Giường Trên Ngày Nào Cũng Bị Giường Dưới Chọc Tức Hộc Máu

Chương 32


Đọc truyện Giường Trên Ngày Nào Cũng Bị Giường Dưới Chọc Tức Hộc Máu – Chương 32

Ảnh? Cho ảnh chẳng phải lộ luôn à?

Nhưng lại không thể mặc kệ hắn, chỉ cần hai người vẫn nói chuyện tiếp, chắc chắn sẽ phải giải quyết vấn đề này. Vương Tiểu Thiên bực mình, nhất thời không biết nên làm gì, thế là ngẫm nghĩ rồi lên diễn đàn tìm đội cố vấn của mình.

#423: Tao là bố mày: Con trai đòi tôi ảnh? Tôi vẫn chưa trả lời, làm sao bây giờ?

#424: Sốt ruột quá 888: Tôi biết ngay sớm muộn cũng sẽ đòi ảnh mà.

#435: Greatsun: Chuyện đến nước này, quả nhiên chỉ còn một cách, ông bố đi giả gái đi.

#436: Anh đã mang đi hoa khôi trường: Quả nhiên chỉ có thể như vậy, lên đi! Ông bố! Phá tan tầng cấm kỵ này đi!

#437: Bắt đầu bôn ba gt: Ra ngoài rẽ trái “Giả gái bar”, chủ thớt đi thong thả không tiễn.

#438: Tiền đều tiêu vào thịt rồi: Tôi nghĩ ấy, tôi có thể chúc trước chủ thớt và con trai hạnh phúc rồi.

#439: Hương Hương hoạt bát: Chúc chủ thớt và con trai hạnh phúc.

#440: Nửa đêm đi dạo: Chúc chủ thớt và con trai hạnh phúc.

#441: Mèo con màu xanh: Chúc chủ thớt và con trai hạnh phúc.

Sao tự nhiên lại toàn chúc phúc cho cậu và Tiêu Ngọc Hoành vậy??? Vương Tiểu Thiên muốn hộc máu, không hiểu ra làm sao, đành rầu rĩ ra khỏi diễn đàn.

Ngồi trên giường tiếp tục trầm tư suy nghĩ một hồi, Vương Tiểu Thiên mới kiên trì nhắn lại cho Tiêu Ngọc Hoành.

Hàn Tuyết Thiên: Sư phụ chơm chơm háo sắc quá~ Lại đi đòi ảnh của người ta o(*////▽////*)q

Hàn Tuyết Thiên: Nhanh quá đi~ người ta vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý~

Coi như là uyển chuyển từ chối. Vương Tiểu Thiên sầm mặt để điện thoại xuống, sau đó cầm bút chì 2B lên tiếp tục học, nhưng đầu óc không thể tập trung nổi, mắt thỉnh thoảng lại liếc sang điện thoại, nôn nóng chờ Tiêu Ngọc Hoành trả lời.

Sao tự nhiên lại đòi ảnh? Quả nhiên anh Trần vẫn làm lộ rồi? Vương Tiểu Thiên bắt đầu nghi thần nghi quỷ, thế là lội lại xem tin nhắn của hai người, lại cảm thấy giọng điệu hắn không giống như đang nghi ngờ.

Phía dưới màn hình hiện thông báo tin nhắn, Vương Tiểu Thiên vội kéo xuống:

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Cho tôi nhìn cái thôi được không? Một bức là đủ rồi, moa moa.


Giọng thành khẩn, có vẻ thực sự rất muốn xem ảnh của cậu.

Toàn thân bố mày cũng cho mày xem rồi thôi, còn đòi ảnh cái quần què. Vương Tiểu Thiên không kìm được mà chửi, sau đó cau mày suy nghĩ một chút, nhắn lại: Người ta không đẹp mà~

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Tôi cũng xấu lắm, đừng sợ.

