Đọc truyện Giống Rồng – Chương 35: Đầm long tướng và Dương tù trưởng
Giống Rồng
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ bảy:
Hội Phong Châu, Quỷ động Man rơi lệ.
Phủ Trường Châu, Đầm long tướng hàng Dương.
Chương 7.5 Đầm long tướng và Dương tù trưởng
Đỗ Cảnh Tung biết không thể dùng lời lẽ khuyên răn người cháu chí lớn tung hoành đành tiếp tế binh lương. Tung cho Phụng Quán tiếp tục dẫn ba nghìn binh Ái Châu mượn từ Đoàn Uyển làm tiên phong. Chỉ trong hơn một ngày, đoàn quân Trường Châu gần một vạn thần tốc dọc theo sông Đáy đã tới đất Vũ Bình.
Đỗ Phụng Quán dẫn binh từ phía nam đánh vào các trại lính dọc theo tả ngạn sông Đáy. Quân đội của Chí Liệt bị mất phân nửa, đành phải tháo chạy về phía tây. Phụng Quán cho quân vượt sông, hợp binh mã với quân lính trong thành Đỗ Động phản công quyết liệt đẩy lui đám phản quân lùi sâu hơn về dải đất đồi phía tây nam. Phụng Quán chiếm lại đất Vũ Bình, Lý Nguyên Gia lập tức cho người đến phong thưởng cho Quán, phong thêm đất cho thứ sử Trường Châu.
Từ huyện Thái Bình, quan quân triều đình tấn công vũ bão vào các trang ấp xung quanh, bắt bớ, giết người vô số những kẻ mà chúng cho là đã nuôi quân phản loạn bấy lâu. Lý Toàn khi đó cầm binh với phòng đông quân tướng Lý Do Độc chạy về báo quân tình cho Thăng Triều. Thăng Triều xin rút quân về phòng thủ đất Phong châu đề phòng Nam Chiếu nhân cơ hội xâm lấn đất Man Hoàng.
Lý Nguyên Gia cho Phong Châu rút binh mã, sai Thi Nguyên vào các vùng nông nghiệp vừa chiếm lại từ tay quân phản loạn thu hoạch mùa màng, tích trữ lương thảo nuôi binh mã.
Từ Ung Châu, kinh lược sứ Ung Châu Trọng Vũ báo tin hơn một vạn binh mã từ phía tây đánh phá. Lý Nguyên Gia nhận tin mà mặt không hột máu, lăn ra đất ngã đập đầu vào cột nhà máu chảy, sưng ụ trên trán. Trọng Vũ cầm binh rút khỏi thành Ung, quân đội Man Hoàng nhân đó đi ngược sông Lô, vượt núi đánh tới chiếm được thành. Quế Trọng Vũ chạy trốn về Giang Nam, bỏ lại mấy mươi vạn dân quân đất Ung không chủ.
Lý Nguyên Gia lo sợ bị bao vây, cô lập tại Tống Bình sai các tướng cùng quân lính châu Quảng, Lục, Quế đến phá vòng vây đất Ung thì bị quân nổi loạn cấu kết với quân Nam Chiếu đánh từ nhiều hướng phản công lại. Lý Nguyên Gia đành phải lệnh cho các tướng giữ trại, chờ viện binh từ triều đình.
Binh mã sứ Giao Châu là Từ Hống xin Nguyên Gia một vạn binh Giao Châu chia làm hai đạo, một đạo đi đường núi theo hướng bắc từ thành Cổ Loa, đóng quân tại Nà Lữ vượt quan ải đánh trực diện vào phía tây đất Ung Châu. Một đạo quân đi qua trấn Hải Môn cùng quân Quảng Châu, và lính thủy Quỳnh châu phá địch ở Lục Châu, sau khi phá địch ở Lục Châu dẫn quân đánh mạn đông nam Ung Châu. Nguyên Gia thuận ý Hống cho Hống điều động một vạn binh mã ngược bắc cứu Ung Châu, Lục Châu. Quân đội bảo vệ Tống Bình mỏng đi khiến các tướng các thành Long Biên, Cổ Loa, Liên Thụ, Chu Diên hết loạt lo lắng đám nổi loạn phía nam lại nổi dậy.
