Giống Rồng

Chương 25: Thứ sử khéo đuổi sủng tướng giúp ưng


Đọc truyện Giống Rồng – Chương 25: Thứ sử khéo đuổi sủng tướng giúp ưng

Giống Rồng

Tác giả: Nguyễn Khai Quốc

Hồi thứ năm:

Núi Long Tuyền, tướng người Hoa đuổi hổ.

Thành Bạch Hạc, Vương thứ sử cứu ưng.

Chương 5.5 Thứ sử khéo đuổi sủng tướng giúp ưng

Thăng Triều nghe lời Đặng Hoài bàn mà tâm can bấn rấn. Họ Vương thấy trong người không khỏe, liền sai Do Độc dẫn vào sảnh phía sau. Đặng Hoài và Tồn Thăng cúi chào lui về quán trọ. Thăng hỏi:

– Chẳng hay ý của người ta thế nào mà lại lui về.

– Sắc mặt của Thăng Triều thật đáng để người khác phải kinh nể. Ta nói nhà ngươi cũng chẳng hiểu nổi.

Hoài vội vã lên ngựa, hướng nam vượt sông về chân núi Tản. Tồn Thăng quay về quán trọ, miệng còn lẩm bẩm:

– Chẳng hay còn chuyện của anh ta. Ta chưa kịp hỏi. Chắc ta phải quay lại hỏi cho ra nhẽ mới được.

Được nửa đường về, Tồn Thăng quyết định quay lại phủ họ Vương. Nghe tiếng vó ngựa, Do Độc vội vàng chạy ra phía ngoài, dắt ngựa tạt vào một hẻm nhỏ. Do Độc thì thầm với Tồn Thăng:

– Canh ba đêm nay, anh quay lại chỗ này. Việc của anh em sẽ lo liệu. Bây giờ anh hãy cứ trở về quán trọ nghỉ ngơi. Đúng hẹn quay lại đây.

Tiếng từ trong phủ vọng ra:

– Phòng Đông đô úy.

Do Độc chạy vội vào phủ, Thăng Triều ngồi nghiêm nghị hỏi Do Độc:


– Khi trước ta nghe nói, nhà ngươi cùng Tồn Thành lập công lớn nhưng lại bị họ Dương kia để mặc cho Triệu Hoằng sàm tấu.

– Bẩm đại nhân. Là khi ấy, việc Tống Bình còn ngổn ngang. Cũng may có Sĩ Giao quân sư bẩm báo lại mà Do Độc được cất quân tới đây phò giúp đại nhân.

– Dương Thanh chẳng phải kẻ tâm can chim sẻ, dã tâm người này chẳng phải tầm thường. Ta chỉ e một điều..

– Nếu ngài lo sợ Dương tướng quân há chăng chỉ là dạng bạo tàn nhu nhược như Tượng Cổ. Lời thật lòng khó nghe mong đại nhân bớt giận.

– Trí lớn của Phương Hoàng thật không thể khinh suất. Nhà ngươi thấy đất dân Man Hoàng thế nào.

– Đất người Man mấy năm trước có lòng u uất với đám quan lại Tống Bình, sau khi Dương tướng quân dẹp bỏ đám quan lại đó, dân chúng xứ đó lấy làm hả hê. Nhưng đất Man Hoàng thường bị người Nam Chiếu nhòm ngó. Hai năm nay Bùi Hành Lập mang quân năm lần bảy lượt đều bị khuất phục. Đất chẳng có nổi lấy sự sống, núi cao hiểm trở, sông suối dòng chảy cuồng xiết, vách đá cheo leo, bệnh dịch triền miên. Lẽ nào…

– Ta hỏi là ý ngươi thế nào. Ta sẽ chuẩn y mà truyền lời đó đến Dương Thanh.

Thăng Triều bước vào phía trong. Lý Do Độc quay trở ra lấy giấy bút mà hiện ý lên giấy. Anh sai người đến phía nam, vượt sông sang chân núi Tản Viên báo lại cho Dương Thanh.

Dương Thanh nhận được thư của Do Độc, mừng rỡ nhận thư. Giở thư ra, Dương Thanh liền đặt ngay xuống bàn. Đăng Hoài ngồi kế bên nhặt thư lên đọc. Hoài thấy Dương Thanh ra phía ngoài trại hướng bờ sông phía tây ánh mắt trĩu nặng u hoài, Đặng hỏi:

– Liệu rằng đây có phải chủ ý của Thăng Triều muốn ta lui về phía Man Hoàng Động.

