Giống Rồng

Chương 63: Phía sau bức màn trướng màu đỏ


Đọc truyện Giống Rồng – Chương 63: Phía sau bức màn trướng màu đỏ

Giống Rồng

Tác giả: Nguyễn Khai Quốc

Hồi thứ mười ba

Thành Bạch Hạc Liêu Đức Thinh gặp nạn.

Phủ Phong Châu giăng cạm bẫy họ Vương.

Chương 13.3 Phía sau bức màn trướng màu đỏ

Phía dưới nhà có tiếng bước chân lên cầu thang, Thinh vội vàng lăn ra sàn nhà, tay cầm hũ rượu giả như vẫn còn say sưa. Viên chủ quán khúm núm chạy theo sau luôn miệng nói:

– Ta đã nói với các vị rồi mà. Họ chỉ uống rượu say rồi ngủ như chết. Không có ai theo dõi điều gì ở phía bên lầu quán đó đâu.

Bọn lính mở cửa xông vào nhìn Thinh ngáy lớn, gian phòng nồng nặc hơi rượu. Tên bổ đầu đi trước nói với tay chủ quán:

– Trước quán rượu này Vương công tử cho dựng là để quan sát động tĩnh bên lầu quán kia. Nay tên Hoàng Y đó ôm cả một đống vàng bạc chạy theo quân họ Dương nên nhà ngươi mới có thể lấy được chỗ đất đẹp như thế này để buôn bán. Mau mau cho dẹp căn phòng gác hai này đi, tránh tai mắt có kẻ gian nhòm ngó.

Tay chủ quán cười cười nói nói với tay bổ đầu:

– Xin các vị đại nhân xá cho. Để khi trời sáng bọn tiểu nhân sẽ cho gỡ xuống.

Tay bổ đầu quắc mắt:

– Tao nói mày có nghe thấy gì không? Nếu không nghe để tao lấy dao này thông tai cho mày để nghe cho rõ nhé con.

Tay chủ quán sợ sệt nghe theo ngay, sai người khênh Đức Thinh xuống dưới mấy chiếc bàn rượu xếp gọn gàng ở vườn. Ba tên lính đi theo Đức Thinh cũng mở mắt ra đi theo sự chỉ dẫn của tay chủ quán. Gác lầu bị phá ngay trong đêm, Thình giả say ngủ như chết vờ không biết gì.

Lầu gác bị dỡ, đám quan binh mới rời đi, viên chủ quán lót tay cho mỗi tên một ít bạc trắng, giọng ton hót nịnh nọt:

– Cảm ơn các quan gia. Cảm ơn, cảm ơn.

Đám binh đó vừa đi, tay chủ quán vội đóng chặt cửa, quay vào lẩm nhẩm mấy lời chửi bới bọn vô lại đó. Hắn đi tắt đèn đi tới cửa sau, hoảng hồn hắn ngước mắt nhìn lên có bóng người cầm kiếm đứng dưới ánh trăng mờ. Ba cây kiếm sắc lạnh kè cổ, hắn run run lùi lại xin tha mạng. Đức Thinh dúi vào ngực hắn một nén bạc, ánh mắt sắc lẹm:

– Ta vừa nghe bọn quan gia đó nói đây chính là quán rượu Hoàng Y nổi tiếng năm nào có phải không?

Tay đó mặt méo xệch, sợ hãi lùi lại phía sau vấp phải thành cửa ngã ngửa ra sàn. Hắn nghĩ trong đầu Thinh dúi bạc cho hắn hòng đòi tiền, hắn vội quỳ lạy, van xin:


– Con xin các đại ca tha mạng. Bọn con mới đến đây làm ăn, chưa có nhiều tiền bạc đâu ạ. Có chừng ấy thôi tiểu nhân đã cho hết bọn khốn kiếp khi nãy rồi, không còn gì để các ngài cướp nữa đâu.

Đức Thinh ném cho hắn thêm nén bạc nữa, cúi thấp nhìn thẳng mặt hắn:

– Ta họ Liêu không phải họ Phỉ, tên ta là Thinh cũng chẳng phải tên là Cướp. Nhà người còn nói ta là cướp ta sẽ giết luôn cái mạng chó của nhà ngươi đó. Ta hỏi đây có phải quán rượu Hoàng Y không?