Long Trạch viết thư mong giữ Đỗ Phụng Quán giữ đất bắc Hoa Lư, bảo vệ phòng tuyến phía tây sông Đáy. Đỗ Động chỉ cần thủ thành ắt sẽ giữ được. Đỗ Cảnh Tung nghe tin Tống Bình muốn giữ quân Trường Châu để phòng thủ quân phản loạn phía tây, y viết một lá thư cầu hòa với Đoàn Uyển. Uyển cho là Đỗ Tung hèn nhát nên sai Đỗ Tồn Thành giữ ải phía bắc huyện Nhật Nam, vào các thành huyện phía nam Trường Châu tung tin Đỗ Tung muốn dâng một tòa thành cho Đoàn Uyển. Dân tình kháo nhau, bỏ chạy hết cả, chỉ còn quân binh chưa đến một nghìn người. Tồn Thành từ bấy giờ đóng quân tại đó, chỉ khi có chuyện lớn nhỏ mới được phép về phủ thành. Gia quyến không được đi theo.
Họ Đỗ ở phía tả ngạn sông Đáy, Thi Nguyên không cho quân Trường Châu vào thành. Không có thành trấn thủ, Quán sai lính đắp lũy đất cao ba thước dọc theo tả ngạn sông Đáy. Cảnh Tung muốn thu quân lính về trấn thủ Trường Châu, ý Phụng Quán muốn cự địch lập công, quét sạch mầm mống đám phản loạn đành trái ý người bác. Cảnh Tung lo ốm, ngày ngày đi ra đi vào, cứ hễ nghe tên Phụng Quán thì cáu gắt, ăn uống không vào. Mặt Tung xanh xao gầy ốm, nằm liệt trên giường thoi thóp thở chỉ chờ tin Phụng Quán quay trở về.
Khi Phụng Quán cho người đắp lũy tả ngạn sông Đáy, Sĩ Giao cùng Chí Liệt rút quân về phía đất trung du, đất đỏ phía tây nam huyện Vũ Bình. Về phía Dương Thanh, sau khi nương nhờ Động Đỗ, vị tướng chủ sai người báo tin cho Dương Chí Liệt cũng Sĩ Giao nhưng đều bị quan quân bắt được, không kẻ nào trở về, cũng không có tin hồi báo. Phạm Đan cho người đi khắp các chợ, ngã ba sông nhưng bị giết hại hết cả. Dương Thanh hỏi Đan về việc cho người đi dò thám đều không trở lại, Đan bẩm rằng:
– Từ lúc thiếu chủ cùng quân sư tấn công thành Đỗ Động bị thất bại, bọn quan lại Tống Bình lệnh cho đóng cửa các chợ, thuyền bè đi lại trên các sông đều bị quản lý gắt gao. Hễ chỉ có người lạ đi đến các chợ, hay tụ tập ở bãi sông đều bị bắt giết.
Đan cùng một đoàn người đêm xuống vượt sông, lẻn sang bờ đông sông Đáy thì gặp các lũy cao hơn đầu người. Đan báo cho Dương Thanh rằng Phụng Quán đi dọc sông phía đông đánh tan quân của Chí Liệt cùng Sĩ Giao, lại dựng lũy trấn thủ đất phía nam huyện Vũ Bình, nhất quyết không chịu về Trường Châu. Dương Thanh nghe tin lấy làm mừng rỡ. Dương Thanh sai Gã Quỷ cầm ba nghìn lính vượt sông đêm đến tập kích từ phía sau để chặn đường lui của Đỗ Phụng Quán.
Dương Thanh tự mình nắm tám nghìn binh mã đi theo đường núi đến đầm Vân Long, trong vòng một ngày một đêm đưa toàn bộ số lính đánh thẳng vào lũy đất phía đông của Đầm lớn. Quân đội Trường Châu bị tập kích bất ngờ liền đầu hàng hết loạt.
Hai thành lớn phía đông nghe tin đất Hoa Lư rơi vào tay quân Man Hoàng. Đỗ Cảnh Tung nằm trên giường nghe tin nôn ra chậu máu, đôi mắt thâm quầng chưa kịp nhắm lại, chân tay Tung cứng đờ, rên rỉ suốt ba ngày ba đêm khiến đám gia nô kinh hãi. Đám nho sĩ nghe tin đều trốn biệt theo các thuyền buôn. Đám võ tướng bí mật cho người cầu cứu Đỗ Phụng Quán quay trở về Trường Châu phá địch Man Hoàng.
