Giữa Vạn Bụi Hoa Nhất Điểm Hồng

Chương 23: Hình như đã từng quen biết


Đọc truyện Giữa Vạn Bụi Hoa Nhất Điểm Hồng – Chương 23: Hình như đã từng quen biết

89

Biểu tình của Thiệu Khanh dường như không có gì đau khổ, tựa như đang ngủ. Hàng lông mày vẫn như bình thường hơi nhíu lại, chỉ khác là hai gò má trắng bệch không mang theo chút máu nào, trên trán còn bị trầy da, lượng tiểu cầu trong máu Thiệu Khanh vốn thấp, miệng vết thương thẳng một đường, thi thoảng lại có một dòng máu nhỏ trào ra, dọc theo trán, chậm rãi nhỏ xuống dưới.

Y tá ở một bên đã kiểm tra xong thân thể của Thiệu Khanh, đứng bên cạnh Từ Thương nói to kết luận tổng kết, “Bệnh nhân trên người có rất nhiều miệng vết thương là do bị ngược đãi, có mới có cũ, nhưng đều không phải là vết thương trí mạng, nặng nhất là vết thương ở phía dưới tâm thất, mặc dù tránh được trái tim, nhưng tình trạng mất máu vô cùng nghiêm trọng.

Từ Thương gật gật đầu, ý bảo hắn đang nghe, ánh mắt của hắn gát gao nhìn thẳng vết thâm tím ở cổ Thiệu Khanh, đây là một vết thương mới, những vệt đỏ trên cổ tay trắng nõn của y, nhìn có vẻ vô cùng nghê người, từ độ lớn của vết thương cho đến độ tổn thương của da, có thể nhận thấy tất cả các vết thương đều được gây ra bởi cùng một người đàn ông, lực đạo lớn đến mức ngay cả móng tay đều lưu dấu lại trên làn da của Thiệu Khanh, đến bây giờ còn chưa mờ đi.

Trong lòng Từ Thương tràn ngập những nghi vấn đang quay cuồng, thậm chí không biết nên hỏi ai. Thế nhưng suy nghĩ của hắn lúc này lại trở nên vô cùng rõ ràng, những lựa chọn trước mắt hắn  vốn không đủ, yên ổn cả đời của Lâm Hiên, sinh mệnh của Thiệu Khanh, có lẽ, hắn chỉ có thể chọn một cái.

Y tá khẽ nhắc nhở Từ Thương rằng thời gian phẫu thuật phải bắt đầu rồi, Từ Thương không nói gì, vì thế y tá nhanh chóng tiêm thuốc tê trong tay mình vào cơ thể Thiệu Khanh, ngay lập tức, không biết vì kích thích của kim tiêm hay là điều gì, Thiệu Khanh đang mê man bỗng giật giật lông mi, chậm rãi mở mắt.

Thời khắc hai mắt chạm nhau, Từ Thương vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Thiệu Khanh, tựa như đang nhìn lại những chuyện xưa. Thiệu Khanh mấp máy môi, vài lần muốn mở miệng, nhưng dường như mất máu nhiều cùng với không đủ khí lực nói chuyện, y bảo Từ Thương cúi đầu, dùng tay ra hiệu, Từ Thương mới chậm rãi cúi đầu, đưa tai mình đến sát bên miệng Thiệu Khanh.

“Từ Thương….” Thanh âm của Thiệu Khanh đứt quãng, ngay cả hơi thở cũng không còn ổn định, y cố gắng duy trì âm thanh vững vàng, liều mạng đem lời cần nói nói liền một mạnh, “Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện với cậu, nhìn biểu tình của cậu, có lẽ, đã biết tất cả rồi…”

“Ừm.:

“Tôi biết đáp án của cậu, tôi không trách cậu, nếu là tôi, tôi cũng sẽ lựa chọn như thế, hơn nữa đúng là tôi cũng chọn như thế,” sau đó, Thiệu Khanh bật cười, không mang chút huyết sắc mà tạo một độ cung nhẹ, dường như chứa đựng trong đó là vô vàn cảm xúc không tha thứ, “Cậu cũng đừng trách tôi, lão đại của Hỏa Long tới tìm tôi, lấy mạng của Tiêu Nhiên và cậu ra để uy hiếp, tôi cũng chẳng còn cách nào….”