Hàn Tuyết Thiên: co_thành_một_cục.jpg

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: tặng_hoa.jpg

Sau đó lại gửi lì xì sang, trên viết “bà xã tốt nhất”.

Vương Tiểu Thiên không nhận, thực ra cậu rất muốn nhận, nhưng cốt khí văn nhân khiến cậu ngăn nỗi khát vọng của mình với tiền, cậu là một người hack nick ưu tú có văn hóa có tố chất.

Làm sao đây? Vương Tiểu Thiên lại chìm trong sốt ruột, cậu lo mình mà từ chối sẽ khiến thiện cảm với mình mãi mới khiến Tiêu Ngọc Hoành có được sẽ tan thành mây khói, thế là định lên mạng tìm một cái ảnh gái đẹp về gửi hắn cho xong, nhưng nghĩ lại thì gạt ý tưởng này ngay, mạng bây giờ phát triển như thế, lỡ đối phương cho lên google hình ảnh, chẳng phải là càng hỏng sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, để bảo vệ thiện cảm của Tiêu Ngọc Hoành dành cho mình, Vương Tiểu Thiên đành phải mở máy ảnh lên, sau đó chụp…

Một ngón tay.

Tuy hơi qua quít nhưng dù gì cũng coi như là ảnh của mình đi.

Hàn Tuyết Thiên: hình_ảnh.jpg

Hàn Tuyết Thiên: Sư phụ chơm chơm~ đây là chỗ đẹp nhất trên người người ta từ trên xuống dưới rồi~ đừng chê nhé~ moa moa~

Hự… Tiêu Ngọc Hoành đang ngồi trong xe hơi nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp ngón tay mà đối phương gửi sang, không nói được gì, sau đó cười thấp thành tiếng.

Ôi chao, sao lại đáng yêu thế này? Đi gửi cái ảnh ngón tay sang đây. Tiêu Ngọc Hoành cũng phục rồi, thực ra hắn có thể nhìn ra là cô ả khó xử, vốn đã định thôi rồi, không ngờ cô ả im lặng rõ lâu rồi vẫn nhượng bộ.

Có thể là không xinh đẹp gì thật. Tiêu Ngọc Hoành nghĩ, người ngoại hình đẹp thường đều sẽ khá tự tin, trên tường mạng xã hội cũng sẽ đăng một đống ảnh tự sướng, còn tường tài khoản cô ả thì trống không…

Mối nghi ngờ ngày trước lại đột ngột xông ra, nhưng nhanh chóng bị Tiêu Ngọc Hoành đè xuống, bây giờ đã có nhiều dấu hiệu chứng tỏ đối phương là con gái như thế, hắn còn nghi ngờ lung tung thì đúng là đa nghi quá rồi.

Hơn nữa ngón tay này nhìn không giống của con trai.

Tiêu Ngọc Hoành mở bức ảnh kia ra, sau đó phóng to lên xem kỹ, trắng muốt, mảnh dẻ, mềm mại, hơn nữa móng tay cắt rất ngắn rất sạch sẽ, có thể thấy bức ảnh này không qua pts, từng đường vân trên ngón tay vẫn rất rõ ràng, nếu dùng mấy kiểu như photoshop thì màu sẽ thiên ấm hơn, cũng không rõ ràng thế này.

Chỉ nhìn nguyên ngón tay này thôi đã vô cùng đẹp rồi, như tay tiểu thư khuê các vậy. Tiêu Ngọc Hoành cười nhẹ, vui vẻ lưu bức ảnh ngón tay này lại.


Thời gian lâu rồi, kiểu gì cũng sẽ lấy được ảnh cô ả.

Còn trong trường, Vương Tiểu Thiên thấp thỏm chờ Tiêu Ngọc Hoành trả lời nhưng mãi đến tận chập tối, người kia vẫn không thấy ừ hử gì.

