Giữa Vạn Bụi Hoa Nhất Điểm Hồng

Chương 26: Thiên bách độ


Đọc truyện Giữa Vạn Bụi Hoa Nhất Điểm Hồng – Chương 26: Thiên bách độ

101

Lâm Hiên vừa trêu chọc Long ca, vừa đánh giá bố cục kho hàng.

Không hổ là một tổ chức được áp dụng công nghệ cao, căn cứ vào việc đột nhập qua các cửa đều được dùng khóa điện tử, nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ, bởi vì không cần chìa khóa thật, cho nên Lâm Hiên thâm nhập máy chủ của Hỏa Long, phục chế một ID có quyền hạn cao nhất, một đường thẳng tiến.

Khi tầm mắt nhìn đến Từ Thương, trong nháy mắt, Lâm Hiên cảm nhận được cả người máu đều ngưng chảy, mặc dù trên mặt không lộ biểu tình gì, nhưng khi nhìn thấy Từ Thương bị trói trên ghế, cúi đầu, không còn chút khí lực, ngay cả ngẩng đầu liếc mình một cái.

“Cậu ấy làm sao vậy?” Lâm Hiên nâng tay, chỉ Từ Thương, tận lực làm cho ngữ khí của mình được bảo trì vững vàng, nhưng vẫn không kiềm được run rẩy ở mấy thanh âm cuối cùng, giữa kho hàng trống trải, âm thanh như được phóng đại lên nhiều lần.

“Điện giật.”

“Anh hỏi cậu ấy cái gì?”

“Thiệu Khanh đã đi đâu, W là ai, hai vấn đề như vậy, nhóc này không phải người của W nhưng lại ngậm chặt miệng như vậy.”

Đồ ngốc……

Mọi nghi hoặc trong lòng Lâm Hiên như vỡ òa, Từ Thương dùng chính sinh mệnh của mình để bảo trì bí mật, đây chính là cửa ải cuối cùng phải vượt qua để bước vào cuộc sống bình thường. Lâm Hiên nắm chặt tay, làm cho ý nghĩ của mình trở nên vô cùng rõ ràng.

“Tôi là W.”

“Hử?” Vẻ mặt của Long ca hiển nhiên là không tin, “Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng cậu?”


“Ai là W quan trọng đến vậy sao?” Lâm Hiên dựa người vào một thùng hàng, “CHính xác, tôi có thể lừa gạt anh, bởi vì anh cũng không biết ai là W, âm thanh thu âm lại không rõ ràng, như vậy một điều kiện trao đổi khác….” Lâm Hiên kéo dài thanh âm, ở khóe môi câu lên một nụ cười, “Tôi sẽ ra lệnh giải tán mạng lưới tình báo, như vậy, chúng ta có thể giao dịch không?”

“Này…” trong lòng Long ca chợt luống cuống, vì thế ngước lại theo lời nói của Lâm Hiên ra để hỏi, “Tôi thực sự muốn khiến cho cái mạng lưới tình báo kia biến mất, vậy yêu cầu của cậu là gì?”

“Để tôi mang người này đi, từ nay về sau, bang Hỏa Long và mạng lưới tình báo, mọi ân oán kết thúc ở đây.”

“Ha ha ha ha ha…..” Long ca hiển nhiên không đem mấy lời của Lâm Hiên để vào đầu, “Nếu như tôi không để các người đi, đem W đến đây, không phải là thuyết phục nhất hay sao?”

“Anh sai rồi, tôi cũng đã nói qua, tôi có thể là W, anh cũng có thể, người khác lại càng có thể, nếu anh nhốt tôi ở chỗ này, anh sẽ thấy mạng lưới tình báo vẫn hoạt động bình thường, hơn nữa người ở đó sẽ không ngừng tìm Hỏa Long gây phiền toái, Long tiên sinh có nghĩ thế không?”

“…….Tôi vẫn cảm thấy đây là một cái bẫy.”

