Đọc truyện Giống Rồng – Chương 72: Ơi cái thân con gái
Giống Rồng
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ mười lăm
Thành Bạch Hạc, cô thôn nữ trầm tư
Sông Tam Đái, Triệu Công truyền thơ sấm
Chương 15.2 Ơi cái thân con gái
Lão Đỗ vo viên mảnh thư ném xuống đất. Lão học hằn:
– Cha nội chúng nó. Giặc ngoài thành, thằng bụng dạ tiểu nhân trong thành, ngục tối là cả đám súc sinh. Biết phải chui vào đâu mà sống cho thảnh thơi cái đầu.
Tiểu Mai hỏi cha chồng:
– Trần Sầm, hắn đi với cha, không hay tin tức đám người họ Triệu thế nào.
Lão đay nghiến buông lời:
– Cái thằng họ Trần đó, miệng lưỡi không thể nghe được. Nó theo thằng cha họ Triệu đó rồi. Còn cả cô nữa, dứt khoát với thằng quỷ đó đi. Kẻo rước họa vào thân, cháu nội của ta chứ chẳng đùa. Một là theo nó, hai là trốn biệt tích đi.
Mai hỏi lại Lão Đỗ:
– Vậy ý cha thế nào? Phận con đàn bà con gái, biết quyết định thế nào cho phải?
Lão gắt gỏng:
– Thường cô vẫn thay lời Vương Công mà quyết định mọi chuyện đấy thôi. Nay còn giả lời hỏi ta làm chi? Thật là chẳng ra sao. Cả đám nghiệt súc. Chết đi cho rồi.
Lão lẩm bẩm rồi thu xếp đồ đoàn, phân phát bạc lẻ cho đám gia nô. Người hầu kẻ hạ Vương Công hết thảy hơn trăm người, Lão Đỗ đuổi hơn nửa về quê, đám trai tráng thì bán cho quán rượu, đứa nào khôn ngoan thì mua lấy chức tước nho nhỏ trong quân doanh, nha huyện. Bọn con gái đứa nào quen ngồi mát ăn bát vàng thì Mai đem bán hết cho kỹ viện, còn hai đứa đem chôn cùng Vương Công. Chỉ có đứa con gái da đen nhẻm, dáng người thắt đáy lưng ong thì cho theo. Nó là Lê Thị, nay mới tuổi trăng tròn.
Lúc sắp sửa đồ đoàn, Lê Thị hỏi Mai:
– Phu nhân. Không hay chuyện gì mà đám gia nô trong nhà lại đi hết cả.
Mai dùng dằng:
– Mày cũng muốn được bán vào lầu xanh phải không?
– Dạ không. Chỉ là con thấy thế nên hỏi.
Mai quắc mắt, nhón ngón tay lên trán Lê Thị:
– Hỏi gì hỏi lắm. Muốn sống thì gói ghém nhanh lên.
Lê Thị cuống quýt thu dọn, dẫu mướt mát mồ hôi cũng không dám hỏi thêm. Mai nhìn con bé từ trên xuống dưới, cái bụng hom hóp vẫn vậy, mà khuôn ngực lại thấy đầy đặn thêm nhiều, cái mông cong cớn đong đưa thế kia thì thằng con trai nào trông thấy lại chẳng thèm khát. Mai tiến tới vỗ mạnh vào mông nó:
– Vương Công có làm gì mày không?
Lê Thị ngơ ngác:
– Làm gì là làm gì ạ?
Mai liếc nhìn nó rồi bỗng tụt chiếc đụm váy của nó xuống. Lê Thị luống cuống, kéo lên nhưng sức yếu ớt của đứa con gái mới lớn chẳng thể chống lại được sức của ả nhất nương thành Bạch Hạc. Lê Thị ngã xuống nằm tơ hơ trên nền đất, giữa hai đùi non của Thị dấm máu.
