Đọc truyện Giọng Nói Của Anh – Chương 9: Nghỉ ngơi ở đâu
Không khí giống như đọng lại trong nháy mắt.
Trong tai nghe, trừ ngẫu nhiên nghe được tiếng xột xoạt do tín hiệu điện, không hề có âm thanh nào khác.
Chỉ còn lại giọng nói đó, với sự du dương đó, cứ văng vẳng bên tai.
Noãn Noãn nắm chặt tai nghe, chặt lại chặt, đến cuối cùng, cũng có người phản ứng lại với tiếng hỏi kia.
“Ngôn thiếu?”
“Là Ngôn thiếu sao? Là giọng nói vừa rồi!”
“Là tôi.” Lời ít ý nhiều, thái độ trước sau như một.
Lúc này Noãn Noãn mới phản ứng được, thận trọng hỏi: “Anh vừa gọi tôi?”
Trương Duyệt cười hì hì nói: “Trừ cậu ra, chúng ta còn có Tiểu Thái Dương nào khác sao?”
Hoa Lê cũng ở một bên bổ sung, hỏi: “Ngôn thiếu biết Tiểu Thái Dương của chúng ta?”
Sau khi hỏi xong, Ngôn thiếu bên kia không hề có tiếng đáp lại.
Một lát sau, lại là giọng nói của Thu Phong vang lên:” Anh ấy đi rồi, cũng không biết nữa, chắc thấy nick name này thú vị.”
Anh ấy cười, bổ sung thêm một câu: “Chuyện mọi người nói, anh ấy đều nghe được, chỉ là vừa rồi có việc gấp, đã đi rồi, để đó lúc nào tôi sẽ hỏi hộ mọi người.”
“Tốt tốt.”
Tất cả mọi người không ngừng đồng ý, thuận tiện cám ơn Thu Phong: “Nhất định phải thuyết phục đầu bài đại đại cho chúng tôi.”
“Thu Phong đại đại gánh vác trách nhiệm nặng nề.”
“Thu Phong đại đại cố gắng lên, chúng tôi đều nhờ vào ngài.”
Thu Phong cong môi, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, nhíu mày, sau khi lui ra khỏi phòng, mới hỏi người còn đứng bên cạnh.
“Sao vừa rồi cậu lại lên tiếng?”
Phó Bác Ngôn mím môi, không lên tiếng.
Im lặng một lúc lâu, mới hỏi: “Tiểu Thái Dương vừa nãy, tham gia đoàn lúc nào?”
Lần này, đến phiên Tiêu Viễn cảm thấy kinh ngạc, quan sát Phó Bác Ngôn hồi lâu, Tiêu Viễn mới hỏi: “Chẳng lẽ cậu biết Tiểu Thái Dương?”
Anh ấy dừng lại: “Không phải cậu thích người dẫn chương trình kia, vẻ mặt của cậu bây giờ, là chuyện gì xảy ra?”
Nghe vậy, Phó Bác Ngôn lạnh nhạt nhìn Tiêu Viễn, không đáp lời liền quay người ra khỏi gian phòng.
Hôm nay anh chỉ đúng lúc tìm Tiêu Viễn hỏi ít chuyện, không ngờ, nhờ số trời run rủi, lại nghe được giọng nói quen thuộc kia.
Sau khi đến tủ lạnh lấy ra một chai nước suối, Phó Bác Ngôn mới nói: “Căn phòng tầng dưới thế nào rồi?”
“Ổn rồi, tớ đã thương lượng xong với họ, đồng ý bán cho cậu.”
Phó Bác Ngôn gật đầu, nhấp miếng nước: “Cảm ơn.”
Tiêu Viễn liếc mắt, có chút im lặng nhìn anh: “Cậu chỉ vì muốn cho người dẫn chương trình kia ở hơn một tháng, mà ra giá gấp đôi mua căn phòng đối diện, tiền vốn có phải quá cao không?”
“Cô ấy có tên.” Phó Bác Ngôn lạnh nhạt nói, giọng nói lạnh nhạt như bình thường, nhưng Tiêu Viễn lại nghe ra ý cảnh cáo.
