Giường Đàn Bà

Chương 13: Có thể đưa em đi bệnh viện được không?


Đọc truyện Giường Đàn Bà – Chương 13: Có thể đưa em đi bệnh viện được không?

Nắng trưa từ ngoài cửa sổ chiếu lên số tiền hai nghìn đông Bạch Trạch để trên tủ đầu giường. Tất cả đều là tiền một trăm.Đó là tệp tiền mới, màu đỏ trên giấy bạc thật tươi, hình như chưa qua tay một ai. Bạch Trạch chẳng bao giờ cho tôi tiền. Trong ấn tượng của tôi chỉ có hai lần, một lần khi tôi mang lần đầu tiên, và đây là lần thứ hai có mang.

Bob 16.

Bob thế nào? Vào tay anh chưa? Ấn tượng về bà chị thế nào?

Cút mẹ anh đi, người ta hoàn toàn không có thời gian để ý đến tôi.

Không thể thế được,anh nghĩ xem,một phụ nữ giàu có lắm tiền,trong lúc ở nhà một mình,chị ta cần có người làm bạn biết chừng nào? Với lại hôm ấy anh biểu hiện rất tuyệt lắm,chị ấy rất thích anh,đối với Đại Uy…

Không,không đúng có thể trước đây vì quá tin ở bản thân,chúng ta đến với một cô gái yêu văn hóa còn tạm ổn,vì cô ta tìm anh để làm cái chuyện ấy,nhưng với một phụ nữ có tiền, chị ta không như vậy?

Tại sao không như vậy?

Chị ta gọi điện thoại,gọi hai tiếng đồng hồ liền.Phải rồi,đầu tiên chị ta đi tắm,trong lúc chị ta tắm để tôi và Đại Uy đánh trận mồm với nhau.Cuối cùng Đại Uy bực tức với tôi,rồi bỏ đi,chị ta vẫn chưa xuống.Sau đấy tôi cũng tắm,xem xong bài nói chuyện của Bush,anh thấy tôi vô duyên biết chừng nào.Rồi chị ta xuống gọi điện thoại.chị ta toàn nói những chuyện quan trọng chuyện triệu,chuyện tỉ,tôi nghe ù cả tai.

Sau đấy?

Sau đấy chị ta đuổi tôi về.

Sau đấy?

Làm gì còn sau đấy với sau đấy,tôi về Đại học Bắc kinh.

Muộn rồi,anh còn đến Đại Học Bắc kinh làm gì?

Không còn chỗ nào để đi,tôi nhớ đến Mạch,cô ta đang học ở Đại học Bắc kinh đấy thôi?

Người ta ở Đại học Bắc kinh,anh đến đấy làm gì? Ở đấy có chỗ cho Bob? Anh đã học xong thạc sĩ,ngoại ngữ không cần phải học.Mấy cô gái châu Âu không có tiền,anh đến Đại học Bắc kinh làm gì?

Chẳng là,Mạch vẫn thường xuyên xuất hiện ở Đại học Bắc kinh mà.

Tôi đâu biết,nhưng trong lòng cô ta nghĩ đến ai? Chắc chắn không phải là Bob.


Tất nhiên.

Cho nen tôi nói, chiến trường của anh không phải là Đại học Bắc kinh.Chiến trường của anh là nhà người đàn bà kia.Chị ta có tiền,anh phải tìm cách tóm bằng được chị ta.

Chị ta không thích tôi.

Không đúng.Tại sao chị ta tắm lâu thế? Chắc chắn là chờ anh,chờ anh lên.Anh nghĩ đi, nếu như sau đấy bộ phim của chúng ta bắt đầu phải có cảnh thế này…

Phòng tắm của một đại gia,hơi nước nóng nghi ngút.Một phụ nữ nước da trắng bông bốp,mịn màng,mềm mại.Chị ta vấn tóc,soi gương,bôi kem dưỡng da đêm lên mặt…Lúc ấy anh di ống kính ra ngoài,di ra,di động làm cho ống kính hỏi rung,nhưng phải tiết chế,không được quá nhiều,đúng,đấy là quá độ để được cân bằng,đúng,di ống kính ra ngoài.Sau đấy là cầu thang,di ra ngoài,một người trẻ tuổi mệt mỏi,sốt ruột đứng ở đầu cầu thang,cậu này đẹp trai như Bob,ánh mắt hoang dã.thèm khát.Ống kính dừng lại trên khuôn mặt,nới miệng của cậu ta.Đúng rồi,cậu ta cảnm thấy khát,đành lấy lưỡi liếm cặp môi khô…

Thôi,thôi,đừng đem tôi ra làm trò đùa nữa.

