nữa, chỉ cần là cách trang điểm có thể thay đổi ngũ quan cậu đem ra dùng sạch, Tiêu Ngọc Hoành không nhận ra được đâu. Vương Tiểu Thiên an ủi bản thân, sau đó lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau đó ba người kia lại bắt đầu nói rất nhiều về game, Vương Tiểu Thiên chỉ ngồi lặng lẽ nghe, phát hiện Mã Kỳ Kỳ khiến người ta có cảm giác giống như trong game, còn Mã Tuấn Phi thì nho nhã, nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ, căn bản không giống người đánh đấm với Tiêu Ngọc Hoành hơn một năm trời.
Lái xe một tiếng đồng hồ mới đến khu vui chơi, Vương Tiểu Thiên và Tiêu Ngọc Hoành đã đặt vé trên mạng trước, Mã Kỳ Kỳ bèn bảo Mã Tuấn Phi đi mua hai vé, sau đó bốn người cùng nhau đi vào.
“Tiện thì cùng ngồi vòng đu quay nhé?” Mã Tuấn Phi nói với Tiêu Ngọc Hoành, đôi kính trên mũi phản xạ lại một tia sắc lẻm.
Tiêu Ngọc Hoành biết anh ta muốn nói chuyện Hàn Tuyết Thiên với mình, vì lòng cũng để tâm nên nghĩ nghĩ rồi nói với Vương Tiểu Thiên: “Anh đi với Kỳ Kỳ nhé.”
Đu quay thực ra có thể ngồi bốn người, nhưng Tiêu Ngọc Hoành không định kéo Vương Tiểu Thiên vào chuyện này.
“Như… như thế có ổn không?” Vương Tiểu Thiên hơi sốt ruột, cậu sở dĩ đồng ý đi cùng anh em Mã thị là để nghe bọn họ nói chuyện mà! Chỉ tội thân phận cậu không thể xen thẳng vào được, đành phải giả vờ khó xử mà nói: “Tôi ngồi đu quay chung với cô ấy không ổn đâu.”
“Đây là rèn luyện.” Tiêu Ngọc Hoành cười cổ vũ cậu: “Anh như thế không tìm được bạn gái đâu.”
Nói xong bèn cùng Mã Tuấn Phi đang mặc vest ngồi vào một khoang đu quay.
Cho tôi nghe với! Vương Tiểu Thiên hận không thể bám bên ngoài cửa kính trong suốt mà nghe trộm, nhưng đu quay chuyển động đã đưa hai người thanh niên kia từ từ đi lên.
“Anh trai, chúng ta cũng đi thôi!” Mã Kỳ Kỳ chẳng ngại chút nào, thoải mái mời Vương Tiểu Thiên, Vương Tiểu Thiên hết cách, đành phải gồng người cùng cô gái quyến rũ “ông xã” cậu lên khoang đu quay ngồi.
Vòng đu quay của thành phố X rất lớn, xoay một vòng phải mất hai mươi phút, nhưng đối với người cần nói chuyện thì vẫn rất gấp, thế nên cửa đóng lại xong, Mã Tuấn Phi bèn lấy điện thoại của mình ra.
Tiêu Ngọc Hoành tưởng anh ta định cho mình xem video giám sát, nhưng Mã Tuấn Phi lại cho hắn xem mấy bức ảnh, ánh mắt Tiêu Ngọc Hoành lay động, hiểu ra.
Vì khung cảnh trong ảnh y hệt như trong video livestream của Hàn Tuyết Thiên, kiểu dáng đầu giường và đèn ngủ, vị trí công tắc trên tường và hoa văn rèm cửa sổ đều y hệt, chắc chắn là phòng cùng kiểu.
“Đây là ở khách sạn nào?” Tiêu Ngọc Hoành hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.
“Chính là khách sạn kinh doanh Hoàng Triều ở gần đại học A, vì thống nhất quy cách trang trí nên không thể xác định là cô ta livestream ở phòng nào.” Mã Tuấn Phi nói, mặt lộ vẻ cười khổ: “Vì tiếp tân không có thông tin về chứng minh thư cô ta, vì thế chắc chắn có người nào đó đã đặt phòng cho cô ta, mà hôm đó là cuối tuần, rất nhiều người đến đặt phòng, vì thế manh mối đứt đoạn.”
