Giường Trên Ngày Nào Cũng Bị Giường Dưới Chọc Tức Hộc Máu

Chương 14


Đọc truyện Giường Trên Ngày Nào Cũng Bị Giường Dưới Chọc Tức Hộc Máu – Chương 14

Cậu béo ngày nào cũng phải chơi game, một ngày cũng không thể bỏ được, nhưng máy cậu ta bị Vương Tiểu Thiên làm hỏng, máy mới lại đang trên đường gửi đến, thế là phải sang quán net gần trường, kết quả là bị hack tài khoản.

“Bên quán net bảo sao?” Tiêu Ngọc Hoành hỏi, hắn và Đoàn Sách đều rất quan tâm.

“Không quan tâm, nói trong máy không có virus, chắc là do tao làm lộ tài khoản và mật mã qua đường khác, nhưng tao căn bản chưa bao giờ cho ai biết tài khoản mình hết.” Cậu béo ủ rũ ngồi một góc, ấm ức không chịu được: “Bọn mày nói xem hack nick tao thì cứ hack đi, lấy vàng và nguyên liệu là được rồi, chuyển dịch trang bị làm gì chứ? Không biết để lại một con đường cho người ta sao? Đến đồ không bán được cũng hủy hết, chỉ để lại tao hai tiền đồng.”

Tiêu Ngọc Hoành an ủi: “Thử liên hệ với nhà phát hành đi, biết đâu lấy lại được trang bị.”

“Không được đâu, hồi trước tao hỏi thử rồi, vàng và trang bị đã cho lên thị trường thì đều không lấy lại được, lấy lại được chỉ có đồ đã bị tiêu hủy thôi.” Đoàn Sách có kinh nghiệm về chuyện này, “Hồi trước tao bị anh em trong game hack cơ, nếu đồ bị hủy giá trị không lớn thì bên nhà phát hành cũng mặc kệ.”

Cậu béo nghe xong càng khó chịu hơn, ngồi một góc ủ rũ, còn Vương Tiểu Thiên thì ngồi giường trên đọc sách, lòng rất vui, nghĩ ông trời có mắt, cho tên mập này một bài học.

Tuy chuyện đã qua được hai hôm nhưng Vương Tiểu Thiên vẫn không nguôi cơn giận, chỉ cần vừa ra khỏi phòng là sẽ bị người ta nhìn chằm chằm rồi cười ha hả, thậm chí hôm qua đi học còn bị một cậu thích quậy phá trong lớp vỗ mông một cái ngay trước mặt mọi người, Vương Tiểu Thiên tức đến mức cầm sách trong tay đập cậu ta luôn, sau đó bỏ đi trong sự chỉ trỏ của mọi người.

Đều tại Tiêu Ngọc Hoành hết. Mắt Vương Tiểu Thiên liếc xuống là có thể trông thấy đầu Tiêu Ngọc Hoành, mái tóc loăn xoăn hơi dài luôn được hắn chăm chút ra dáng, nhưng Vương Tiểu Thiên chỉ muốn cạo trọc mái tóc bảo bối của hắn để tạ tội với mình.

Lưu Chủ Kiến đăng video lên chỉ là đồng lõa, thủ phạm khiến mình chịu sự sỉ nhục như vậy là Tiêu Ngọc Hoành, còn người này đến tận giờ vẫn không chịu xin lỗi vì hôm đó đã đánh mông mình.


“Được rồi, cùng lắm thì chơi lại từ đầu vậy, tao và lớp trưởng dẫn mày đi cày phụ bản mấy hôm kiếm một bộ trang bị dùng tạm đã.” Đoàn Sách vẫn đang an ủi, “Sau này đừng ra quán net chơi nữa là được.”

Tiêu Ngọc Hoành nói một câu: “Tôi vốn định ra quán net chơi cơ, xem tình hình này chắc hết dám ra luôn, nick tôi mà bị hack chắc mất cả nửa cái mạng quá.”

Tuy Tiêu Ngọc Hoành không phải ngày nào cũng rúc trong phòng chơi game như cậu béo, nhưng cũng thích chơi lắm, hơn nữa còn dồn vào game gấp cậu béo cả mấy trăm lần, nguyên tiền thôi đã đập cả mấy trăm nghìn rồi, nếu hắn mà bị hack mất nick quả thực đủ khiến hắn khó chịu một trận.

Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên nghe nói vậy, ánh mắt lóe lên, nghĩ đến Tiêu Ngọc Hoành quăng ngã mình đạp mình còn đánh mông mình, nguyên nhân ban đầu chính là vì mình không cho hắn vay tiền chơi game, thế là có một ý nghĩ ác độc.

Hack nick thằng kia luôn, để hắn nếm thử mùi vị đau đến không muốn sống.

Vương Tiểu Thiên lần đầu tiên có ý nghĩ hại người, cậu luôn sống với thái độ “người không phạm ta ta không phạm người”, nhưng Tiêu Ngọc Hoành nếu đã liên tục mạo phạm cậu, cậu cũng không có lý gì chịu ấm ức không động cựa, thế là càng nghĩ càng hưng phấn, cảm thấy đây có lẽ chính là thủ đoạn duy nhất cậu có thể dùng để trả thù hắn.

Bản thân đánh không lại hắn, cũng không giàu bằng hắn, lại không có bạn bè gì, không hack nick thì trả thù kiểu gì được? Đến lúc đó nắm được trang bị của hắn rồi, quát to một tiếng với hắn: “Trang bị của cậu đang trong tay tôi! Nếu không muốn bị tiêu hủy thì quỳ xuống xin lỗi đi!” sau đó lấy dép đánh thật mạnh vào mông hắn, thuận tiện nhảy nhót trên người hắn đạp mấy cái, lại chẳng sướng đi?

Ai dà, kế này được!

Vương Tiểu Thiên không thể khâm phục mình hơn, khóe miệng cũng không nhịn được mà cười, ngồi giường trên nhìn xuống Tiêu Ngọc Hoành không hay biết gì, đáy mắt lạnh đến thấu xương.


Máy tính cậu béo đặt trên mạng đến vào ngày hôm sau, điều này làm người đang ấm ức không thôi đỡ được một chút, ôm cái máy mới về ký túc vần vò, Tiêu Ngọc Hoành từ sáng đã lên hội sinh viên trường làm việc rồi, máy tính đến giờ vẫn chưa mở ra, Vương Tiểu Thiên nghĩ chắc hắn sẽ mở máy ngay thôi, thế là đặc biệt xuống khỏi giường trên, vừa làm bài vừa chờ.

“Hôm nay sao không ở trên giường?” Tiêu Ngọc Hoành thấy rất lạ, Vương Tiểu Thiên có một chiếc bàn gấp, chỉ cần có thể ở trên giường thì bình thường không dễ dàng mò xuống, vì thế hai người hiếm khi ngồi song song trước bàn.

Vương Tiểu Thiên mặc kệ hắn, Tiêu Ngọc Hoành thấy cậu xa cách bèn đặt tay lên vai cậu: “Vẫn còn giận hả? Tôi xin lỗi anh được chưa?”

Vương Tiểu Thiên quay đầu nhìn hắn, lạnh lùng cười: “Muộn rồi.”

Sau cả kỳ nghỉ hè, đến khi video cậu bị đánh bị phát tán rồi, bị cả trường chê cười rồi mới nghĩ đến chuyện xin lỗi? Vuốt đuôi cũng không dễ dàng thế được.

Vương Tiểu Thiên bực mình gạt cái tay đang đặt trên vai mình xuống, sau đó cúi đầu làm đề, Tiêu Ngọc Hoành còn ghé sát vào bên cạnh cậu, mấy phút sau chỉ một câu điền vào chỗ trống.

“Sai rồi, chọn B.”

Vương Tiểu Thiên nhìn lại rồi suy nghĩ một chút, bừng tỉnh ra, đúng là B thật, thế là bèn sửa lại, sau đó lấy trong ngăn kéo một cuộn băng dính ra, dán một đường ở giữa bàn.


“Cấm vượt ranh giới.” Vương Tiểu Thiên để băng dính vào trong ngăn bàn, tiếp tục làm bài.

Tiêu Ngọc Hoành thấy buồn cười, trêu một câu: “Anh là học sinh tiểu học à?”

Vương Tiểu Thiên không vui cãi lại: “Còn cậu là đại gia!”

Thế là Tiêu Ngọc Hoành không trêu cậu nữa, có khi người này lại càng giận hơn, bèn thò tay mở máy tính mình ra.