Hắn vãi hết ra quần, đôi chân khép lại run run nói:

– Dạ con tên là Ất Hiểu, không phải Hoàng Y.

Thinh giậm chân khiến hắn hoảng hồn, Thinh quát mắng:

– Ta hỏi lại một lẫn nữa cho nhà ngươi nghe rõ. Đây, quán rượu này trước có phải quán rượu Hoàng Y của Đỗ Nam hay không?

Một tên tiểu nhị mắt nhắm mắt mở trông thấy cảnh tượng ba kiếm dí cổ lão chủ liền hô hào. Đức Thinh dùng Xà bổng móc chiếc ghế ném trúng gáy tên tiểu nhị đó khiến hắn nằm gục ngay tại chỗ. Tay chủ quán hoảng sợ tiện ra quần nhơm nhớp. Thinh bịt mũi dọa hắn, hắn mới chịu nói:

– Bẩm đại ca. Chính là quán rượu này. Tháng trước, nghe trong thành có quán rượu nằm ở góc đắc địa chuẩn bị rời đi nên con đã cùng hai người anh em nữa hùn tiền để mua lại chỗ này. Nghe trước đây quán thường có quan lại các nơi hay ghé nên làm ăn rất được.

Thinh cắt lời:

– Hai người anh em đó là ai? Bọn nó đang ở đâu?

– Dạ, dạ bẩm đại ca đại nhân. Một tên là cận hầu của Vương thiếu gia, một tên là chủ lầu quán ở phía đối diện.

– Vậy sao bọn chúng trong đêm lại cho người đến quấy phá khiến ta mất giấc ngủ ngon.

– Bẩm bẩm. Chuyện này con cũng không rõ. Suốt hơn tuần qua mọi chuyện đều êm xuôi, nay tự dưng bọn chúng lại đến phá quấy đúng hôm mà đại ca đại nhân ghé nghỉ ở quán.

Đức Thinh linh cảm có chuyện không hay sẽ đến nên đã nháy mắt cho một tên lính đi theo tên là Nhữ Đán trốn thoát ra ngoài trước. Nhữ Đán đứng phía ngoài tối, lẻn ra phía ngoài trông thấy từ quán đối diện một toán người cầm gậy gộc chạy sang quán rượu. Đán định chạy vào báo tin cho Đức Thinh thì thấy Thinh đã bị bắt trói. Phía trong nhà một đám gia nô đã trói chặt Thinh cùng hai tên đi cùng. Đán đành đứng núp ở phía ngoài quan sát.

Tên chủ quán vênh mặt cầm chiếc vồ từ dưới bếp lên vả vào mặt Thinh cho bõ cơn tức giận khi nãy. Thinh nén đau, máu giàn giụa khắp mặt mũi, đám người từ lầu quán đối diện kéo Thinh qua bậc cửa khiến Thinh điếng người.

Thinh bị ném vào một gian phòng chật hẹp cùng hai tên lính đi cùng. Hai người kia bị trói chặt la lối um sùm. Phía ngoài cửa có bóng người cao lớn xì xầm với đám người hầu. Thinh khẽ nhắc hai tên kia im lặng, chàng cố rỏng tai nghe mà không sao nghe được đám người phía ngoài nói gì.

Cửa mở toang khiến Thinh đang ngấp nghển gần cửa ngã ra. Một ánh mắt như đã từng gặp, thân hình cao lớn, dáng người thư sinh, da trắng như trứng gà bóc, môi đỏ như cánh hoa hồng nhung, ánh mắt đen lay láy, mày râu nhẵn nhụi bảnh bao. Giọng nói trầm vang hỏi:

– Trong ba người, ai là Liêu Đức Thinh.

Hai thằng theo hầu toan định tới chỉ trỏ về phía người máu giàn giụa trên khuôn mặt, Thinh lớn tiếng quát tháo:


– Là ta. Dáng vẻ đường hoàng sao lại vô cớ bắt người vô tội.

Hắn ta cười, tay nhấc cằm Thinh ngửa mặt lên, cầm cây dao nhỏ dí vào cổ Thinh đe dọa. Thinh quay mặt đi, rướn cổ kè sát dao. Thinh mắng nhiếc:

– Đám giặc cỏ Quế Trọng Vũ, Long Trạch, Thi Nguyên ta còn chẳng sợ. Một kẻ thư sinh như ngươi cầm dao nhỏ nghĩ rằng có thể dọa được Đức Thinh ta sao? Mặt mày tuấn tú lại giở trò tiểu nhân như ngươi không hay dòng dõi của loài giống gì?