“Chính là khách sạn đó?!” Tiêu Ngọc Hoành vô cùng kinh ngạc, hắn đã học ở đại học A một năm, đương nhiên biết khách sạn Hoàng Triều, khách sạn đó nhắm vào đối tượng sinh viên, thường xuyên mở các hoạt động ưu đãi giá đặc biệt để thu hút sinh viên đến đặt phòng, các đôi yêu nhau muốn thân thiết hoặc quá thời gian khóa cổng ký túc không vào được đều sẽ sang đó đặt phòng.
“Phải.” Mã Tuấn Phi gật đầu, nói ra suy đoán của mình: “Cô ta rất có khả năng là sinh viên trường cậu, dù không phải thì cũng ở cách đó không xa.”
“Chắc không phải là sinh viên trường tôi đâu.” Tiêu Ngọc Hoành nói chắc chắn: “Người đẹp giống như cô ấy, không thể vô danh trong trường được, kiểu người chỉ biết học không giao tiếp với người khác như Vương Tiểu Thiên mà còn nổi tiếng vì ngoại hình, cô ấy chắc chắn còn bị người khác chú ý hơn anh ta…”
Tiêu Ngọc Hoành vừa dứt lời, mắt nhìn chăm chăm ra không trung, ngẩn người.
Trong đầu bỗng nghĩ lại đủ chuyện về Hàn Tuyết Thiên, sự quấn riết bám chặt cố chấp lạ thường đối với hắn, cái tính cứng đầu chịu chết một nghìn lần để đạt được mục đích, không thèm hắn cao phú soái mà chỉ muốn hack nick hắn, livestream trong khách sạn gần trường, hơn nữa còn là đại mỹ nhân…
Tổng hợp những dấu hiệu này lại, mũi dùi lập tức hướng về một người, Tiêu Ngọc Hoàng bỗng có một suy nghĩ lớn mật.
Chẳng lẽ… là “người đó”?!
Mã Tuấn Phi ngồi đối diện hắn nhận ra hắn đã nghĩ ra điều gì, vội vàng truy hỏi: “Nghĩ ra ai chưa?”
Tiêu Ngọc Hoành định thần lại, sau đó trầm ngâm một chút, sắc mặt hơi khác lạ rồi phủ nhận: “Không, chỉ loại trừ được là không phải sinh viên trường tôi thôi.”
“…Vậy à.” Mã Tuấn Phi nhìn mặt hắn, không biết là tin hay không tin.
Tiêu Ngọc Hoành quay đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy Vương Tiểu Thiên cùng Mã Kỳ Kỳ ngồi trong khoang trong suốt nói chuyện, hai người không biết đang nói gì mà đều giương cung bạt kiếm, cứ như tuyển thủ đang tham gia cuộc thi biện luận, khiến hắn không khỏi cười, vừa mang thâm ý vừa mang vẻ thú vị, sau đó quay lại nhìn Mã Tuấn Phi.
“Còn video giám sát, không tìm thấy phải không?” Tiêu Ngọc Hoành hỏi.
“Đúng vậy.” Mã Tuấn Phi gật đầu: “Kỳ Kỳ cả tuần này đều ngồi xem camera nhưng thế nào cũng không tìm được cô ta, vì thế tôi mới điều tra từ cách trang trí, cũng may là thuận lợi xác định được là khách sạn nào.”
Dừng một chút, anh ta lại bổ sung: “Sau đó chúng tôi tập trung vào xem camera giám sát khách sạn Hoàng Triều, vẫn không thu được gì như trước, hỏi lại nhân viên tiếp tân trực ngày hôm đó cũng đều không có ấn tượng gì về Hàn Tuyết Thiên.”
Tiêu Ngọc Hoành tỏ vẻ đã hiểu, sau đó nghĩ lại, bèn hỏi: “Mã gia vẫn chưa mở khách sạn ở thành phố Y phải không?”
