Đọc truyện Giữa Vạn Bụi Hoa Nhất Điểm Hồng – Chương 3: Gió xuân nhè nhẹ
09
Không có quy củ, nếu hai người thật sự phải cùng sống một chỗ, Từ Thương cảm thấy rằng, ít nhiều cũng phải nói ra thói quen của mình với Lâm Hiên.
“Không mang người lạ về phòng.” Từ Thương vừa mặc áo sơ mi, cùng với người đang cuộn tròn trong chăn nói chuyện, cũng không cần biết bộ dáng mơ mơ màng màng kia có nghe được cái gì vào đầu hay không.
“Ừm………”
“Buổi tối không được về quá muộn.”
“Ừm……..”
“Hết rồi, tôi đi học, cậu tỉnh lại thì ăn gì đó…….” Từ Thương đi tới cửa rồi đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lắc lắc đầu một cái, dậm chân, nghiến răng kèn kẹt nói một câu, “Buổi tối muốn ăn gì thì nói cho tôi biết.”
“Ừ ~ Từ Thương Thương đi nhé ~!”
………. Tại sao có thể tỉnh táo như thế. Từ Thương không nói gì nữa, nhanh chóng đóng cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Đi được một đoạn đường, Từ Thương mới thở ra một hơi.
Từ sau khi gặp Lâm Hiên, hắn phát hiện mình rất hay thở dài. Trời sinh mình vốn là một người đồng tính, nhưng biểu hiện bên ngoài luôn luôn đứng đắn, còn chuyện đối nhân xử thế cũng không chê vào đâu được, không ai tò mò hay thắc mắc về việc đến nay hắn vẫn chưa từng kết giao bạn gái, chỉ nhận xét rằng, người thanh niên nghiêm túc này chắc chắn mắt thẩm mỹ sẽ rất cao.
Nhưng mà điều đó không có nghĩa hắn là kẻ vô tình, ở riêng đã lâu như vậy, bạn trai cũng quen vài người, lên giường cũng lên vài lần, nhưng lần đầu tiên gặp Lâm Hiên mà tim lại đập nhanh như vậy lại là lần đầu tiên.
Ánh mắt, cái mũi, lông mi, khuôn mặt của Lâm Hiên……… Chỗ nào cũng hợp khẩu vị của Từ Thương, kể cả chiều cao đều rất hợp lý, chỉ cần hơi cúi đầu sẽ nhìn thấy ánh mắt của Lâm Hiên, nghe nói giữa hai người mà chiều cao hơn kém nhau như vậy, vô luận là hôn môi hay là ôm đều sẽ vô cùng thoải mái, thậm chí khi làm chuyện ấy cũng sẽ đạt được khoái cảm tối đa.
Tính cách không ai chịu nổi kia của Lâm Hiên, khi ở chung với Từ Thương, hắn lại cảm thấy, loại tính cách không biết xấu hổ này sao mà….. Đáng yêu đến thế. Thậm chí khi hắn nấu cơm cũng đều cười trộm, ‘các người xem, các người xem, ngay cả khi bị coi thường Lâm Hiên vẫn quấn quýt lấy tôi.’
Từ Thương vẫn luôn cho rằng mình là một người phi thường lý trí, nhưng sau khi gặp được Lâm Hiên, Từ Thương sâu sắc nhận ra rằng, mỗi khi Lâm Hiên làm gì đó đều khiêu chiến điểm mấu chốt trong lòng mình, hơn nữa, càng làm lại càng hăng. Lý trí gì đó ở đâu, có lẽ đã ném cho chó gặm mất rồi. Có ai đời mười hai giờ đêm vì không ngủ được mà bật đèn sáng trưng trong phòng ngủ, ngồi dậy đếm cừu, nếu có thể lựa chọn, Từ Thương tuyệt đối đi ra ngoài, thà rằng phải đi ở khách sạn, cũng không muốn ở lại đây.
Nhưng đó là Lâm Hiên.
Chỉ có thể là Lâm Hiên.
10
………… Sự thật chứng minh, Lâm Hiên quả nhiên đem lời nói của Từ Thương trở thành gió thoảng qua tai.