“Có phải là cái bẫy hay không, thử một lần là được rồi, ở vấn đề giao dịch, tôi là một thương nhân rất trọng chữ tín, hơn nữa, Long tiên sinh không nghĩ tôi chỉ đi người không đến đây để đàm phán chứ….”

“Cái gì?”

102

“Lão đại! Lão đại!” Người quản lí hệ thống máy tính vội vã chạy tới, cũng không quản quyền hạn, trực tiếp chạy tới trước mặt Long ca, “tất cả các máy tính trong tổ chức đều không chạy, tất cả các cửa ra vào bao gồm cửa lớn đều bị khóa lại.”

“Con mẹ nó!” Long ca cũng chẳng quản Lâm Hiên, chạy đến cửa ra vào của kho khàng quét thẻ, xác nhận quyền hạn ID, lại phát hiện không chút phản ứng, “Cậu rốt cuộc đã làm cái gì?”


“Chỉ là thay đổi chút xíu thôi, Long tiên sinh, người kia ở trong tay anh đã bị hành hạ đến không ra người nữa rồi.” Lâm Hiên nghịch ngợm tấm thẻ trên tay mình, một tên trong Hỏa Long muốn đoạt lất, Lâm Hiên xuay người né tránh, vị huynh đệ kia bị một quyền của Trịnh Viễn đánh bay.

“Long tiên sinh, tòa nhà này, hiên tại đã rơi vào thế nội bất xuất, ngoại bất nhập, thứ duy nhất có thể mở cửa là ID trong tay tôi, a, đúng rồi, còn một việc, tôi cảm thấy nói luôn ra sẽ tốt hơn, “Ở chỗ này, đã được trang bị kíp nổ. Hỏa Long vốn là một bang chuyên nghiên cứu về bom, chúng tôi đương nhiên không dám múa rìu qua mắt thợ, đây chỉ là một quả bom đơn giản, nhưng lại có sức công phá không nhỏ, khi chúng tôi len vào, tiện thể tặng kèm, đại khái là đem tòa nhà này phá đi một nửa có lẽ cũng không thành vấn đề.”

Lâm Hiên phất tay đối với người khống chế ghế điện, đối phương như kẻ mê muội, ngoan ngoãn cởi dây trói trên người Từ Thương, Long ca đứng ở một chỗ, giận đến phát run, lại vẫn phải thừa nhận một đòn trí mạng ác độc của Lâm Hiên, “Cho nên, Long tiên sinh a, không phải người xưa đã có câu rằng, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt,” Lâm Hiên vươn tay về phía Từ Thương, như muốn kéo hắn đến, “Đừng ép tôi làm. Thật. Sự. A.”

103

Từ Thương mệt mỏi, cố gắng mở mắt, bất quá câu nói đầu tiên chính là “Đừng động tôi.”

Lâm Hiên ngượng ngùng thu hồi tay, trên mặt lộ ra vẻ che dấu khổ sở, Từ Thương dám chắc tám phần y lại hiểu lầm, chính là bản thân mình thật sự không có khí lực giải thích, vì thế phun ra mấy chữ, “Dư điện, bị thương cậu.”

Điện tích còn dư, sẽ làm bị thương đến cậu.

Chẳng sợ gì, Từ Thương chẳng để ý cơ thể mình, rốt cuộc có bao nhiêu chỗ bị bỏng, nội tạng bị tổn thương thế nào, mà là sợ hãi tiện tích còn sót lại trên cơ thể mình, sẽ làm Lâm Hiên bị thương.

Thế giới này vẫn còn tồn tại một người, dù cho mưa rơi gió thổi, mặt trời mọc rồi lặn, bạn nghĩ ra một vạn lí do không thích người ấy, không muốn đi trả giá, nhưng, bạn sẽ lại nghĩ ra một vạn lẻ một lí do, tiếp tục yêu người đó.