Con bé hoảng hốt, ngất đi. Mai hắt một bát nước lạnh vào mặt nó, rồi giục giã:
– Thôi được rồi. Đứng dậy, gói đồ vào nhanh lên. Ta hỏi, thế cái tối hôm trước, cái gã điên ấy kéo nhà mày ra ngoài Lầu quán làm gì mà đến tờ mờ sáng mày mới chị ló mặt về phủ.
Lê Thị nhớ lại, thu người lau cho sạch vết máu rồi nhoen miệng cười. Đôi mắt nó sáng lên, người nó nóng rực, khép vội hai chân rồi khuôn mặt đỏ ửng. Mai biết nó nghĩ gì liền té tát vào mặt nó:
– Cái loại con đĩ. Mày còn cà kê với gã điên ấy, giờ mày thấy hối hận đấy con ạ.
Lê Thị hoằm mặt lắc đầu quay đi, nước mắt lại rơi, nó ấm ức khóc nấc lên. Mai xoa vai nó vỗ về:
– Thế không phải thì là chuyện gì? Mà cũng không phải, cái gã điên đó đâu có thích loại trinh trắng như mày. Tao là tao thấy mày đỏ ửng mặt lên. Cái kiểu xấu hổ đó của mày sao có thể gạt được tao. Hay mày đã lỡ với thằng nào rồi?
Mặt nó lại càng đỏ lên như trái gấc chín nhoen miệng cười trong tiếng nấc của cơn khóc khi nãy. Mai trông thấy đứa con gái hây hây, má núm đồng tiền lại ngây ngây thơ thơ liền tức tối quát mắng:
– Ô cái con nhỏ này. Phu nhân đang hỏi mày mà mày lại cười. Còn không mau trả lời.
Lê Thị e ấp, cổ họng đắng nghẹn, lí nha lí nhí. Mai quát lớn:
– Nói mau. Không nói tao cắt cổ mày.
Lê Thị đành lòng kể hết chuyện đêm ấy cho Mai nghe. Mai hỏi:
– Họ Liêu đó tới đây tìm tên Tồn Thăng là huynh đệ với hắn?
– Dạ phải. Chàng ấy tới đây là vì huynh đệ của chàng đang ở đây. Việc chàng bị bắt nhốt là do ý Vương Công muốn thử lòng Triệu Công nên mới mượn cớ chàng cưỡng hiếp con để xem Triệu Công cư xử với chàng thế nào. Ai ngờ đâu họ Triệu đó gian ác, dẫu chàng đã giúp hắn đuổi giặc họ Thi mà lại bị hắn bắt nhốt chàng vào ngục tối.
Nhất nương Bạch Hạc giảo mép:
– Mày chưa hiểu được đâu con gái ạ.
Lê Thị bâng quơ nói:
– Thế phải hiểu thế nào mới đúng cho được hả phu nhân? Mà không lẽ chúng ta phải bỏ hết mọi thứ ở Bạch Hạc này để trốn đi sao?
Mai lắc đầu chẳng biết nói gì hơn với Lê Thị, nàng chỉ thở dài, mặt ngắn lại như trái bí ngô than với Lê Thị:
– Vương Công còn sống mà họ Triệu đã lấn át như vậy, nay Vương Công chẳng còn sống sao được với cái tên buôn chúa bán chủ ấy.
Lê Thị ngồi lặng yên hồi lâu, khuôn mặt đờ đẫn, ánh mắt nhìn xa xăm, tay vò vạt áo mãi chẳng dứt. Mai trông thấy liền hỏi:
– Gái còn trông chờ điều gì mà ngồi đó ngẩn tò te.
Lê Thị mặt buồn như măng ngâm, không nghe thấy lời Mai nói. Mai tiến tới lấy chân đạp vào vai trần của Lê Thị, Lê Thị ngã ngửa ra sau mới bàng hoàng tỉnh lại. Lê Thị cúi gằm mặt thu thu dọn dọn rồi đứng dậy hỏi Mai:
– Chúng ta đi về phía nào, phu nhân?