Hắn từng nghĩ có thể là bản đồ sai, ví dụ như khách sạn mới khai trương chưa tiến hành sửa đổi bản đồ nên mới vậy.
“Thành phố Y?” Mã Tuấn Phi có vẻ hơi thắc mắc vì sao hắn lại đột nhiên nhắc tới thành phố Y, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Chưa, bên tôi mấy năm vừa rồi mới bắt đầu từ từ mở rộng về các tỉnh khác, còn thành phố Y thì cách đây quá xa, tạm thời vẫn chưa có sức ảnh hưởng.”
Nói thẳng ra, tập đoàn Mã thị vẫn chỉ mới có danh tiếng ở xung quanh thành phố X thôi, tuy trên danh nghĩa đã có chuỗi hơn ba mươi khách sạn rồi, nhưng so với các khách sạn nổi tiếng cả nước thì vẫn chưa thể bì được.
Có được câu trả lời của anh ta, lòng Tiêu Ngọc Hoành đã rõ bảy tám phần, nhưng vẫn cảm thấy khó mà tin nổi.
Giờ chỉ còn hai khả năng, một, người ở thành phố này chính là “Hàn Tuyết Thiên” thật, người ở thành phố Y chỉ giúp đăng nhập hộ thôi, hai, người livestream ở thành phố này là giả, người đăng nhập ở thành phố Y mới là thật, cho dù là cái nào thì người ở thành phố Y vẫn là then chốt.
Vì Tiêu Ngọc Hoành đã có địa chỉ rõ ràng của cô nàng.
Tiêu Ngọc Hoành nhìn ra bên ngoài, đu quay đã dần đi xuống, hắn bỗng có một quyết định, phải đi thành phố Y một chuyến rồi.
Còn lúc này, trong một khoang đu quay khác, Vương Tiểu Thiên hơi hếch cằm lên, lạnh lùng phản bác: “Chuyện này không liên quan đến thời gian dài ngắn, nói như cô thì chẳng phải các đôi kết hôn đều là người quen nhau lâu nhất sao?”
“Nhưng anh ấy căn bản đâu có yêu Hàn Tuyết Thiên! Anh ấy chỉ nhất thời nổi hứng mới lựa chọn cô ta thôi! Anh không cảm thấy như vậy rất không công bằng với người đã theo đuổi suốt một năm là tôi sao?” Mã Kỳ Kỳ lớn tiếng nói, thế nào cũng không nuốt trôi được cơn giận này.
“Nhất thời nổi hứng chỉ là bề ngoài, bản chất là cảm giác của cậu ta với Hàn Tuyết Thiên không giống cô, nếu như đến cảm giác còn chẳng có thì làm sao mà nhất thời nổi hứng được?” Vương Tiểu Thiên tiếp tục phản bác: “Cô không cam lòng cũng vô dụng, nếu như cậu ta thực sự có cảm giác với cô, một năm này đủ để cậu ta có một lần ‘nhất thời nổi hứng’ với cô rồi.”
Mã Kỳ Kỳ đỏ mặt: “Cũng có hứng thú đột ngột được chưa?!”
“Khi một bất ngờ nào đó xảy ra chắc chắn tồn tại một loại tất nhiên nào đó.”
“Điều anh nói là huyền học!”
“Không.” Vương Tiểu Thiên nghiêm túc: “Đây chính là duyên phận.”
Mã Kỳ Kỳ bị cậu làm á khẩu không trả lời được, cô nhìn vẻ mặt bình thản mang sự chín chắn và tự tin của Vương Tiểu Thiên, không khỏi đỏ hoe mắt.