“Anh nói cái gì?”

“Đừng ngạc nhiên như vậy, đều đã đến nước này, có nói gì cũng vô dụng, có điều, Từ Thương, cậu phải nhớ kỹ, tôi chết ở trong này, bang Hỏa Long nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu, nhất định phải cẩn thận…”


“Tiêu Nhiên có biết không?”

“Cái tên đần đó, làm sao mà biết được…” dường như thuốc tê đã bắt đầu có tác dụng, hoặc do thể lực không chống đỡ nổi, ánh mắt của Thiệu Khanh dần trở nên mê man, “Như vậy cũng tốt, không phải sao, hết thảy đều giao cho cậu và Lâm Hiên giải quyết,…. Cậu với Lâm Hiên, thật tốt a.”

“Anh….”

“Đúng rồi, chuyển lời hộ tôi….” Ánh mắt của Thiệu Khanh đã gần nhắm lại, ý thức dần trở nên mê hồ, lời nói cuối cùng như bị phá thành từ mảnh nhỏ mà nói ra, “Giúp tôi cảm ơn Tiêu Nhiên…. Sau đó nói, …. Thật xin lỗi.”

90

Đây tuyệt đối là ca phẫu thuật dài nhất mà Từ Thương tiến hành, phẫu thuật kết thúc, Từ Thương cảm thấy bản thân mình chẳng còn chút khí lức. Bỏ găng tay, mở cửa phòng mổ, hành lang vô cùng im ắng, không một ai cả.

Trịnh Viễn không biết đã đi từ lúc nào, Thiệu Khanh cũng không có mấy bạn bè, thân thiết nhất có hai người, một kẻ chẳng hay biết gì, một kẻ trợ Trụ vi ngược. Đời này của Thiệu Khanh, có lẽ như vậy là quá đủ bi ai rồi.

Không biết vì cái gì, Từ Thương bỗng cảm thấy mắt mình cay cay, hắn liều mạng day đi, nhưng không giữ được nước mắt ngừng rơi, hắn chăm chú nhìn vào vệt nước trên tay của mình, nhất thời trong lúc thất thần, hắn không biết bản thân mình đang khóc cho Thiệu Khanh, hay là cho chính mình.

Đầu bên kia hành lang chợt truyền tới tiếng bước chân vội vã, Từ Thương ngẩng đầu, còn chưa kịp lau khô nước mắt, hắn đã thấy Tiêu Nhiên đang đứng trước mặt mình.

Bên ngoài đang mưa rất to, Tiêu Nhiên trở nên chật vật, hiển nhiên chính là sau khi nghe tin Thiệu Khanh gặp chuyện không may, hắn trực tiếp chạy tới chỗ này. Tiêu Nhiên mặc một thân đồ đen, tóc ướt nhẹp, sợi tóc ướt sũng nằm bẹp xuống da đầu, chẳng cần nhìn lâu, Từ Thương vẫn có thể cảm nhận được hàn ý từ Tiêu Nhiên.

Hai người cứ giằng co như vậy, ai cũng không chịu mở lời, nhìn phản ứng của Từ Thương, Tiêu Nhiên cũng cơ bản đoán ra được điều gì, nhưng vẫn không cam lòng hỏi ra.


“Từ Thương, Thiệu Khanh đâu?”

“…….”

“Từ Thương, Thiệu Khanh đâu?”

“……”

“Từ Thương, anh hỏi chú, Thiệu Khanh đâu?”

“……”

Từ Thương vẫn như trước không nói lời nào, hắn còn chưa kịp cởi trang phục mổ. Hành lang bệnh viện không bật đèn, ánh trăng trên cao chiếu xuống khiến bóng của hai người trở bên thật dài.

“Thiệu Khanh đâu? Thiệu Khanh đang ở chỗ nào a??”

91

Tiêu Nhiên nổi giận rồi, hắn bị hơi thở không nóng không lạnh của Từ Thương chọc giận, hắn xông lên, không chút khách khí giơ một quyền đấm vào bụng Từ Thương, ngay khi Từ Thương gập người che bụng, Tiêu Nhiên lại đánh tiếp một quyền vào cằm của hắn, trực tiếp đánh hắn nghiêng người đi.

