Giống Như Một Giấc Chiêm Bao

Chương 66: Công chúa Hoà Tuệ


Đọc truyện Giống Như Một Giấc Chiêm Bao – Chương 66: Công chúa Hoà Tuệ

Edit: voi còi

Đầu tháng hai đại quân Nam Hạ ban đêm tập kích thuỷ của Bắc Thần, cung nỏ đầy đủ, đầu tiên là khoái thuyền (thuyền tốc độ nhanh) tập kích bất ngờ, dùng cung nỏ hỏa tiển bắn đốt đại quân trữ lương thảo, Liễu Trường Thanh suất quân liều mạng toàn lực ngăn cản, vẫn bị Nam Hạ đoạt lấy thủy trại, dưới tình thế cấp bách Liễu Trường Thanh rút lui, ngắn ngủn mười ngày, liền bị đại quân Nam Hạ liên tiếp hạ ba thành, bị đại quân Nam Hạ vây khốn ở Dương thành.

Vốn là chuẩn bị liều chết thủ thành, ai ngờ trong một đêm, đại quân Nam Hạ đang vây ở Dương thành lại rút lui như nước thủy triều không còn một mống, cũng ở ngày thứ hai sai sứ giả đến nghị hòa, nói nguyện vì duyên tần tấn (kết duyên vợ chồng), biến cố này, đem Liễu Trường Thanh làm hồ đồ, tần tấn? Liễu Trường Thanh không khỏi âm thầm suy nghĩ, thái tử Nam Hạ Mộ Dung Vũ đã bỏ mình, duyên tần tấn này chẳng lẽ là vì vị hoàng đế năm mươi tuổi kia của Nam Hạ?

Bắc Thần cũng có công chúa đến tuổi, cho dù công chúa quận chúa luôn luôn có, chỉ là tuổi này. . . . . . Liễu Trường Thanh tại đây vẫn trầm ngâm, sứ giả đã cười nói: “Liễu Nguyên soái không cần hiểu lầm, bây giờ Nam Hạ ta là tân đế mới lên ngôi.”

Liễu Trường Thanh sửng sốt, sứ giả tiếp tục giải thích nghi hoặc: “Hai lần cùng Nguyên soái giao chiến, cũng là binh tướng dưới chướng Hộ quốc công, bây giờ tân hoàng là Văn Đế, đang chọn ngày lành tháng tốt lên ngôi, chính là đại xá thiên hạ, lúc trải rộng thánh ân, vì vậy nguyện cùng Bắc Thần kết tần tấn, cùng nam bắc, trừ khử thảm hoạ chiến tranh, vì muôn dân thiên hạ tạo phúc.

Những thứ này Liễu Trường Thanh thế nhưng không biết, có thể thấy được là binh biến trong nháy mắt bên trong Nam Hạ quốc, ước chừng cũng là nguyên nhân bất ngờ rút quân, chỉ vị Văn Đế này ngược lại mới nghe lần đầu, tự như bỗng nhiên liền nhảy ra một vị hoàng đế như vậy.

Đây là đại sự hai nước, tất nhiên Liễu Trường Thanh không thể tự tiện quyết định, một bản tấu gấp rút, đưa vào kinh thành, Triệu Cơ cũng âm thầm kinh ngạc, bàn về binh lực, Bắc Thần xác thực không địch lại Nam Hạ, mặc dù không đến nỗi mất nước, nhưng tổn hại vài toà thành trì, cũng là dự đoán ngya từ đầu của Triệu Cơ, nhưng Nam Hạ chợt yêu cầu hòa thân, chẳng phải rất kỳ quái.

Hơn nữa, đối với vị tân hoàng của Nam Hạ, ông cũng rất là tò mò, xin sứ giả gấp rút vào kinh thành, vội vàng sai ám vệ đi thám thính, mới biết, vị Văn Đế Nam Hạ này, thì ra là nhi tử mồ côi từ trong bụng mẹ của Lan phi chi nữ của Thích gia năm xưa, năm ấy hỏa hoạn phải chạy trốn, sanh hạ một đứa con, ngay tại lúc này là Văn Đế, mười lăm năm, được Hộ quốc công một mực bảo vệ.


