Đọc truyện Giường Trên Ngày Nào Cũng Bị Giường Dưới Chọc Tức Hộc Máu – Chương 20
Tim Vương Tiểu Thiên như nổ tung trong khoảnh khắc đó, bàn tay đang cầm một phần tư cái bút chì của cậu cứng đờ ra mấy giây, sau đó vẫn đeo tai nghe bình thản cúi đầu viết lung tung mấy chữ vào sách bài tập, giả vờ không nghe thấy.
Vương Tiểu Thiên thích vừa đeo tai nghe nghe nhạc vừa đọc sách làm bài, thường xuyên không nghe thấy ba người nói gì, họ cũng quen rồi, sau đó Đoàn Sách thấp giọng hỏi Tiêu Ngọc Hoành: “Sao lại là Tiểu Thiên được?”
“Cảm giác như cô ả nghe được những gì chúng ta nói.” Tiêu Ngọc Hoành trả lời, nghi ngờ là vì ban nãy hắn có nói một câu: “Ai biết là có mục đích gì?”, xong đối phương liền đáp “Đừng nghi ngờ mục đích của người ta mà~”, đáp lời cũng ít có thuận lắm.
Mà trong phòng chỉ có bốn người họ, sau đó Tiêu Ngọc Hoành bỗng nhớ ra Vương Tiểu Thiên mới mua máy tính hôm trước xong, trùng với thời gian em gái ngực to xuất hiện, thế là lập tức tỉnh ngộ.
Tiêu Ngọc Hoành lại nhìn về phía Vương Tiểu Thiên, chỉ thấy người đẹp ngồi khoanh chân trên giường trên chăm chú làm bài tập, mà máy tính thì quay lưng về phía họ, từ góc độ của hắn thì không nhìn thấy được màn hình.
Giả vờ à?
Nghĩ đến thiếu nữ xinh đẹp ngực to không ngừng nũng nịu mà gọi mình “Sư phụ chơm chơm~”, Tiêu Ngọc Hoành lại không kìm được mà muốn cười, cảm thấy nếu thực sự là Vương Tiểu Thiên thì cậu đúng là chân nhân bất lộ tướng.
Rõ ràng bề ngoài thanh cao cấm dục như thế, hóa ra bên trong là một tiểu tao hóa.
(Tiểu tao hóa: lẳng lơ dâm đãng:v)
Ờ, anh ta còn gửi hình trái tim cho mình nữa này.
Dù trong lòng đã chắc chắn bảy tám phần nhưng Tiêu Ngọc Hoành vẫn muốn xác thực lại, thế là đứng dậy khỏi ghế, lại gần giường hai người.
Vương Tiểu Thiên vội vàng giả vờ bình thản mà đổi màn hình, đồng thời lặng lẽ dùng một góc sách bài tập che đi icon game Thất giới trên thanh công cụ.
Tiêu Ngọc Hoành rướn đầu lên nhìn, trên màn hình Vương Tiểu Thiên là một văn bản word, để nhìn được rõ hơn, hắn lại rướn đầu sát thêm mấy phân.
Lúc này Vương Tiểu Thiên liếc sang, lạnh lùng hỏi hắn trong nhịp tim đập thình thình: “Làm gì vậy?”
“…Anh đang làm gì thế?” Tiêu Ngọc Hoành hỏi ngược.
Vương Tiểu Thiên cũng bình thản trả lời: “Làm bài, có việc à?”
“…Không có gì.” Tiêu Ngọc Hoành liếc sang cái bút chì 2B chết yểu của Vương Tiểu Thiên, như cười như không trở về ngồi xuống trước máy tính.
Vương Tiểu Thiên duy trì dáng vẻ hờ hững, lại cúi đầu làm bài.
Thực ra là cậu đang lo lắng vẽ vòng tròn trên sách bài tập, đánh dấu, Tiêu Ngọc Hoành.
