Đọc truyện Giường Đôi Màu Tím – Chương 5
Nghe xong câu này Nhan Cảnh rất muốn hộc máu.
Oh my god! Nhóc cậu không biết cái gì là 419 à? Just for one night, sau một đêm phóng túng thì quên hết, chẳng ai biết ai mới là tốt nhất. Nếu không việc gì phải đi mấy nơi như hộp đêm để tìm bạn?
“À, tôi tên Lazy.” Thấy mắt cậu ta đầy cố chấp cùng nghiêm túc, Nhan Cảnh thuận miệng bịa bừa một cái tên tiếng Anh để đuổi cậu ta. Lazy, lười, rất hợp với tính cách của mình.
Người thanh niên vẫn cố chấp nắm tay anh không buông, “Tên tiếng Trung là gì?”
Nhan Cảnh thầm trợn mắt, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, tùy tiện nghĩ một cái tên nói cho cậu ta: “An Nham.”
“À.” Người thanh niên lập tức trở nên vui vẻ, “Tôi tên Nhung Tử.” Ngừng chút lại nói, “Anh An, có thể lưu số điện thoại cho tôi được không?”
Nhan Cảnh nén xúc động muốn hộc máu, tiếp tục mỉm cười, “Xin lỗi, tôi vừa về nước nên vẫn chưa có số điện thoại.”
Nhung Tử giật mình, đôi mắt liếc nhìn thấy bút trên bàn liền sáng ngời, cầm bút rồi kéo tay Nhan Cảnh qua viết nhanh một dãy số, “Đây là số di động của tôi, anh nếu rảnh có thể gọi điện cho tôi.”
Nhan Cảnh nhìn hàng số chỉnh tề trên lòng bàn tay, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác là lạ. Đã lâu rồi không gặp một người thẳng thắn thế này, bản thân đã quen với việc ngụy trang và che dấu, đối mặt với người chân thành như vậy lại cảm thấy chột dạ.
“Ừm, tôi biết rồi.” Đồng ý qua loa, đang quay người muốn đi lại thấy cậu ta vẫn giữ tay mình, Nhan Cảnh nén sự khó chịu, nhíu mày nói, “Còn chuyện gì… A…”
Đột nhiên đôi môi bị hôn, cả người Nhan Cảnh lập tức cứng đờ.
May mà chỉ là đụng chạm rất nhẹ, có vẻ chỉ là muốn ‘hôn tạm biệt’, hôn xong lập tức được buông ra.
Nhan Cảnh xấu hổ khẽ chạm lên bờ môi bị hôn ướt, thấy Nhung Tử đang nhìn mình, dáng vẻ mỉm cười trông rất đẹp trai, “Anh có việc thì đi trước đi, hy vọng sau này còn có cơ hội gặp lại anh, anh An.”
Nhan Cảnh lập tức thấy đau đầu.
Nhìn ánh mắt lưu luyến kia, không phải đứa nhỏ này thích mình rồi chứ? Nghĩ tới đây cả người bỗng run rẩy, vội vàng nặn ra một nụ cười, “Tạm biệt.”
Sau đó, chịu đựng cảm giác khó chịu đằng sau chạy ra khỏi khách sạn như bỏ trốn.
—
Chạy trối chết, ừm, là từ không thích hợp để miêu tả một người phong lưu thành quen như Nhan Cảnh. Nhưng nhớ tới cảnh mình quần áo lộn xộn vội vàng ra khỏi khách sạn, Nhan Cảnh vẫn cảm thấy hôm nay đã vứt hết mặt mũi rồi.
Sớm biết thế hôm qua đã chẳng mềm lòng.
Cứ nghĩ chỉ là 419 thôi, đến sáng thì quăng hết ra khỏi đầu, phóng túng một đêm cũng chẳng là gì. Nhưng không ngờ, người trẻ tuổi đơn thuần kia lại rất chân thành hỏi tên, hỏi số điện thoại của mình.
Đương nhiên, trước kia cũng từng trao đổi số điện thoại với bạn giường hợp ý, nhưng vấn đề ở đây là tên kia sống chết muốn làm top. Tối qua mình vui vẻ nên mới nhịn đau làm bot một lần, nhưng thế không có nghĩa sau đó đều phải vui vẻ.