Bây giờ lục ra bản án cũ, Huệ Đế của Nam Hạ biết được thì ra là Liên phi thông đồng quốc trượng, hãm hại cả nhà Thích gia, giận dữ, phế hậu, tru diệt trên dưới cả nhà quốc trượng, cũng cam nguyện thoái vị tôn Thái Thượng Hoàng, ở hậu cung bảo dưỡng tuổi thọ, đại điển tân hoàng đăng cơ định vào ngày mùng một tháng ba, tân đế mười lăm tuổi còn chưa lên ngôi, chuyện thứ nhất chính là hòa thân.

Danh môn thục nữ quý tộc Nam Hạ một người cũng không chọn, lại sai khiến sứ giả vào Bắc Thần hoà thân, sao không làm người ta kinh ngạc, làm hoàng thượng kinh ngạc, vẫn còn ở phía sau, sứ giả vào kinh thành, công chúa Quận chúa một người cũng không cần, điểm danh muốn chính là Tô Uyển Nhược đích nữ Lễ bộ thị lang Tô phủ, chuyện này từ trước tới nay mới xuất hiện.

Trên đại điện ssuws giả vừa nói ra người được chọn, đừng nói quần thần trên điện, ngay cả Triệu Cơ ngồi trên ghế rồng trên cao, cũng hít một hơi khí lạnh, hao phí trắc trở lớn như vậy, mà lại là vì một Tô Uyển Nhược.

Triệu Cơ còn chưa phản ứng kịp, Thập Nhất đã cao giọng làm khó dễ: “Sẵn có thành ý hòa thân, nên là người trong hoàng tộc Bắc Thần ta, Tô Uyển Nhược vừa không phải là công chúa, cũng không phải Quận chúa, chỉ là một đích nữ của tứ phẩm Thị Lang, cũng không có tư cách hòa thân.”

Sứ giả cười: “Thần thân vương nói thế thật sự sai lầm, nghe nói Tô cô nương, thông tuệ nhanh nhẹn, đoan trang thục duệ (hiền lành biết nhìn xa), thoả đáng làm mẫu nghi thiên hạ, là quốc mẫu Nam Hạ ta.”

Duệ thân vương nói: “Tô cô nương cho dù tốt, hoàng thượng đã hạ chỉ, gả cho Bổn vương, đoạt thê của người không phải hành vi quân tử, huống chi vua của một nước, chẳng phải là chuyện cười của thiên hạ.”

Sứ giả cúi người hành lễ nói: “Theo tại hạ biết được, hôm nay Tô phủ bị bắt giữ, nếu như là gả cho Duệ thân vương, cớ gì ? Có tai ương lao ngục này, đây mới là chuyện cười.”

Sắc mặt Duệ thân vương hơi chậm lại, ánh mắt Triệu Cơ hơi trầm: “Khoảng cách giữa Hạ đô và kinh thành cách xa mấy ngàn dặm xa, trẫm không biết, tại sao ? Dây tơ hồng của Nguyệt lão lại dắt xa như thế, chẳng phải làm người ta khó hiểu.”


Sứ giả kia nói: “Từ xưa đường nhân duyên ngàn dặm quanh co.” xoay người lại, từ trong tay tùy tùng phía sau nâng qua một bức họa : “Hoàng thượng mời xem.”

Đôi tay của sứ giả chậm rãi cung kính mở ra, cảnh tượng trong tranh, trong nháy mắt liền hiện lên dưới ánh mắt của mọi người, chỉ thấy trong tranh một thiếu nữ mặc bộ y phục cưỡi ngựa màu vàng nhạt, cưỡi một con ngựa toàn thân trắng như tuyết, trong tay cầm cung tên, hồng tâm trước mặt cắm một mũi tên gắn lông trắng, nàng bỗng nhiên quay đầu, đôi mắt sáng lưu chuyển khẽ mỉm cười, vẻ đẹp phải nói cũng coi như bình thường, khác nhau có một phần tư thế hiên ngang, hơn nữa giữa hai lông mày, tùy ý liền hiện ra tia thông minh nhanh nhạy, lại khiến cho vẻ đẹp bình thường, có mấy phần mỹ lệ khuynh quốc khuynh thành.

Tô gia dòng chính nữ Tô Uyển Nhược, thậm chí có phần mẫu nghi thiên hạ, đây là chuyện không ai ngờ được, thậm chí chính nàng cũng nghĩ không đến, Tô gia vô tội có công, bởi vì một Tô Uyển Nhược, hai nhà Tô Vương cả nhà thăng quan tiến chức, thật coi là một người đắc đạo, gà chó lên trời.

