Giường Đôi Màu Tím

Chương 46


Đọc truyện Giường Đôi Màu Tím – Chương 46

Nhung Vũ Minh nhanh chóng bị xe cảnh sát đưa đi, Nhan Cảnh tìm kiếm bóng dáng Nhung Tử trong đám người, thấy cậu ra ngoài từ cửa hông vội vàng cau mày lách qua đám người ra ngoài.

Nhung Tử đang đứng đó cười nói với mấy người, trong đó có một chàng trai gặp ở nhà hàng hôm đó, là đồng nghiệp gọi cậu đi hát karaoke. Người nọ xoay người lên xe, gọi Nhung Tử: “Anh đại, nhanh lên, đi ăn mừng thôi!”

Nhung Tử mở cửa muốn lên xe, Nhan Cảnh vội mở miệng gọi cậu lại, “Nhung Tử.”

Lưng Nhung Tử lập tức cứng đờ, quay đầu đối diện với ánh mắt Nhan Cảnh, vẻ mặt lúc đầu hơi kinh ngạc nhưng nhanh chóng trở nên ảm đạm, “Sao anh lại ở đây?”

“Tôi lo lắng nên…”

“Chuyện vừa rồi anh thấy hết rồi chứ?” Nhung Tử ngắt lời Nhan Cảnh, giọng bình thản nói, “Là tôi tìm người khống chế máy tính của bọn hắn, là tôi làm video phó bản châm chọc hắn kia, là tôi mua được nhà thiết kế chính của tập đoàn Vinh Hân, cũng là tôi, thu thập chứng cứ vì muốn kiếm lời mà tiêu thụ hàng kém chất lượng của hắn, báo cho cơ quan công an để họ tới bắt hắn.”

Nhan Cảnh kinh ngạc há hốc mồm, lại nghe Nhung Tử nói tiếp: “Tôi phá hủy thanh danh hắn để ý nhất, cũng hủy diệt vương quốc thương nghiệp hắn khổ công kinh doanh nhiều năm. Từ giờ trở đi, hắn sẽ chân chính, hai bàn tay trắng.”

– nhưng hắn còn anh nữa, đúng không? Nhung Tử cố nén cảm giác đắng chát trong lòng, cười nhẹ rồi cúi đầu ngồi vào xe, khởi động xe sau đó nhanh chóng biến mất nơi cuối ngã tư.

Nhan Cảnh đứng nguyên tại chỗ, tâm tình phức tạp nhìn về hướng mà cậu biến mất.

Sư tử nhỏ đã trưởng thành, không còn đơn thuần như trong trí nhớ nữa. Nhung Tử bốn năm trước, chỉ là một sinh viên hai mươi tuổi, khóe miệng luôn mỉm cười, ánh mắt sáng ngời mà chăm chú. Có đôi khi ở trước mặt mình, cậu ấy còn thẹn thùng xấu hổ, gục đầu như một con thú nhỏ ngoan ngoãn theo sau mình, luôn miệng nói, em thích anh.

Nhung Tử hôm nay, lăn lộn trong xã hội nhiều năm, đã gột bỏ dáng vẻ trẻ trung năm ấy từ lâu. Vừa rồi đứng trong đám người, cậu ấy bình tĩnh thong dong giằng co với Nhung Vũ Minh, cậu ấy đối mặt với ánh mắt ngoan độc của Nhung Vũ Minh vẫn không sợ hãi lùi bước, đã trở thành một người đàn ông có thể tự mình làm mọi việc.

Cũng có thể đây là sự khác nhau giữa thanh niên và người đàn ông trưởng thành. Nhung Tử hôm nay, trong mắt thiếu chút đơn thuần thêm phần ổn trọng. Chỉ là, mặc kệ cậu ấy thay đổi nhiều thế nào, cậu ấy vẫn là Nhung Tử mình thích, nhìn vào mắt cậu ấy tim vẫn bất giác đập nhanh không thôi. Nhan Cảnh nghĩ, có lẽ cái này chính là nghiệt duyên? Từ cái ngày cứu cậu ấy về nhà đấy, hai người đã định trước phải dây dưa cả đời.