Bị một thằng đàn ông nhỏ hơn mình đè xuống muốn làm gì thì làm, đấy cũng không phải chuyện vui sướng gì. Còn gì là tôn nghiêm của bậc ông chú nữa! Nhan Cảnh anh phong lưu nhiều năm như vậy, sao có thể rơi vào tay một thằng nhóc chưa mọc đủ lông?!
Nhan Cảnh nhíu mày, nhìn dãy số ngay ngắn giống lối chữ Khải trong lòng bàn tay, Nhung Tử, 138xxxx… Nhung Tử? Đây là một cái tên rất đặc biệt. Họ Nhung này hình như không nhiều… Nghĩ tới đây, trong đầu đột nhiên vụt qua những đoạn ký ức vụn vặt.
“A Cảnh.” Người đàn ông mỉm cười với mình trong ký ức cùng họ Nhung, lúc thức dậy cười nhìn rất đẹp, còn có một hàm răng trắng bóc đều tăm tắp.
Nhan Cảnh bỗng rùng mình, vội vàng xua đi ký ức kỳ quái trong đầu. Người rất nhiều năm không còn nghĩ đến, hôm nay lại xuất hiện trong đầu, chẳng lẽ năm nay có hạn thật?
—
Ở trên đường đón taxi, cả người ướt đẫm mồ hôi. Vừa về đến nhà Nhan Cảnh lập tức mở điều hòa rồi vào phòng tắm.
Tối qua sau khi xong việc có nhớ mang máng được người thanh niên rất khỏe kia ôm vào phòng tắm, cơ thể cũng được rửa qua. Nhưng với một người thích sạch sẽ như Nhan Cảnh thì vẫn phải tự mình tắm kỹ càng lại một lần. Đùa à, con chim non kia chẳng có kinh nghiệm, chắc chắn không rửa sạch sẽ.
Xả nước nóng, cả người đều ngập trong bồn tắm. Do dự một lúc Nhan Cảnh mới duỗi tay ra phía sau, vừa chạm nhẹ một cái đã đau tái cả mặt.
Cắn răng đút ngón tay vào quấy lung tung vài cái, lúc này mới lấy sữa tắm để tắm toàn thân. Ánh mắt lướt đến những dấu xanh tím rải khắp người, thậm chí trên đùi cũng không tránh khỏi, mặt Nhan Cảnh lại xanh mét.
Đồ khốn. Nhìn qua thì như một con cừu nhỏ, ai ngờ lên giường lập tức hóa thân thành sói đói. Nhưng cũng phải trách mình, bị ánh mắt ngơ ngác của cậu ta mê hoặc, cho rằng cậu ta chỉ là con mèo nhỏ đáng yêu, không ngờ lại là một con hổ.
– nhất định không gặp lại người kia mới tốt.
Sau khi tắm xong mới cảm thấy bụng sôi lên vì đói. Tối qua không ăn cơm, hôm nay lại ngủ đến xế chiều mới dậy, bây giờ cần lập tức bổ sung năng lượng. Nhan Cảnh dạo một vòng trong nhà, hoàn toàn không có bất cứ thứ gì để ăn, tủ lạnh còn chẳng cắm điện.
Cau mày, đang định gọi giao hàng thì bỗng nghe điện thoại trong phòng khách vang lên. Đi qua nghe điện, bên tai lập tức vang lên giọng nói đáng ăn đòn của Âu Dương Sóc: “Tôi bảo, cậu có quen một người tên là Nhung Tử không?”
Mặt Nhan Cảnh cứng đờ, cau mày hỏi: “Sao thế?”
“Ha ha, vừa rồi cậu ta dùng di động của cậu gửi tin nhắn cho tôi, rất nghiêm túc nói ‘Chào anh, xin hỏi anh là bạn của anh An Nham sao? Tôi tên Nhung Tử, điện thoại của anh ấy bị rơi ở khách sạn, tôi lấy lại hộ anh ấy, phiền anh nhắn với anh ấy nếu rảnh thì gọi cho tôi lấy điện thoại.”
“…”
“Ha ha ha, lúc ấy suýt nữa thì tôi phì cười, thằng nhóc ấy thành thật quá thể. Tôi gọi lại hỏi cậu ta tối qua có phải hai người qua đêm ở khách sạn không, cậu ta còn ấp úng, có vẻ rất xấu hổ.”