Có kẻ đi đường biển đi tới Nhật Nam, đến huyện Quân Ninh cầu cứu Đoàn Uyển nhưng Uyển không tiếp. Một vài tên đầu hàng quân Man Hoàng được Dương Thanh cho làm tiên phong dẫn đường. Khi dùng xong bọn ấy, Triệu Cường đều cho thủ tiêu chúng tránh hậu họa phản phúc.
Đỗ Phụng Quán nhận tin, chỉ vuốt râu mà cười lớn:
– Chỉ là mấy tên giặc cỏ, bọn man di đâu đáng là địch thủ của ta.
Ngày sau, Phụng Quán tập hợp binh mã ra khỏi các lũy ấp hướng về phía nam. Đi được mươi dặm, Quán gặp quân của Gã Quỷ Tồn Thăng giao chiến một trận quyết liệt bên bờ sông Đáy. Gã Quỷ dùng dao quắm đánh không lại đao lớn liền sai người cầm thương tới giao chiến với Quán. Quán uy lực múa Xích đao trời giáng khiến cây thương gẫy vụn. Quán nhìn Gã Quỷ mặt mày nhem nhuốc, lại cưỡi ngựa thấp lùn, giọng ngạo nghễ:
– Ta trông ngươi rất quen. Cả cây vũ khí kia nữa. Nhà ngươi thật giống tên Ác Diện cùng họ với ta năm nào phá cướp Lục Hổ.
– Chính là ta. Dương Diện Đỗ Tồn Thăng đây. Nhà ngươi theo anh ta ở huyện Chu Diên nửa năm trời, nay lại theo đám người giả nhân giả nghĩa kia sát hại dân lành, khiến sinh linh oán thán.
– Chỉ là một tên man di trông giống đười ươi lại tự nhận mình như dũng tướng Tồn Thăng. Gã Quỷ đó đâu có bộ dạng quỷ không ra quỷ, ngợm không ra ngợm, nhà ngươi chẳng khác chi giống khỉ vỗ ngực hênh hoang. Sức ngươi sao có thể chống lại Xích đao của ta. Còn không mau xuống ngựa gọi một tiếng Đại nhân. Có khi ta đổi ý không giết nhà ngươi.
– Đừng có lôi thôi. Có giỏi nhà ngươi đánh với ta một trận xem ai mới là kẻ hênh hoang.
Bốn ánh con mắt nhìn nhau như thể muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ. Phụng Quán dùng xích đao ra đòn trước, Gã Quỷ không kháng cự mà chỉ tránh đòn. Dường như Gã Quỷ lường trước được sự nguy hiểm của xích đao nên không dùng vũ khí mà chống lại. Né được vài chiêu, Gã Quỷ thúc ngựa chạy đi, vừa chạy vừa nói vọng lại:
– Nhà ngươi cậy có xích đao uy lực đánh với người không vũ khí. Có giỏi nhà ngươi đấu tay đôi với ta.
Phụng Quán thúc ngựa vượt lên vung đao, báng đao dập mạnh vào đầu ngựa của Gã Quỷ. Ngựa choáng hý vang rồi lăn ra đất khiến Gã Quỷ sõng soài. Phụng Quán trên lưng ngựa nhìn với ánh mắt khinh thường Gã Quỷ. Gã Quỷ hậm hực không phục suốt đường đi liên tục quát tháo Phụng Quán. Phụng Quán xuống ngựa dùng giáo của lính đánh với Gã Quỷ hơn trăm hiệp không phân thắng bại. Gã Quỷ đạp một tên lính ngã ngựa cướp lấy ngựa xông đến toan chém Quán. Quán dùng mũi giáo đâm trúng đầu Gã Quỷ. Gã Quỷ chạy ra phía xa, tay sờ lên đầu, thầm trong bụng “May quá. Đầu ta vẫn còn.”