Hắn cười lớn, mỗi lúc một lớn hơn. Thinh nhắc nhở hắn:

– Đám quan binh ngoài kia nghe được tiếng ngươi cười trong lúc tang gia họ Triệu sẽ bắt nhà ngươi vào trong ngục đó.

Hai tên người hầu khúc khích cười theo, viên công tử mặt mày tuấn tú giọng nói khảng khái:

– Ta là Vương Thăng Hùng, con trai của thứ sử Vương Thăng Triều. Nhà ngươi không ngạc nhiên chứ?

Đức Thinh nghĩ trong đầu rồi nheo mắt nhìn. Thật không như những gì Thinh đã từng nghĩ về họ Vương. Thinh nghe mọi người kể lại Thăng Hùng ngờ ngờ nghệch nghệch, dại dại khùng khùng không hay giao du với bên ngoài nay lại ở chốn lầu quán này khiến Thinh có phần không tin lời viên công tử ấy.

Thấy vẻ mặt của Thinh không tin tưởng lời viên công tử đó, một tên người hầu đứng phía sau Thăng Hùng nói:

– Nhà ngươi đến đây tìm gã Quỷ cớ sao lại dò la quán rượu Hoàng Y? Phải chăng là có ý đồ gì?

Thinh ho, một tiếng rất lớn khiến cục máu tụ trong cổ họng thốc ra ngoài. Thinh nuốt ực thứ tanh tanh trong miệng, đứng bám vào vách gỗ tróc sơn.

Thinh nói:

– Ta tới tìm đứa trẻ tên Tồn Lăng và một cô gái tên Mai.

Thăng Hùng nhai miếng trầu không, miệng chóp chép ung dung chân vắt chữ ngũ trên ghế đẩu:

– Được. Ta sẽ cho nhà người gặp bọn họ, thậm chí cả việc thả gã quỷ Tồn Thăng. Chỉ có điều ngươi hãy giúp ta một việc.

Đức Thinh quay mặt đi trước lời đề nghị trao đổi của Thăng Hùng. Hùng nói:

– Nhà ngươi nên nhớ Đỗ Sĩ Giao tài đến mấy còn không thoát nổi châu Phong, nhà ngươi không có sự lựa chọn nào tốt hơn đâu.

Đức Thinh hỏi lại Thăng Hùng:

– Ý công tử nói rằng châu Phong không như người khác trông thấy hay sao?


Thăng Hùng cười lớn, tay chắp phía sau lưng rồi sải chân dài bước ra phía ngoài. Cửa đóng sập một tiếng rầm, Đức Thinh nằm sõng soài ra sàn, tay bị trói ra phía sau nhìn lên trần nhà miệng lẩm nhẩm “Tên công tử này muốn nhờ ta làm việc gì? Giết người hay là mưu kế hèn hạ nào đó với kẻ khác?”.

Chàng chợt nghĩ rồi nhắm tịt đôi mắt vì hơi rượu vẫn còn trong người. Chàng nằm như dáng con ếch sấp mặt dưới sàn. Có giọng của cô gái trẻ van nài:

– Xin các anh hãy tha cho tiện nữ. Ta van xin các anh đấy.

Thinh chợt tỉnh cố ngồi dậy nghe ngóng. Một tên người hầu đạp cửa xông vào, kéo Đức Thinh đến một căn phòng giường gối trải phẳng phiu, trướng rèm rủ sẵn, lấp ló dưới ánh đèn.

Thinh dường như không quan tâm chuyện gì sẽ xảy đến với chàng, chàng nhảy lên chiếc đệm êm ái, vẫn còn lưu lại mùi phấn son của thân con gái dặm trường. Thinh nghĩ đây chắc chắn là chỗ vui chơi của đám quan lại trong thành. Nghĩ rồi chàng thiếp đi trong cơn miên man mơ hồ về những khung cảnh gợi tình.