“…”
“Tôi bảo này, cậu lôi một đứa bé đơn thuần như vậy lên giường mà không có chút cảm giác tội lỗi nào ư? Đến giờ mà cậu ta vẫn còn thẹn thùng như vậy, chậc chậc. Khai mau, tối qua có phải cậu thô bạo quá làm cậu ta bị thương không?”
“…”
“Đúng rồi, cậu ta nói muốn tự mình đưa di động cho cậu, tôi đã nói số máy bàn của cậu cho cậu ta rồi.”
“…”
Nhan Cảnh bỗng phát hiện, bên trái là một thằng bạn đểu làm người ta tức sôi máu, bên phải một tên thanh niên nhìn thì đơn thuần như bé thỏ trắng lại ăn sạch mình từ trong ra ngoài còn làm như mình vô tội. Anh quả thật không còn lời nào để nói.
—
Dập điện thoại của Âu Dương Sóc xong, Nhan Cảnh dứt khoát rút luôn dây điện thoại bàn rồi xuống lầu mua đồ ăn. Dù sao cái điện thoại kia đã dùng lâu rồi, đang định đổi, coi như vứt đi cũng được. Anh không muốn có bất cứ liên quan gì với thằng nhóc Nhung Tử kia.
Không ngờ chiều hôm sau Âu Dương Sóc trực tiếp tìm đến cửa, cười tủm tỉm nhìn anh nói đầy thâm ý: “Chàng trai tên Nhung Tử kia nói điện thoại của cậu không gọi được, cậu ta sợ làm lỡ việc của cậu nên tự mình chạy đến đưa di động cho tôi, nhờ tôi chuyển lại cho cậu.”
“À.” Nhan Cảnh nhận điện thoại, ừ một tiếng hờ hững. Nghĩ đến cảnh Nhung Tử nghiêm túc đến đưa điện thoại cho Âu Dương Sóc, sắc mặt không khỏi cứng đờ.
“Tên Nhung Tử kia nhìn cũng không tồi.” Âu Dương Sóc nói tiếp, “Cậu không thấy cậu ta rất đáng yêu sao?”
“…” Cái tên uống rượu liền hóa thân thành cầm thú, hoàn toàn không thấy ‘đáng yêu’ ở đâu hết.
Thấy sắc mặt Nhan Cảnh khó coi Âu Dương Sóc cũng không hỏi nhiều, nói lái sang chuyện khác: “Thế nào, chuyện công việc ổn chứ?”
Nhan Cảnh hơi gật đầu, “Cũng hòm hòm rồi.”
“Vậy tối nay có hứng thú không, đi quán bar với tôi…”
Nhan Cảnh vội vàng ngắt lời hắn, “Không được, tôi còn phải đi gặp chú Bạch để thương lượng chuyện công việc.”
Âu Dương Sóc nhướn mày, “Không phải cậu nói đã hòm hòm rồi sao?”
Nhan Cảnh mìm cười, “Ý của đã hòm hòm là còn thiếu một chút.”
Âu Dương Sóc bó tay với anh, đành phải hậm hực bỏ đi. Hắn vừa đi Nhan Cảnh liền xoay người vào phòng ngủ, nằm lỳ trên giường ngủ bù. Anh hiển nhiên không còn sức đến quán bar chơi nữa, càng không có hứng đi gặp chú Bạch nào đó. Bây giờ tình trạng không tốt, hai chân đi run rẩy, người nên gặp nhất là Chu Công.
—
Ba ngày sau, tinh thần đã thoải mái, Nhan Cảnh mặc một bộ âu phục vừa vặn lái xe đến khu nhà họ Bạch.
Bạch gia và Nhan gia là thế giao, cũng đều là thế gia y học, nhất là Bạch gia, đời đời đều kính dâng cho sự nghiệp chữa bệnh. Người nhà họ Bạch gần như đều là bác sĩ, mỗi ngày chủ đề trên bàn cơm đều là về tim gan tỳ phổi thận của người bệnh, vào khu nhà Bạch gia mà Nhan Cảnh luôn thấy sau lưng bốc lên hơi lạnh.