*

Lúc chiều, cô bé tự sát ngày đó cùng người nhà làm thủ tục xuất viện, trước khi đi có đến văn phòng chủ nhiệm tìm Nhan Cảnh. Cô bé sau thời gian ngắn điều trị bệnh tình đã chuyển biến tốt đẹp, người cũng sáng sủa hơn trước nhiều, mẹ cô kích động cầm tay Nhan Cảnh nói: “Chủ nhiệm Nhan, cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi!”

Nhan Cảnh mỉm cười đáp: “Bác đừng khách sáo. Về sau cả nhà sống vui vẻ với nhau quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”

Bốn năm nay, người đi ra khu bệnh này nhiều vô số kể. Những người bệnh tâm thần kia, bên ngoài nhìn không khác gì người bình thường, thân thể của họ thậm chí còn khỏe mạnh hơn người bình thường. Nhưng, thế giới nội tâm của họ lại tồn tại rất nhiều tai họa ngầm đáng sợ.

Có đôi khi, bệnh tật trên tâm lý còn nguy hiểm hơn bệnh tật trên thân thể, thậm chí còn ảnh hưởng đến người thân bên cạnh. Nhan Trung Sách cha anh, còn có chính bản thân Nhan Cảnh, đều là ví dụ sống.

Nhan Cảnh đứng dậy, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn cô bé cùng người nhà vui vẻ đi xa.

Vào làm ở bệnh viện Thế Tân cũng đã bốn năm, trước kia vẫn ghét bầu không khí ở bệnh viện, càng không muốn cả ngày mặc áo blouse đi đối mặt với những người bệnh tâm thần kia. Vậy mà hôm nay lại đã quen ngồi ở đây, thậm chí bắt đầu yêu thích công việc này. Có lẽ, đến ngày hôm nay mình mới chính thức bước ra bóng tối, chân chính khỏe mạnh trên tâm lý. Ba mươi bốn tuổi có lẽ hơi muộn, cũng may, không tính là quá trễ.

Nghĩ tới đây, Nhan Cảnh lại bật cười, cầm điện thoại tìm trong danh bạ số của Nhung Tử.

Vừa muốn gọi màn hình lại nhảy ra một cuộc gọi, là số của Nhan Tự. Nhan Cảnh khó hiểu ấn phím nghe, “Alo, Nhan Tự à, làm sao thế?”

Thanh âm bên kia điện thoại vô cùng lo lắng, “Anh à, bây giờ anh ở bệnh viện không? Nhung Tử đã xảy ra chuyện! Anh mau tới đây khám gấp…” Nói đến đây đã bị ngắt.

Như có một chậu nước lạnh dội vào đầu, máu toàn thân lập tức đông lại.


Nhan Cảnh ngây người tại chỗ ba giây, lúc tỉnh lại liền vội vàng xoay người đẩy cửa ra, lao ra khỏi khu bệnh như bị điên. Hoàn toàn không chú ý đến hình tượng bình tĩnh lạnh lùng thường ngày, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người chạy với tốc độ như thi chạy trăm mét đến cửa thang máy. Thang máy đang đi lên, Nhan Cảnh không đợi được quay sang chạy bằng thang bộ.

Chạy xuống hơn mười tầng, lòng bàn tay ướt mồ hôi lạnh, tim đập nhanh không còn tiết tấu, trong đầu cũng loạn thành một đống.

– rốt cuộc cậu ấy đã xảy ra chuyện gì? Có phải là Nhung lão gia tử thuê người đánh cậu ấy? Hay là lái xe bị tai nạn?

Vừa nghĩ tới bộ dáng toàn thân đầy máu của Nhung Tử, Nhan Cảnh lại thấy đau khổ sắp không thở được.

Thở hồng hộc chạy đến phòng cấp cứu của khoa cấp cứu ở tầng một, quả nhiên nhìn thấy Nhan Tự trong hành lang, Nhan Cảnh vội chạy qua chỗ y, hai tay bóp chặt vai y hấp tấp hỏi: “Cậu ấy bị làm sao? Bây giờ cậu ấy đang ở đâu?!”

Nhìn người anh từ trước đến nay kiêu ngạo lạnh lùng giờ này hai mắt đỏ ngầu như dã thú bị thương, Nhan Tự sững người không nói ra lời.

Nhan Cảnh tức giận quát: “Thất thần làm cái gì?! Nói mau!”