Tóc Gã quỷ rơi xuống chưa chạm đất, bóng người đã khuất xa. Phụng Quán xua quân đuổi theo. Chạy đến bờ đầm lớn thì không thấy bóng Gã Quỷ chỉ còn đầm nước mênh mông, mây mù giăng kín chỉ có tiếng chim kêu, vượn hú. Phụng Quán nghĩ rằng đã tới đất Hoa Lư, lập tức giải đám hàng binh đến phía gần bờ đầm nước. Phụng Quán cho quân hạ trại, chờ tối xuống tranh thủ ăn bữa chiều lấy sức tập kích trong đêm lấy lại lũy thành đã rơi vào tay địch.
Quân lính vừa hạ trại thì từ dưới đầm nước nổi lên những bóng người đen kịt bùn đất xông tới phá trại. Phạm Đan nhô lên cầm gậy lớn gào thét gầm trời nhắm quân lính của Quán mà đánh. Từ phía trên núi phía bắc một đoàn quân do gã quỷ Tồn Thăng xông đến chém giết vô số. Lính đầu hàng cả nghìn người.
Phụng Quán dẫn đám tàn binh liều chết phá vòng vây chạy đến lũy thành Hoa lư. Tướng giữ thành là Cao Sính, là thuộc hạ của Quán đứng trên thành nói vọng xuống hỏi danh xưng. Quán thầm vui trong bụng, nghĩ rằng Sính đã đánh đuổi được giặc cỏ ra khỏi thành. Quán hò hét lớn, sai Sính mở cửa thành để quân lính vào thành. Cổng thành mở ra, Phụng Quán sai lính chạy vào. Bỗng một đoàn quân đao ngắn, dao quắm, mặc quần áo thổ cẩm chạy từ trong thành xông ra chém giết. Phụng Quán biết mình đã bị trúng kế, mặt căm phẫn nhìn lên cửa thành phi lên mũi giáo. Mũi giáo bay thẳng tới chỗ Sính đang đứng, một mũi tên phóng ra giáo gãy đôi. Cầm cây thương lớn oai vệ đứng trên thành, Dương Thanh nói vọng xuống:
– Đỗ Phụng Quán. Nhà ngươi có nhận ra ta là ai chứ.
Quán nheo mắt nhìn lên, tay giữ chắc xích đao chém thêm vài tên lính xông tới toan giết Quán. Dương Thanh nói lớn:
– Không được giết người đó. Kẻ nào chống lệnh, chém.
Quán thảng thốt hét lên:
– Là Dương,… Dương Thanh. Bằng cách nào ngươi vẫn còn sống mà tới được đây.
– Vẫn dáng vẻ oai vệ đó. Không ngờ khi Đỗ Đại chết đi, có kẻ dùng xích đao uy dũng đến như vậy. Nay Trường Châu đã trong tay ta. Phụng Quán còn không mau đầu hàng.
– Nhà ngươi xét công tội bất phân minh. Ta đây lập công lớn chém cả trăm đầu giặc, đánh đuổi cả nghìn giặc cướp trên biển giữ yên bờ cõi cho nhà ngươi. Vậy mà khi phong thưởng, chỉ là ta không có vàng bạc đút lót cho đám nho sĩ vô lại đó mà chỉ được làm cái chức bổ đầu nha huyện nhỏ nhoi. Nhà ngươi còn sai lính giết hại biết bao nhiêu người dân vô tội khi quân triều đình chiếm được La Thành. Ta thà chết chứ không cần chút giả nhân giả nghĩa nhà ngươi bố thí. Hãy cho người đâm ta một nhát để ta về chốn siêu linh.
Đỗ Phụng Quán dựng đao chống đất, hiên ngang ngồi trên ngựa, tay vuốt râu, mắt nhắm chờ một mũi giáo đâm về phía mình. Dương Thanh lệnh cho đoàn người tiến lên, tiếng xích xiềng, giáo mác càng gần hơn không khiến cho Quán lung lay. Cả người lẫn ngựa vẫn đứng oai phong dưới cửa thành. Một đòn giáng mạnh vào ngực Quán, Quán nắm chặt đao ngã gục xuống.