Bạch Kiến Sinh và Nhan Thư Trung cha anh là bạn tốt nhiều năm, hai người đều là chuyên gia trong lĩnh vực tim mạch. Bởi vậy, khi còn bé Nhan Cảnh thường đi cùng cha đến Bạch gia chơi, anh nhớ hồi đó trong khu nhà Bạch gia có một gốc cây đa rất to, có một thằng bé tên Bạch Thiếu Bác thường ngồi dưới tàng cây đọc sách. Giờ đây cây bị chặt lộ ra ngôi nhà ba tầng kiểu tây, mà anh bạn nhỏ họ Bạch kia cũng trở thành một người đàn ông trưởng thành phong độ nhẹ nhàng, đứng ở trước cửa mỉm cười đón Nhan Cảnh.
“Tôi đang định đi đón anh.” Bạch Thiếu Bác nói.
“Ha ha, Thiếu Bác đã lớn thế này rồi.” Nhan Cảnh nheo mắt đánh gia cậu ta, người đàn ông trẻ tuổi mặt mũi anh tuấn, nụ cười nhè nhẹ, cho cảm giác thong dong bình thản với mọi việc. Không thân cận, cũng chẳng xa cách, trước sau đều duy trì khoảng cách xã giao với mọi người. Có thể thấy người đàn ông này rất có khí phách đại tướng.
Bạch Thiếu Bác không để ý việc Nhan Cảnh dò xét mình, mỉm cười nói: “Vào trong ngồi đi, ba tôi đang đợi anh.”
Phòng khách Bạch gia vẫn giống như trong trí nhớ, đồ đạc bằng gỗ đàn thuần một màu, có cảm giác tang thương lắng đọng qua chiều dài lịch sử. Bước vào căn phòng này làm Nhan Cảnh cảm thấy rất áp lực.
Tính tình Bạch Kiến Sinh không khác gì Nhan Thư Trung ba anh, trên mặt là vẻ nghiêm túc vạn năm không đổi, không giận tự uy. Lúc nói chuyện đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào bạn, từng lời như búa tạ nện vào làm da đầu người ta run lên. Sau khi nhìn thấy Nhan Cảnh, ông lại khẽ nở nụ cười hiếm thấy, nói: “A Cảnh, cháu đã đến rồi.”
Nhan Cảnh cũng cười với ông, “Chú Bạch, lâu rồi không gặp chú, khí sắc của chú vẫn như năm đó.”
“Ha ha, nhiều năm như vậy cháu cũng đã lớn rồi.” Bạch Kiến Sinh khẽ gật đầu, nói với con trai, “Thiếu Bác, ba còn phải đi họp, A Cảnh giao cho con tiếp đãi. Hai đứa cũng tầm tuổi, nói chuyện sẽ dễ hơn.” Một ông già hơn năm mươi tuổi, tóc đã hoa râm nhưng tinh thần vẫn rất tốt, kẹp túi công văn quay người ra ngoài, bước chân vững vàng, vòng eo cũng thẳng tắp.
Nhan Cảnh nhìn bóng lưng ông, không khỏi khen ngợi: “Chú Bạch thật chuyên nghiệp.”
Bạch Thiếu Bác khẽ cười, “Ông ấy luôn như vậy.” Quay người đi về phía phòng khách, vừa hỏi, “Uống gì?”
“Cà phê.”
“Xin lỗi, trong nhà không có cà phê, ba tôi nói uống cà phê nhiều sẽ bị tiểu đường.” Bạch Thiếu Bác hơi dừng lại, giọng điệu nghiêm túc, “Bình thường chúng tôi đều uống trà.”
“Uống trà nhiều quá, khi về già sẽ không khống chế được nước tiểu.” Nhan Cảnh nhướn mày. “Thôi cứ uống nước sôi đi.”
Bạch Thiếu Bác quay đầu lại: “Trong nước cũng có rất nhiều vi khuẩn.”
Nhan Cảnh không khỏi bật cười: “Thiếu Bác, cậu muốn thảo luận với tôi về vấn đề học thuật nghiêm túc này sao?”