Ba người ngồi dưới nhìn nhau rồi cùng ngầm hiểu mà lũ lượt quay lại máy tính.
[Môn phái] Đông phương chi trư: Là nó à?
[Môn phái] Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh: Cảm giác vậy, nhưng nhìn máy tính anh ta thì trên màn hình không có hình game, không biết có phải là anh ta xóa đi rồi không.
[Môn phái] Meo meo đại sư: Không thể nào, lớp mình người không thể sờ vào game nhất chính là cậu ta.
[Môn phái] Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh: Nhưng thời điểm lại trùng hợp, hôm kia tôi đụng phải người này, sau đó Vương Tiểu Thiên cũng mới mua máy tính hôm kia, hôm đó hình như anh ta còn tự nhiên chửi tôi nhỉ? Lúc đó tôi đang đánh nhau, không để ý, em gái ngực to cũng có mặt ở đó.
Tiêu Ngọc Hoành cao to trắng thơm hôm ấy tự nhiên tự lành bị Vương Tiểu Thiên chửi, cũng thấy hơi ấm ức, giờ nghĩ lại thì hiểu ra, chắc là hắn giết nhầm Vương Tiểu Thiên nên mới khiến cậu giận như thế.
Thực ra là Vương Tiểu Thiên tự tìm đường chết, cứ theo đám người xông lên đánh hắn, kết quả là bị phản công tự giết chết mình luôn.
[Môn phái] Đông phương chi trư: Vậy nó làm thế làm gì? Đóng giả clone trước mặt chúng ta để trêu chúng ta à?
[Môn phái] Đông phương chi trư: Chẳng lẽ muốn hack tài khoản của mày sao lớp trưởng?
Cậu béo nhạy cảm đã đoán đúng, tiếp đó lại có liên tưởng.
[Môn phái] Đông phương chi trư: Acc bố chắc không phải bị nó hack mất chứ?
[Môn phái] Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh: Anh nghi ngờ nhiều quá đấy.
[Môn phái] Meo meo đại sư: Cô ả log out rồi…
[Môn phái] Đông phương chi trư: Chắc chắn là thằng oắt này! Bị lớp trưởng hỏi nên sợ rồi!
Cậu béo đột ngột đứng dậy, hai chân vừa duỗi ra đã đạp mạnh vào thang giường một cái, toàn bộ giường hai tầng đều lắc lư, Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên vội vàng đỡ lấy bàn gấp trên giường, cũng tiện tay đóng máy tính lại, giờ mới vừa căm ghét vừa bực bội nhìn về phía cậu béo:
“Mày làm gì vậy?”
“Làm mày!” Cậu béo tức giận lại đạp cái thang một cái, mắng to về phía Vương Tiểu Thiên giường trên: “Mày xuống đây cho tao! Ngay!”
Vương Tiểu Thiên cau mày, bực mình chửi: “Mày lên cơn gì vậy?”
“Còn giả vờ giả vịt với bố mày nữa à?” Cậu béo tỏ vẻ định tự trèo lên bắt Vương Tiểu Thiên, Tiêu Ngọc Hoành vội vàng chắn trước cậu ta.
“Làm gì vậy hả? Tôi nói cô gái đó chắc chắn là Vương Tiểu Thiên à?” Tiêu Ngọc Hoành cũng chỉ mới nghi ngờ mà thôi, không ngờ cậu béo lại võ đoán như thế.
“Chắc chắn là thằng oắt này!” Cậu béo khẳng định, nổi khùng đẩy Tiêu Ngọc Hoành ra: “Lớp trưởng đừng có ngăn tao, mẹ nó chứ, hack nick bố mày à! Tài khoản bố mày chơi cả năm trời bị nó hủy đi như thế! Mẹ kiếp hôm nay tao mà không giết chết nó thì tao không họ Lưu!”
Vương Tiểu Thiên sợ rồi, sắc mặt tái nhợt mím chặt môi, sau đó mau chóng cầm gối mình lên làm khiên chặn trước người, đồng thời hơi gập gối chuẩn bị trước, chỉ cần cậu béo dám bò lên, cậu sẽ đạp thẳng vào mặt cậu ta.