Cái máy ba màn hình ban đầu của Tiêu Ngọc Hoành đã được hắn chuyển về nhà từ lâu, đổi sang đây một cái máy tính màn hình cong, tuy không sánh được với cái máy cũ nhưng cũng không nhỏ, cây máy tính do Tiêu Ngọc Hoành tự mình lắp ráp, không có nhãn hiệu, Vương Tiểu Thiên không hiểu về phương diện này lắm, chỉ biết giá không thấp, có một lần cậu thử tìm theo mác trên bàn phím của Tiêu Ngọc Hoành, vốn tưởng chỉ nhiều nhất là ba bốn trăm tệ thôi, không ngờ lại là bàn phím giá hơn 2000, mấy ngày sau đó cậu đều nhìn Tiêu Ngọc Hoành bằng ánh mắt như nhìn thằng khờ.

Tốc độ vận hành của máy tính rất nhanh, ấn nút nguồn chưa quá năm sáu giây đã vào desktop rồi, Vương Tiểu Thiên ngồi bên cạnh căng thẳng, vừa giả vờ làm bài vừa lặng lẽ liếc sang động tác của Tiêu Ngọc Hoành.

Quả nhiên, Tiêu Ngọc Hoành mở khung chat đầu tiên, ngay sau đó mở biểu tượng game “Thất giới”, khung đăng nhập hiện ra ngay trên màn hình.

Trên khung đăng nhập là một thiếu nữ ăn mặc hở hang, tay áo bay bay, anh đào bay lượn, đến Vương Tiểu Thiên không chơi game cũng nhìn chăm chăm, còn Tiêu Ngọc Hoành thì bắt đầu nhập mật khẩu, Vương Tiểu Thiên lập tức liếc mắt nhìn:

xyh??!!5201314.

Tiêu Ngọc Hoành??!! Em yêu anh một đời một kiếp.


Vương Tiểu Thiên cười phì trong lòng, mật khẩu không có tí chất xám nào, nhưng cũng vì thế mà rất dễ nhớ.

Nhẹ nhàng dễ dàng! Hack nick không thể đơn giản hơn! Vương Tiểu Thiên đạt được mục đích bèn cong môi, cất sách vở đi rồi leo lên giường mình, sau đó lấy bút ghi ra giấy tài khoản và mật khẩu của Tiêu Ngọc Hoành, định ngày mai sẽ hành động.

Còn Tiêu Ngọc Hoành ngồi phía dưới đã bắt đầu vui vẻ chơi game, hoàn toàn không biết gì về hành động của Vương Tiểu Thiên.

Năm hai có môn tự chọn, hôm sau Vương Tiểu Thiên nhân lúc Tiêu Ngọc Hoành đi học môn tự chọn, hớn hở đi sang quán net gần trường, hỏi giá trước, một tiếng 5 tệ, là giá rẻ nhất rồi, nhất thời khiến Vương Tiểu Thiên đau lòng, bấy nhiêu đủ để cậu ăn một bữa cơm rồi.

Mình vì hack nick mà dốc hết cả vốn liếng. Vương Tiểu Thiên không vui lắm, đi tìm một máy trong góc rồi ngồi xuống, nhưng nghĩ đến chuyện có thể uy hiếp Tiêu Ngọc Hoành quỳ xuống trước mặt mình ngay, cậu lại vui vẻ.

“Thất giới” là game online hot nhất hiện nay, quán net đương nhiên đã download sẵn, mở ra là có thể chơi luôn, Vương Tiểu Thiên nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp hở hang trên màn hình đăng nhập một hồi, xong mới định thần lại cúi đầu làm chính sự.

Nhập tài khoản, nhập mật khẩu, ấn đăng nhập!

Đáy mắt Vương Tiểu Thiên hắt lại ánh sáng từ màn hình, nhìn chằm chằm vào máy tính, tim kích động mà đập bình bịch thật nhanh, sau đó liền trông thấy một khung nhắc nhở nhảy ra trên màn hình.

Xin chào, hệ thống phát hiện bạn không đăng nhập trên thiết bị thường dùng, chúng tôi đã gửi mã xác nhận đăng nhập đến số điện thoại của bạn, xin hãy nhập mã đăng nhập sáu chữ số:________.

Vương Tiểu Thiên sững ra, còn lúc này Tiêu Ngọc Hoành đang ngồi trên lớp học môn tự chọn thì lôi điện thoại ra, tuy hai người đang cách nhau rất xa nhưng mặt đồng thời biến sắc


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.