Gã Quỷ vác trên vai Đỗ Phụng Quán chạy vào thành. Phụng Quán cảm thấy mình đang trên vai một gã to lớn khỏe mạnh. Quán mở mắt ra, Quán đã đứng phía bên trong thành. Trước mắt Quán là viên tù trưởng đầu đội mũ lông quạ. Khuôn mặt dữ dằn trở lên trìu mến lạ thường. Ánh mắt chào đón Quán, Dương Thanh rót lấy ly rượu mời Phụng Quán. Quán cầm đao quay mặt đi. Dương Thanh vòng ra phía trước mặt, hạ thấp người dâng ly rượu. Quán chỉ liếc mắt nhìn xuống, không nói một lời. Gã Quỷ mắng mỏ:
– Cái tên Phụng gì gì nhỉ. Có phải là một loại gà hay chăng. Cái giống gà cứng đầu nhà ngươi. Ta đi theo tướng chủ chừng ấy năm mà chưa được ly rượu mời nào của ông ta đâu. Nhà ngươi còn không mau tạ ơn tha mạng của ông ấy.
Dương Thanh đưa mắt nhìn Gã Quỷ. Gã Quỷ nín bặt, miệng như hến ngậm chặt lại. Dương Thanh nắm lấy tay Phụng Quán, hơi ấm từ bàn tay vị tù trưởng, cùng tiếng cười sảng khoái khiến Phụng Quán bối rối. Dương Thanh lấy hai tay gỡ từng ngón tay còn đang nắm chặt xích đao. Dương Thanh cầm đao, tỏ lòng ngưỡng mộ:
– Từ khi Đỗ Đại có xích đao trong tay, uy danh lừng lẫy. Trước cả vạn quân địch vẫn hiên ngang oai dũng cả nghìn quân không sánh được. Nay Phụng Quán tỏ ra hơn cả chục lần như vậy. Quả là hiếm có. Trước không phải nhà ngươi thiếu vài nén bạc mà không được giữ trọng trách cao hơn mà là khi đó Đỗ Đại là một dũng tướng vô song. Thấy nhà ngươi có khí chất anh hùng nên ta mới dốc lòng khuyên Đỗ Đại cho nhà ngươi theo hắn. Còn chuyện quân tướng Tống Bình giết dân chắc hẳn ai cũng biết đó là mưu kế của họ Quế. Chỉ là nhà ngươi bị đám hèn nhát kia bưng bít, đơm đặt khiến ngươi lay lòng. Mấy năm qua, ta cùng các tướng nằm gai nếm mật đất Man Hoàng chờ thời cơ đến. Nay biết các tướng sĩ của ta ngày trước vẫn còn hướng đến dân Nam mà hành đạo. Quả là mừng lắm thay. Phụng Quán dưới trướng tên nhu hèn như Cảnh Tung chẳng có cơ hội thi thố tài năng, năm lần bảy lượt đều bị đám nho sĩ rèm pha. Nghe trong quân có lần Cảnh Tung còn sai người chở mấy đoàn xe thầu dầu có ý đồ hạ độc quân tướng. Kẻ như vậy không đáng để kẻ uy dũng như Phùng Quán phò tá. Nay Trường Châu quân tướng đều hết thảy quy thuận ta, nếu Đầm Long tướng Phụng Quán không chê khinh thì hãy về cùng ta mưu nghiệp lớn. Toàn bộ quân lính Trường Châu vẫn là của Phụng Quán.
Những lời Dương Thanh như làn gió mát nhẹ nhàng, khiến cơ thể con người ta khoan khoái. Đầu óc Phụng Quán như thông suốt. Vị tướng quân buông đao, cầm lấy ly rượu cay nồng uống ực một hơi. Phụng quán quỳ sụp xuống bái Dương Thanh nguyện đi theo họ Dương quyết không hai lòng. Thù gia nợ nước còn chưa trả thì còn chưa bỏ mũ giáp.
Đêm mùa thu, không gian thanh vắng xứ châu thổ được thay bằng tiếng người ngựa binh giáp. Quân tướng Trường Châu hết loạt đổ về thành Hoa Lư theo lệnh Dương Thanh. Dương Thanh mở tiệc khao toàn quân. Gã Quỷ trong cơn say múa theo nhạc vũ khiến đám quân tướng được phen cười vang trời. Đàn ca, ánh lửa bập bùng tạm lấp đi những bộn bề, khó khăn còn đang ở phía trước những trai tráng anh hùng.