Lúc này Nhan Tự mới hồi thần, nhẹ nói: “… Là thế này, Nhung Tử cậu ấy… Uống nhiều rượu quá. Ắc, bị viêm dạ dày… cấp tính. Nằm ở bên kia… Truyền…” Nói xong liền duỗi ngón tay chỉ vào chiếc giường bên cạnh.

Nhan Cảnh quay đầu nhìn sang, quả nhiên thấy Nhung Tử nằm ở đó đang nhắm mắt ngủ, trên mu bàn tay cắm kim chuyền.

– chỉ là viêm dạ dày cấp tính, việc gì cậu lại nói như cậu ta sắp chết rồi vậy hả!

“…” Thả vai Nhan Tự, Nhan Cảnh thật không biết nên khóc hay nên cười.

Nhan Tự xoa xoa bả vai bị ông anh bóp chặt, nhỏ giọng giải thích: “Khụ, vừa rồi em chưa nói xong thì điện thoại hết pin. Bác sĩ nói không nghiêm trọng, nghỉ ngơi hai ngày là khỏe…”

Nhan Cảnh gật đầu, lạnh mặt hỏi: “Sao cậu ấy lại uống rượu nhiều như vậy?”

“À, hôm nay mấy người bọn em cùng đi ăn cơm chúc mừng, tâm tình cậu ấy không tốt nên uống rất nhiều rượu, lúc về trên thổ dưới tả còn phát sốt, em đưa cậu ấy tới bệnh viện.”

Nhan Cảnh nhìn dáng vẻ Nhung Tử ngủ vẫn cau mày mà thấy đau lòng, giọng cũng nhẹ nhàng hơn: “Được rồi, chú về đi, anh ở lại chăm sóc cậu ấy.”

Nhan Tự gật đầu: “Vâng, em về đây.”

Đợi Nhan Tự đi rồi, lúc này Nhan Cảnh mới bước nhanh đến bên giường Nhung Tử, bởi khi khoa cấp cứu khá đông người bệnh, cũng đều là tình huống đột ngột cần xử lý gấp nên Nhung Tử chỉ có thể được xếp ngủ ở hành lang. Bên cạnh người bệnh cùng người nhà cãi cọ đi ngang qua, hoàn cảnh ở đây hiển nhiên không yên tĩnh bằng phòng bệnh.

Nhan Cảnh nhíu mày, tìm trong điện thoại số của một giáo sư khoa tiêu hóa có quen biết gọi qua, “Alo, giáo sư Dư à? Tôi là Nhan Cảnh… Tôi có người bạn đang truyền cấp cứu, bên khoa cấp cứu lộn xộn quá, tôi muốn chuyển cậu ấy qua khoa các anh nằm vài ngày, tiện thể kiểm tra thân thể toàn diện luôn… Đúng, khoa tiêu hóa các anh hiện giờ có trống giường không… Có phòng bệnh Vip à? Được, vậy tôi đưa cậu ấy sang, cảm ơn anh.”

Vào phòng trực bác sĩ tìm được bác sĩ trực ở khoa cấp cứu, người nọ cũng nhận ra Nhan Cảnh, cười tủm tỉm hỏi: “Ô, chủ nhiệm Nhan, sao anh lại tới đây? Có người cần hội chuẩn tâm lý à?”

Nhan Cảnh bình thản nói: Nhung Tử giường 7+ ngoài hành lang, tôi muốn chuyển cậu ấy sang khoa tiêu hóa, giường bệnh đã liên hệ xong rồi, anh xử lý thủ tục chuyển khoa cho tôi.”

Bác sĩ kia nhìn anh khó hiểu: “Nhung Tử kia là bạn của chủ nhiệm Nhan?”

Nhan Cảnh nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy.”

Bởi người quen trong bệnh viện rất nhiều, chả mấy chốc Nhan Cảnh đã làm xong thủ tục chuyển khoa cho Nhung Tử, tìm chiếc xe đẩy đưa Nhung Tử sang khoa tiêu hóa, vào nằm trong phòng bệnh Vip đơn yên tĩnh.


Lo lắng nhan hiểu niệm tan học không có người đón, Nhan Cảnh lại gọi điện cho chị gái để chị đón hiểu niệm về ở vài ngày. Nhan Như đang bận nên để chồng đi đón bé, hiểu niệm ở lại nhà bác nó Nhan Cảnh cũng thấy yên tâm.

