Đọc truyện Giữa Những Nhớ Quên – Chương 7: Tiếng sấm ký ức
Mấy ngày gần đây, Tang Điềm luôn cảm thấy có người theo dõi mình. Không phải là trực tiếp theo dõi mà chỉ là cô cảm giác như có người đang nhìn mình mà thôi. Nhưng mỗi lần quay người lại xem xung quanh, cô lại không phát hiện ra cái gì.
Bản thảo đã sửa lại xong, tiếp theo cô đã có thể có một khoảng thời gian để nghỉ ngơi. Giữa lúc cô đang suy nghĩ muốn đi du lịch ở đâu đó thì Chu Thụy Tình gọi điện thoại tới: “Tang Điềm, tiệm của bọn mình lấy thêm hàng mới. Có một cái váy cực kỳ hợp với cậu, mình đã giữ lại cho cậu rồi. Cậu mau tới đây thử xem.”
Tang Điềm tính toán thời gian một chút, hình như đã nửa tháng cô chưa đi qua bên đó rồi, lại nghĩ tới cậu nhóc nhà Tô Tầm kia nữa. Có lẽ là bởi vì kế hoạch du lịch sắp tới nên tâm tình cô mới vui vẻ như vậy. Cô cười một cái, nói: “Được, buổi chiều mình sẽ đi qua liền.”
Hai năm trước, sau khi từ chức ở bên nhà sản xuất, cô quyết định tự do viết bản thảo, nên thời gian của cô dư dả rất nhiều. Thỉnh thoảng cô sẽ đăng ký theo một đoàn du lịch nào đó. Mỗi lần du lịch trở về, cô đều có cảm giác tâm tình tốt hơn rất nhiều, cả người đều hết sức nhẹ nhõm. Bây giờ, quả thực cần đăng kí một chuyến đi du lịch nữa rồi, đến lúc quay trở về thì cô sẽ biến trở lại thành một Tang Điềm vui vẻ.
Thời tiết mùa hè thay đổi thất thường, trời muốn mưa là mưa liền. Tang Điềm xuống dưới nhà mới phát hiện ra bầu trời rất âm u, mây đen dày đặc, có lẽ sắp có một trận mưa lớn. Cô nhìn ô che nắng trong tay, đang do dự có nên quay trở về đổi ô hay không. Nhưng cô lại cảm thấy bây giờ mà chạy lên tầng 7 lần nữa thì tốn thời gian quá. Sau khi suy nghĩ một chút cô vẫn từ bỏ ý định này, chân bước nhanh về phía trước. Hy vọng trước khi trời mưa cô có thể kịp đến trạm xe buýt.
Từ dưới nhà đi đến trạm xe buýt cũng phải mất hơn mười phút. Cuối cùng cô vẫn là xui xẻo. Cô mới đi đến cửa tòa nhà thì trời liền mưa to, cùng với đó là tiếng sấm rung trời kéo tới. Chợt một tiếng sấm vang lên rất to, Tang Điềm sợ đến run một cái. Cô kịp bật ô trong tay ra nhưng vẫn không có tác dụng gì. Một trận gió to thổi đến, chiếc ô trong tay thiếu chút nữa bị thổi bay đi mất, khiến người cô không có chỗ nào là không bị ướt. May mắn là hôm nay Tang Điềm không mặc váy, thế nên không cần phải vào lúc gió to thế kia mà phải tìm cách để giữ váy.
Từ Mộ Duyên luôn lái xe đi theo phía sau cô, giống như mấy ngày hôm trước vậy. Mưa ập xuống vừa nhanh lại vừa lớn. Thấy cô ở trong màn mưa ngày càng chật vật, anh không do dự thêm nữa, dừng xe vào sát ven đường, rồi đi ra đằng sau xe lấy một chiếc ô.
Mưa rơi rất lớn, căn bản là không có dấu hiệu dừng lại. Tang Điềm thực sự là không có biện pháp nào cả, cô đành phải quay trở lại thay quần áo khác, đợi cho mưa tạnh rồi mới đi tiếp. Cô đang định xoay người thì vai đột nhiên trùng xuống. Tang Điềm lại càng hoảng sợ, tay run một cái khiến chiếc ô bị gió thổi rơi xuống đất, rất nhanh liền bị gió thổi bay đi xa, rơi vào trong vườn hoa.
Nước mưa không rơi xuống như dự tính. Cô xoay người lại, ngẩng đầu lên, liền thấy Từ Mộ Duyên cầm một chiếc ô đứng phía sau cô. Nước mưa theo đường cong khuôn mặt chảy xuống, ướt đẫm áo, lớp vải dán chặt vào người anh.
Tang Điềm trố mắt một lúc lâu, mới phát hiện anh khoác tay lên vai của cô một cách rất tự nhiên. Khắp nơi đều là tiếng mưa rơi xuống đất, rõ ràng là một nơi ầm ĩ như vậy, nhưng bởi vì có một chiếc ô ngăn cách với xung quanh, nên rất yên tĩnh. Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì một tiếng sấm vang lên, làm cho cô không kiềm chế được mà khẽ run một cái. Tay trái bất mờ bị một bàn tay ấm áp bao lấy, gò má cô dán vào lồng ngực của anh.
“Đừng sợ.” Anh ôm lấy cô quay về.
Trong màn mưa giọng nói của anh có chút mờ ảo, khiến Tang Điềm thấy không chân thật cho lắm. Thế nhưng, cảm giác ấm áp trên gương mặt cùng với tiếng tim đập mãnh liệt lại thật đến lạ. Cô cứ thế mà đi theo bước chân của anh.