“Ý anh là tôi với anh ấy không có duyên phận sao…” Mã Kỳ Kỳ không nhịn được mà òa lên khóc: “Tôi thực sự thích anh ấy mà! Oa——! Lúc tôi nhìn thấy anh ấy trong buổi tiệc tôi đã động lòng rồi! Tôi bắt anh tôi đi tìm hiểu sở thích của anh ấy, biết anh ấy cũng đang chơi Thất giới bèn đá bay tình duyên đang có! Tôi không để tâm anh ấy nhỏ hơn tôi bảy tuổi, cũng không để tâm anh ấy nhìn tôi ba lần trong buổi tiệc mà vẫn không nhớ mặt tôi, tôi chỉ mong dùng cách chơi game để tiếp cận anh ấy, có được sự quan tâm của anh ấy, cùng anh ấy đánh nhau suốt một năm mãi mới bắt anh ấy hứa được, nói sau tìm tình duyên thì sẽ chỉ tìm tôi, kết quả là Hàn Tuyết Thiên nào đó từ trên trời rơi xuống… Tôi… Oa——! Tôi không muốn sống nữa…”
Mã Kỳ Kỳ vừa khóc vừa đẩy cửa khoang đu quay ra: “Tôi với anh ấy có duyên không phận! Tôi muốn chết!”
Vương Tiểu Thiên sợ hết hồn, vốn chỉ tính gây chuyện với “tình địch” một tí nên mới chọc ngoáy cô nàng, không ngờ người ta lại bị chọc đến muốn nhảy đu quay, giờ mới hoảng sợ kéo cô nàng lại.
“Cô đừng kích động! Tôi chỉ nói bừa thôi!” Vương Tiểu Thiên túm cánh tay cô kéo mạnh vào trong, mặt trắng bệch: “Cô chết rồi thì tôi phải đền tiền đấy!”
“Anh đừng ngăn tôi! Để tôi chết đi! Oa——!” Mã Kỳ Kỳ khóc um lên.
“Cô nghĩ rộng ra đi! Không phải chỉ là bị một đứa con gái từ trên trời rơi xuống cướp mất đàn ông thôi sao?! Có câu rất hay, không có góc tường không đào được! Chỉ có tiểu tam không cố gắng!” Vương Tiểu Thiên hả họng ra khuyên: “Cô gái! Cô phải tin rằng nhân định thắng thiên! Hàn Tuyết Thiên kia là cái quái gì chứ!”
“Cô ta đẹp hơn tôi… Oa——!”
“Cô giàu hơn cô ta!”
“Chân cô ta dài hơn tôi… Oa——!”
“Ngực cô to hơn cô ta!”
“Da cô ta đẹp hơn tôi… Oa——!”
“Cô, cô… ừm, móng tay cô đẹp hơn cô ta!”
Mã Kỳ Kỳ không nhảy đu quay nữa, được Vương Tiểu Thiên an ủi xuôi rồi, sau đó sụt sịt mũi thút thít nói với cậu: “Móng tay là dùng tiền làm đấy.”
Vương Tiểu Thiên thở phào, giơ cánh tay lên lau mồ hôi trên trán: “Đẹp hơn cô ta là được.”
Mã Kỳ Kỳ đang khóc cũng phải phì cười, sau đó hỏi Vương Tiểu Thiên: “Anh thực sự nghĩ tôi có thể đào được góc tường cô ta không?”
“Có thể.” Vương Tiểu Thiên đã không còn dám kích đểu cô nàng nữa, bất lực nói: “Yên tâm đi, cô ta tuyệt đối không tranh nổi với cô đâu.”
Cũng thèm vào mà tranh. Vương Tiểu Thiên nghĩ, cảm thấy mình vì hack nick mà làm đứt đoạn tình duyên của một cô gái thì thiếu đạo đức quá, thế là khẽ thở dài một tiếng, nghiêm túc nói với cô: “Cô cứ tiếp tục theo đuổi Tiêu Ngọc Hoành đi, chờ cậu ta nhìn rõ bộ mặt thật của ‘Hàn Tuyết Thiên’ rồi, đương nhiên sẽ tìm một mùa xuân mới, đến lúc đó cô đến bù đắp là được.”
Mã Kỳ Kỳ nhìn cậu: “Nhưng Tiêu Ngọc Hoành hình như thật lòng với cô ta.”
“Người thỉnh thoảng lại nghĩ xem có nên chia tay không thì làm sao mà thật lòng được? Tên kia khôn khéo lắm, cậu ta vĩnh viễn sẽ không động lòng thật với yêu trên mạng đâu.” Vương Tiểu Thiên an ủi: “Mà cô là người có liên hệ với cậu ta ngoài đời thật, thế nên cậu ta có thể sẽ nghiêm túc với cô.”