Dàn xếp xong mọi chuyện, lúc này Nhan Cảnh mới thở dài nhẹ nhõm, ngồi trên ghế salon bên cạnh yên lặng trông Nhung Tử.

Nhung Tử dường như gặp ác mộng, cau mày nắm chặt ga giường, hô hấp dồn dập, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. Nhan Cảnh nhìn cậu như vậy mà đau lòng muốn chết, đi qua ngồi xuống giường nhẹ nhàng cầm tay cậu.

“Đừng sợ, tôi sẽ luôn ở bên cậu…” Ghé vào lỗ tai cậu dịu dàng nói lời an ủi, quả nhiên Nhung Tử dần yên tĩnh. Nhan Cảnh duỗi tay kia nhẹ nhàng sờ lên mặt cậu, cậu ấy gầy hơn rất nhiều so với trong trí nhớ, mấy ngày nay có thể là vì thức đêm mà cằm mọc râu lởm chởm, vuốt thấy ngứa ngứa, còn cứng cứng đâm vào tay.

Nhan Cảnh không nhịn được cười, ngón tay lưu luyến nhẹ vuốt lên cằm cậu.

Khuôn mặt vô số lần xuất hiện trong mộng này, qua vài năm càng trở nên trưởng thành, gợi cảm. Đã rất lâu không nhìn gần cậu ấy như vậy, giờ này cậu đang ngủ say Nhan Cảnh đương nhiên không ngần ngại, ánh mắt cũng có vài phần trắng trợn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt này, hận không thể nhìn ra được cái động trên mặt cậu.

Đột nhiên cửa phòng bật mở, sau lưng vang lên giọng một người đàn ông trung niên.

“Tôi hỏi cậu, người bệnh có tới không…” Người đàn ông trung niên đẩy cửa vào, vừa lúc nhìn thấy Nhan Cảnh đang dịu dàng vuốt má người bệnh trên giường, không khỏi sững sờ, lại lập tức thoải mái bật cười, “Aizz, chủ nhiệm Nhan, cậu tự mình kiểm tra sức khỏe cho cậu ta hả?”

Nhan Cảnh vội thu tay lại, điềm tĩnh tự nhiên đứng lên, mỉm cười nói: “Giáo sư Du, anh vẫn chưa về à?”

“À, về ngay đây. Không phải cậu nói muốn chuyển người bạn đến phòng Vip à, thế nên tôi tiện đường sang đây xem sao. Người bạn này của cậu bị bệnh gì? Từ phòng cấp cứu đến, chảy máu dạ dày? Có phải thủng dạ dày không?”

Nhan Cảnh ho một tiếng, nói: “Viêm dạ dày cấp tính.”

“…” Giáo sư Dư câm nín một hồi, vuốt mũi cười ha hả, “Phòng bệnh này của tôi, trước kia đều là bệnh nặng như ung thư dạ dày, chảy máu dạ dày các loại nằm, cậu không cần phải chuyển cậu ta đến phòng Vip đặc biệt. Với tình trạng của cậu ta, về nhà tiêm là được rồi.”

Nhan Cảnh khẽ cười nói, “Hoàn cảnh ở đây tốt, tôi cũng tiện chăm sóc cậu ấy. Khó được một lần vào viện, tôi muốn tiện thể kiểm tra tổng thể cho cậu ấy luôn.” Quay đầu lại liếc Nhung Tử, sợ tiếng quá lớn làm ồn đến cậu liền nhỏ giọng nói, “Gần đây cậu ấy mệt mỏi nhiều rồi, đã không ăn uống đúng giờ lại uống rất nhiều rượu, chức năng dạ dày có lẽ hơi hỗn loạn, anh tiện đây kê ít thuốc cho cậu ấy, để cậu ấy điều trị dứt điểm lần này. Chi phí tôi đã thanh toán trước rồi nên anh không cần lo lắng, tất cả cứ ghi cho tôi.”

Giáo sư Dư kinh ngạc, trong lòng hiếu kỳ: viêm dạ dày mà muốn khoang trương như vậy à?!

Nhưng, nếu là Nhan Cảnh tự mình yêu cầu, vậy thì cứ thỏa mãn cậu ta thôi.

“Được rồi, vậy tôi về trước cho người kê đơn cho cậu ta. Chụp x-quang, chụp CT cũng cần sao? Nội soi dạ dày có làm không?”