Khẽ dừng lại, Phó Bác Ngôn cười nhẹ nói: “Làm sao cậu biết cô ấy chỉ ở hơn một tháng?”
Tiêu Viễn: “. . . . . .”
Suy nghĩ hồi lâu, Tiêu Viễn cũng chỉ có thể xuất ra một câu: “Gian thương.”(Kẻ gian trá)
Phó Bác Ngôn không nói gì, không phủ nhận những lời này.
“Hoạt động vừa nãy bàn bạc là gì?”
“Làm một vở kịch truyền thanh, cậu có hứng thú?”
Phó Bác Ngôn im lặng một lúc, nhìn vào trên chai nước suối, ngón tay nhẹ nhàng ma sát một lúc, mới hỏi: “Tớ hỏi cậu một chút, Tiểu Thái Dương sẽ thu âm nhân vật nào?”
Tiêu Viễn bị sặc, trợn tròn hai mắt nhìn anh: “Chẳng lẽ, cậu thật sự cảm thấy hứng thú với Tiểu Thái Dương? Vậy người dẫn chương trình kia thì làm thế nào?”
Phó Bác Ngôn không chút phản ứng, cầm nước suối quay người ra khỏi gian phòng.
Để lại Tiêu Viễn ở phía sau không ngừng khàn giọng gọi lại.
Sau khi đi ra khỏi phòng, Phó Bác Ngôn nghĩ tới cái tên vừa rồi, cong khóe môi, thì thầm một câu: “Tiểu Thái Dương.”
Thật đúng là nick name đáng yêu.
*
Vừa ra khỏi cửa, Noãn Noãn liền thấy trời đang mưa xối xả.
Khiến đôi mày cô cứ mãi nhíu lại.
Mùa xuân mưa to, giống như là muốn che đi tất cả thành phố S, mưa lớn đến mức không thấy rõ bóng người rồi.
Cô ngẫm nghĩ, xoay người trở về nhà mình, sau khi cầm chìa khóa xe, mới trực tiếp đến bãi đỗ xe ngầm, lái xe ra cửa.
Cần gạt nước vẫn gạt không ngừng, gạt đi màn mưa trước mặt.
Những mua vẫn quá lớn, gần như che lấp con đường phía trước, trước mặt trở nên mơ hồ.
Noãn Noãn không thường lái xe, sau khi thi lấy bằng lái thực sự rất ít lái xe, chắc cũng không quá 10 lần, cho nên lúc này cô rất thận trọng, giống như là ốc sên, từ từ di chuyển.
Cô tiếc mạng, ra khỏi nhà trong thời tiết này, chỉ vì nguyên nhân vạn bất đắc dĩ.
Thường ngày có rất nhiều người đến người đi trên đường phố, lúc này phố xá lại vắng lặng, gần như không có người đi đường đang đi lại, xe cộ cũng ít ỏi.
Mưa rơi vừa vội vừa lớn.
Chờ đến khi Noãn Noãn đến được chỗ hẹn, mưa to đã chuyển thành mưa nhỏ tí tách tí tách.
Bầu trời cũng quang đãng hơn rất nhiều.
Sau khi giao xe cho người phụ trách bãi đậu xe, Noãn Noãn đi vào trong khách sạn, báo tên mình, rồi trực tiếp đi lên tầng trên cùng, đến Phòng cho Tổng thống(Căn phòng sang chảnh nhất khách sạn 5 sao).
Khách sạn nổi tiếng nhất thành phố S, phòng sang trọng nhất, vừa đẩy cửa ra, Noãn Noãn đã cảm thấy thật sự rất xa hoa lãng phí.
Bên trong rất lớn, cô cùng đi theo người trợ lý mở cửa đi vào trong gian phòng.
“Trình tổng còn đang họp, tiểu thư chờ ở chỗ này một chút nhé.”
Noãn Noãn gật đầu: “Cô cứ làm việc đi.”
“Tiểu thư muốn uống gì?”
“Không cần đâu, tôi muốn yên tĩnh một mình.”
“Được.”
Chờ sau khi người trợ lý rời đi, Noãn Noãn mới nhìn xung quanh một vòng, bên trong căn phòng được thiết kế theo phong cách châu Âu, có cả quầy bar.