Lâm Hiên đã nói buổi tối y muốn ăn tôm, Từ Thương học xong liền đi mua tôm tươi ngay lập tức, khi nấu ăn nghĩ đến Lâm Hiên lười biếng, cho nên cố tình dành ra cả một giờ đồng hồ chỉ để lột vỏ tôm.
……….Kết quả bàn ăn được tỉ mỉ bày ra, cứ như thế mà để nguội lạnh.
Thức ăn ở trên bàn cơm, đã hâm nóng lại vài lần, nhưng mà người muốn ăn chúng vẫn chưa trở về.
Hai giờ sáng Lâm Hiên mới trở về, y rón rén lôi chìa khóa, muốn nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, không ngờ vừa mới đem chìa khóa tra vào ổ, cửa đã bị người bên trong mở ra.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Từ Thương, Lâm Hiên chỉ biết ha ha cười. Y cố gượng cười mấy tiếng, sau đó lắp bắp mở miệng nói, “Từ Thương Thương, thật có lỗi a, đánh thức cậu a, tôi không phải cố ý về muộn như vậy đâu, chẳng qua hôm nay đột ngột phát sinh chút chuyện, tôi phải đi giải quyết…….”
Nhìn khuôn mặt Từ Thương không có biểu tình gì, Lâm Hiên ủy khuất bổ sung một câu, “Tôi nót thật mà! Không tin có thể hỏi Trịnh Viễn a.”
“Tôi tin.”
“Hả?”
“Tôi không tức giận chuyện cậu về muộn, tôi chỉ tức giận cậu không biết quý trọng thân thể của mình.” Từ Thương dùng tay áo lau mồ hôi trên trán của Lâm Hiên, “Thương thế trên người cậu vừa mới lành, vết thương cũ mới chồng chéo lên nhau, nếu bây giờ không chăm sóc cơ thể tốt, sau này lưu lại di chứng thì làm thế nào.”
“……Như vậy a,” Lâm Hiên tự biết mình đuối lí, “Nhưng mà Từ Thương Thương a…….Nếu tôi không đi làm, sẽ có anh em phải thiệt mang, tôi không muốn bọn họ phải chết.”
“…… Được rồi.” Từ Thương biết, nhưng căn bản cũng là Lâm Hiên là kẻ cứng đầu, hắn biết người dưới tay của Lâm Hiên có bao nhiêu lợi hại, nhưng nhiệm vụ nào y cũng quan tâm, cùng anh em đồng sinh cộng tử.
Từ Thương đơn giản nhẹ nhàng nói ra, “Như vậy chắc là chưa ăn cơm đi, nhưng mà giờ này ăn cơm rất không khoa học, dạ dày của cậu chắc không thể làm việc có hiệu quả.” Dứt lời, liền đem tôm bỏ vào trong tủ lạnh.”
“Cũng được……….. Ơ ơ ơ…. tôm của tôi!!!! Từ Thương Thương, cậu đang làm cái gì thế???”
“Cất đi, nếu muốn ăn thì để ngày mai, giờ ăn cái gì dễ tiêu một chút, để tôi đi nấu cho cậu bát mì.”
“……… Ah…”
11
Nghe thấy thanh âm ủy khuất của Lâm Hiên, tâm tình tốt bụng không biết mọc ở đâu ra khiến Từ Thương nhanh chóng nấu nước, nấu mì. Rất nhanh chóng liền nấu xong một bát mì trứng đưa đến trước mặt Lâm Hiên.
Lâm Hiên quả thực đã đói bụng lắm, bưng bát lên không nói một câu, vùi đầu vào ăn, ăn nhanh nhưng không hề mất tao nhã, ngay cả khi hút mì cũng không có quá nhiều âm thanh.
Hôm nay bệnh viện tiếp nhận một bệnh nhân người châu Âu, nghe nói là tình báo ở Trung Quốc, hình như là cùng với thủ hạ của Lâm Hiên tranh đoạt tin tức mà bị thương. Từ Thương biết công việc làm ăn của Lâm Hiên không hề sạch sẽ, nhưng khi hắn chân chính ý thức được, công việc của Lâm Hiên nguy hiểm đến mức tùy thời có thể bị vây bắn, tâm can của hắn không hề dễ chịu chút nào.
Lâm Hổ thúc là người như thế nào, Từ Thương vô cùng rõ ràng, tuy rằng bên ngoài có vẻ tục tằng, thái độ làm người hào sảng thoải mái, nhưng khi tranh đoạt tin tức tình báo, lúc nào cũng tâm ngoan thủ lạt.