“Đều kiểm tra hết một lần cho tôi yên tâm. Đúng rồi, nội soi dạ dày làm không đau đi, nếu không rất khó chịu.”

– thấy thế nào cũng là chàng trai trẻ, nội soi dạ dày cũng không chịu được hay sao mà còn muốn không đau? Bạn gì mà cần che chở như vậy? Nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, viêm dạ dày đơn giản còn phải chụp CT? Làm nội soi dạ dày? Đúng là rảnh rỗi quá kiếm chuyện chơi! chủ nhiệm Nhan khoa tâm lý, quả nhiên biến thái như trong truyền thuyết!

Giáo sư Dư tâm tình phức tạp liếc nhìn Nhan Cảnh, yên lặng quay đầu bỏ đi.

*

Sáng sớm hôm sau, khi Nhung Tử tỉnh cảm giác có người gục đầu ngủ bên gối, hô hấp nhè nhẹ thổi bên tai có hơi ngứa. Ngón tay thon dài của người đàn ông cong lại nắm tay mình, từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp khó tả.

Nhung Tử còn tưởng mình đang nằm mơ, nháy mắt thấy mơ màng. Người đàn ông nằm úp bên giường mặc áo blouse trắng, từ hướng Nhung Tử nhìn sang có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh cùng quần áo trắng đến lóa mắt của anh.


Coi như là nằm mơ, cũng không nên mơ thấy Nhan Cảnh mặc áo blouse ở bệnh viện chứ? Mình còn chưa nhìn thấy dáng vẻ lúc anh mặc đồng phục làm việc, giấc mơ này kỳ lạ quá rồi.

Nhung Tử có chút tò mò, không nhịn được xê dịch thân thể muốn nhìn rõ một chút. Không ngờ Nhan Cảnh ngủ rất nông, Nhung Tử chỉ khẽ động anh đã bị đánh thức từ từ mở mắt.

Mặt hai người cách nhau quá gần, để sát vào một chút nữa là có thể hôn được rồi, hai người mắt to trừng mắt nhỏ đều ngẩn người vài giây, lúc này Nhan Cảnh mới kịp phản ứng, bật cười khẽ khàng nói: “Cậu dậy sớm vậy?”

Nụ cười của anh vẫn như trong trí nhớ, khóe môi hơi cong lên toát ra vẻ tự nhiên phong độ làm người ta rung động, chỉ là giờ phút này trong mắt anh lại đầy vẻ dịu dàng và đau lòng.

– có lẽ mình còn đang nằm mơ?

Nhung Tử lại nhắm mắt lại, không để ý tới Nhan Cảnh mặc áo blouse trắng đang sống sờ sờ trước mặt này.

Nếu mình mở miệng giấc mộng sẽ tỉnh, sau đó người đàn ông ánh mắt dịu dàng với nụ cười sẽ lập tức biến mất, độ ấm trên tay cũng sẽ lập tức biến mất. Mấy năm nay, bao nhiêu đêm đều trôi qua trong giấc mơ kiểu này…

Nếu là mơ, hãy để sự tốt đẹp này kéo dài một chút.

Nhung Tử yên lặng nhắm mắt, nhẹ nhàng nắm chặt tay Nhan Cảnh. Hả? Nhiệt độ ấm áp, xúc cảm mềm mại, cảm giác hình như chân thật quá rồi.

Biết cậu còn chưa tỉnh hẳn, Nhan Cảnh liền thấp giọng hỏi: “Cậu có đói không? Dạ dày có không thoải mái không? Tôi nghe nói hôm qua cậu nôn rất nhiều, bây giờ đã tốt hơn chưa?”

Nhung Tử lại mở mắt, nghe anh hỏi vậy, ký ức cũng dần dần quay lại trong đầu vì vừa tỉnh ngủ mà mơ màng.

Đúng rồi, hôm qua nhìn tận mắt Nhung Vũ MInh bị đưa lên xe cảnh sát, sau đó cùng một đám bạn tham dự kế hoạch này đi ăn mừng. Ở tiệc ăn mừng, tất cả mọi người hào hứng tưng bừng uống rượu chúc mừng, nhưng mình lại không vui vẻ chút nào. Chẳng những không chút vui sướng vì thành công, ngược lại còn vì vừa rồi Nhan Cảnh xuất hiện mà khiến tâm tình càng trở nên khó chịu.