Ngay cả những vật trang trí cũng mang đầy vẻ đắt tiền.
Xanh vàng rực rỡ, Noãn Noãn cảm thấy mắt mình sắp bị soi mờ, người nọ vẫn chưa đi ra.
Bước trên sàn nhà trải thảm, đúng là thoải mái, từ cửa sổ nhìn xuống, dường như có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh của thành phố S này.
Nhìn ngắm cả thành phố S khiến cho tâm tình không tốt của Noãn Noãn cũng khá hơn nhiều.
Ngồi bên cửa sổ đợi khoảng 20 phút thì người nọ mới đi ra.
Nâng ánh mắt, Noãn Noãn nhìn về phía người phụ nữ đang tới, mang trên người tây trang, dáng người cao ráo, tràn đầy khí khái, mặt của Noãn Noãn và người này có chút giống nhau.
Chỉ là, cô không có được khí thể như người này…Khí thế sắc bén.
Trình Thanh nhìn về phía Noãn Noãn, thu lại sự sắc bén của bản thân, dịu dàng nói: “Noãn Noãn, chờ có lâu không, xin lỗi, mẹ vừa có cuộc họp.”
“Không.” Không đợi Trình Thanh nói xong, Noãn Noãn với vẻ mặt không kiên nhẫn liền cắt đứt lời của bà.
Sau khi nói xong cô có chút ngập ngừng nhìn về phía bên canh, không đành lòng nhìn đôi mắt chứa đầy uất ức của Trình Thanh.
“Tìm con đến đây có việc gì sao? Nói qua điện thoại không được sao?”
Trình Thanh dừng động tác, bàn tay đặt trên gối khẽ động, giọng nói dịu dang: “Cũng đã mấy tháng mẹ không gặp con, nên muốn gặp con một chút.”
Noãn Noãn cười lạnh một tiếng: “Vậy sao, bây giờ đã thấy, con có thể đi rồi chứ?”
Trình Tranh bị câu nói của cô khiến cho không nói nên lời, trong chớp mắt sắc mặt bà trở nên cứng ngắc và bối rối.
Nhưng bà vẫn không ngừng lại, chỉ có khi đối mặt với con gái của mình mới có thể dày mặt như thế: “Ăn với mẹ một bữa cơm trưa được không?”
“Không thể nào.” Noãn Noãn lên tiếng giễu cợt, “Họ còn đang chờ mẹ qua lại họp tiếp, chuyện mẹ muốn nói cũng đã nói, nếu không còn việc gì thì con đi trước.”
Trình Thanh không tiếp tục thuyết phục, bà biết con gái bà không muốn để ý đến bà.
Sau khi nhận đồ từ tay của trợ lý, bà đưa cho Noãn Noãn: “Lần trước không phải con nói muốn đổi chỗ ở sao, muốn có phòng thu, mẹ đã mua cho con một phòng nhỏ ở gần đài truyền hình.” Sau khi nói xong, bà đặt chìa khoá vào tay Noãn Noãn, “Về việc lắp đặt thế nào con cứ nói với thư ký, đến lúc đó sẽ lặp đặt theo ý muốn của con.”
Noãn Noãn khẽ cười, cúi đầu nhìn chiếc chìa khoá kia: “Không được tốt lắm.”
Noãn Noãn ngừng một chút, trả lại chiếc chìa khoá, lạnh lùng nói: “Con không cần đổi phòng, con về đây.”
Nói xong, cô suy nghĩ, nói chuyện mình đi công tác với người trước mặt: “Hai tháng sau con không ở thành phố S, có việc phải đi công tác, phải đến thành phố Z, mẹ cũng biết rồi đó, đừng đến tìm con, nếu có chuyện gì cứ gọi cho con là được.”
Sau khi nói những lời đó, Noãn Noãn liền mở cửa rời đi.
Trình Thanh có chút bực bội xoa xoa huyệt thái dương, muốn tức giận, nhưng lại chịu đựng.
Thư ký ở bên cạnh nhìn cũng có chút khó chịu, cúi người hỏi bà: “Trình tổng, có cần tôi nói với đại tiêu thư một tiếng không?
