Đọc truyện Giống Như Một Giấc Chiêm Bao – Chương 69: Là kinh sợ hay vui mừng
Edit: voi còi
Phong Thành bên sông Thanh Giang, trải qua thử thách chiến tranh, đến tháng hai, vẫn là một mảnh cảnh xuân tươi đẹp như cũ, tường thành nhanh chóng sửa chữa đổi mới hoàn toàn, một lần nữa đá xanh lót đường, liên tục có tướng giữ thành phòng giữ.
Mấy năm nay phủ nha phòng giữ đã thay đổi mấy lần chủ tử, trước kia phòng giữ đã sớm đổi nơi đóng quân, lúc Duệ thân vương đốc quân luyện binh, nơi này chính là phủ thân vương, Liễu Trường Thanh tới, nơi này là phủ Nguyên soái, hôm nay cũng là phủ công chúa, loan giá của Hoà Tuệ công chúa dừng lại ở đây đợi gả.
Trong bóng đêm bao vây, trong hậu viện thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng đàn, lại vang lên mấy tiếng liền ngừng, không phải khúc điệu. Như Ý pha trà đi vào, đặt ở trên bàn đất bên kia nói:
“Nếu tiểu thư muốn khảy đàn, nô tỳ đi lấy hương, liền dùng Tô hợp hương ngọt ngào mà tiểu thư yêu thích nhất, lúc ở nhà, chế thành rất nhiều, lần này nô tỳ mang theo toàn bộ, chỉ sợ Nam Hạ không có hương này, muốn có cũng khó khăn rồi.”
Uyển Nhược cười hì hì một tiếng: “Ngươi còn nói, một cô nương gia lại cõng cái bao đồ đoạn đường này trốn trốn tránh tránh đi theo đội ngũ đưa gả, không phải về sau vừa vặn, Vương gia phát hiện hành tung của ngươi, ngươi tính toán trốn được bao lâu?”
Như Ý ục ục miệng: “Ai bảo tiểu thư không mang theo nô tỳ, tìm nhiều cớ như vậy, đem nô tỳ đuổi trở về, may mà lão thái thái biết thương tình cảm bên trong, trực tiếp thả nô tỳ ra ngoài, còn đem giấy bán thân của nô tỳ đốt đi, về sau tiểu thư cũng không được đuổi nô tỳ đi nữa, giống như trước kia tiểu thư nói, hôm nay nô tỳ chính là thân tự do, muốn đi chỗ nào thì đi.”
“Người tự do? Ngươi nghĩ đi chỗ nào?” Uyển Nhược buồn cười hỏi ngược lại. Như Ý trả lời cũng có thứ tự: “Tiểu thư đi chỗ nào, nô tỳ đi chỗ đó, đời này tiểu thư cũng đừng nghĩ hất ta ra.”
Uyển Nhược đưa tay ra dí dí cái trán của nàng: : Thật không có biện pháp nào bắt nha đầu ngươi, chuyện đã nhận định, mười con ngựa kéo cũng không được, không để ngươi đi cùng là ý tốt của ta, ngươi nhìn ngươi một chút, bây giờ đã là cô nương bao lớn rồi, chẳng lẽ về sau thật không muốn gả người?”
“Không muốn.” Như Ý nói như chém đinh chặt sắt: “Đời này nô tỳ liền đi theo tiểu thư, nếu tương lai tiểu thư sinh tiểu thư thiếu gia, lúc đó nô tỳ làm nhũ mẫu cũng tốt.”
Uyển Nhược lắc đầu mà thở dài, nghĩ tới nha đầu này cũng thật không dễ dàng, đoạn đường này lén lén lút lút, đi theo đội ngũ đưa gả, không được ăn, uống không hơn, lúc Vương gia phát hiện nàng, nhếch nhác vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn chỗ đen chỗ vàng, tóc rối bời, dưới chân một đôi giầy thêu, vừa bùn vừa nước, sau lưng còn đeo một bọc y phục thật to.