Từ Thương không đánh trả, thậm chí một tiếng kêu cũng không phát ra, hai quyền này của Tiêu Nhiên đã dùng toàn bộ sức lực, không chút khách khí, thậm chí Từ Thương có thể cảm giác được răng trong miệng mình trở nên lung lay, vị máu tanh nồng trong miệng, Từ Thương nhổ ra, một cái răng dính máu cũng theo đó mà mất tiêu.


Dường như Tiêu Nhiên không muốn buông tha cho Từ Thương, khi Từ Thương quỳ rạp trên mặt đất vừa định đứng lên, Tiêu Nhiên lại đá một cước vào bụng, đem Từ Thương nằm rạp xuống.

“Từ Thương, anh hỏi chú một lần cuối cùng,” toàn bộ kiên nhẫn của Tiêu Nhiên đã bị dùng hết, lúc này hắn giống như một ác ma chỉ chờ cửa ngục mở là lao ra ngoài chém giết, “Thiệu Khanh ở đâu rồi?”

“Đã chết.” Từ Thương xoa xoa khóe miệng, trả lời vô cùng dõng dạc.

“Chết như thế nào?” Đôi môi của Tiêu Nhiên run run, hắn đã sớm lường được kết quả này, nhưng mãi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, tiện theo chuyện này mà nói ra.

“Anh ấy là người của bang Hỏa Long, trong lúc các bang phái giao tranh, anh ấy đã lơi lỏng đề phòng, trúng đạn, đến đây không được bao lâu, liền mất máu quá nhiều mà chết.

“Vậy à…. Vậy à….” Tiêu Nhiên thì thào lặp lại, hắn đứng yên tại chỗ thật lâu, cho đến khi Từ Thương không thoải mái ho nhẹ, Tiêu Nhiên mới ngồi xổm xuống, đỡ Từ Thương đứng lên, giữ khuôn mặt Từ Thương, nhìn nhìn răng trong miệng hắn.

“Thật xin lỗi a….” Tiêu Nhiên chậm rãi mở miệng, hắn đỡ Từ Thương ngồi dậy, rồi lôi bông ra cho hắn cầm máu, “Vừa rồi anh quá xúc động, mới đánh chú thành như vậy,….” Lực đạo trên tay Tiêu Nhiên có chút lớn, xoa bóp vết thương khiến Từ Thương đau đến tận óc, thấy Từ Thương đau nhăn mặt, hắn mới nhẹ nhàng hơn.

Từ Thương lắc đầu, ý bảo mình cũng không trách Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên giúp Từ Thương cầm máu trong miệng, có lòng mà giúp hắn day day vết tím nơi gò má, khẩu khí không còn dọa người, giống như một anh trai đang trách cứ em trai mình. “Từ Thương, chú nói xem, Thiệu Khanh tốt như vậy, sao lại đi tham gia cái băng nhóm Hỏa Long gì chứ? Còn chú nữa, sao đã cứu được bao nhiêu người rồi, lại cố ý để rớt Thiệu Khanh?”

Từ Thương cảm giác như có chất lỏng lạnh như băng rơi trên gò má của mình, hắn mở mắt, Tiêu Nhiên đang khóc, “Anh vừa mới đi vào, nhìn thấy chú như vậy, lập tức liền phát hỏa,” Tiêu Nhiên dùng sức lau nước mắt. “Chính chú có lẽ cũng không ý thức được, một khi chú lộ ra cái biểu tình như vậy, không phải là bị bắt nạt, thì chính là làm hỏng việc. Chú nhớ không, khi chú học cấp hai, chú bị người khác bắt nạt cũng không dám nói, có kẻ bắt chú phải đứng chờ ở cửa, chú liền ngoan ngoãn đứng chờ, anh với Thiệu Khanh đi đến, chú nói có việc không đi, anh không để ý, xoay người định đi, chính là Thiệu Khanh giữ chặt anh, muốn hỏi chú xem đã có chuyện gì, nói, nhìn bộ dáng của chú, nhất định đang chịu ủy khuất.”