Họ Dương chỉ thở dài. Đặng Hoài tiếp tục bàn:

– Đất Man Hoàng đất eo hẹp, hiểm trở, dân chúng thưa thớt, quanh năm bệnh dịch triền miên. Phía Tây Bắc là quân Nam Chiếu luôn nhăm nhe hòng mở đường về chiếm Tống Bình. Ta ở đất ấy nào khác chi mang thân làm tấm khiên cho đám quân triều đình Tống Bình. Lại thêm đám tàn quân của họ Bùi nào có thể để chúng ta yên.

– Trước để ổn định tinh thần quân sĩ, sau là kế nuôi binh. Các ngươi cứ thực hiện theo lời ta đã bàn ngày hôm xưa. Đặng Hoài viết cho ta một bức thư cho Thăng Triều, xin tiếp viện thêm khí giới và quân lương cùng hai chục thuyền quân để ta ngược dòng Đà Giang về Man Động lập lũy ấp. Sau này khi binh đủ, sức quân mạnh hơn sẽ hoàn trả lương thảo, khí giới cho Bạch Hạc.

Đặng Hoài vội vàng lấy nghiên bút mà thảo ra những lời Dương Thanh đã dặn dò. Lời Đặng Hoài mềm mỏng lại đanh thép, luận cớ chẳng thể chối từ. Thăng Triều như cởi bớt được những nghi ngại, liền sai tiếp lương, tặng quân giới cho Dương Thanh. Do Độc huy động hơn ba chục thuyền lớn cùng hai trăm tay chèo khỏe mạnh trợ giúp Dương Thanh vượt dòng Đà Giang.

Bóng tối phủ khắp vùng Tản Viên, Hoài cất cử hai người vượt sông dắt theo hai ngựa khỏe, đến cửa phía nam thành Bạch Hạc đứng chờ ở đó. Ánh lửa lập lòe, có người vỗ vai khiến hai tên đó giật mình. Dáng người vạm vỡ, khuôn mặt đeo mặt nạ da dê khiến hai tên lính nhận ra ngay. Hai tên đó liền nghe theo lời Gã Quỷ, vội vàng cùng chàng đưa một người cưỡi ngựa vượt sông.


Tiếng quân lính sục sạo từ trong thành chạy ra, đám lính gác thành bàn bạc xôn xao. Đám sai nha hỏi mấy tên lính canh:

– Các ngươi có một kẻ vạm vỡ cao lớn, trông như quỷ dữ. Một kẻ tàn tạ, miệng ngoác như cóc nhái đi ra ngoài thành hay chăng.

Đám lính canh lắc đầu không biết, tên bổ đầu dẫn mấy tên sai nha chia làm hai đạo hướng đông nam và tây nam mà tìm người. Do Độc phi ngựa dừng trước cổng thành, dặn dò đám lính canh:

– Hễ thấy Kiều Chung Đạt đại nhân đến dò xét, các ngươi cứ thành thật trả lời. Chớ có ấp úng kẻo đầu lìa khỏi cổ. Rõ chưa.

Do Độc chạy về phía phủ thành, dắt ngựa vào hậu viên. Ánh đèn trong Vương phủ còn hắt bóng, Do Độc ghé qua thấy Thăng Triều còn đang thức. Nghe tiếng bước chân, Thăng Triều hỏi Lý:

– Việc phát lương, khí giới cho quân Dương Thanh làm đến đâu rồi.

– Bẩm đại nhân. Ba chục thuyền lớn, hai nghìn thạch lương cùng khí giới cho hai nghìn quân đã đầy đủ mang đến cho Dương tướng quân.

– Có điều chi khiến ngươi chưa thỏa đáng không.

– Dạ bẩm. Giúp Dương tướng quân là Phong Châu bớt đi nhiều hơn những mối lo, cũng là điều đáng nên mừng.

– Tại sao?

– Quân triều đình ở Tống Bình còn đang bị chống cự quyết liệt bởi đám quân của họ Dương tại các châu quận phía nam. Dương tướng quân nghi ngờ những kẻ đó có lòng phản trắc nên cũng không dám tin dùng. Nay bí mật tới đất Phong Châu, hòng nương nhờ chúng ta. Chúng ta vừa có chặn tuyến phía tây bắc, một mặt chúng ta hòa hảo với đám quan quân triều đình. Vẹn cả đôi đường.

