Đọc truyện Giống Rồng – Chương 40: Huynh đệ tương phùng, rượu say luận anh hùng, cạn chung rượu kẻ ở người đi
Giống Rồng
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ tám:
Buông mũ giáp Đỗ đô úy tìm em.
Giết ác nhân, rượu say luận thiên hạ.
Chương 8.5 Huynh đệ tương phùng, rượu say luận anh hùng, cạn chung rượu kẻ ở người đi
Tồn Thành ngỏ ý đồng tình, hai người anh em ngồi sát cạnh nhau, uống chung vò rượu, múc chung niêu canh hến ngọt bùi. Ngà ngà cơn say, Sĩ Giao ôm lấy Tồn Thành kể chuyện Chí Liệt cùng Giao tây chinh chiếm động núi huyện Vũ Bình, dẫn quân bao vây thành Đỗ Động. Không phải quân triều đình có tiếp viện từ châu Phong thì Sĩ Giao đã không phải lui quân.
Nghe tin dân Man chiếm Trường Châu, thứ sử Cảnh Tung ốm yếu mà chết thật thấy vui mừng. Viên tướng giữ kho lương động Đỗ là Phạm Đan sau nửa tháng mất liên lạc đã tìm được Chí Liệt cùng Sĩ Giao báo tin cho hai người. Sĩ Giao bày kế phá vỡ vòng vây của địch lại viết thư nghị hòa với quân lính người Man đóng ở chân núi Tản Viên. Gã Quỷ Tồn Thăng cùng Triệu Cường dẫn chín nghìn quân Trường Châu hợp với quân lính của Phạm Đan đánh úp từ phía sau địch khiến địch tan rã. Chí Liệt cùng Sĩ Giao rút quân khỏi phía tây thành Đỗ Động.
Bấy giờ, đám người trà trộn do Đức Thinh dẫn đầu đột nhật được vào thành phủ Đỗ Động bắt giết cả nhà tên bổ đầu huyện Vũ Bình khiến quân tình trong thành rối loạn. Sĩ Giao cùng quân lính Trường Châu liên tiếp phá thành trong hai ngày thì hạ được thành. Viên tướng giữ thành là Thi Nguyên đành phải bỏ thành cùng hai trăm quân bản bộ chạy tới huyện Thái Bình cầu viện.
Sĩ Hoàng được đám dân châu Phong biết với tên Sĩ Thương đã rút lính về chỉ để lại thành huyện Thái Bình ba nghìn quân lính Triều đình. Thi Nguyên đành phải tương kế, tựu kế lừa Tồn Thăng, hắn chạy ra ngoài thành đánh nhau được mươi hiệp thì cho quân chạy đến cửa Hát Môn, đường cùng quân lính của họ Thi xông ra chém giết một người giết hai người đánh thắng đội quân của Tồn Thăng. Tồn Thăng cho quân chạy vào thành huyện Thái Bình sai lính đóng chặt cửa thành. Phía trong thành, Thi Nguyên cho quân lính mai phục khắp thành giết hơn nửa số quân Thăng dẫn vào thành. Phạm Đan lúc đó cầm dẫn hậu quân đi sau hò hét mở cửa thành không được xông lên phá cửa thành thì bị quân của Thi Nguyên đánh úp, thiệt hại vô số. Phạm Đan vội vàng cho rút quân về Đỗ Động.
Tồn Thăng quẫn bách đành phải nhảy từ trên thành cao ba trượng xuống dưới thành, quân lính của Thi Nguyên trực sẵn giương giáo mác hòng đâm chết Gã Quỷ. Gã Quỷ đoạn nhảy đến giữa thành thì vung dao quắm chém gãy giáo mác của địch. Đám lính khác xông vào cướp mạng của Thăng, thăng hò hét vang trời, gió nổi ầm ầm, vũ bão quấn phăng cả chục tên địch. Tiếng la hét quá lớn khiến cả trăm tên địch bịt lấy tai, Tồn Thăng xông lên chém giết đến trăm tên, cướp được một con ngựa. Tồn Thăng dùng dao quắm toan chém vào người Thi Nguyên, Nguyên dùng cây gậy hình đầu rồng hất văng dao bay trúng cổ tên kỵ binh, đầu hắn đứt lìa rơi xuống đất.