Bên trong bọc y phục đều là những thứ Uyển Nhược thường dùng, hương bánh bột ngô, hương viên thuốc, quạt mũ, hà bao vân vân, có đáng giá bạc hay không thì không nói, thật khó cho ý định lần này của nàng, bị tội lớn này, vừa phát hiện nàng, nha đầu này liền bị bệnh, ước chừng nằm trên giường hai ngày, mới dần dần tốt.
Uyển Nhược cũng không còn biên pháp, chỉ có thể mang theo, bây giờ, nàng nhắc tới Tô Hợp hương ngọt ngào, ngược lại gợi lên chuyện lần trước, Như Ý còn thôi rồi, luôn là nha đầu hầu hạ mình nhiều năm thân thiết, nhưng Duệ thân vương Triệu Lang, tình ý lần này ngàn dặm đưa gả, nàng lại nên hồi báo như thế nào.
Còn có, qua hôm nay, sáng mai chính là thời hạn gả đi, tình huống chuyến đi này như thế nào, Uyển Nhược phát hiện, thế nhưng mình sợ hãi, lúc phát hiện mình mới xuyên qua cũng không sợ hãi bằng, ước chừng thời gian tám năm này, dấu vết người hiện đại trên người nàng đã biến mất, còn dư lại, bên ngoài chính là một thiếu nữ cổ đại bình thường nhất, tuy không có lòng đợi gả, lại thấp thỏm khó yên.
Lúc này chợt một cỗ mùi thơm quen thuộc mờ mịt mà đến, tản ra bốn phía trong lành tươi mát, nghiêng đầu nhìn lên, Như Ý đã đốt thượng úc kim Tô Hợp hương, Uyển Nhược giơ tay lên đẩy cửa sổ ra, bóng đêm vừa đúng, trăng sáng như gương treo cao, hành lang tĩnh lặng, lượn lờ mùi thơm ngát, lúc chợt nhớ lại đoạn cuối trong bài đau khổ đã qua, có đôi câu:
“Nhớ đêm ấy cùng người đốt hương, người ở tại hành lang, trăng ở hành lang. . . . . .” Tình cảnh này lại để cho nàng nghĩ tới Thừa An, nàng không phải người chung tình, đối với Thừa An lại khó quên. . . . . .
Từ từ tiếng tiêu cách bức tường màu trắng bên kia truyền đến, đặc biệt réo rắt lay động trong trời đêm, đoạn đường này, Uyển Nhược coi như là lãnh giáo tiếng tiêu của Duệ thân vương, tiếng tiêu trung có thể thấy được kia bình yên không tranh tâm tính, một vị quân tử Như Ngọc như vậy, cố tình sống trong hoàng tộc, tranh và không tranh cũng khó lưỡng toàn, mà mình cùng hắn, cũng giống như khi đó, tường ngăn tri âm duyên phận thôi.
TrênThanh Giang một khoảng sóng xanh, hôm nay hết sức náo nhiệt, từ Phong thành mãi cho đến bờ sông, một đường thảm đỏ, thuyền đón dâu màu hồng vây quanh trên sông, xếp hàng hai bên bờ sông, toàn bộ 24 chiếc, phía trước nhất là một chiếc thuyền long phượng dáng vóc to lớn xanh vàng rực rỡ, trong miệng phượng hoàng ngậm lụa đỏ, theo gió sông phiêu đãng, đem nước sông cũng nhuộm màu hồng, cùng bầu trời xanh thăm thẳm tôn nhau lên, hết sức vui mừng.
Mặc dù vội vàng, lễ tiết rước dâu của Nam Hạ cũng chu đáo, cũng làm Triệu Lang rất là ngoài ý muốn, nhìn như vậy, chẳng lẽ vị tân hoàng Nam Hạ thật chung tình với Uyển Nhược, nghĩ đến chỗ này, không khỏi lắc đầu, làm sao có thể? Chỉ dựa vào một bức tranh giống Uyển Nhược tuyệt đối không thể.