– Có khi nào có người biết Dương Thanh ở chỗ ta.

– Người của Dương Thanh sẽ không để chuyện đó xảy ra được. Đám quan cận hầu còn chẳng hay, huống chi những kẻ khác. Dương Thanh không ra mặt, lại dùng đám hầu cận những kẻ xưa nay ngoài người ở Tống Bình thì không ai hay biết những kẻ ấy.

– Đám người Triệu Cường, Đặng Hoài, Đỗ Tồn Thăng, chẳng phải tiếng tăm khắp vùng hay sao.


– Những người đó tiếng vang nhưng dân chúng ngoài phủ Tống Bình thì nào ai biết mặt. Giờ đây những người đó càng phải tự biết giấu đi thân phận của mình tránh sự rèm pha. Ngày mai, mạt tướng sẽ đến bảy động người man mà truyền lại ý của Đại nhân. Xin đại nhân hãy cứ yên tâm.

– Có Do Độc hiểu được tâm ý ta. Nào có điều gì có thể mừng hơn. Khuya rồi, nhà ngươi hãy lui về nghỉ ngơi.

Do Độc bước lui ra, dắt ngựa thẳng hướng tây nam dưới ánh trăng lấp sau mây mờ. Tiếng cửa phủ cọt kẹt đóng lại, Thăng Triều buông rèm nằm chống tay cầm sách đọc. Tiếng gõ cửa khiến Thăng Triều tỉnh cơn buồn ngủ. Thăng Triều chỉnh chang lại áo quần, ngồi cầm sách tựa lưng gối tre, từ tốn hỏi:

– Chung Đạt, đếm khuya nhà ngươi còn chưa ngủ?

– Bẩm đại nhân. Toán bổ đầu báo tên Lục Hổ bị nhốt tại Nhà lao phía nam được thả ra. Phải chăng là ý lệnh của đại nhân.

– Kẻ nào to gan dám giả truyền lệnh ta cho thả hắn. Gọi Toán Hoa Tài đến đây ngay.

Hoa Tài nhận lệnh vội vàng chạy đến, quỳ sụp dưới điện. Chung Đạt hỏi lại Tài:

– Toán Bổ đầu kể lại chuyện khi tối cho Vương Đại nhân nghe.

– Lúc tối canh ba, Lý tướng quân cầm theo lệnh bài ra ý dụ của Thứ sử Đại nhân cho dẫn giải tên cướp Lục Hổ đày đến Man Hoàng động.

– Lý tướng quân khi ấy đi hướng nào.

– Là… là phía Đông.

Thăng Triều ném cuốn sách đang cầm trên tay xuống mặt đất quát tháo Hoa Tài:

– Nhà ngươi là bổ đầu mà trí óc như giống lợn. Đất Man Hoàng ở phía tây, há chăng Lý Do Độc lại dẫn hắn đi về hướng Đông. Phải chăng các người cùng một ruộc bầy mưu lừa ta. Nhà ngươi thấy Do Độc đi cùng mấy người về phía đó.

– Dạ. Có hai tên lính, đi đến đoạn gần quán trọ phía đông thành có thêm một người cao lớn, mặt mũi kín mít đứng ở góc phố phía đông. Sau đó thì Chung Hội đại nhân đi đến cửa nhà lao hỏi han thì tiểu nhân không còn để ý được nữa.

– Cho nhà ngươi lui ra. Sáng mai viết cáo trình cho ta. Phạt nhà ngươi hai mươi trượng, xung khố hai chục hộc gạo, nộp cho quân lương năm lượng bạc. Tạm thời treo chức bổ đầu của ngươi trong mười ngày cho đến khi sự việc được giải quyết.

Hoa Tài hậm hực đi ra. Do Độc được gọi đến đứng ngoài chỉ trực tiếng mở cửa mà bước vào. Chung Đạt thì thầm nhỏ to với Thăng Triều. Họ Vương hỏi Độc:

– Nhà ngươi lớn mật. Dám giả ý dụ ta thả tội phạm triều đình. Ta tin tưởng nhà ngươi hết mực. Nhà ngươi lại lợi dụng lòng tin của ta mà tự ý làm điều có hại cho chúng dân. Nhà ngươi còn lời nào giải thích hay chăng.

– Mạt tướng không dám. Mong đại nhân minh xét. Chớ nghe lời sàm tấu.


– Ý ngươi là ta vu khống cho ngươi.