Gã Quỷ không có vũ khí trong tay toan bỏ chạy thì đám lính hô hào đuổi theo, dùng mũi giáo đâm trúng ngựa của Thăng. Gã Quỷ lại gầm lên một tiếng nhưng uy lực đã giảm, vài tên lính buông giáo bịt hai tai bị Gã Quỷ cướp thương chém giết chục tên. Gã Quỷ xông lên cầm thương múa nhiều vòng liên tiếp, đám quân lính lùi ra hết loạt.
Thi Nguyên dùng nỏ bắn từ phía xa nhằm Gã Quỷ mà bắn, Gã Quỷ né tên bị sượt qua vai áo. Máu dầm ướt vai, Gã Quỷ xé tay áo buộc lại vết thương, dùng thương lao lên phá vỡ vòng vây đông nghẹt của địch. Đánh đến đoạn chân tay mỏi rã rời, đám lính quân địch đành phải rút lui. Gã Quỷ cười lớn:
– Đội quân đàn bà yếu đuối. Mới vây bắt có chút thôi mà đã bỏ chạy.
Một đội quân nữa lại ồ ạt kéo tới, Thi Nguyên dùng nỏ bắn ra một lúc ba mũi tên. Gã Quỷ chỉ kịp né được hai mũi tên, một mũi tên bắn trúng ngực phải. Gã nghiến răng rút mũi tên ném trúng ngựa của Thi Nguyên. Ngựa ngã nhào, Thi Nguyên dúi mặt xuống đất. Cùng lúc đó, bụi khói từ phía nam đi tới, giọng nói oang oang như chuông đồng rền vang. Chí Liệt dẫn đội trung quân xông tới đánh tan đội quân của Thi Nguyên. Thi Nguyên đành cố thủ trong thành huyện Thái Bình. Gã Quỷ máu phun như cắt tiết, Chí Liệt sai người băng bó vết thương cho đi bằng chiến xa trở về Đỗ Động. Nhờ may có vị lang làng Gốt ở ngoài thành Đỗ Động giỏi đắp thuốc lá trị thương cứu lấy được Gã Quỷ.
Sĩ Giao được lệnh trở về Trường Châu, Dương tù trưởng muốn gặp bàn việc quân tình. Sĩ Giao dẫn cả nhà tới Trường Châu, gặp được Tồn Thành đứng ngoài phủ Tồn Thăng. Hai người uống rượu ngâm thơ, giãi bày tâm tư bấy lâu. Sĩ Giao trong hơi men đập chõng hỏi Thành:
– Tại sao chú lại mang lính Ái Châu trở về. Có phải rằng chú có lòng khác.
Tồn Thành bá vai, ôm cổ Sĩ Giao giọng cười cợt:
– Thủ Trừng bị ốm phát ban, nổi nhọt khắp mảy mình nhưng cũng chỉ là phong hàn bệnh nhẹ. Cái tên rụt cổ Đoàn Uyển sợ rằng em nơi xa không theo lệnh hắn nên giả thư triệu em về. Mà đâu, khi về đến đất châu Ái, Uyển sai người bí mật báo với người nhà em biết để dàn dựng màn kịch. Ồ, thế mà chẳng may cho hắn, con trai em khi đó đã hết ốm. Em xin cầm binh đi. Bọn hủ nho xu nịnh, ghen ghét nói với tên họ Đoàn ấy em làm tướng không nghiêm, sai lính nổi dậy chống quân triều đình ắt có ngày mang họa lớn cho Ái Châu. Đúng là những kẻ ăn gạo ở lồng bàn chuyện Diều Hâu. Cái tên họ Đoàn ấy khác chi rùa rụt đầu. Chí hắn chỉ ở cái đất nhỏ nhoi châu Ái đó thôi. Không bàn chuyện được với em.
Sĩ Giao cầm uông hũ rượu, rượu đổ vào mũi sặc sụa, Sĩ Giao hỏi lại:
– Vậy ai mới cùng mâm cùng bàn với chú để bàn chuyện thiên hạ. Dương Thanh, Chí Liệt chắc mới đáng để chú bàn chuyện đại sự phải chăng.
– Họ Dương uy dũng có thừa, nhưng chỉ là cái chí của kẻ muốn chà đạp lên tất cả, không có đức trị lòng người, lại tin nhờ những kẻ không ra gì, đó là không biết dùng người. Không thể cùng bàn với chuyện thế sự với em được.
Sĩ Giao vuốt râu, ngẫm nghĩ một hồi tiếp lời:
– Phong Châu Vương Thăng Triều nuôi dưỡng vạn binh, chỉ trong vòng hai năm quân đội đến độ chỉ đâu đánh thắng đấy, binh lương khí giới nhiều vô kể, đất đai thành trì một dải đất phía tây dễ thủ khó công. Thăng Triều cũng đáng bậc trượng phu ngồi chung mâm với chú hay chăng.