Một cô gái khe khẽ bước nhẹ chân vào, ngồi cạnh Thinh quan sát Thinh hồi lâu. Chàng bỗng nhiên nấc nghẹn mở mắt ra, chàng giật mình đẩy cô gái ngã ra khỏi rèm giường.

Cô gái thu mình khúm núm, nàng e thẹn đôi bờ vai hững hờ, dáng nhỏ xinh ánh mắt buồn xa thẳm khiến tim Thinh phập phùng như diều liệng trong cơn gió. Nàng tiến sát tới Thinh, tay giữ áo yếm đã cởi tháo nút giữ sau vai.

Chiếc đụm nhung cũng lỏng lẻo như sắp rơi, chỉ khẽ nhúc nhích thôi là đụm áo thoát khỏi người. Thinh cố nén, mắt chằm chằm nhìn vào thân thể nàng mơn mởn, nuốt ực vào trong một miếng rồi thở gấp gáp. Cô gái sà vào lòng Thinh rồi nhắm mắt. Thinh kéo rèm thổi mạnh tắt đèn đi.

– Cô gái, đèn đã tắt rồi. Ta không trông thấy gì nữa. Cô hãy chỉnh đốn áo quần cho nghiêm chỉnh. Ta là kẻ phạm tội, ta không muốn cô liên lụy.

Cô gái túm được tay Thinh, trong bóng tối cánh tay mềm mại dịu dáng tháo thừng dây cho Thinh. Nàng ôm lấy chân Thinh, chàng đang có ý định trốn khỏi nệm êm, chăn gối thơm phức.

Áo nàng đã bung từ lúc nào, dính chặt vào chân khiến Thinh không kiểm soát nổi con tim đang rối loạn. Chàng rút chân rồi nhảy lên giẫm trúng đùi nõn nà của nàng. Nàng đau đớn khóc nức nở, giọng nũng nịu Đức Thinh:

– Chàng làm thiếp đau. Xin chàng đừng như vậy, thiếp sợ lắm. Lần đầu tiên có người làm như vậy với thiếp. Thiếp thật xấu hổ chẳng dám nhìn mặt ai nữa.

Phía bên ngoài hai tên người hầu bàn với nhau:

– Phen này đã như ý muốn của Vương công tử rồi.

Tên kia khe khẽ lẩm nhẩm bên tai tên còn lại:

– Chỉ có công tử ấy có cái sở thích lạ thường, không thích gái trinh mà thích bọn con gái đã từng. Nghe đâu công tử bị ám ảnh bởi cô vợ cũ nên không dám động đến gái còn trinh. Con bé mơn mởn như thế mà lại cho cái tên mặt người không ra người, ngợm không ra ngợm ấy nhắm trước. Thật là tiếc cho phận chúng ta.

– Chẳng phải lần trước Vương công tử nhờ ngươi làm như vậy với con bé người Thổ hay sao. Con bé ấy cũng trắng ngần nõn nà. Ta mới chỉ được công tử nhờ một lần là đứa nhỏ hiện đang ế khách nhất lầu quán này.

– Ừ thì phúc phần mỗi người hưởng một tí, hoa thơm ai cũng có phần mà. Mọi người cứ nghĩ Vương công tử là kẻ đứng đắn, ngờ nghệch nhưng kỳ thực là một kẻ ghê tởm khác người.

– Nói khe khẽ chứ. Kẻo đầu rơi máu chảy. Không được tiết lộ ra đâu đấy. Trong phủ này chỉ có ta và ngươi biết. Đừng có bép xép không thì ta và ngươi chết lúc nào không hay.

– Chẳng phải còn cái ả Mai kia cũng biết đó sao. Ả từ khi được lòng công tử, được chiều chuộng hết mực ấy thế mà lên nước không coi ai trong phủ ra gì. Ả sau khi quán Hoàng Y dẹp bỏ đã sai tay chân tìm kiếm con gái nhà lành lừa dân nữ tới lầu xanh gác tía hầu hạ cho đám quan lại, hương hào. Kể ra thì ả ta cũng hơn hẳn bọn chúng ta một cái đầu, ta không thể làm gì được ả.

Hai tên đó thở dài rồi cười khẩy với nhau định bụng báo tin mừng cho công tử họ Vương. Trong gian phòng im ắng hồi lâu, hai tên đó không thấy Vương công tử trở lại nên chúng bàn với nhau tìm một ả nằm chung qua đêm ở lầu quán.