Mai ngồi trên chiếc ghế đẩu, vắt chữ ngũ, mặt vênh lên, tay chống ngang hông nói lời mắng mỏ:
– Cái loại con gái mới lớn mà lúc nào trong đầu quanh quẩn, quẩn quanh chỉ nghĩ đến trai. Mày không lo cứu cái tên họ Liêu đó, trốn với bà làm gì?
Chạm trúng suy nghĩ của nàng, nàng sán lại gần hỏi Mai:
– Bà có cách gì giúp được chàng ra khỏi ngục hay chăng?
Mai cắt ngang cơn hý hửng của Lê Thị:
– Thân ốc chẳng mang nổi mình ốc, còn cứu với giúp nỗi gì.
Lê Thị ôm lấy tay nõn nà của bà chúa Bạch Hạc mà nũng nịu như con gái với mẹ:
– Bà chẳng một tay che cả bầu trời châu Phong. Tai mắt của bà ở châu Phong này đâu phải là ít. Chỉ cần bà muốn giết chết một con ruồi thì sẵn sàng có cả nghìn người lùng sục nó cho bà.
Mai xô Lê Thị dựa vào chiếc cột gỗ lim, tay bịt miệng đứa con gái mới lớn chưa biết nghĩ mà răn nó:
– Mày có im cái mồm không? Ngoài kia toàn là kẻ không ra gì? Mày muốn bà với mày cùng xuống địa ngục hay sao mà bô bô cái mồm ra vậy hả con.
Bị sức đè của cánh tay đã quật ngã biết bao đứa con gái mới lớn, tuổi cập kê trong vùng, cổ Lê Thị nghẹn ứ, mắt tím thâm quầng, chỉ trong chốc lát người nó giật giật lên rồi ngất đi. Mai khi ấy mới hoảng hồn nhả ra, người nàng thẳng đuỗn ngã sầm xuống mặt sàn.
Mai ôm lấy nó gọi thét mà chẳng thấy nó dậy, Mai lấy nước lạnh hắt lên mặt mà mặt nó càng tái đi. Mai đành phải hất ngửa nó ra lấy tay đè lên ngực mà ấn cho mạnh. Đến hơn chục nhịp ấn mới thấy bụng nó phập phồng trở lại.
Đầu tóc xõa xượi, người ướt tóc bết dính vào cổ và vai, Mai hổn hển nói:
– Mày làm bà hết hồn đấy con ạ.
Lê Thị khẽ mở khóe mắt, nhìn mọi thứ xung quanh mờ ảo, lạ lẫm như chưa bao giờ nàng trông thấy. Nàng khẽ nhấc tay lên mà sức không nhấc nổi, chiếc áo yếm dúm dó, ướt đầm đìa mồ hôi khi nãy Mai dốc sức gọi nàng dậy. Lê Thị thều thào:
– Bà, khi nãy con gặp Vương Công đi qua cửa gian phòng nhìn vào, rồi công tử cười khanh khách chạy đi. Con sợ quá, bật dậy mà thấy trong người khó thở quá bà ạ.
Mai đỡ Lê Thị dậy, dìu nàng vào chiếc chõng tre, mặt buồn trĩu, Mai kể hết tâm tư với Lê Thị:
“Có con và Tồn Lăng, Mai ta mới thấy cuộc đời đáng sống. Thăng Bình ta coi nó như con nhưng nó bị ông và cha nó răn dạy mà xa lánh ta và Tồn Lăng. Tiếng là nhũ mẫu mà nó không quấn quít với ta như những ngày nó còn nhỏ.
Nó theo cha nó, bị nhồi nhét những thứ mà người thường trông thấy đều cảm thấy kinh tởm. Nay dắt theo nó, ta chỉ e không ai có thể chế ngự được nó rồi nó sẽ trở thành một con quái vật mất.”