– Cái tên đó em không nghe danh. Làm Phong Châu hùng cứ một phương chỉ biết lo lót đám đô hộ Tống Bình. Phía sau mưu nối giáo cho giặc Nam Chiếu, đấy là họa cho người Nam ta. Kẻ gây họa cho dân cũng chẳng đáng bày chuyện An Nam với em.
– Đám quan lại Tống Bình bây giờ có viên đô hộ Lý Nguyên Hỷ biết lựa lúc các châu mục còn lung lạc, đánh chiêu đòn tâm lý khiến bao kẻ phải kính nể. Nay trong tay có các tướng mạnh, lại thêm dân Tống Bình yêu quan sứ hơn các vị tù trưởng người Man. Đô hộ sứ lại biết dùng văn hóa để bình xã tắc.
Tồn Thành phừng phừng mặt đỏ, cả giận quát mắng oang oang:
– Quân phản tặc, giặc dốt điêu ngoa. Cúi luồn đám quan lại triều đình Trường An bị đá đít mà phải về đất Nam. Trước không phải người Nam, sau không hiểu phong tục, nữa là người không có chí lớn thiên hạ chỉ bo bo giữ ghế để ăn lộc trên, vơ vét của dưới. Những thứ bề ngoài chỉ là ngụy tạo. Bọn đô hộ không xứng ngồi chiếu nam, ăn cơm của người nam, chỉ đáng để giết bỏ, đánh đuổi mà thôi.
– Vậy thì ai mới có thể ngồi chung mâm với chú.
– Là anh,…
Tồn Thành ngập ngừng, Sĩ Giao cắt lời:
– Chú lại quá chén rồi. Đừng có học đòi làm quân chủ như chuyện cổ ngày xưa.
– Là anh, chỉ có anh mới có thể ngồi chung mâm với em. Là con trai em, là vợ em. Mọi người trong nhà đều ngồi chung mâm với em. Kế cả có Gã Quỷ ngồi cùng cũng đáng để chung mâm.
– Ra là thế. Vậy mà chú nói chí lớn đại bàng, gan nhỏ thỏ đế cứ như là bậc anh hùng hào kiệt luận thế sự. Mà chú nói vợ chú là thím Lưu Thị sao.
Tồn Thành nhấp chút rượu, giọng đượm buồn:
– Lưu Thị đã chết rồi, đâu còn có thể chung mâm với em được nữa.
Sĩ Giao dốc vò rượu đã cạn, ném vò rượu lăn lóc không một giọt vương, chỉ tay vào mặt Tồn Thành đỏ lịm, cười phóng khoáng:
– Là ả Đinh Thị mà hai người chung mặt trên cáo thị dán khắp huyện đó sao.
– Anh chớ có nói là ả này ả kia. Tất cả trong em như đã tắt lịm, em chỉ muốn cùng Thủ Trừng sống cuộc sống nông điền chẳng màng gì những thứ khác. Khi gặp nàng, mọi thứ như đã đổi thay. Nàng như cơn gió ấm áp giữa đêm đông, như làn nước mát khiến kẻ khát sống lại. Mọi thứ thuộc về nàng đều thật hoàn hảo khiến cho người khác chẳng thể chê trách điều chi. À không, phải nói thế nào nhỉ. Nàng ấy có cái nét mà những kẻ tầm thường không thể thấy được. Ánh mắt trong trẻo, sáng rực như ánh sao đêm, chân mày lá liễu đào tơ, má đầy đặn ửng hồng, làn da mịn màng dịu dàng chỉ muốn vuốt ve mãi không thôi. Tính cách nàng mạnh mẽ, bạo dạn hơn người, con người nàng khảng khái, chẳng sợ sệt khi đương đầu với kẻ ác bá hiếp đáp mọi người, không phải thứ ủy mị, yếu lòng. Có được nàng em như bừng cơn tỉnh, thấm thía hơn những tháng ngày đã qua, giúp em hiểu thêm nhiều lẽ sống, cho em hay thế thái nhân tình.
– Mới có một đêm vụng trộm mà chú đã như vậy rồi. Quả là miếng ngon ăn vụng nhớ đời, bỏ bê cơm bữa ngọt bùi khoai lang.