Không.Lúc ấy,hơi nước nóng từ trên lầu tràn xuống bao phủ cầu thang,trong đó thấp thoáng bóng người đàn bà,bóng người đàn bà làm ánh mắt đầy thèm khát của chàng trai bỗng trở nên dịu dàng.

Như vậy có gì gọi là sáng tạo nghệ thuật? Hoàn toàn là cảm giác của phim rẻ tiền.Xem ra,anh là một đạo diễn có khả năng làm phim rẻ tiền.

Nhưng Bob, có thể bản lĩnh của anh không ổn.Chị ta có tiền,yếu đuối,cô đơn,rất cần đàn ông.Hôm ấy đường đã mở cho anh,ngay cả Pilison cũng giúp anh…

Vết thương của Pilison lành chưa?

Vết thương của Pilison? Sắp khỏi rồi.Pilison,ôi,cái thế giới này thật vô duyên!

Anh có thể giúp tôi tìm Mạch được không?

Đừng tìm cô ta.

Tại sao? Tôi cảm thấy cô ấy tuyệt vời.

Không tại sao,chỉ một chữ,bẩn!

Anh cho tôi số điện thoại di động của cô ta nhưng không sao gọi được,phải chăng đã nhằm?

Không,có thể cô ta bận,cô ấy… đúng vậy,Đại Uy hôm nay cũng đưa cho tôi một quyển tiểu thuyết,nội dung rất có ý nghĩa,tôi cũng muốn dựng thành phim.Bây giờ có thể có nhiều việc phải làm,mặt trời ngày nào cũng mới,nhưng tiền thì không mới,cũ cũng không có.Anh bảo,lần này cũng là hôm nay,tôi sẽ tạo điều kiện cho anh,anh có thể tóm được người phụ nữ kia không? Ôi,Bob,cầu xin anh đấy!


Bob cười,tiếng cười của anh giống như chim trên cành cây ngoài kia bay tứ tung.Anh và Kha đứng trong sân một ngôi nhà cũ kĩ,giữa sân là cây hòe già.Bob không mời Kha vào nhà,hai người đàn ồn ngồi ở giường nói chuyện tưởng tượng chừng xấu hổ lắm.Bob nói,Đầu tiên đừng nói đến chuyện ấy,thế nào,gần đây có nhà hàng ăn rẻ lắm.

Hai người cùng đến nhà hàng.Kha vừa đi vừa nói,anh nghĩ mà xem,tôi nhỏ con quá,với lại người ta có cái nhìn đối với những người làm phim bí mật như chúng ta.

Phải rồi,những người như anh làm đạo diễn đều có vấn đề.Công việc của các anh là nắm lấy tà áo phụ nữ,đúng không nào?

Kha nghe nói vậy phá lên cười,hồi lâu sau mới nói.Cho nên bảo anh tiếp xúc với người phụ nữ kia.Các anh là nhà văn,ngày nay ấn tượng của mọi người đối với nhà văn tốt hơn mấy năm trước,anh biết không?

Trong nhà hàng,họ gọi một đĩa dưa chuột,một đĩa lạc rang và hai chai bia.Hai người vừa chạm cốc thì điện thoại của Bob có tín hiệu.

Bob nhìn số mấy,vui ve hẳn lên.

Kha hỏi,có chuyện gì mà kích động thế,ai gọi?

Bob nói,Cô Mạch,xin lỗi không thể ngồi cùng anh,anh thanh toán nhé…

Kha nói,cô ta…

Kha cau mày,lắc đầu nói,Cú nói con gái như cô ta trong trắng,sạch sẽ,kích động.Anh ấy à,cái anh Bob này,đúng là sự nghiệp không có gì nổi trội,không biết dưa đỏ là gì,hạt vừng là thế nào.

Bob đến cửa,phấn khởi tới mức vã mồ hôi trán.