Không nhớ đã uống bao nhiêu rượu, chỉ biết bị say đến bất tỉnh nhân sự, sau khi về nhà thì trên thổ dưới tả, bị Nhan Tự lôi đến bệnh viện, sau khi được truyền dịch thì nằm ngủ luôn.

Bệnh viện, phòng bệnh…

– đây không phải mơ?!

Người Nhung Tử lập tức cứng đờ, nhìn con mắt mỉm cười của Nhan Cảnh bỗng thấy không biết làm sao.

Nhất là vừa rồi tưởng nằm mơ mà nắm ngón tay anh liền quay ngoắt người đi như bị điện giật, kim truyền trên mu bàn tay vì được cố định, đột nhiên giãy giụa làm máu tươi trào ra.

“A, cậu đừng lộn xộn.” Nhan Cảnh vội buông tay cậu ra, ấn chuông bên giường.

Nhanh chóng có ý tá phụ trách giường đến hỏi: “Làm sao vậy?”

Nhan Cảnh nói: “Kim truyền ở mu bàn tay cậu ấy bị tuột, cô đâm vào lại đi.” Nói xong lại ngẩng đầu nhìn chai dịch, “Đúng rồi, dịch bổ cũng sắp hết, tiện thể đổi lọ khác luôn.”

Y tá gật đầu đi đến bên giường Nhung Tử, tay phải cậu vì vừa rồi giãy giụa mà mạch máu bị vỡ, mu bàn tay xanh lên. Y tá này lại là người mới đến thực tập, đâm một lần không vào được, xấu hổ nói: “Ắc, mạch máu của anh ấy hình như khó tìm, đổi tay khác đi.”

Luống cuống tay chân đổi sang bên kia, vừa muốn làm lại nghe người đàn ông sau lưng thấp giọng nói: “Để tôi làm.”

Nhan Cảnh nhận da gân cùng kim tiêm trong tay y tá quay người sang, một tay cầm tay trái Nhung Tử, tay kia cầm kim tiêm, nhắm thẳng mạch máu nhẹ nhàng đâm vào, sau đó cầm băng dính cố định kim truyền rồi quay lại cười nói: “Được rồi.”

Y tác kia trợn mắt há mồm, im lặng một lúc mới gượng cười nói: “Vẫn là… Vẫn là anh có kinh nghiệm.”

Nhan Cảnh cười đáp: “Lúc trước khi ở nước ngoài thường xuyên phải tự tiêm cho mình, nên luyện ra được.”

Lúc ở nước ngoài đi bệnh viện khám vừa bất tiện lại tốn nhiều tiền, Nhan Cảnh thường xuyên mua thuốc về tự tiêm cho mình. Anh rất quen với động tác cắm kim này, Nhung Tử thậm chí không thấy đau kim đã chuẩn xác đâm vào mạch máu.


Y tá quay người ra ngoài, Nhan Cảnh quay đầu lại thấy Nhung Tử đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình chằm chằm.

Nhan Cảnh đến bên giường ngồi xuống, nhìn biển ‘cấm ăn’ trên đầu giường mới nhẹ nhàng nói: “Cậu bị viêm dạ dày, tạm thời chưa thể ăn gì được, bác sĩ sẽ kê bổ dịch cho cậu, nếu đói thì cố nhịn một chút. Khi nào được ăn tôi sẽ mang đến cho cậu.”

Không biết có phải anh đã quen dỗ nhan hiểu niệm hay không mà lại dùng giọng dịu dàng như vậy nói chuyện với mình…

Hoặc là, bác sĩ Nhan đều dùng giọng điệu này nói với người bệnh?

Anh đột nhiên tốt với mình như vậy làm Nhung Tử thấy không quen, nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, mặt đơ gật đầu nói: “Được rồi, anh đi mau đi.”

Nhan Cảnh đứng lên mỉm cười nói: “Sắp đến giờ giao ban rồi, tôi về khoa trước, lát nữa lại đến thăm cậu. Cậu nghỉ ngơi cho tốt, có việc gọi điện cho tôi.”

Nhìn bóng lưng quay đi của anh, trong đầu Nhung Tử lập tức rối bòng bong.