Tô Uyển Nhược lấy danh nữ nhi dưới gối của Hoàng quý phi đã qua đời, phong là Hoà Tuệ công chúa, vào Tàng Nguyệt cung chọn ngày lành tháng tốt ngày đợi giả. . . . . . Uyển Nhược từ đại lao hình bộ ra ngoài, ngồi lên xe phượng của công chúa, sau lưng phụ mẫu tổ mẫu tổ phụ quỳ xuống đất đưa tiễn, chợt thấy đặc biệt buồn cười, giữa vinh nhục chẳng qua như vở hài kịch, chỉ là một buổi sáng, liền sao đổi ngôi.

Nam Hạ với nàng, thật coi là đất khách quê người, tại sao vị tân đế Nam Hạ kia nhất định thú nàng, thật khiến cho người ta khó hiểu. Cửa cung nàng đi qua nhiều lần, mỗi lần đều là cẩn thận mà đi, chỉ có hôm nay, ngồi trên xe phượng thật cao, vào cửa cung, tiền hô hậu ủng, xuyên qua tầng tầng hành lang, tiến vào trong Tàng Nguyệt cung, nàng đã mạc danh kỳ diệu trở thành Hoà Tuệ công chúa.

Từ khi dì mất đi, Tàng Nguyệt cung đã sớm thưa thớt, lúc này lại rực rỡ hẳn lên, đã là trong tháng hai, trong viện những cây hải đường rủ xuống tơ vàng cũng chưa nhú trồi, bụi hoa bên cạnh cũng đã có những nụ hoa đón xuân, mắt nhìn thấy gió xuân vừa tới, liền đua tranh mở ra, năm trước dì nhưng cũng không hải đường rủ xuống tơ vàng, lại thích mấy bụi hoa vàng đón xuân hơn, mỗi khi hoa nở, sẽ ngắm hoa uống rượu, hôm nay người đã đi, ở bên trong xuân hàn se lạnh, bong vàng đài(hoa) xanh, lại mở tốt hơn, có thể thấy được cây hoa, không biết lòng người.

“Công chúa điện hạ thiên tuế, thiên thiên tuế.”

Trên đất một mảnh cung nhân quỳ xuống hô to, Uyển Nhược ngẩn ra, không khỏi bật cười, lăn lộn nửa ngày, từ dòng chính nữ đến tù nhân, cuối cùng lăn lộn đến thiên tuế thiên thiên tuế, mặc kệ về sau số mạng như thế nào, cũng coi như đáng giá.


Nàng khoát khoát tay: “Đứng lên đi!”

Lúc này mới thấy rõ, Thôi ma ma là người đứng đầu chưởng sự, Thôi ma ma tiến lên kính cẩn mà nói: “Xin công chúa vào bên trong tắm rửa thay quần áo, rồi đến Kiền chánh điện tạ ơn.”

“Tạ ơn?” Khoé miệng của Uyển Nhược nhẹ nhàng mấp máy hai cái, không phải là mình có chỗ dùng để hoà thân, bây giờ còn đang ngồi trong đại lao hình bộ đấy, bây giờ ra ngoài, lại muốn đi bái kiến vị phụ hoàng mới xuất hiện này, thật sự là có chút tức cười.

Tắm rửa, huân hương, theo như phẩm cấp trang điểm, tay của Thôi ma ma rất khéo, tự tay cầm tóc của Uyển Nhược lên, chải tóc từng chút từng chút, khóe mắt của bà có chút lòe lòe ánh sáng, Uyển Nhược xuyên thấu qua gương đồng nhìn bà nói: “Thôi ma ma không phải ở trong cung của thái hậu sao?”

Thôi ma ma duy trì một nụ cười tươi tắn: “Lão nô ở trong cung đã qua hơn nửa đời, không có con cái, vô thân vô cố (có thể hiểu như không nhà, không người thân), lúc chủ tử ra đi, vốn dĩ lão nô cũng muốn tuẫn chủ (chết theo chủ), rồi lại không bỏ được cái mạng già này, hôm nay công chúa lấy chồng ở xa, lão nô liền cầu xin Thái hậu, muốn đi cùng công chúa.”

Uyển Nhược sửng sốt: “Ma ma cần gì như thế. . . . . .”

Lời của nàng chưa nói xong, Thôi ma ma đã phịch một tiếng quỳ xuống nói: “Xin công chúa thành toàn.”

Uyển Nhược thở dài, tự tay đỡ bà dậy: “Đừng nói người, chính là nha đầu hầu hạ bên cạnh ta từ nhỏ tới lớn, ta đều tìm lấy cớ đuổi nàng đi ra ngoài, chỉ vì chuyến đi này họa phúc khó lường, lại xa xứ.”