Tiếng Mạch trong điện thoại rất khẽ,đúng là giọng con gái,giọng của một người con gái mới lớn,khuôn mặt ngời sáng vẻ diễm tình.Sau đấy nếu không phải là Mạch bảo với anh rằng cô đã đủ tuổi,anh sẽ mãi mãi cảm thấy Mạch như lúa trên đồng chưa gặt,từ xa đã ngửi thấy hương lúa với mùi đất đai tươi mới.Nhưng anh không thể biết Mạch lại dùng phương pháp tàn bạo để trả thù người đàn ông có tên Bạch Trạch.Sau lần gọi Mạch là cô bé,anh cảm thấy vô cùng xấu hổ.Thật ra,nếu là cô bé mới mười ba tuổi,anh cũng không thể xem thường Mạch là một cô bé.

Mạch nói với Bob,Anh đang ở đâu,anh quên em rồi à?

Tạo sao điện thoại di động của cô cứ tắt mày suốt?

Số điện của cô có phải 1350x…x…x..

Không đúng,hai số cuối đổi vị trí cho nhau.


Kha thật đáng trách!

Hôm nay anh có thể đi làm việc này với em được không?

Đi đâu?

Mạch hơi do dự,nhưng rồi cô nói ngay, đi bệnh viện

Bob hơi sững sờ.

Đi bệnh viện làm gì?

Phẫu thuật.

Cô làm sao? Ốm à?

Cô,thế nào?

Em có thể đi một mình,nhưng em sợ,em nghĩ kĩ rồi,phải tìm ai đó đi cùng.bỗng em nhớ đến anh,anh đồng ý không? Em chờ

Bob nói,nhưng mà,nhưng mà,hôm ấy co nói. Cô không muốn đánh mất cơ hội này cơ mà.?

Mạch lại do dự,nhưng Bob nhận ra mình chạm vào nỗi đau của Mạch.Anh chỉ còn nghe thấy Mạch hỏi.Hôm nay anh có việc bận à?

Cũng…cũng không có gì,tức là, tức là họ bảo,bảo tôi đến gặp,gặp người ấy…Bob lắp bắp.

Cô cúp máy.

Bob suy nghĩ,rồi kêu lên,Cô Mạch

Anh lại bấm máy gọi cho Mạch

Lần này gọi là được ngay.

Bob nói,Cô Mạch,cô chờ tôi,tôi đến ngay.

Kha xuất hiện sau lưng Bob,hỏi,đi đâu?

Bob nới,đến gặp cô Mạch.


Kha nói,hôm nay đã hẹn rồi,hẹn gặp chị Xán.Anh không nghĩ đến bộ phom của chúng ta à?

Bob nói,hôm nay không thể gặp được.

Nói xong Bob đi về phía chiếc xe buýt vừa đến.Đạo diễn Kha nói với theo.Không,trông thấy chim trên mặt đất à? Không thuộc về anh đâu,đồ ngốc!

Mạch 14.

Tôi nói,hôm ấy nếu không phải là hai người từ cổng khu chung cư đi vào,tôi sẽ giống như tờ giấy gói kẹo dính vào anh đến tòa soạn.Tình hình lúc ấy sẽ như thế nào? Thật ra hai chân tôi đã run lên,toàn thân run rẩy như lá trên cành.Tôi nghĩ,nếu áo quần lôi thôi ngồi giữa lối đi của tòa báo,liệu người ta có bảo là tâm thần và đưa vào nhà thương điên không nhỉ?

Bob nói,Chắc chắn sẽ như thế.Sau đấy anh nói,Mạch tại sao cô đến nông nỗi này?

Nước mắt Bob trào ra.

Trên đường đến bệnh viện phụ sản Đông Tứ,tôi nói với anh tất cả.Bỗng tôi rất xúc động trước sự dịu dàng của người đàn ông này.Suốt thời gian dài,Bạch Trạch chưa từng rơi nước mắt vì tôi.Nhưng hôm ấy ở cửa ra vào,khi thấy bố tôi và một người đàn bà đi vào,mặt anh đỏ lên.Anh nhìn tôi theo bản năng,vẻ mặt hoang mang,căng thẳng.

Tôi đứng lại,nhìn Bạch Trạch khởi động ô tô.Chỉ lát sau anh cho xe chạy ra khỏi khu chung cư,để lại mùi xăng nhè nhẹ.