Từ Thương giãy dụa đem chân đặt trên mặt đất, thân thể gần như gập thành một đường 90 độ ngã xuống, Lâm Hiên nhanh chóng đỡ lấy người, không nghĩ rằng lại động đến miệng vết thương, Từ Thương phát ra một âm thanh ‘ui’ từ kẽ răng, Lâm Hiên lại cảm thấy được, đau đến rơi nước mắt phải rơi xuống.

Y biết Từ Thương phải được đưa đi cấp cứu ngay lập tức, y không có bao nhiêu thời gian tranh chấp với Long ca, ngay khi y cho rằng đối phương vẫn chưa sẵn sàng buông tay,, Long ca lại gạ mệnh lệnh, “thả người”.


“Long tiên sinh…”

“W tiên sinh, tôi nhận điều kiện của cậu, cậu và Từ Thương có thể rời đi.” Long ca ngẩng đầu, nhìn thấy Từ Thương miễn cưỡng dựa vào Lâm Hiên mới đứng được, đột nhiên cười cười, chỉ vào hai người bọn họ, trong ánh mắt bỗng nhớ lại, “Nếu em ấy còn sống, có lẽ tôi cũng sẽ trải qua một cuộc sống bình thường.W tiên sinh, cậu có thể trải qua một cuộc sống tươi đẹp, cậu có biết tôi là một kẻ hoài cổ, cái gì cũng không sợ, chỉ sợ quên mất đi.”

“Bởi vì nhớ, nhớ những gì tươi đẹp, vậy cũng không sai.”

Chạy ra khỏi tòa nhà của Hỏa Long, Từ Thương đã được đưa lên xe cấp cứu, cả quá trình, Lâm Hiên cầm tay phải, nơi duy nhất không bị thương, dù người khác có nói gì cũng không buông.

Xe chạy đến nửa đường, Từ Thương rốt cuộc khôi phục lại được một chút ý thức, vừa mở mắt liền thấy Lâm Hiên ở bên cạnh mình, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi lẫn lộn, hắn muốn cười, lại phát hiện không cười nổi, vì thế đành túm túm tay Lâm Hiên, ở lòng bàn tay của y viết mấy chữ, “Thật khó coi.”

“KHó coi thì có làm sao, người ta vui không được à?” Lâm Hiên càng khóc dữ, tựa như bộ dáng uy nghiêm lúc trước, chỉ là giả vờ, vừa rồi, khi bác sỹ kiểm tra thân thể Từ Thương, Lâm Hiên nhìn thấy sau lưng hắn là mảng lớn da bị bỏng, mà nước mắt không ngừng được tuôn ra, vô luận thầy thuốc nói như thế nào, “Tĩnh dưỡng một thời gian là khỏi rồi, không lưu lại sẹo”, dù có an ủi thế nào, Lâm Hiên vẫn khóc như một đứa trẻ, ai khuyên cũng không xong.

Từ Thương lại chọt chọt bàn tay Lâm Hiên, “Không vấn đề, cậu có thế nào tôi vẫn thu nhận.”

104

Lâm Hiên bị chọc cười, bộ dáng vừa khóc vừa cười đáng sợ đến mức toàn bộ mọi người trên xe thành thật ngậm miệng, thừa dịp Từ Thương tỉnh táo, Lâm Hiên liền ghé vào tai Từ Thương, nói nhỏ.

“Từ Thương Thương, tôi phải nói chuyện này với cậu.”

“Nói đi.” Từ Thương vẫn viết vào lòng bàn tay.

“Cuối cùng tôi cũng biết cậu với Kiều Sở khác nhau thế nào,” Lâm Hiên cọ cọ cái mũi, tựa hồ còn chút ngượng ngùng, “Đối với tôi mà nói, Kiều Sở giống như một đứa con, nếu cậu ấy không có bạn bè, tôi coi cậu ấy như bạn tốt, cậu ấy không có giáo biên, tôi sẽ làm giáo viên cho cậu ấy, tôi còn có thể chiếu cố cậu ta, có thể đóng một vai bị khuyết trong cuộc đời cậu bé ấy,…. Chẳng qua, nếu không có ai yêu thương Kiều Sở, tôi sẽ giúp cậu ấy tìm một người trong sạch.”