Mỹ nữ phía nam Thanh Giang phức tạp, Nam Hạ xuật hiện mỹ nữ, sợ rằng thiên hạ biết rõ, nghiêm túc bàn về, tư sắc của Uyển Nhược thật sự không thể tính chứ đừng nói mỹ nữ tuyệt sắc, nàng không phải là không đẹp, mà là đẹp ở linh hoạt, một tấm chân dưng cũng chỉ là vật chết, không thể nói lên một phần hiểu biết của Uyển Nhược, vì vậy không chỉ nói chung tình, đúng là nói bừa, vậy là nguyên nhân gì đây?
Nam Hạ sắp xếp người tới đón dâu, nhìn có mấy phần quen mắt, nói là mới phong Uy Vũ Tướng Quân, họ Thích, vừa thấy mặt, không biết có phải là Triệu Lang nhớ kém hay không, cảm giác vị tướng quân này có mấy phần quen mặt, vị Uy Vũ Tướng Quân, vừa nhìn đã biết không thích chuyện lễ nghi phiền phức, bên cạnh còn có một vị là Lễ Bộ Thị Lang của Nam Hạ Phong đại nhân, một bên chuyên để ý chuyện vặt.
Pháo rước dâu vang lên, loan giá của công chúa uốn lượn mà đến, ô bằng lông Khổng Tước, che tại phía sau, Uyển Nhược mặc một thân giá y Kim Phượng đỏ thẫm, dọc theo thảm đỏ chậm rãi mà đến, đến trước người Triệu Lang, thật sâu khẽ chào: ” Uyển Nhược tạ ơn vương gia một đường hộ tống, nguyện Vương gia bình an an khang.”
Triệu Lang nhìn nàng, trong ánh mắt khó bỏ lại đành chịu: “Nhớ lấy, bo bo giữ mình mới là lẽ phải.” Uyển Nhược khẽ gật đầu: “Vương gia giữ gìn sức khoẻ. . . . . .”
Ngày xuân ở Thanh Giang sớm hơn so với kinh thành, hôm nay không tới tháng ba, hai bờ sông đã phồn hoa rực rỡ, mặt như hoa, cảnh xuân tươi đẹp, giữa lúc rực rỡ cũng giống như hoa nở kiều diễm hai bên bờ, giờ phút này Uyển Nhược sống động linh hoạt, nếu như có thể, Triệu Lang thật sự muốn đem nữ tử thanh tú này giấu ở trong người, có một nữ tử như vậy làm bạn hình dạng này một nữ nhân tử làm bạn, mới không tiếc cuộc đời, đáng tiếc hữu duyên cũng không phận.
Pháo mừng vang lên bảy bảy bốn mươi chín tiếng, Uyển Nhược đi lên thuyền long phượng, đứng ở mũi thuyền, gió sông thổi tung làn váy phượng của nàng, trên làn váy thêu phượng hoàng, giống như nhanh nhẹn mà bay, theo làn nước xanh trong mà đi, tình cảnh giờ phút này, khoảnh khắc tao nhã, làm Triệu lang cả đời khó quên.
Giang Nam Giang Bắc cách nhau vẻn vẹn một con sông, đã là hai vùng trời đất, phong tục, nhân tình (tình người), phục sức (trang phục và quần áo), so với Bắc Thần, Nam Hạ càng thêm tinh xảo, cái loại xinh đẹp tuyệt trần đó ẩn ở trong xương, lắng đọng cùng năm tháng, đạt được một loại tươi đẹp, giống như Thanh Sơn Lệ Thủy của Nam Hạ, xinh đẹp tuyệt trần tuyệt luân.
Trong đó rồi lại cất giấu khí phách mạnh mẽ, giống như binh lính mạnh mẽ của Nam Hạ, có thể có một cỗ khí thế như hổ, cũng có thể như nơi xa truyền tới tiếng sơn ca uyển chuyển dịu dàng, khi nắm khi buông, căng chùng vừa phải, mới có thể thành đại khí, vị tân hoàng Nam Hạ, thật không biết là một quân vương như thế nào.
Uyển Nhược có đoán một nghìn một vạn lần, cũng vĩnh viễn sẽ không đoán được, vị tân hoàng này lại là Thừa An, mặc dù Uy Vũ Tướng Quân tới đón đâu, chính là Thất thúc sư phụ của Thừa An, Uyển Nhược cũng không còn hướng trên người Thừa An suy nghĩ.