Quả nhiên chỉ gửi ảnh một ngón tay qua loa quá rồi? Vương Tiểu Thiên đang ăn cơm ở nhà ăn ngẫm nghĩ, lông mày hơi cau lại, đang nghĩ xem có nên vì đại nghĩa mà hiến thân, đội tóc giả đeo tất giấy không.

Phì phì, dù mình trông có xinh xẻo thế nào đi nữa thì cũng không thể đội tóc giả là thành gái luôn được, huống hồ Tiêu Ngọc Hoành ngày nào cũng ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nhất định sẽ bị nhận ra.

Thực ra Vương Tiểu Thiên đã xem thường tam đại tà thuật Đông Á rồi, trang điểm lại thêm photoshop, thực sự mần mò nghiêm túc thì hoàn toàn có thể thay đổi gương mặt, chỉ tội cậu không hiểu mấy thứ đó.

Thế là lại bất lực lên diễn đàn xin chi viện từ dân mạng, cuối cùng cũng thu được một câu trả lời đáng tin.

#501: Cửu biệt sinh tình: Ảnh thì tôi nghĩ vẫn phải đưa, như vậy có thể tiến thêm một bước củng cố sự tin tưởng của con trai đối với anh, nhưng chủ thớt tuyệt đối không được lên mạng tìm, tìm hình ảnh cái là ra ngay, vì thế tôi kiến nghị chủ thớt tìm một cô bé nào đó mà con trai chủ thớt không quen, chụp một tấm rồi gửi cho con trai anh, nhưng không được chụp quá gần, giờ có một số phần mềm search hình ảnh rất lợi hại, chỉ cần cô bé kia từng đăng ảnh lên mạng là có thể nhận ra là cùng một người ngay, vì thế tốt nhất là chụp xa xa kiểu chụp phong cảnh toàn thân ấy, mấy kiểu search hình ảnh bình thường sẽ không nhận ra là cùng một mặt người. Được rồi, kinh nghiệm chỉ có bấy nhiêu, chúc chủ thớt và con trai sớm ngày hòa giải.

Vương Tiểu Thiên đọc câu trả lời của người này xong, trong đầu lập tức nghĩ đến em gái cậu, nhưng do dự hồi lâu rồi vẫn không hành động, quyết định tra rõ ràng rồi nói tiếp.

Địch bất động, ta bất động, không thể tự loạn trận cước.

Bên Tiêu Ngọc Hoành có vẻ bắt đầu bận bịu, hai ngày liên tục không hề lên game, Vương Tiểu Thiên cũng từ sốt ruột ban đầu chuyển về tâm trạng hờ hững, sau đó buổi tối thứ năm Tiêu Ngọc Hoành thò lên một lúc, nhưng chưa nói chuyện với Vương Tiểu Thiên được mấy câu đã lại out.

Vương Tiểu Thiên vẫn không thể biết được hắn có nghi ngờ gì không từ lần nói chuyện này.

Chờ đến thứ bảy, Tiêu Ngọc Hoành bắt đầu điên cuồng phát lì xì trong nhóm lớp, hóa ra mẹ hắn tổ chức tiệc mừng hôm nay, lì xì 99.99 phát liên tục 9 cái, cả lớp đều chạy ra cướp, Vương Tiểu Thiên cũng cướp, không cướp thì thiệt thôi, sau đó vào ví 54 tệ 2 hào, rất vui, buổi tối lúc nói chuyện với Tiêu Ngọc Hoành gọi “Sư phụ chơm chơm” cũng ngọt hơn hẳn.

Chủ nhật, Tiêu Ngọc Hoành về, Vương Tiểu Thiên từ thư viện về nhìn thấy hắn mà hết hồn, hai người một đứng ở ban công một đứng ở cửa, đối diện nhau nhưng cách rất xa, sau đó Tiêu Ngọc Hoành cười.

“Sao anh nhìn thấy tôi cứ giật đùng đùng lên thế?”

“…Đâu có.” Vương Tiểu Thiên bình thản đáp một tiếng, thấy hắn vẫn phản ứng bình thường, lòng thầm thở phào.