Lê Thị nghển cổ, bám lấy Mai động viên:
– Con tin phu nhân vẫn có thể khiến nó thay đổi được. Phu nhân sao lại muốn đưa con đi cùng? Phu nhân không sợ sẽ bị vướng víu?
Mai lắc đầu, nàng suy nghĩ về những điều đã qua, nàng nói với Thị:
“Con cũng giống ta, người thân thích không có, chỉ có một mình chơi vơi giữa dòng người bát nháo. Ta không muốn nhìn thấy con sẽ như ta, bị cuộc đời cuốn đi, xô đến những điều mà ta chẳng bao giờ mong.
Nhiều lúc ta cũng cảm thấy mệt mỏi, chẳng thiết đối mặt với bọn bên ngoài cuộc sống kia nhưng mà biết làm sao được. Ta không gồng lên thì kẻ khác sẽ phồng mình lên mà chèn ép ta thành bẹp dúm. Ta không ăn cơm cháo của người thì người sẽ ăn hết phần cơm cháo mà đáng ra ta sẽ được ăn.
Chẳng phải ta muốn trông thấy đám con gái kia lần lượt hết hết thảy qua tay gã điên kia rồi khi hắn chán lại đem bán cho các kỹ viện trong thành.”
Lê Thị mở to con mắt, khuôn mặt trắng bệch đã dần trở lại sắc mặt tốt hơn. Nàng chống tay ngồi dậy hỏi Mai:
– Vậy những điều mà người ta vẫn gán cho phu nhân. Phu nhân có cảm thấy…
Mai cắt lời Thị:
– Mọi người gọi ta là nhất nương Bạch Hạc mà kỳ thực ta đâu có tâm dạ nào làm ra cái chuyện dơ bẩn ấy. Ta đến dò hỏi từng nhà, cha mẹ bọn nó nghe được hầu hạ cái gã điên ấy, ai nấy đều mừng rỡ đồng ý ngay, lại được hắn cho thêm vàng bạc, lụa là, lòng dân nghèo nào lại chẳng xiêu. Đám dân đen nào biết được gã điên Thăng Hùng ấy muốn gì, làm gì và sẽ phải trả giá những gì. Đứa con gái nào đến với gã đều muốn được cuộc sống sung túc, an nhàn hơn. Nào đâu biết được những thứ nhem nhuốc đằng sau con người hắn.
Lê Thị không lấy làm ngạc nhiên, nàng lấy tay xoa nhẹ vừng trán cho tỉnh táo. Nàng nhìn phía sau vị phu nhân đã nuôi nấng nàng suốt gần chục năm nay. Nàng khẽ hỏi Mai:
– Đã như vậy sao phu nhân không dừng lại? Phu nhân biết việc đó của Vương Công đã lâu chưa?
Mai nhìn Thị ân cần, trìu mến như người mẹ dành hết những yêu thương cho con gái. Mai nhẹ nhàng đáp lời Thị:
– Ta đi theo cùng gã mấy lần, thoạt đầu nghĩ rằng hắn chỉ là thói trăng hoa của lũ đàn ông, cả thèm chóng chán nên cũng mở lời động viên bọn ấy. Mà than ôi, sao mà nó ghê tởm. Đã mấy lần ta muốn rút chân ra khỏi chỗ nhơ nhuốc ấy, tìm cho bọn con gái ấy một thứ việc gì đó mà đầu óc ta ngu tối, chẳng biết dẫn dắt bọn nó đi đường nào cho phải lối.
Lê Thị ngây ngô hỏi:
– Chẳng phải khung cửi bỏ không còn đang thiếu sức của bọn con gái, vườn cây hoa trái đang cần người làm vườn, bãi dâu, nương lúa đang mong bàn tay những cô thôn nữ bón chăm?