Thôi ma ma nói: “Đúng là như thế, lão nô mới muốn đi theo, Nam Hạ xa mấy ngàn dặm, thân thể công chúa kim quý, từ nhỏ đến lớn, nơi nào chịu chút uất ức, chính là có lần trước đại tai đại nạn, cũng không so được với chuyến đi này, bên cạnh không có người thân quen, người phục vụ không quen thuộc làm sao được? Công chúa cũng không cần tiếp tục khuyên lão nô nữa, lão nô đã không đi theo chủ tử, nửa đời sau đi theo công chúa cũng thuận tiện.”


Nói xong lại cầm lược ngọc, tiếp tục chải tóc cho Uyển Nhược, cái lược đi lên, bên trên cài trâm Ngũ Phượng Triêu Dương, Thôi ma ma nhìn hình ảnh trong gương đồng, không khỏi khẽ mất hồn, hồi lâu mới nói: “Công chúa cùng chủ tử thật sự rất giống nhau, trước kia liền có năm phần, hôm nay a! Đúng là hình dáng thoát ra.”

Gương đồng có điêu khắc hoa lá hết sức tinh mỹ, nhưng hình ảnh bên trong lại mơ hồ không rõ, chiếu ra là một thân hồng bào, trâm phượng, mũ minh châu, mặt mày lại mơ hồ. . . . . .

“Hòa Tuệ Công Chúa yết kiến.”

Tô Đức An hô một tiếng, trong đại điện nguy nga, Uyển Nhược chậm rãi vào, nàng đi rất chậm, lại đặc biệt chững chạc, vóc người yểu điệu, quấn ở bên trong trang phục công chúa trang trọng, cái loại ung dung đại độ đó, giống như bẩm sinh, không nói người khác, chính là vị sứ giả Nam Hạ, cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

Trước khi hắn đi, hoàng thượng cố ý gọi hắn vào Ngự Thư Phòng, không nói một câu thừa thãi nào, chỉ nói cho hắn biết, vô luận như thế nào, phải đem vị chính nữ của Tô gia cưới vào Nam hạ, ý kia chính là nếu như hòa thân không được, cái chức quan này của hắn có làm được nữa hay không thì chưa biết, tính mệnh cả nhà già trẻ trên dưới có giữ được hay không cũng khó nói.

Vị tân đế Nam Hạ này, tuổi mặc dù không lớn, nhưng thủ đoạn hung ác ngoan tuyệt, đã là chuyện cả triều biết rõ, liền lấy không phải là phong Tô cô nương này làm hậu, văn võ cả triều không thể không phản đối, vốn là trận chiến nam bắc này, Nam Hạ đã chắc chắn giành được thắng lợi, cần gì nghị hòa, nghị hòa còn thôi sao cứ phải cùng thân (thành hôn), phía Bắc Thần chiến bại một phương, mặc dù công chúa tôn quý, phong hoàng hậu Nam Hạ cũng rất là không ổn, huống chi vị Tô cô nương này chỉ là một tội thần chi nữ.

Hữu tướng dẫn đầu phản đối, tân đế vung tay lên: “Ái khanh lâu năm, không bằng cáo lão hồi hương bảo dưỡng tuổi thọ đi!”

Vị tân đế này quyền vua độc đoán, hơn nữa không chào đón nhất là cựu thần, tuân theo kém cỏi có lẽ còn có thể giữ được quan chức, nếu không phải mất đầu, thứ nhất xui xẻo nhất định là dẫn đầu, hơn nữa chuyện phong hậu, vị tân đế này cố chấp vô cùng, không khỏi muốn hoà thân, còn phải phong hậu, cô gắng phong hậu, đối với Hộ quốc công nói lên chuyện tuyển thêm tú nữ tràn đầy hậu cung, trực tiếp bác bỏ.

Ý kia lại giống như là, liền cưới một hoàng hậu thì mọi sự thuận lợi rồi. Vì vậy, vị Tô cô nương này chưa tiến vào Nam Hạ, thanh danh đã lên cao, đến tột cùng tân đế lần này chấp nhất, rốt cuộc là tình thâm hay vẫn là ý của hắn, ai cũng đoán không ra. Nhưng mà bây giờ xem vị Tô cô nương này khí độ không phàm, ngược lại có thể là hoàng hậu Nam Hạ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.