Coi bộ dạng chắc là lừa được rồi.

Thế là bèn ung dung đi ra bàn mình, cởi giày ra, định tối không học nữa mà rúc trong ký túc chơi game với Tiêu Ngọc Hoành.

Tiêu Ngọc Hoành đi từ ngoài ban công vào, đi đến bên cạnh Vương Tiểu Thiên, hắn lại gần khiến Vương Tiểu Thiên hơi căng thẳng, bèn cầm cốc nước lên uống để che giấu, nhưng rồi chỉ thấy Tiêu Ngọc Hoành ngồi xuống cái ghế xoay của hắn, sau đó cười nói với Đoàn Sách và cậu béo: “Hai người giúp tôi một việc nhé, tôi định cầu hôn Hàn Tuyết Thiên.”

“Phụt!” Vương Tiểu Thiên phun nước trong miệng ra ngoài, Tiêu Ngọc Hoành giật mình né sang bên.


“Khụ khụ.” Vương Tiểu Thiên nhận ra mình thất thố, vội vàng giơ tay áo lau miệng, sau đó hơi cau mày, nhìn Tiêu Ngọc Hoành bằng vẻ mặt lạnh lẽo, giả vờ không biết gì mà nhắc hắn: “Cậu vẫn là sinh viên, giờ mà kết hôn liệu có hơi sớm quá không?”

Giả vờ hiểu nhầm một cách hoàn mỹ, thuận tiện tỏ vẻ “tôi không hề biết Hàn Tuyết Thiên là ai”, hành động có thể nói là hoàn mỹ, nền tảng tâm lý vững vàng.

Tiêu Ngọc Hoành hiểu ra, cười giải thích: “Ý tôi là trong game ấy.”

“Game?” Vương Tiểu Thiên bình thản nhướng mày, tỏ ý đã hiểu, “Tôi còn tưởng cậu bị mẹ kích thích, đầu óc lơ mơ cũng muốn kết hôn cơ.”

Nói xong mặt lạnh tanh bò lên phía trên Tiêu Ngọc Hoành, trèo lên giường trên.

Tiêu Ngọc Hoành từ đầu đến cuối đều không hề nghi ngờ gì Vương Tiểu Thiên, sau đó thảo luận với cậu béo và Đoàn Sách ngay trước mặt Vương Tiểu Thiên.

“Không phải các cậu kết tình duyên rồi à?” Đoàn Sách thắc mắc, không hiểu Tiêu Ngọc Hoành nói cầu hôn là có ý gì.

“Kết thì kết rồi, nhưng chưa sang chỗ Nguyệt lão nhận lời chúc phúc.” Tiêu Ngọc Hoành cười nói, cũng nói ra dự định của hắn: “Giờ độ thân mật vẫn là 0, vì thế tôi nghĩ trước hủy quan hệ tình duyên với cô ấy đã, dọa cô ấy một trận, sau đó các anh dẫn cô ấy đến biển hoa Vô Ưu, tôi sẽ gọi đám bạn đến giúp bày hình trái tim, chờ cô ấy xuất hiện rồi sẽ thả mấy trăm quả pháo hoa, chính thức cầu hôn cô ấy, cô ấy nhất định sẽ cảm động lắm.”

Vương Tiểu Thiên “nhất định sẽ cảm động” ngồi khoanh chân trên giường trên nghe, khinh thường ra đánh giá: Tục không chịu nổi.

“Được đấy, cũng lãng mạn ghê.” Cậu béo đáp, nhưng ngoài mặt lại lộ vẻ nghi ngờ: “Nhưng mà… lớp trưởng, mày chắc chắn đối phương là con gái chứ?”

Tiêu Ngọc Hoành lấy điện thoại ra, ấn phát tin nhắn thoại đã biến giọng của Vương Tiểu Thiên:

“Sư phụ chơm chơm~ ừm~~~ moa moa~”

Vương Tiểu Thiên đỏ mặt, dây thần kinh xấu hổ căng như dây đàn.