Hổ phụ sinh hổ tử, điểm này thể hiện trên người Lâm Hiên vô cùng rõ ràng. Nếu Lâm Hổ thúc vẫn còn sống, dưới sự che chở của ông, có lẽ Lâm Hiên đã không phải ở trong cái vòng luẩn quẩn này.
Mọi người đều biết, Lâm Hổ thúc có một đứa con, bắn súng cực giỏi, chỉ số thông minh cao, bom mìn, chế tạo thuốc nổ, cấu tạo súng ống, tất cả các loại đều tinh thông.
Tất cả mọi người cùng chờ đợi, chờ xem Lâm Hiên sẽ dùng phương pháp như thế nào để tiếp nhận mạng lưới tình báo của Lâm Hổ thúc bị không biết bao nhiêu kẻ nhòm ngó này, không nghĩ tới tất cả đều phải thay đổi cái nhìn về y.
Không quá nhiều người biết, Lâm Hổ rong ruổi trong hắc đạo cả đời, căn bản không hề nghĩ tới sẽ đem mạng lưới tình báo này giao lại cho đứa con trai độc nhất của mình. Điều ông muốn chính là đem mạng lưới chia làm mấy bộ phận, ông muốn con trai mình có thể sống trong sạch sẽ, không cần phải danh chấn tứ phương, chỉ cần có thể an ổn qua ngày.
Nhưng không ai nghĩ đến, không đợi đến khi Lâm Hổ kịp chia nhỏ mạng lưới tình báo của mình ra thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Lâm Hổ đã bị tập kích trong một lần làm nhiệm vụ, cả tổ đội theo ông cũng không toàn mệnh, Lâm Hiên trực tiếp nhận quyền lãnh đạo cao nhất của tổ chức, thành lão đại đời thứ hai, năm ấy, y mới 18 tuổi.
Lâm Hiên không quyết đoán như ba mình, cũng không giống như ba y hoàn toàn giao trọn nhiệm vụ cho cấp dưới. Mỗi lần có nhiệm vụ y đều suy tính kỹ càng mới vạch ra kế hoạch, tuy rằng không phải nhiệm vụ lớn lao gì, nhưng tất cả đều phải thành công.
Cho đến một tháng trước, nghe đồn rằng Lâm Hiên bị một tổ chức bắt cóc, thậm chí tính mạng khó mà bảo toàn, nếu ở đời trước, mạng lưới tình báo nhất định sẽ hoảng loạn, nhưng điều ngoại nhân không thể nghĩ được rằng, mạng lưới vẫn hoạt động bình thường, chuyện Lâm Hiên bị bắt di cũng không bị làm ầm lên.
Nhưng mà Từ Thương biết, tất cả đều là sự thật mà không phải tin đồn, ngay cả bị tra tấn và ngược đãi cũng là sự thật. Hắn không biết Lâm Hiên đã làm thế nào để có thể sống qua những ngày đó, cũng không biết làm sao y có thể trốn ra ngoài, hắn chỉ biết, Lâm Hiên dùng ba năm thời gian kể từ khi y nhận chức mở rộng trọng tâm của mạng lưới tình báo. Nếu Lâm Hiên ở đó, công việc sẽ được tiến hành nhanh hơn, nếu y không ở đó, mạng lưới tuyệt đối sẽ không lung lay.
Thủ hạ bên dưới vô cùng tín nhiệm y, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa y và Lâm Hổ. Có điều nếu mọi người cho rằng bản tính Lâm Hiên cũng như bề ngoài, ôn nhuận như ngọc, ngốc nghếch ngây thơ, thì hoàn toàn sai lầm rồi.
Ngay trước lúc Lâm Hiên trở về phòng, Từ Thương đã biết một tin tức, tổ chức lúc trước bắt cóc và ngược đãi Lâm Hiên, ngày hôm nay đã bị giết toàn bộ.
Mà hiện tại, Lâm Hiên đang vùi đầu ăn, hai má có chút bẩn, lau một chút là sạch rồi.