– Anh chớ có nói em như vậy. Đường đường một đấng nam nhi, từng dẫn vạn quân đánh giặc, giết thù. Chỉ là chí lớn không có kẻ tâm giao hiểu được. Thôi, anh và em hãy uống say ngày mai rồi tính tiếp chuyện ngày sau.
– Chú không nhớ chú ở lại huyện thành vì điều gì hay sao.
– Nhắc em mới nhớ. Nhờ anh nói giúp với quan huyện một lời. Lão Đinh Bá không mang tội chi. Hãy tha cho Lão, nếu lão được thả ra thì em sẽ đưa lão về châu Ái. Tránh xa thị phi châu Trường. Mời anh chén này như cảm ta anh trước.
Sĩ Giao cười lớn ngẩng đầu nhìn vệt trăng đang mỉm cười ùa theo. Tồn Thành đôi mắt sọng đỏ, toàn thân nóng ran, rượu ngấm vào từng thớ thịt hơi thở. Hai người nằm chung chiếc chõng tre ọp ẹp, ôn lại những thời xa xưa thơ bé. Những giọt sương ướt đẫm bốn bờ mi, hai người ngáy lớn như trâu mộng nằm say sưa ngon giấc đến khi mờ sáng.
Leng keng tiếng Kẻng đánh ba hồi báo mặt trời đã ló rạng. Tồn Thành nghe có âm thanh ong ong trong màng nhĩ, chàng bước nhẹ tới hồ nước nhỏ trong vườn. Nhặt vài ngọn cỏ non ném xuống mặt nước trong veo, chàng lặng nhìn đôi cá bơi trong hồ tung tăng quấn quít cùng với nhau. Đôi chim trong lồng líu lo nghe vui lòng. Bỗng từ đâu có con chim xanh ngắt, bụng trắng mỏ dài sà xuống mặt nước trong veo đó. Đôi cá nhỏ quẫy nước bắn tung tóe, nằm gọn trong đôi chân nhỏ quắp chặt nhấc chúng lên khỏi làn nước mát lành. Có con mèo khoang đang đứng trên hòn non nước đứng rình. Con chim hốt hoảng hãm đôi cánh giữ toàn thân quay trở lại, móng vuốt nó buông rơi một chú cá, mèo khoang nhảy ra vồ lấy chén một cách ngon lành, nó liếm láp đôi chân trước, ánh mắt nhìn lên đôi chim đang hót líu lo, bay nhảy trong lồng treo cao mà mèo ta chẳng thể làm gì. Chim bói cá đậu trên mái tường, đưa chân lên mổ lấy chú cá ánh mắt vẫn thòm thèm nhìn xuống, chờ đợi những chú cá nhỏ bơi ra. Chàng thở dài:
– Loài khướu hay dẫu có ở trong lồng, vẫn thanh nhàn buông những tiếng ca thánh thót góp vui cho đời. Đôi cá vui vầy bơi lội phía ao trong vắt, đâu nào biết được nước trong veo…
Sĩ Giao mở cửa lớn chạy vào, mặt hớn hở gọi Tồn Thành:
– Tồn Thành hiền đệ. Mau theo ta đi tới gặp Dương Thanh tướng chủ. Ông ta muốn gặp chú.
– Gặp em? Anh nói với ông ta em đang ở chỗ này sao.
– Vợ ta Dương Thị là con gái của Tướng chủ mà.
– Chẳng hay ông ta muốn gặp em có việc gì. Chắc có lẽ em không theo huynh tới đó đâu. Mong anh nói với ông ấy, Tồn Thành em nay không còn là quân lính, quan tướng, chỉ là một người dân bình thường. Chỉ muốn về đất châu Ái sống cuộc sống bình dị mà thôi.
Sĩ Giao ôm vai Tồn Thành, lắng nghe tiếng chim hót lanh lảnh, thấy bóng chim bói cá, Sĩ Giao dùng vạt áo xua đi. Sĩ Giao nhìn hồ nước một lượt như kiếm tìm thứ gì đó. Nở một nụ cười Bá Nam quân sư nhẹ nhàng nói với Thành:
– Nếu em đã quyết từ bỏ thì ta cũng không có quyền gì để lựa chọn cuộc sống của em. Đôi cá nhỏ trong làn nước trong chắc là bị con chim bói cá kia bắt đi rồi. Nước trong quá, lại không có người trông giữ. Thật là tiếc, hai con cá đó Triệu Cường quý nó lắm, trước khi giao phủ lại cho ta, anh ta dặn ta phải trông nom cho cẩn thận. Mới sáng nay ra ta đã bảo Dương Thị trông chừng cho chúng ăn rồi lùa chúng về khe gầm non nước, tránh đám mèo hoang, chim chóc nơi này.