– Tiểu nhân không có ý đó. Chỉ là có chút hiểu nhầm. Tại hạ nghe lệnh đại nhân tuyển mộ thêm lính tráng đi đất Man Hoàng tăng viện. Tại hạ xét thấy số tù nhân cũng có thể chiêu mộ để xung quân.

– Nhà ngươi biết tên Lục Hổ họ Đỗ đó phạm tội gì mà không tra xét phân minh? Làm ra điều tày trời.

– Tại hạ đã đọc qua án tội của hắn, chỉ hắn là tên cướp không ghi gì thêm. Án có ghi hắn là người mạnh khỏe, có võ lực nên tại hạ cho xung quân.

– Ngươi gây ra tội lớn rồi, Do Độc à. Y là tội phạm triều đình, trước bị Dương Thanh lùng sục bắt giết, sau đi cướp phá quân triều đình ở Cổ Loa. Nay nhà ngươi lại cho hắn xung quân của ta. Khác chi ta phủi vào mặt đám quan Tống Bình.

– Long Trạch cũng là cướp, là huynh đệ của hắn, cũng được Trọng Vũ tin dùng. Theo ngu ý tại hạ, cứ để kẻ này dưới trướng quân ta. Sau này ắt có lúc dùng đến hắn.

– Nhà ngươi. Thật là… Bay đâu. Tước bỏ mũ áo Lý Do Độc, giáng làm tham quân. Nhà ngươi nhận đám lính mới tuyển mộ về phía tây đất Lâm Tây, đến xứ Man Hoàng đóng tại đó, nếu có bất trắc thì nhà ngươi đừng mong thoát tội chết. Từ nay trở đi, không có lệnh điều động của ta thì chớ có vác mặt về thành Bạch Hạc.

Chung Đạt nói với Thăng Triều:

– Do Độc là ngựa bất kham, nghĩa khí ngời ngời, dũng mãnh uy vang nhưng hắn ưa những lời dụ ngọt. Đại nhân xin bớt cơn giận mà nghĩ lại.

– Ý ta đã quyết. Chẳng phải nhà ngươi thường ngày vẫn không ưa hắn hay sao. Đã tàn canh, ngươi còn không mau về phủ.

Do Độc cởi bỏ mũ giáp, ném thanh gươm xuống đất, hiên ngang bước đi. Vương Thăng Triều mặt thất thần nhìn theo bóng dáng chàng. Tiếng ngựa xa dần phía tây nam. Mưa phùn giăng lối phủ trắng màn đêm, tiếng mõ báo canh cũng lanh lảnh vang lên bốn hồi. Có ánh lửa bập bùng rồi phụt tắt phía nam, Thăng Triều thở dài rồi nhậm một tách trà, tay run run đổ cả ấm chuyên xuống sàn. Vị thứ sử ngã xuống, mắt nhắm nghiền mặc cho ngoài kia gió mưa cào xé.

Tiếng vó ngựa xé tan màn đêm ẩm ướt, có chiếc đò cạnh bến sông, Do Độc ngậm chiếc lá huýt vang. Có người trên đò dạt sát bờ nơi Do Dộc đứng chờ. Tiếng người ầm ầm như thác đổ vọng lại:

– Người anh em Do Độc. Đêm mưa phùn gió bấc lạnh, sao anh lại không manh giáp đứng bên sông.

– Là anh sao, Lão Quỷ. Anh còn chưa đưa anh Sĩ Hoàng hội kiến Dương tướng quân.

Gã Quỷ cười, giọng dí dủm:

– Dương Thanh đã cùng đám người kia bàn bạc xong chuyện từ khi nãy. Dương Thanh sai ta ở lại đón em. Đến đất Man Hoàng, chúng ta lại được bên nhau, dưỡng kế nuôi binh chờ ngày gây dựng nghiệp lớn.

Gã Quỷ đẩy nhanh mái chèo, bì bõm lênh đênh giữa dòng. Có đốm lửa sáng le lói xa xa phía tây. Do Độc giữ chắc tay chống, đò lướt nhanh lội ngược dòng lũ đầu mùa. Chốc chốc lại có chú cá nhỏ lấp lánh tung mình ngược nước nhảy trúng khoang đò. Ánh sáng buổi bình minh hắt xuống mặt sông, bóng người lái đò hiện lên lấp ló như bức họa kỳ ảo giữa muôn trùng núi sông kì vỹ xứ Lâm Tây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.