– không phải anh ấy nên hận mình sao? Chẳng lẽ anh ấy cũng chơi bài lạt mềm buộc chặt như Nhan Tự, đầu tiên cho kẹo sau đó đập một phát chết luôn?

Nhưng Nhan Cảnh cũng không có tính ăn miếng trả miếng như Nhan Tự, có lẽ không đến mức dùng cách này để báo thù?

Vậy tại sao anh ấy đối xử tốt với mình như vậy?

Tại sao chứ?

Nhung Tử cau mày, nghĩ cả buổi vẫn không ra, cảm giác Nhan Cảnh mặc áo blouse trắng mỉm cười với mình như nháy mắt hoàn toàn thay đổi thành người khác vậy. Nhan Cảnh dịu dàng như vậy khiến Nhung Tử không biết nên đối mặt như thế nào.

Lúc tám rưỡi, giáo sư Dư dẫn một đám bác sĩ đến kiểm tra phòng, cười tủm tỉm nói với Nhung Tử: “Cảm giác tốt hơn chưa? Đêm qua bị sốt, chủ nhiệm Nhan đã ở đây không ngủ không nghỉ trông cậu cả đêm đấy.”

Nhung Tử há hốc mồm, hoàn toàn không nói ra lời.

Anh ấy ở đây cả đêm? Không phải buổi sáng tiện đường sang đây xem tình hình sao? Mặt anh mỏi mệt như vậy chẳng lẽ là vì cả đêm không ngủ?

Thấy Nhung Tử không nói gì, giáo sư Dư liền xoay người nói với cấp dưới: “Đúng rồi tiểu Trương, cậu hẹn làm nội doi dạ dày cho cậu ta trước đi, làm nội soi xong nếu vẫn còn sớm thì đi chụp x-quang luôn, CT thì chắc phải xếp hàng đến xế chiều mới được.”

Bác sĩ trẻ được gọi là tiểu Trương gật đầu nói: “Vâng giáo sư Dư, để tôi đi gọi điện hẹn trước.”

Nhung Tử khó hiểu: “Tôi không yêu cầu làm nội soi dạ dày mà?”

Giáo sư Dư tính tình rất tốt, cười nói, “Là chủ nhiệm Nhan yêu cầu, nói là không yên tâm muốn triệt để kiểm tra cho cậu. Không phải sợ, cậu ta cho cậu làm nội soi dạ dày, không đau chút nào cả, dù sao tiện đây kiểm tra thêm cũng không có gì không tốt.”

Nhung Tử con muốn mở miệng lại bị hắn ngắt lời: “Chi phí chủ nhiệm Nhan đã trả cho cậu rồi, cậu ngoan ngoãn nghe lời đi. Buổi chiều còn phải làm CT đấy, nhớ không được ăn gì. Chủ nhiệm Nhan đã dặn dò tôi nhiều lần, phải chăm sóc tốt cho cậu.” Nói xong cũng ra ngoài, vừa đi vừa hỏi, “Kết quả xét nghiệm máu của cậu ta có chưa?”

“Có rồi, bạch cầu có hơi cao, sinh hóa đều không có gì bất thường.”

“Aizz, theo ý của chủ nhiệm Nhan kiểm tra xong thì mau mau cho cậu tá ra viện đi, giường bệnh của chúng ta cũng rất thiếu thốn, đúng là ngạc nhiên…”

Giọng của nhóm bác sĩ dần đi xa, sắc mặt Nhung Tử lại càng ngày càng đơ.

– đây là đang làm gì vậy? Chỉ là uống say rồi bị nôn mấy lần, bị Nhan Tự như động kinh đưa đến bệnh viện thì thôi, còn bị Nhan Cảnh càng thêm động kinh đưa đến phòng bệnh Vip, lại còn muốn gióng trống khua chiêng làm nội soi dạ dày? Chụp CT?

Có lầm không vậy? Tốn công sức như vậy, người không biết còn tưởng người nằm trên giường bệnh là bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối!

Tuy cảm giác được người yêu thương, chăm sóc này không xấu, thế nhưng, Nhan Cảnh sao lại đột nhiên tốt bụng với mình như vậy? Nhan Cảnh như thế khiến Nhung Tử luôn có cảm giác không chân thật như đang nằm mơ.

Về quảng cáo


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.