Mã Kỳ Kỳ cảm thấy Vương Tiểu Thiên nói có lý, cuối cùng cũng có lòng tin tiếp tục theo đuổi: “Vậy có phải tôi không cần phải tìm Hàn Tuyết Thiên tính sổ nữa không?”
Vương Tiểu Thiên lòng khẽ động, sau đó gật đầu liên tục: “Đúng, không được tìm, không thể để Tiêu Ngọc Hoành gặp cô ta, không thì cô sẽ chẳng còn ưu thế nào nữa.”
Mã Kỳ Kỳ gật đầu: “Được, tôi xuống sẽ bảo anh tôi đừng tìm cô ta nữa!”
Sau đó đu quay cũng hạ đất, Mã Tuấn Phi và Tiêu Ngọc Hoành đang đứng chờ, người làm anh mặt rất hoảng hốt, còn Tiêu Ngọc Hoành thì chỉ thấy lạ mà thôi.
“Hai người các anh cãi cọ gì thế? Từ trên kia đã thấy các anh kéo kéo đẩy đẩy trong khoang rồi.” Tiêu Ngọc Hoành hỏi Vương Tiểu Thiên.
“Cô ta muốn nhảy đu quay.” Vương Tiểu Thiên vẫn còn sợ sệt, nói, cũng không nói rõ nguyên nhân.
“Cô ta nhảy xuống kiểu gì được.” Tiêu Ngọc Hoành chỉ phần dưới khoang: “Cửa khóa từ bên ngoài mà, chỉ có nhân viên quản lý mới mở được cửa.”
“…” Giờ Vương Tiểu Thiên mới biết.
Mã Kỳ Kỳ vì khóc nhòe cả mặt nên định vào nhà vệ sinh trang điểm lại, Mã Tuấn Phi cùng cô đi tìm nhà vệ sinh, Vương Tiểu Thiên bèn cùng Tiêu Ngọc Hoành đứng chờ dưới một cây đèn đường.
“Ban nãy anh làm gì mà cô ta khóc vậy?” Tiêu Ngọc Hoành giờ mới truy hỏi.
“Khuyên cô nàng là yêu trên mạng không tốt thôi.” Vương Tiểu Thiên trả lời qua loa, sau đó nghĩ nghĩ rồi đi nói đỡ cho Mã Kỳ Kỳ: “Thực ra cô nàng này cũng được lắm, ít nhất thì rất nghiêm túc theo đuổi cậu.”
“Ô, trời sắp đổ mưa đỏ à? Vương Tiểu Thiên anh mà lại đi nói tốt cho người khác á?” Tiêu Ngọc Hoành cảm thấy ngạc nhiên.
Vương Tiểu Thiên lạnh mặt: “Không hề, chỉ nói cảm nghĩ của mình thôi.”
Dừng một chút rồi lại nói: “Còn ‘Hàn Tuyết Thiên’ kia, cậu đừng để tâm quá.”
Lương tâm bỗng nhiên trồi lên mới nói câu này, nói xong lại hối hận, như thế chẳng phải tạo chướng ngại vật cho con đường hack nick của mình sao? Thế là bèn đổi giọng: “Ừm… để tâm một chút cũng được.”
“…” Tiêu Ngọc Hoành nghe xong như cười như không, đôi mắt sâu thẳm quan sát cậu một lúc, sau đó bỗng nắm lấy tay cậu.
Vương Tiểu Thiên giật mình, kinh ngạc nhìn hắn: “Cậu làm gì vậy?”
“Chúng ta chạy thôi!” Trong đáy mắt Tiêu ngọc Hoành nhìn cậu mang ánh sáng lấp lánh và ý cười dịu dàng: “Hai chúng ta tự đi chơi! Không đi với bọn họ nữa!”
Nói xong bèn kéo Vương Tiểu Thiên vẫn còn đang ngơ ngác chạy đi thật nhanh.