Lúc này Đoàn Sách bỗng nói: “Người kia lại onl rồi.”
Tiêu Ngọc Hoành và cậu béo đều ngẩn ra, thiếu nữ ngực to xinh đẹp kia lại xuất hiện bên ngoài môn phái họ, đồng thời cử động mấy cái, sau đó chạy đi trước mặt bọn họ.
Còn Vương Tiểu Thiên đang ôm gối không hề nhúc nhích, máy tính cậu để trên bàn gấp cũng đóng, đương nhiên giờ người điều khiển tài khoản này tuyệt đối không thể là cậu.
Tiêu Ngọc Hoành lại sững ra, ngạc nhiên vì mình lại đoán sai, rõ ràng có rất nhiều dấu hiệu nghĩ lại cẩn thận thì đều khớp với Vương Tiểu Thiên, cậu béo cũng không tin nên tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy tính của Đoàn Sách xem, chỉ thấy trên màn hình có một tăng nhân tuấn tú đầu trọc đang đuổi theo thiếu nữ ngực to xinh đẹp kia.
Thiếu nữ ngực to xinh đẹp có vẻ đã từ bỏ vụ bái sư, ngồi xe đi mất, Đoàn Sách không đuổi theo nữa, quay đầu nhìn sang cậu béo.
“Đi xin lỗi Tiểu Thiên đi.” Đoàn Sách thấp giọng nhắc cậu béo.
Cậu béo lầm bầm: “Không phải nó thật.”
Nói xong lại quay sang nhìn Vương Tiểu Thiên giường trên, thấy sắc mặt cậu vẫn hơi trắng bệch, lòng không khỏi hơi hổ thẹn nhưng cũng không muốn xin lỗi người này lắm, thế là nói qua quýt một câu: “Tao nhầm, không sao nữa rồi.”
Vương Tiểu Thiên thầm thở phào, cậu hạ mắt nghĩ ngợi rồi nghiêm túc nói với cậu béo: “Tao không biết mày đang nghi ngờ cái gì, nhưng tao không trộm tài khoản mày.”
Cậu chỉ cười trên nỗi đau khổ của người khác mà thôi.
Cậu béo không lên tiếng, còn Tiêu Ngọc Hoành cũng triệt để từ bỏ nghi ngờ Vương Tiểu Thiên, đồng thời tự trách mình nghĩ nhiều quá, hại cậu đang yên đang lành thì bị dọa hoảng.
Tiêu Ngọc Hoành bèn lấy một gói kẹo bông từ trong ngăn kéo nhồi đầy đồ ăn vặt ra, ném lên cho Vương Tiểu Thiên giường trên: “Ăn cái này đỡ đi.”
Vương Tiểu Thiên nhìn gói kẹo bông trong lòng mà câm nín, dỗ trẻ con à?
Với cả sao người này lại đi mua kẹo bông về ăn vậy? Có xứng với chiều cao một mét chín hai của hắn không?
Tức giận ném kẹo bông trả cho Tiêu Ngọc Hoành, sau đó lạnh mặt mở máy tính lên, Vương Tiểu Thiên nhìn màn hình máy tính, khóe miệng lặng lẽ cong lên, đáy mắt thoáng tia sáng lành lạnh lộ ra vẻ đắc thắng.
Trên màn hình là một khung chat, trong đoạn đối thoại không dài có một tài khoản và mật khẩu.
Còn lúc này, trong một thôn quê xa xôi ngàn dặm nào đó ở phía nam, một nam thanh niên mặc áo ngủ vừa điều khiển thiếu nữ ngực to xinh đẹp vừa cảm thán: “Tiểu Thiên cuối cùng cũng bắt đầu chơi game rồi, xem anh Trần đây chỉ cần một tối giúp chú luyện lên cấp 20 nè!”