Tồn Thành ngắt một chiếc lá vờn quanh miệng, chàng lặng nhìn dưới khe nước. Chàng nheo mắt nhìn lên bầu trời. Mặt trời đã đổ bóng bằng người, Sĩ Giao hỏi Thành:
– Hai con khướu đó giọng hót lanh lảnh, thật hay phải không? Tiếng hót của chúng khiến con người ta có dễ chịu biết nhường nào. Nếu chúng bay đi mất, e là chẳng có thể nghe được tiếng chim ấy ở một nơi nào nữa, và dĩ nhiên là chẳng ai biết sự tồn tại của chúng.
Tồn Thành suy nghĩ hồi lâu, không nói với Sĩ Giao một lời. Sĩ Giao nín lặng hồi lâu, nheo mắt nhìn trời thu xanh ngắt, vỗ vào lưng Tồn Thành:
– Đi. Ta đã đến huyện phủ nói với viên huyện lệnh. Ta đã chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, đệ hãy đưa lão Đinh Bá đến nơi mà đệ muốn bằng chiếc xe ngựa màu vàng. Hãy đi lối qua huyện Quân Ninh, vòng qua phía bắc huyện Cửu Chân để về Sùng Bình. Ta sẽ cho người của ta lên chiếc xe màu nâu đỏ, ta để đánh lạc hướng tai mắt của gã Phan Công đó. Sẽ có ba người dân buôn đi theo đệ và lão Đinh Bá để phòng đám người của Phan Công phát hiện ra lão Đinh Bá, tìm đến đệ để báo thù.
– Cảm tạ tấm ân tình của hiền huynh. Đời này, em sẽ chẳng thể quên. Xin cáo từ.
Tồn Thành bước lên xe ngựa màu vàng, đi về cổng thành phía nam chờ đợi người của Sĩ Giao dẫn lão Đinh Bá tới. Ánh nắng gay gắt, hanh ráp chàng đói bụng ngủ thiếp trong xe ngựa. Có tiếng gọi xì xào phía ngoài, lão Đinh Bá hom hem, râu tóc rũ rượi, tay chân lằn tím những vết roi đòn. Đôi mắt trĩu nặng nhìn Thành, không thể thở ra hơi, lão nói:
– Anh đã nói đưa con gái ta đi. Sao giờ này còn ở chỗ này. Con gái ta đâu, anh không đi theo để bảo vệ nó sao.
– Đinh lão bá. Xin người hãy cứ yên tâm. Lã Vọng nàng ấy đã theo đám dân buôn người Lão từ Man Hoàng tới đất châu Ái. Đi hết Trường Châu là chúng ta sẽ an toàn. Ba người này là người Bá Nam quân sư huynh trưởng của con. Hai người hôm trước cùng con tới trang của người một người là em trai con, một người là Triệu Cường, họ đều là hầu cận của Dương tù trưởng. Mong người hãy tha thứ cho tội lỗi mà con và nàng Lã Vọng đã gây ra cho người.
Lão nhắm mắt nằm trên xe ngựa, miệng luôn nhắc tên con gái lão. Cứ mỗi đoạn đường khấp khểnh khó đi, lão lại giật mình tỉnh giấc hỏi con gái mình. Tồn Thành đỡ lão nằm tránh những vết lằn thương còn đang tím bầm khắp cơ thể già nua của lão.
Từ phía cổng thành cao lớn, mái ngói đỏ tươi, viên tù trưởng cưỡi huyết mã cầm thương chạy tới gọi lớn Sĩ Giao:
– Phải chăng bóng xe ngựa phía xa chính là hắn.
Sĩ Giao chạy xuống mở cửa thành, hồ hởi đón Dương Thanh, nhìn về phía nam nét buồn phảng phất, giọng buồn trĩu than thở:
– Tồn Thành như cá nhỏ giữa dòng. Chí lớn không thỏa. Thật tiếc cho đệ ấy đã chọn con đường mà e rằng sẽ chẳng khiến đệ ấy hài lòng của kẻ tráng trí, hùng tâm.
– Bá Nam nói như vậy. Chắc hẳn hắn đã có lối đi riêng. Ta chưa từng gặp người nào có chí hướng anh hùng có thể khiến ta ngưỡng mộ tới vậy. Chỉ tiếc hắn đã chẳng theo ta nữa.