Không còn tiếng thì thào của hai tên người hầu đó, Liêu Đức Thinh hé cửa sổ đón ánh trăng rọi vào. Cơ thể nàng mơn mởn lộ ra, chàng cầm chiếc áo yếm cùng đụm váy cho nàng.

Chàng nhìn về căn phòng nhà đối diện, cánh cửa sổ đã bị đóng chặt, vắt chéo là hai ván gỗ lớn như gông xích giữ chặt cửa bên ấy nhìn ra ngoài. Cô gái thút thít ngồi một góc, Thinh đứng nhìn tưởng tượng ra lúc ban nãy đứng phía bên kia nhìn sang trông thật quen thuộc.


Thinh hỏi nàng:

– Nàng tên gọi thế nào? Năm nay đã bao nhiêu xuân mà vướng vào chốn tửu lầu?

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt trái xoan, nàng lau đi rồi cắn tay mình cho hả chút buồn đau. Thinh đỡ nàng, bế nhẹ nàng trên tay, nàng ôm chặt lấy bờ vai vững chãi, tay chạm vào đám râu lởm chởm bết máu, Đức Thinh giật mình thả nàng xuống nệm êm.

Cô gái ôm chặt lấy tay Thinh, rót vào tai những lời đường mật:

– Thiếp là Lê Thị con gái của một người lính tên là Lê Đáng người Võ An Châu. Thời Lý Tượng Cổ, cha thiếp đi lính xứ Lâm Tây, thiếp còn nhỏ ở lại Võ An với bà nội và mẹ. Mẹ thiếp theo người khác mà bỏ lại thiếp cho bà nội. Ngày thất tịch năm quý sửu, thiếp theo bà nội tới châu Phong tới nay đã được gần sáu năm, tuổi thiếp mới chỉ tròn trăng. Phận thiếp hẩm hiu lắm hỡi chàng.

Đức Thinh thoạt đầu nghĩ không phải nhưng con tim rung động chàng chẳng biết phải làm sao. Cánh tay vững chãi tự đưa ra choàng lên bờ vai trần nuột nà, chàng nghĩ mình là một anh trai cả, bao bọc cho đứa em gái tội nghiệp đang lưu lạc chốn phồn hoa đầy rẫy những lọc lừa.

Chàng nghĩ mà trong người thổn thức, nàng khép mình sát vào tấm thân vạm vỡ. Thinh tâm sự với nàng suốt đêm, tâm tình như đã rõ từ rất lâu, chàng ghé sát đầu vào cô thiếu nữ tuổi trăng tròn. Chưa bao giờ chàng cảm thấy yêu cuộc đời đến thế.

Chàng ngâm nga khúc yêu đời tặng nàng:

“Phận duyên ta đã gặp nhau

Trời se tơ nguyệt ngày sau chẳng rời.

Lòng ta chẳng nói lên lời

Mượn lời của gió lả lơi đến nàng

Mờ mờ lấp ló dưới trăng

Êm êm nệm gối ta hằng ngóng trông.

Ôi hương sắc tựa sen hồng

Thương sao cánh mỏng giữa dòng lênh đênh

Nhụy kia nồng đượm bờ kênh

Giữa bao nhớp nháp thân mình trắng trong.

Hỏi rằng bụng đã hiểu lòng?

Căn nhà nho nhỏ bên trong có tường?”

Nàng ôm chặt cánh tay rắn chắc của kẻ dũng tướng. Chàng ngồi lặng mà chẳng biết nói thêm điều gì.

Chàng mệt lử người, lưng vai ê mỏi, trong cơn nhẹ dịu chàng chợp mắt rồi không biết đã thiếp đi từ bao giờ. Chàng ngáy lớn, râu cùng ria mép rung rung, Lê Thị bước ra khỏi giường, bụng nghĩ đến mọi chuyện đã qua mà không sao cầm được nước mắt.

Sáng ngày sau, Thinh tỉnh dậy đã thấy mình trong ngục tối, phía đối diện không phải lầu cao, hương thoảng nhẹ. Chàng nhìn xung quanh tăm tối, mùi thối rữa bốc lên nồng nặc. Thinh sờ lên đầu thấy vệt máu, dưới bụng một vết lằn sâu đỏ ửng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.