92

Từ Thương cũng không nhớ rõ chuyện như thế nào, lúc ấy hắn bị mấy kẻ lớp trên bắt nạt, lại không dám nói với người nhà, là Tiêu Nhiên đứng trước mặt mình, dùng ngữ khí lạnh như băng hỏi, ‘này, nhóc, nhìn nhóc như thế này chắc không phải đang bị bắt nạt đi!’, Thiệu Khanh đứng ở một bên cũng nói đỡ mấy câu, ‘nếu em bị bắt nạt cứ nói với Tiêu Nhiên, ở trường học này không có ai dám bắt nạt anh ấy đâu.’

Bao nhiên ủy khuất trong lòng Từ Thương bị mấy câu nói của Thiệu Khanh và Tiêu Nhiên đánh cho vỡ òa, trở thành nước mắt đầm đìa trên mặt, một chút mặt mũi đàn ông cũng không có, vẫn là Thiệu Khanh tốt bụng giúp hắn lau nước mắt, còn đi mua đồ ăn vặt, vậy mới khiến Từ Thương ngừng khóc.

Từ Thương cứ ngơ ngác nhớ lại, cho đến khi lần thứ hai nước mắt rơi trên gò má. Hắn mới lấy lại tinh thần, Từ Thương ngẩng đầu, hắn phát hiện Tiêu Nhiên đã khôi phục bình thường, đứng dậy vỗ bả vai Từ Thương, nói một câu, “Giao lại cho chú.”, sau đó xoay người rời đi.

“Từ Thương, chú phải nhớ kỹ một chuyện,” Tiêu Nhiên đi gần đến cửa, hắn không quay đầu lại, thanh âm vang vọng trong hành lang im ắng, “Thế giới này có hai người, là chú và người hiểu anh nhất, đều không còn nữa rồi.”


Từ Thương không nghĩ nhiều, nhanh chóng rời phòng khám. Gần đến bình minh, trên đường không có mấy chiếc xe, Từ Thương hốt hoảng trở lại phòng ngủ, khi mở cửa ra, lại phát hiện đèn vẫn đang sáng.

Lâm Hiên ngồi trên sô pha, trên người còn mặc quần áo từ bên ngoài về, hơn nữa không giống như vừa mới trở về không kịp cởi áo khoác.

“Lạnh lắm à, có phải sốt rồi hay không?” Từ Thương đả thông tinh thần, muốn đi đến bên Lâm Hiên, thử đo nhiệt độ trên trán y, lại bị Lâm Hiên tránh đi.

“Lâm Hiên?”

“Từ Thương, cậu đã biết rồi nhỉ, tôi ghét nhất là bị lừa gạt và phản bội.”

“Tôi biết.” Đề tài bị Lâm Hiên chuyển đi về một phương hướng kỳ quái. Từ Thương lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói theo Lâm Hiên.

“Vậy sao cậu còn muốn lừa tôi, ngay từ đầu đi.”

“Lâm Hiên……”

“Cậu đã từng ở Đông Bắc đi,” câu nói của Lâm Hiên không phải câu nghi vấn, mà dùng ngữ khí vô cùng chắc chắn để nói, “Cậu quen biết ba tôi nhỉ, mùa thu năm ấy, trước cửa phòng khắm, cũng không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đi, thậm chí ngay từ ban đầu cậu đã nhận ra tôi rồi mà.”

“Lâm Hiên, hãy nghe tôi nói…….”

“Tôi nghe đây,” Lâm Hiên cười có chút tà khí, “từ giờ trở đi, chính là dành cho cậu nói, trước kia cậu tên Từ Kiều đúng không, Kiều Kiều mà tôi nhớ nhung không thôi, có thể gặp lại thật tốt,” Lâm Hiên liếm liếm môi, nụ cười càng lúc càng thâm trầm, cũng không tự giác khiến không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo, “Đây cũng không phải là cách gặp mặt mà tôi nghĩ.”

“……”

“Kiều Kiều,” Lâm Hiên cuốn lưỡi nói, đem hai chữ gọi ra vừa mềm lại vừa ngọt, “Chuyện mấy năm nay, là tôi nói hay cậu nói đây?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.