Sáng mai, phỏng chừng khi nghe thấy tin đồn, vị đồng học Lâm Hiên này vẫn vô cùng vui vẻ mà buôn chuyện, chẳng qua quyện đó và Lâm Hiên lúc này chẳng có quan hệ gì cả, bởi vì người trong mạng lưới, thậm chí là thủ hạ thân cận với lão đại chỉ biết, biệt hiệu của con trai Lâm Hổ là W, mà Lâm Hiên….. Lâm Hiên là ai vậy?
12
Nghĩ đến đây, Từ Thương nhịn không được mà xoa đầu Lâm Hiên. Ai mà ngờ được người có chỉ số thông minh siêu cao này, cùng với W tiên sinh chỉ trong một đêm có thể xóa sổ một bang hội liên hệ với nhau a?
Lâm Hiên ăn no vô cùng vui vẻ, đối với bàn tay của Từ Thương cũng không phản đối gì, thậm chí còn cọ cọ vài cái vào lòng bàn tay của Từ Thương.
Nghe người ta đồn rằng, vị W tiên sinh kia có một tôn chỉ, nhân nếu phạm ta ta tất phạm người, lúc này đang ngồi trước mặt Từ Thương ngoan ngoãn ăn mì, biểu tình tự hỏi vô cùng nghiêm túc, làm thế nào mới có thể ăn trứng chần nước sôi mà không làm rớt lòng đỏ ra ngoài.
‘Không hổ là cong trai độc nhất của Lâm Hổ thúc.’ Từ Thương ca ngợi từ tận sâu trong đáy lòng.
“Cậu đúng là con bê.” Lâm Hiên đơm, khả năng lý giải ngôn ngữ bằng không, y cảm thấy bối rối, tại sao đang yên lành thế này Từ Thương lại mắng y làm gì.
Từ Thương đột nhiên cảm thấy rằng, mệt mỏi quá không yêu nổi.
Đột nhiên có thanh âm nho nhỏ từ phòng khách truyền đến, Từ Thương vội đứng dậy, hướng tới chỗ phát ra âm thanh. Không đợi hắn đi ra, chỉ thấy Lâm Hiên “A!” một tiếng hét lên, vọt vào phòng khách.
Lâm Hiên quỳ trên mặt đất, mở cái bao ra, Từ Thương ngó đầu…. Thấy, Lâm Hiên cho tay vào trong bao, bế ra một chú chó nhỏ.
Con chó nhỏ này thật sự là quá nhỏ, mắt còn chưa mở ra, lông trắng xù xù tựa như cục bột. Lâm Hiên bế nó đến trước mặt Từ Thương, vẻ mặt tranh công lao nói, “Chính vì cứu nó mà tôi mới bị bẩn, khi trở về thấy nó ở ven đường, lúc ấy, nó bị một đám chó to vây quanh.”
Từ Thương gật gật đầu, đúng là hiếm hoi lắm mới thấy Lâm Hiên không có ý niệm ăn uống trong đầu, hơn nữa còn có thể bảo vệ động vật nhỏ.
“Cậu nói xem, nếu nuôi lớn, có thể ăn thịt chó hấp cách thủy a!”
……….Nếu không nói gì lại bảo gạt người, vừa rồi Từ đại gia thật sự rất xúc động, rất muốn để chó lại, còn người nào đó đang bế chó thì đá văng ra ngoài.
“Cho nó một cái tên đi.” Từ Thương cho con chó nhỏ uống một đĩa sữa nhỏ, con chó ngửi ngửi, sau đó liếm vào.
“Ờ………” Lâm Hiên thật sự suy nghĩ, “Gọi là Miêu Miêu đi!”
“………Lâm Hiên.”
“Hở?”
“Cậu đang xúc phạm tư cách làm chó của một con chó.”
“Vậy gọi là Meo Meo đi!”
“Cút đi!”
“Vậy gọi Kiều Kiều cũng được, thế nào, Kiều Kiều.”
“Sao lại là cái tên này?”
“Bởi vì tôi nhặt được nó trên cầu thôi…….. Từ Thương Thương? Cậu làm sao vậy? Tự nhiên ngẩn người ~” (cầu = kiều)
“Không có gì……..” Từ Thương day trán mình, “Tên rất hay, từ nay gọi nó Kiều Kiều, nhanh ngủ đi, sáng mai còn có tiết.
Tôi còn tưởng cậu nhớ rõ.