Đọc truyện Giọt Tình – Chương 292
Mộc Tử Thông tỏ vẻ không thể tin nổi, nhưng khuôn mặt lại nhanh chóng trở nên đầy hoảng sợ.
“Nữ hiệp, chắc cô sẽ không mượn cơ hội trả thù chứ? Tôi giải thích cũng giải thích rồi, hủy bỏ hôn ước rồi, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Nhiễm Nhiên liếc mắt: “Tôi là người nhỏ nhen vậy sao? Con người Nhiễm Nhiên tôi không thù dai, bởi vì lúc có thù tôi bảo luôn rồi, anh thích đi thì đi, không thích thì đừng giả vờ, lãng phí thái độ của tôi.
”
Lời cô ấy nói rất thật, từ khi tôi biết cô ấy, cô ấy đã có tính cách hào phóng như thế, mặc dù giờ đã bớt ngông hơn trước, nhưng khí chất vẫn cục súc như cũ, hành động xưa nay không dây dưa dài dòng.
Mộc Tử Thông cẩn thận nhìn cô ấy, phát hiện trên mặt cô ấy không có bất kỳ biểu cảm lừa đảo gì, sau đó hình như đã hạ quyết tâm, cần răng giậm chân.
“Được, tôi tin có một lần, bao giờ chúng ta tập?”
Nhiễm Nhiên nhún vai: “Lúc nào cũng được, vừa khéo tôi cũng không có việc gì, nếu anh không để ý, ngày mai hẹn nhau ở câu lạc bộ Tinh Không đi.
Trời, hai đồ dở hơi này, một giây trước còn đang cãi nhau đấy, bây giờ đã hẹn nhau đi chơi rồi, hai người thật đúng là không đánh nhau thì không quen biết mà…
À không, là oan gia hoan hỉ.
Đường Kiêu cũng không kìm được mỉm cười, khỏe môi nhếch lên đường cong, trêu bọn họ.
“Tôi thấy hôn ước của hai người không cần hủy nữa đâu, sớm muộn gì cũng về chung với nhau thôi.
”
Nhiễm Nhiên thô lỗ quan sát Mộc Tử Thông, khinh thường: “Ngay cả cơ bụng anh ta cũng không có, tôi thèm vào thích anh ta
Mộc Tử Thông cũng vội thanh minh: “Mặc dù ngực cô ấy lớn, nhưng không có não, tớ thích con gái thông minh mà lại dịu dàng, nào giống cô ấy… ui da!”
“Mộc Tử Thông, trợn to mắt chó của anh nhìn cho kĩ đi, tôi không dịu dàng chỗ nào? Tôi chỉ thô lỗ với người đáng ghét thôi biết chưa?”
“Đúng vậy, tôi cũng chỉ ác miệng với người đáng ghét, mắc mớ gì tới cô chứ?”
Này, hai người còn chưa có tiến triển gì đâu, lại bắt đầu đấu khẩu rồi.
Tôi và Đường Kiêu đưa mắt nhìn nhau, bị kẹp giữa hai người họ hơi khó xử, Đường Kiêu uống một ngụm cà phê, nét mặt tự nhiên đặt tách cà phê lên bàn, quay đầu nghiêm túc nhìn tôi.
“Vừa rồi trợ lý cầm đồ tới cho anh, em đoán xem là gì?”
Tôi ngơ ra, hỏi anh: “Cái gì vậy?”
Đường Kiêu cười khẽ: “Em đoán đi, không đoán ra được anh sẽ không cho em xem đầu
Bên kia Mộc Tử Thông không đấu võ mồm nữa, quay đầu lại nói như muốn ăn đòn: “Liệu có phải là áo mưa không?”
“Để tiện!”
Nhiễm Nhiên không khách khí mắng anh ta, dọa Mộc Tử Thông một phen, gương mặt khôi ngô méo đi.
Tôi nhìn thoáng qua bọn họ, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được gì, dứt khoát từ bỏ, hỏi anh: “Rốt cuộc là gì vậy?”
Biểu cảm của Đường Kiêu hơi vi diệu, anh chỉ vào tôi nói: “Nhắm mắt lại sẽ cho em xem! “
Xời, nhắm mắt lại rồi còn thấy gì nữa?
Mặc dù tôi phàn nàn ai oán, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Sau đó tôi cảm giác Đường Kiêu kéo tay tôi đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Sau đó anh nói: “Mở mắt ra đi.
Tôi ngoan ngoãn mở mắt ra, nhìn thấy anh quỳ một chân trên đất, mỗi cong lên cười hiền dịu, tay phải của anh đang cầm một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.
“Nhẫn vừa được đưa tới, anh tiện thể cầu hôn luôn, Nhã Hàm, lát nữa tan làm hai chúng ta lái xe tới Cục Dân chính đăng ký đi.
”
Tôi bị lời cầu hôn đột ngột của anh khiến cho giật nảy mình, Mộc Tử Thông và Nhiễm Nhiên bên cạnh cũng giật bắn.
“Mẹ nó, không phải chứ Đường Kiêu? Cậu đăng ký gấp gáp như vậy có phải do cô ấy mang thai không?”