“Đáng yêu quá.” Đoàn Sách nghe giọng này lập tức động lòng: “Như con mèo con ấy.”

“Ầy, cũng được ghê.” Cậu béo nghe xong cũng không nghi ngờ nữa, ba người đều không ngờ đối phương có khả năng là con trai dùng máy biến giọng.

Một phòng toàn trai thẳng tưng, đến cả Vương Tiểu Thiên cũng là được dân mạng bảo cho mới biết đến sự tồn tại của đám giả gái.

“Cô ấy còn gửi ảnh cho tôi nữa.” Tiêu Ngọc Hoành lại nói, mở bức ảnh Vương Tiểu Thiên gửi cho ra cho hai người kia xem: “Đây là tay của cô ấy.”

Như cậu bé con mới biết yêu.

“Ha ha ha ha ha.” Cậu béo nhìn thấy liền cười phá lên, vui không chịu nổi: “Được đấy, không ngờ lớp trưởng lại ngây thơ như thế, đối phương chỉ dùng một ngón tay đã bắt gọn mày rồi.”

Đoàn Sách cũng thấy buồn cười, vốn tưởng sẽ thấy một đại mỹ nữ, không ngờ lại chỉ là một ngón tay, bèn vừa nhịn cười vừa nhìn kỹ, cho Tiêu Ngọc Hoành chút thể diện: “Ngón tay này cũng được đấy, không photoshop, tay hoàn toàn tự nhiên mà đẹp thế này, người chắc cũng chẳng xấu đi đằng nào.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Tiêu Ngọc Hoành bị bọn họ trêu cũng chẳng giận mà còn rất thoải mái, cũng không giấu giếm sự tò mò và thiện cảm của mình dành cho “Hàn Tuyết Thiên” kia.

Có lẽ nhận thấy Tiêu Ngọc Hoành động lòng thật rồi, cậu béo không khỏi hơi lo, do dự một chút rồi vẫn vì muốn tốt cho đối phương mà nói ra: “Lớp trưởng, cho dù đối phương là con gái thật, mày có nghĩ đến mục đích cô ta tiếp cận mày không? Người có ý đồ xấu trên thế giới này nhiều lắm đấy.”

Nói xong chợt phát hiện Vương Tiểu Thiên đang nhìn chằm chằm vào ba người, thế là lạnh mặt nhìn sang.


Vương Tiểu Thiên không hoảng cũng chẳng sợ mà nhìn thẳng vào cậu ta, tầm mắt hai người va chạm trên không đến tóe lửa.

Từ sau khi hai người cãi lộn, quan hệ vẫn gượng gạo như trước, đều thấy đôi bên ngứa mắt cả.

Tiêu Ngọc Hoành thấy hai người lườm nhau cũng không để tâm, vẫn bình thản phân tích: “Từ tình hình trước mắt thì cô ấy tiếp cận tôi không phải vì tiền, tôi đã từng phát không ít lì xì nhưng cô ấy không nhận một cái nào cả. Nói hack nick thì cũng không giống, cô ấy rõ ràng là người mới chơi game online, vì thế tôi nghĩ rồi lại nghĩ, vì sao cô ấy vừa bắt đầu đã dính chặt lấy tôi, chỉ có một khả năng, đó chính là… cô ấy yêu thầm tôi.”

Vương Tiểu Thiên đang lườm nhau với cậu béo nghe đến đó, suýt nữa thì không nhịn được mà bật cười, bèn vội vàng nghiêm mặt lại lấy sách dưới cuối giường lên, sau đó nằm xuống giả vờ đọc sách.