Cũng giống như đa số các cô gái khác, Tang Điềm cũng sẽ bị tiếng sấm hù sợ. Cô không hẳn là quá sợ, chỉ là đột nhiên bị tiếng sấm lớn kích thích như vậy thì việc hoảng sợ cũng là rất tự nhiên.
Khi đó, bọn họ mới vừa xác định quan hệ, Từ Mộ Duyên luôn bề bộn nhiều việc, Tang Điềm mới lên năm nhất đại học, lại cộng thêm vào đúng thời kì tình yêu cuồng nhiệt nhất. Vậy nên lúc cô không có tiết học liền thích ở bên anh. Anh đi học cô cũng đi theo, anh bận việc học thì cô ngồi một bên đọc tiểu thuyết của cô. Vào thời điểm ấy cô đã nghĩ, chỉ cần ngây ngốc ở bên cạnh anh, chính là chuyện vui sướng nhất.
Lần đầu tiên hai người gặp cơn mưa to phải ở lại trong thư việc, Tang Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm màn mưa bất tận, thoải mái dựa lưng vào người Từ Mộ Duyên. Bỗng nhiên, tiếng sấm vang lên, khiến cô lại sợ hãi mà run lên.
Từ Mộ Duyên cười nhẹ, bàn tay ấm áp bịt lỗ tai cô lại, nói: “Đừng sợ, thiên lôi sẽ không đánh tới em đâu.”
“Đây không phải là em sợ, em là bị giật mình thôi!” Tang Điềm bất mãn phản bác. Tiếng sấm lớn như vậy, cô bị kinh sợ là hết sức bình thường mà!
Anh vẫn cười: “Ừ, em không phải sợ, chỉ là lá gan có hơi nhỏ thôi.”
“…”
Ý nghĩa hai câu này không phải đều giống nhau sao?
Từ đó về sau, chỉ cần ở cùng anh, khi gặp thời tiết như vậy, anh rất tự nhiên mà che đi hai lỗ tai của cô, vì cô mà che đi tiếng sấm.
Thời gian dài trôi đi, Tang Điềm đều nghĩ anh đã trở thành một thói quen của cô. Cô vui vẻ hưởng thụ sụ cẩn thận, tỉ mỉ của anh. Trong suy nghĩ, cô luôn nghĩ rằng sau này khi kết hôn rồi, lúc đêm tối mà gặp phải giông tố, khẳng định là cô sẽ không bị giật mình tỉnh giấc nữa. Chỉ là cô không biết bọn họ lại không có sau này, cũng không có cái gọi là hôn nhân.
Nước mưa xen lẫn mùi vị của bùn đất. Hồi ức đan xen với thực, thời gian dường như dừng lại, tất cả đều là hình ảnh của năm năm trước. Nhưng hiện thực vẫn là hiện thực. Tang Điềm chăm chú nhìn cánh cổng của tòa nhà, không phải là dưới khu ký túc xá thời đại học, tất cả đều không giống nhau.
“Khi về tới nhà, em nên thay quần áo trước, như vậy sẽ không bị cảm cúm.” Từ Mộ Duyên cau mày nhìn quần áo ướt đẫm trên người cô. Lúc này, anh cũng không còn lo lắng nhiều nữa.
Cô đứng ngây ngốc ở cửa, cũng không chịu mở cửa ra. Anh có phần không hiểu được thái độ của cô. Lúc này cô lại không có cự tuyệt anh, nhưng điều này cũng chưa nói lên được cái gì cả.
Mấy ngày nay anh luôn yên lặng đi theo cô. Anh biết cô thích nhất là đi đến quán cà phê tên “Bỉ Ngạn” kia, vậy nên ngày đầu tiên anh về nước thì cô đã trông thấy anh ở ngoài cửa quán cà phê đấy. Ngày đó cô né tránh anh, bọn họ chỉ gặp thoáng qua nhau.
Anh biết cô mỗi ngày vào buổi trưa sẽ đều ra khỏi nhà. Cô đi không nhiều nơi lắm, thư viện, quán cà phê, tòa soạn, chợ bán thức ăn và siêu thị. Bởi thế anh mới biết, hóa ra năm năm này cuộc sống của cô rất đơn giản. Thỉnh thoảng sẽ thấy Trác Việt xuất hiện ở trước mặt cô, anh ta rất tự nhiên chọn món ăn, sau đó hai người cùng nhau ăn cơm.
Từ Mộ Duyên rất muốn tiến lên, nhưng rồi lại chỉ có thể nhẫn nhịn, anh không đi đến. Có những thứ không phải cứ cứng rắn đoạt lại là sẽ có được, anh phải trả giá lớn cho sai lầm của mình. Anh không quan tâm thời gian dài hay ngắn, anh chỉ để ý đến cảm nhận của cô mà thôi. Anh không hy vọng mình sẽ lại gây nên chút tổn thương nào với cô một lần nữa.
Tang Điềm không biết vì sao mình lại rơi vào trong hồi ức nữa. Cô đã cho rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ nhớ đến nó nữa, có lẽ là bởi vì nó quá đau đớn.
Vốn tưởng là thời gian sẽ hòa tan những đau xót kia, thế mà vào thời điểm ký ức được gợi lên, vết thương ấy lại bị đâm thêm một dao nữa, đau đơn thấu tâm can.