Đường Kiêu ném ánh mắt như dao qua, lộ biểu cảm nguy hiểm “cậu không nói câu nào sẽ chết à?” khiến Mộc Tử Thông lắm lời ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhiễm Nhiên ở bên cạnh nói đùa: “Nhã Hàm, anh ta không bày cho cậu một xe tải hoa hồng, cũng không hề dùng nến trái tim, cậu đừng giả cho anh ta.
Tôi không nghe lọt lời bọn họ nói, chỉ ngơ ngác nhìn Đường Kiêu, mắt cay cay muốn rơi lệ.
Không thể không thừa nhận tôi vẫn cảm động vì anh, cảm động đến rối tình rối mù, tôi sợ chỉ cần tôi vừa mở miệng nói chuyện sẽ lập tức bật khóc.
Có lẽ Đường Kiều có thể đoán được tâm trạng của tôi, trực tiếp lồng nhẫn vào ngón áp út của tôi.
Chiếc nhẫn được đưa vào, không lớn không nhỏ, kích thước vừa vặn.
Tôi liều mạng nén nước mắt chực trào nơi khóe mắt, hờn dỗi nói: “Chẳng phải anh nói mấy ngày nay bề bộn nhiều việc sao? Sao tự dưng lại rảnh rỗi dẫn em đi đăng ký vậy?”
Đường Kiêu nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mắt tôi, trong đôi mắt đầy dịu dàng và cưng chiều.
“Công việc sẽ chỉ càng ngày càng bận hơn,
nhưng kết hôn thì không thể kéo dài được nữa.
”
Tôi cảm động đến rối tinh rối mù đồng thời nghe lời gật gật đầu, hơi nghẹn ngào nói: “Được thôi, vậy nghe anh
Đường Kiêu cười cười, ôm eo tôi định đứng dậy, Mộc Tử Thống lại hỏi: “Đường Kiêu, bên mẹ cậu có đồng ý chuyện kết hôn của hai người không?”
Nhiễm Nhiên nghe thấy anh ta nói vậy cũng tò mò nhìn tôi.
Tôi cũng nhìn Đường Kiêu, nụ cười trên mặt anh dần cứng lại, nhưng rồi lại nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường.
“Không đồng ý thì sao? Tớ kết hôn với ai là chuyện của tớ, bà ấy không có quyền quyết định tớ cưới ai.
Mộc Tử Thông bị khí thế lạnh lùng của anh dọa sợ, sau khi lấy lại tinh thần giơ ngón tay cái lên với anh nói: “Tớ kính trọng hảo hán cậu, vậy cậu và Nhã Hàm đi đăng ký là xong rồi sao? Không tìm khách sạn tổ chức tiệc à?”
Đường Kiêu hơi mất kiên nhẫn lườm anh ta: “Cậu không có cơ bắp cũng không có não luôn à? Với tính cách của ba mẹ tớ, cậu chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì trên bàn rượu chứ?”
“Cũng bởi vì biết bọn họ sẽ gây chuyện nên tớ mới hỏi cậu, nếu không sao tớ phải hỏi… vậy các cậu định kết hôn khiêm tốn à?”
Đường Kiêu không lên tiếng, chỉ là im lặng nhìn tôi, đối mày khẽ nhíu lại, trong ánh mắt ánh lên vẻ đau lòng.
“Ai, chỉ tủi thân cho em Nhã Hàm, chỉ có thể giấu ba mẹ cậu trước, nếu không tớ không dám hứa chắc bọn họ sẽ gây ra chuyện gì đâu.
Tôi cũng rất phiền muộn, bởi vì tôi hiểu rõ ba mẹ Đường Kiêu, nếu như thật sự muốn làm dâu nhà họ Đường nhất định sẽ gặp cản trở.
“Tiểu Hàm, cậu nghĩ kĩ chưa? Thật sự muốn lấy anh ta à ?”
Nhiễm Nhiên một mực ở bên cạnh không nói gì đột nhiên mở miệng, tôi kinh ngạc nhìn cô ấy, thấy cô ấy ngồi khoanh tay, ánh nắng ngày đông ấm áp ngoài cửa sổ dát một lớp vàng lên chiếc váy đỏ của cô ấy.
“Mặc dù tớ không rõ rốt cuộc tình cảm giữa hai người sâu bao nhiêu, nhưng kết hôn là chuyện của hai gia đình, tớ không hiểu rõ gia đình của Đường Kiêu, nhưng nghe mọi người nói, tớ có thể mường tượng ra mẹ anh ta là kiểu người gì.
“Nếu gả vào, cậu không chỉ đối mặt với Đường Kiêu mà còn có ba mẹ của anh ta… Thật ra tớ lớn lên cùng cậu, không chịu nổi hi cậu chịu túi hởn, trước đó nghe cậu nhắc đến cuộc hôn nhân thất bại kia, trong lòng tớ rất khó chịu…”
“Có tôi ở đây, tôi chắc chắn sẽ không để cô ấy phải chịu chút tủi thân nào.
”
Đường Kiêu đột nhiên mở miệng, Nhiễm Nhiên ngước mắt nhìn anh, đột nhiên hít sâu một hơi.
Được thôi, chỉ dựa vào câu nói này của anh, tôi tin anh.
“Nhưng… Cô ấy chuyển lời: “Nếu như anh dám đối xử không tốt với cô ấy, tôi sẽ không để anh được dễ chịu đâu!”