Mai nhìn Thị cười, xoa tay lên bờ vai hững hờ của Thị:
“Con còn ngây thơ lắm. Con không biết rằng bọn con gái đó tới phủ này, hầu hạ cho Vương Công rồi thành quen cái thanh nhàn,sung sướng, phấn son đủ đầy, cưng nựng chiều chuộng. Khi không thể dứt ra khói cơ mê muội vật chất ấy chúng sẽ phải tìm đến cái chốn thanh lâu kia.
Ta không ép, ta cũng không nói lời gì khiến chúng phải sợ hãi theo ta. Có chăng là mấy tên gia nô dọa nạt vài câu, chúng nghĩ thế nào rồi lại đành chịu như thế.
Nói ra thì thấy cay đắng thay, nhưng mà bọn nó chẳng thể từ bỏ được những đam mê vật chất ấy. Giờ vứt chúng nó về làm nông, kiếm được mấy lẻ gạo mà bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, nào đâu có đứa nào muốn như vậy.
Kiếm được tấm chồng thì càng khó, bọn nó nghĩ rằng thôi thà như vậy còn hơn là về làm kiếp trâu bò mà khổ sở cái phần đời còn lại. Chốn phồn hoa, tiền bạc chẳng dư dả nhưng cũng nhàn hạ hơn. Biết đâu có thằng công tử ngờ nghệch nào lại trúng bẫy tình thì số lại lên hương.”
Lê Thị dần nhận ra được những troéo ngoe trong những phận đời mà nàng cho là hẩm hiu ấy. Thị tiếp tục hỏi Mai:
– Phu nhân có thấy những cô gái đó làm như vậy là đáng trách hay không?
Mai lắng giọng:
– Trách sao được con ạ. Cũng may cho con gái cái lần kia, gã điên đó chưa làm gì con. Không thì ta chỉ e ta cũng chẳng vớt con ra được vũng lầy nhơ nhuốc ấy.
Lê Thị sắc mặt tốt dần trở lại, khuôn mặt trái xoan, má núm đồng tiền, nét duyên cuốn hút biết bao mắt nhìn của đám con trai. Nàng bám lấy cánh tay của Mai, nàng thủ thỉ:
– Con là con gái của phu nhân mà!?
Mai xoa đầu nó, ấp nó vào lòng:
“Đã tám năm rồi con nhỉ? Lúc tới đây con mới tuổi như bọn thằng Tồn Lăng, Thăng Bình bây giờ. Khi bà con dắt con tới đây, con mới chưa đầy chín tuổi, người còm nhom như con cá mắm. Nhìn con vồ lấy chiếc bánh của Thăng Bình đang ăn dở lúc ấy con tim ta cào xé, nước mắt cứ tự òa ra.
Ta lại nhớ ta khi còn nhỏ, cha mẹ ta sinh ta ra mà nỡ lòng nào họ ruồng rẫy ta, ta lớn lên trong nhà họ Phạm mà chẳng biết tên họ ta là gì. Ta không như con, sinh ra còn chẳng có một cái tên. Mọi người trong nhà ấy cứ gọi ta là Mai, ta cũng lớn lên cùng cái tên gọi đó.
Tuổi như con lúc mới tới đây đáng ra còn đang nô đùa chốn bờ ruộng, nương dâu, cắt cỏ chăm trâu, cấy cày phụ việc cho cha mẹ. Bà lão lúc ấy, tay đã run run, mắt lòa, lưng còng chẳng có chỗ con cái để nương nhờ lại phải dắt theo đứa cháu lưu lạc khắp đây đó tìm cha cho con. Nghĩ mà thấy tội cho hai bà cháu.”
Nói đoạn nhắc đến bà lão, Lê Thị khóc nức nở. Mai cố lấy bàn tay ấm áp xoa dịu đi vết thương lòng đang trỗi dậy trong Thị, nàng càng được nước khóc lớn hơn.