Từ Thương nhéo nhéo bàn tay Lâm Hiên, ý bảo mình đang nghe.


“Bởi vì phần tình cảm này, tôi đã muốn… Toàn bộ để lại cho một người. Từ Thương Thương, nói thật, tôi cũng không hoàn toàn hiểu về tình yêu, đến tột cùng là cảm giác như thế nào, có điều tôi muốn nói là, vừa rồi, khi trên đường đến chỗ Hỏa Long, tôi đã nghĩ, nếu cậu bị bọn họ giết chết, dù cho tôi có được một cuộc sống thoải mái bình thường, cũng chẳng có nghĩa lí gì.”

Tương lai còn dài, có lẽ sẽ rườm rà, có lẽ sẽ không kinh tâm động phách, cuộc sống bình thườn, một người ngày ngày trôi qua, căn bản không dám tưởng tượng, nhưng có một người ở bên bầu bạn, vậy là tốt nhất rồi.

“Từ Thương Thương, đây là đáp án của tôi, cậu nói, vậy có tính là yêu không?”

“Lâm Hiên, cúi đầu xuống.” Từ Thương viết trong lòng bàn tay Lâm Hiên, “Cho tôi hôn một cái đi.”

Lâm Hiên giương nanh múa vuốt, lau lau cái mũi, mặt đối mặt.

“Khụ!” Trịnh Viễn ngồi một bên mặt đỏ bừng, hắn an vị bên cạnh hai người, cái gì cũng nghe nhìn cả rồi, nói không chừng, nếu hắn không ho khan một chút, hai người này không biết sẽ làm đến mức nào, “Lão đại, các huynh đệ đều thay hai người hạnh phúc, có chút vấn đề là, thứ thất Từ tiên sinh thân thể không tốt, thứ hai, trên xe còn không ít bóng đèn, đều đang mắt to trừng mắt nhỏ, hai người ….”

“Trịnh Viễn, có phải giải tán rồi mấy người không coi tôi là lão đại?”

“Lão đại, lão đại! Tôi không có ý này…….”

“Anh chính là ý này!” Lâm Hiên ngồi chồm hổm ở bên cạnh Từ Thương, cũng không rời đi, thò lên một cái đầu nho nhỏ, gào thét giữa cả xe, “Tôi lấy thân phận W ra, lệnh cho mọt người một cái mệnh lệnh cuối cùng, về sau, hàng năm, tổ chức sẽ phải tổ chức ít nhất 1 lần tụ họp, mấy người các người, nên tìm vợ thì đi tìm đi, nên tìm chồng cũng đi tìm đi, không tìm thấy thì cứ hai người ghép làm một đôi, tôi đưa cho mọi người tiền cũng đừng có tiên loạn, phải chịu khó làm việc, lần tụ họp tới, tôi không muốn thấy ai cô độc! Nghe rõ chưa?”

“Nghe rõ.”

Một xe đầy đực rựa rống đinh tai nhức óc, Từ Thương cười nhéo nhéo tay Lâm Hiên, tựa như lão phu thê đã bên nhau nhiều năm, cùng trải qua hoạn nạn. Bảy năm, Từ Thương rốt cuộc cũng có thể nắm tay người ấy, chờ đợi cuộc sống của hai người, bình thường mà hạnh phúc.

Có tình ắt đến được với nhau, thế giới này lớn như vậy, bạn sẽ phát hiện một người, khi nhìn thấy người ấy bạn chỉ biết, người bạn muốn tìm chính là người đó!

Bạn sẽ gặp được thôi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.