Bạch Thiếu Bác cũng cười, rót nước đưa cho Nhan Cảnh, thuận tiện ngồi xuống ghế sofa đối diện anh, “Thời gian của tôi cũng không nhiều, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi. Ý của ba tôi là muốn mời anh đến bệnh viện của chúng tôi làm việc, khoa tâm lý có một bác sĩ đã về hưu, trong thời gian ngắn không tìm được người thay thế thích hợp nên gần đây đang bận đến sứt đầu mẻ trán. Không bằng anh tới giúp, giải quyết khó khăn này. Vấn đề tiền lương tùy anh quyết định. Anh thấy thế nào?”
Cậu ta nói mạch lạc rõ ràng, tuy là đàm phán nhưng không hề cho đối phương áp lực, giọng điệu vừa ôn hòa vừa linh động.
Nhan Cảnh im lặng một lát mới thản nhiên nói: “Làm bác sĩ không phải sở trường của tôi, cậu không sợ tôi vào bệnh viện rồi mỗi ngày đều nhận được giấy gọi của tòa án à?”
“Không sao, tôi tin vào trình độ chuyên nghiệp của anh, hơn nữa chúng tôi cũng có luật sư chuyên nghiệp.”
Nhan Cảnh mỉm cười không đáp.
Bạch Thiếu Bác hơi dừng lại rồi mới nói tiếp: “Nghe nói anh đã đồng ý đến dạy ở đại học T, công việc dạy học ở đại học T rất nhẹ nhàng, anh có thể bớt thời gian đến bệnh viện. Một tuần chỉ cần đến làm hai ngày, coi như nghề phụ.”
“Nghề phụ? Nghe cũng không tồi.” Nhan Cảnh chống cằm nghĩ ngợi, “Để tôi suy nghĩ, rồi sẽ cho cậu câu trả lời thuyết phục.”
“Được, hoan nghênh bất cứ lúc nào.”
Sau khi đi ra Bạch gia, Nhan Cảnh không nhịn được thở dài.
Anh học tâm lý học, Bạch Thiếu Bác tính toán điều gì không phải anh không biết. Bệnh viện Thế Tân tuy là bệnh viện tư nhân tổ tiên Bạch gia để lại, nhưng hiện tại nội bộ bệnh viện đấu đá kịch liệt. Bạch Kiến Sinh là viện trưởng nhưng đều tập trung vào nghiên cứu khoa học, nhiều năm qua chỉ là hư danh, Bạch Thiếu Bác trên danh nghĩa là người thừa kế chức viện trưởng tiếp theo, nhưng trong bệnh viện không nhiều người ủng hộ cậu ta, cậu ta cần nhanh chóng bồi dưỡng thế lực của mình.
Nhan Cảnh còn có thể đoán được, nếu mình vào bệnh viện Thế Tân thì chẳng mấy chốc sẽ một bước lên mây ngồi vào vị trí chủ nhiệm khoa tâm lý. Thậm chí không đến ba năm, có thể dưới sự giúp đỡ của cha con Bạch gia thuận lợi bước chân vào đội ngũ quản lý nòng cốt của bệnh viện, với tư cách phụ tá đắc lực của Bạch Thiếu Bác, giúp đỡ cậu ta xây nên một mảnh giang sơn.
Anh không có bao nhiêu hảo cảm với nơi gọi bệnh viện này, càng không thích mặc áo blous trắng làm bác sĩ gì đó. Nhưng lần này trở về, cha anh lại cố ý để anh giúp đỡ Bạch gia, nếu anh từ chối chắc chắn sẽ làm cha anh tức giận.
Tính cách cha anh rất mạnh mẽ, rất ít khi nhờ anh giúp đỡ cái gì. Làm một người con, việc thích đàn ông đã làm ông thương tâm, thôi thì lần này cứ theo ý ông đi. Đã đến cái tuổi này rồi, đi trên đường gặp một đứa bé cũng gọi anh một tiếng chú, Nhan Cảnh quả thật không có hứng thú đối nghịch với cha mình nữa.
Đột nhiên cảm thấy, học tâm lý học thật ra rất đau khổ. Anh luôn có thể phân tích triệt để suy nghĩ của người khác, nhưng đôi khi anh thà hồ đồ một chút, thà không biết gì hết, thà sống theo ý mình như lúc trẻ còn hơn.
Nhưng bây giờ, anh muốn ra vẻ hồ đồ cũng không ra vẻ được nữa.