Bố cũng cận thị như tôi.Ông là một trí thức,nhưng lời lẽ vô cùng nghiệt ngã.Ông nhìn theo chiếc xe,nói,nghe nói anh ta với con chỉ là hôn nhân nghiệp dư thôi à?

Tôi nhìn quanh,đưa hai người đến một nơi yên tĩnh.Người phụ nữ đi bên cạnh lôi tay áo bố,đưa mắt nhìn,nhưng bố vẫn không sợ.Ông thấy mình vừa tóm được chứng cứ.Mấy đêm nay lang thang khắp nơi,vậy ra con đến với anh kia!

Bố bảo con với anh kia là hôn nhân nghiệp dư,vậy bố thì sao? Bà ấy có mẹ nghiệp dư của con không?

Bố vung tay cho tôi một cái tát.Người đàn bà kia nắm lấy tay ông rồi xin lỗi tôi.Bà ta nói,hai người đã chờ ở đây cả buổi sáng.Nghe nói cô ở trong khu này,hôm nay chúng tôi đến cho biết,nhưng cô biết tính bố rồi đấy,ông ấy lo cho cô,thực tế cũng muốn đến thăm cô…

Không ngờ bà ta nói xong,tôi quay người bỏ đi.Xưa nay tôi vẫ không thích bố.Ông là người đàn ông ba hoa nhất trên đời.Ngày tháng năm sinh của tôi trên chứng minh thư đều giả,không ai biết chuyện ấy.Nhưng chỉ có ông bất ngờ gọi điện thoại đến,chúc sinh nhật vui ve,con đã hai mươi sáu tuổi rồi.Giọng nói của ông làm tôi tức lắm,vì mọi người đều biết tôi hai mươi ba như trong chứng minh thư đã ghi.Bố tôi đã nghỉ hưu,tuy ông ở không xa,nhưng tôi không dám giới thiệu ông với bạn bè,dù là bạn trai hay bạn gái.Tôi sợ ông để lộ chuyện.Tôi sợ ông nói,hai mươi sáu năm nay tôi không giúp được gì cho con gái,có lỗi với con gái lắm,bởi tôi dồn tất cả cho công tác, thế hệ của chúng tôi qua xem nặng sự nghiệp.Thậm chí tôi cố tránh mặt ông,dù ông nói với giọng van xin.

Tôi vừa đi vừa rơi nước mắt,việc của tôi tôi phải lo,nghề nào cũng đều bắt đầu từ nghiệp dư rồi sau đấy trở thành chính thức ư? Quan trọng là thời cơ.

***

Nắng trưa từ ngoài cửa sổ chiếu lên số tiền hai nghìn đồng Bạch Trạch để trên tủ đầu giường.Tất cả đều là tiền một trăm.Đó là tệp tiền mới,màu đỏ trên giấy bạc thật tươi,hình như chưa qua tay một ai.Bạch Trạch chẳng bao giờ cho tôi tiền.Trong ấn tượng của tôi chỉ có hai lần,một lần khi tôi có mang lần đầu tiên, và đây là lần thứ hai có mang.Anh cũng không mua áo quần cho tôi.Có lần anh bảo đi siêu thị,nhưng đến giờ hẹn,hoặc không được khỏe.hoặc bận công việc,không đi nữa.Có lần anh nói chuyện với người khác,nói mình không chiều phụ nữ chiều đâm hư,mình làm khổ mình.Tôi chưa từng thấy nét mặt bỉ ổi của anh ta khi nói câu đó.Cái vẻ bỉ ổi giống với sắc mặt mốc thếch,thậm chí bốc mùi chưa đó như thể trong mắt anh ta,phụ nữ chỉ như đám rác rưởi.

Anh ta thuê nhà và trả học phí cho tôi,phần còn lại là tiền tự tôi kiếm.Tôi là phóng viên hạng nhất trong tay anh ta.Mấy lần tôi nói với anh ta rằng tôi làm phóng viên không phải vì anh,sinh viên tốt nghiệp Đại học Bắc kinh được nhiều nơi tranh giành.Anh ta nghe chỉ cười.Tôi nói,chả nhẽ anh không thấy bài viết của em sắc sảo hay sao? Săn lùng tư liệu,mang đậm dấu ấn quan điểm cá nhân.Người của bộ phận phát hành cũng nói,các sạp báo phản ánh,bạn đọc rất thích bài viết của em

_________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.