Vị sư phụ này của Thừa An luôn luôn quỷ thần khó lường, ban đầu vừa thấy, cái loại cao nhân khí tràng đó dễ dàng biết được, có lẽ ban đầu là tránh họa với Bắc Thần, đoán chừng cái tên Thất thúc cũng là từ trong dòng họ của hắn thay đổi mà thành, Thích gia, đại tộc trăm năm của Nam Hạ, một buổi sáng sụp đổ, hôm nay phục lên, vị này cũng họ Thích, ước chừng là hậu nhân của Thích gia.
Ở bên ngoài Hạ đô mười dặm, lúc nhìn thấy hoàng giá chói lọi, Uyển Nhược thật sự có mấy phần khẩn trương không nói ra được, cùng xem mắt có chút cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, chẳng qua đối tượng hẹn hò này, là không thể cự tuyệt được, Uyển Nhược không sợ thành thân, mà Uyển Nhược có chút sợ Chu công Chi Lễ phía sau, chuyện như vậy không thể tránh.
Chuện thân mật cùng một người xa lạ như thế, mỗi lần nghĩ tới những thứ này, Uyển Nhược cũng cảm giác cả người không thoải mái, ôm mấy phần thấp thỏm, cố giữ vững trấn tĩnh đến gần, trên xe loan phượng Thất Bảo, Uyển Nhược liếc nhìn lại, phía dưới cái ô vàng, thiếu niên đế vương đầu đội vương miện, Uyển Nhược trợn mắt há mồm.
Không để ý đến lễ quan ở một bên sốt ruột nhắc nhở, cứ ngồi trên xe như vậy, nhìn chằm chằm Thừa An cách đó không xa, toàn bộ bốn phía giống như đã thành hư vô, là sợ, là vui, tựa như thật, tựa như ảo, lại giống như giấc mộng Nam Kha*. . . . . . Trong mộng Thừa An mỉm cười đứng ở phía trước, bên môi có chút nhếch lên, cũng chân thực khó phân rõ như thế này. . . .
*mộng Nam Kha: bừng con mắt dậy thấy mình tay không (Dựa theo tích: chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ)
“Công chúa, xin xuống xe loan phượng, đích thân Ngô Hoàng đã đến nghênh đón. . . . . . Công chúa, công chúa. . . . . .”
Lễ quan nhắc nhở mấy lần, Uyển Nhược lại không nhúc nhích, giống như ngoảnh mặt làm ngơ, Như Ý ở một bên cũng có chút u mê, không nói hóa thành tro cũng biết, nhưng Thừa An thiếu gia, Tô Thừa An, thứ đệ cách mẫu của tiểu thư, những năm này ở cùng một chỗ, đệ đệ cơ hồ không lúc nào rời xa, sao lại là hoàng thượng Nam Hạ. . . . . .
Dáng vẻ Uyển Nhược ngây ngốc, rơi vào trong mắt Thừa An, không khỏi khẽ nhếch miệng lên, nghĩ đến mình doạ sợ Nhược Nhược, nhưng vô luận như thế nào, hôm nay hai người gặp lại, về sau cả ngày lẫn đêm cũng sẽ không tách ra, Nhược Nhược của hắn, để cho hắn nhớ nhung thật khổ. . . . . .
Tương tư khắc cốt này, hôm nay hoá giải hoàn toàn, từ nay về sau, nàng không bao giờ là tỷ tỷ của mình nữa, mà là thê tử của hắn, hoàng hậu của hắn, nắm tay nhau mà chết bên nhau đến già, Xuân Hạ Thu Đông, ngày đêm thay đổi, không bao giờ xa rời.
Nghĩ đến chỗ này, Thừa An đã dẫn đầu đi nhanh tới, long bào vàng rực dưới ánh mặt trời lập lòe thoáng qua, bên dưới bào phục Ngũ Trảo Kim Long, vọt ở trên mây xanh, xẹt qua một mảnh quang ảnh sáng chói.
Thừa An đứng lại ở trước xe loan phượng, vươn tay, ấm áp cười một tiếng: “Nhược Nhược, ta tới đón nàng. . . . . .”