Cậu béo thấy Vương Tiểu Thiên nằm xuống rồi mới lườm một cái, rời mắt đi, Tiêu Ngọc Hoành tiếp tục nói: “Nếu suy đoán từ góc độ yêu thầm này thì một số tin tức cô ấy gửi cho tôi là giả, hơn nữa còn rất có khả năng là sinh viên trường mình, như vậy thì không khó để cô ấy biết tôi đang chơi Thất giới, lý do vì sao bám chặt lấy tôi cũng có thể giải thích được.”

Ngoài điều này ra, Tiêu Ngọc Hoành không nghĩ ra khả năng nào khác nữa, thực ra xét từ phương diện nào đó mà nói thì hắn cũng coi như là đoán đúng, đối phương thực sự là sinh viên trường này, chỉ có điều không phải yêu thầm hắn mà là thù địch hắn.

Cậu béo sững sờ nghe, không ngờ Tiêu Ngọc Hoành đã nghĩ đến những chuyện này từ trước, lại còn nghĩ nhiều như thế, nhất thời yên tâm hẳn: “Nếu lớp trưởng đã cân nhắc rồi, vậy tao sẽ không nói gì nữa.”

Còn Đoàn Sách thì lộ vẻ ước ao: “Thực ra nghĩ lại thì một cô gái lén lút dùng cách như vậy để tiếp cận người mình thầm yêu, không phải dễ thương lắm sao?”

“Đúng nhỉ? Cũng không biết là ai.” Tiêu Ngọc Hoành nói xong bèn cười: “Được rồi, mau lên game giúp tôi chuẩn bị cầu hôn đi.”

Cầu hôn là nhất định phải có, đối phương dây dưa với mình đã một tháng, nhận được cái gì? Chỉ một bộ thời trang, còn chẳng phải cô ấy đòi, mình thì từng bắt cô ấy cút đi, ngó lơ cô, thậm chí còn bắt cô ấy chết một nghìn lần, vì thế Tiêu Ngọc Hoành cảm thấy, đã đến lúc đối xử tốt với cô ấy rồi.

Hi vọng suy đoán của mình là chính xác, đối phương là một cô bé đáng yêu thầm yêu mình. Tiêu Ngọc Hoành vui vẻ mở máy tính lên.

Ba người bắt đầu khí thế ngất trời chuẩn bị lễ cầu hôn, còn “cô bé đáng yêu” Vương Tiểu Thiên “thầm yêu Tiêu Ngọc Hoành” đang cầm sách che mặt, cố gắng kiềm chế.

Kiềm chế không được bật cười.

Đợt chiến dịch này! Sắp thắng lợi rồi!

Vương Tiểu Thiên vui vẻ đến muốn nhảy lên, cậu có thể thấy được cảnh tượng Tiêu Ngọc Hoành ngoan ngoãn giao tài khoản vào tay cậu, đến lúc đó cậu có thể vênh vang bắt hắn quỳ xuống xin lỗi rồi!

Nhịn nhục suốt một tháng, vứt bỏ tôn nghiêm của đàn ông để gào “chơm chơm” với chả “moa moa” với một thằng đàn ông khác, đủ loại lo lắng sợ hãi, thậm chí suýt nữa phải đi lên con đường giả gái, cuối cùng đã đổi lấy tất cả ngày hôm nay.

Tiêu Ngọc Hoành à Tiêu Ngọc Hoành, mày lợi hại đến mấy chẳng phải vẫn thua trong tay bố mày sao? Vương Tiểu Thiên cười lạnh ngồi dậy, cũng mở máy tính lên.

Cầu hôn phải không? Ha ha, đến thời điểm thể hiện diễn xuất chân chính của cậu rồi!

=====

Vương Tiểu Thiên: Tôi dẫn thằng con khốn kiếp đến chúc tết mọi người đây!

Tiêu Ngọc Hoành: Tôi dẫn bà xã ngốc nghếch đến chúc tết mọi người đây!

Thương thử quân: Tôi mang bản thảo đến chúc tết mọi người đây!

Độc giả: Người cuối cùng mời tự giác cút giùm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.