Trình Thanh khoát tay, có chút mỏi mệt: “Không cần đâu, để nó đi đi, công việc của nó ở đài truyền hình thế nào?”
Thư ký thành thật trả lời: “Cũng không tệ, tiểu thư còn rất thích làm dẫn chương trình, chung sống với người trong đài cũng không tệ, lần này đi đến thành phố Z là để quay chương trình, là hợp tác với người mà tiểu thư yêu thich.”
Nghe vậy, ánh mắt Trình Thanh sáng lên, rất có hứng thú hỏi cô ấy: “Ai vậy?”
“Phó Bác Ngôn lão sư, không biết ngài có biết không?”
Trình Thanh lắc đâu: “Đi điều tra xem, đưa tài liệu đến cho tôi xem,”
” Được.”
*
Bầu trời trong xanh, làn gió thổi mát rượi.
Noãn Noãn vẫn làm việc ở đài truyền hình, ngẫu nhiên cũng tiếp xúc với những người dẫn chương trình khác.
Những ngày này trôi qua cũng thoải mái, chỉ có một chuyện khiến cô để lại trong lòng.
Cô thật sự muốn trong nhà có một phòng thu âm, nhưng mà phòng nhỏ không có chỗ, cô cũng không muốn có người khác tiến vào.
Bây giờ cần đến thành phố khác ghi chương trình, có thể xem xét lắp đặt thiếp bị ở phòng cách vách đang dùng làm phòng cho khách.
Dù sao cô cũng không có khách đên, không càn phòng dành cho khách.
Sau khi cô nói chuyện này với Trần Kiều, Trần Kiều im lặng một lúc: “Vậy ai sẽ giám sát cho em?”
“Chị đó.” Noãn Noãn nhìn cô ấy, “Nhà chị cũng ở đây, con trai chị cũng đang đi học, chị đừng đến thành phố Z làm gì, để Lâm Lâm đi với em cũng được.”
Trần Kiều suy nghĩ một lúc: “Lâm Lâm vẫn chưa biết gì.”
Noãn Noãn bật cười, an ủi cô ấy: “Chị Trần Kiều, yên tâm đi, em không phải đi làm gì quan trọng, con trai chị còn nhỏ, nên dành thời gian chăm sóc, bây giờ cho chị nghỉ, tiền lương vẫn trả, hai tháng này cứ chú tâm chăm sóc con trai đi.”
“Lần này để Lâm Lâm đi theo em là được, chị cứ ở thành phố S này, thỉnh thoảng sang nhìn xem tiến độ công trình hộ em là được.”
Noãn Noãn cũng đã nói như vậy, Trần Kiều không muốn cũng phải đồng ý.
Hơn nữa, những gì Noãn Noãn nói cũng là điều Trần Kiều mong muốn.
Cô ấy cũng muốn được ở bên cạnh con mình nhiều hơn, nhưng do công việc, thời gian ở nhà không nhiều, khiến cho tình cảm cua con trai với cô ấy cũng xa cách không ít.
“Đúng rồi, vậy đến thành phố Z em sẽ nghỉ ở đâu?”
Trần Kiều vừa hỏi xong, sắc mặt của Noãn Noãn chợt ửng đỏ.
Trần Kiều nghi ngờ nhìn sang: “Chị hỏi em nghỉ ở đâu, sao mặt em lại đỏ?”
Noãn Noãn ho nhẹ một tiếng, muốn nhìn đi nơi khác, nhưng nghĩ đến lời nói của Phó Bác Ngôn mấy hôm trước, cô liền không nhịn được vừa thấy xấu hổ lại hưng phấn, kích động.
Trần Kiều thấy vẻ mặt của Noãn Noãn càng lúc càng không đúng, lại hỏi: “Nghỉ ngơi ở đâu?”
Noãn Noãn cong môi, mỉm cười, mặt mày vui vẻ, nói: “Phó lão sư nói đã tìm được chỗ cho em, đó là nhà đối diện nhà anh ấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Lão sư: thật ra thì tôi muốn sắp xếp cho cô ấy ở nhà tôi.