Đọc truyện Giống Như Một Giấc Chiêm Bao – Chương 55: Mưa gió đêm trước
Edit: voi còi
Bên này Uyển Nhược mới vừa nói dứt lời, bên kia ma ma bên cạnh vương phi liền vội vã luống cuống chạy tới, nói là Vương phi bên kia nhìn không tốt. . . . . . Uyển Nhược ngẩn người một chút, lúc trước mình mới vừa đi qua nhìn một chút, còn cùng vương phi nói một đôi lời . . . . . .
Triệu Lang xoay người vội vã đi ra khỏi Ngâm Thu tạ, đi tới hành lang trước mặt, dừng bước quay đầu lại nhìn Uyển Nhược một cái, đem áo choàng trên người mình tháo xuống, giao cho Tử Tiêu bên cạnh, nói khẽ với Tử Tiêu phân phó đôi câu, mới quay người đi.
Uyển Nhược đang muốn cũng cùng tới nhìn một chút, lại bị Tử Tiêu phúc thân thi lễ ngăn lại: “Vương gia phân phó, để cô nương trở về Thuý Vi các, Miểu Ảnh lâu bên kia người đến người đi, hết sức phức tạp, quay đầu lại sợ đụng phải cô nương.”
Nói xong, đem áo choàng của Triệu Lang khoác lên trên người Uyển Nhược, dẫn Uyển Nhược hướng Thuý Vi các bước đi, áo choàng của Triệu Lang là màu xanh nhạt, nhìn kỹ, ẩn dấu sợi chỉ Vân Nam, rất là tinh xảo, không biết là chất liệu gì, rất nhẹ mềm, lại có chút quá lớn.
Hai tay của Uyển Nhược hơi xách theo vạt áo, đột nhiên cảm thấy, phảng phất như một dòng hơi thở nhàn nhạt thanh nhã thấu tâm mà vào. Đến Thuý Vi các, Tử Tiêu mới đi, Như Ý hầu hạ Uyển Nhược đem áo choàng cởi ra, đột nhiên nói: “Ngược lại Vương gia là người biết nòng lạnh, thật sự cùng ngày thường cũng rất bất đồng.”
Mặt của Uyển Nhược nhịn không được, liền có chút hồng: “Lời này nhưng là nói bậy, cái gì biết nóng lạnh.”
Như Ý lại nói: “Ta không tin cô nương không hiểu, hôm nay như vậy, nô tỳ cũng đều hiểu, vương phi là muốn tác hợp cô nương cùng Vương gia đấy, nếu không sao có thể cho chúng ta ở lại chỗ này, ý tứ của Vương gia hôm nay, nô tỳ nhìn, ngược lại so với công tử Liễu gia thoả đáng hơn nhiều.”
Uyển Nhược chợt phiền đi lên: “Chớ có nói bậy bạ linh tinh, cẩn thận bị người khác nghe đi, lại gặp phải nói xấu không cần thiết.”
Nói xong, Thanh Từ liền dẫn mấy tiểu nha đầu đi vào hầu hạ Uyển Nhược rửa tay, khăn trong tay ở trong chậu đồng vò mấy cái, nước mắt kia bành bạch liền rơi vào trong nước, Uyển Nhược nhìn thấy, sợ hết hồn, không đợi hỏi, Thanh Từ đã phịch một tiếng quỳ trên mặt đất.
“Cô nương, cô nương, vương phi nhà nô tỳ không xong, nô tỳ nghĩ tới chăm sóc ngài ấy, cô nương nếu để nô tỳ đi, đời này nô tỳ cũng cảm động và nhớ nhung đại ân của cô nương, về sau nhất định kết cỏ ngậm vành*.”
* Kết cỏ ngậm vành : Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả không mang ái thiếp của chôn sống mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được.
Uyển Nhược sửng sốt, vội vàng đỡ nàng dậy:
“Cái gì phải dùng tới ngươi cầu xin, các ngươi chủ tớ một cuộc, lẽ ra nên như vậy, ngươi đi đi! Người khác nếu hỏi, ngươi cứ nói là ta để ngươi đi qua là được.”
Thanh Từ thùng thùng dập đầu hai cái, xoay người đi, Như Ý nhỏ giọng nói:
“Vương phi nhưng cũng là, Thanh Từ tỷ tỷ là ngài ấy mang từ nhà mẫu gia(mẹ đẻ) đến, đại nha đầu đang ở bên cạnh hầu hạ, phút cuối cùng này, sao lại đem nàng đến chỗ tiểu thư đây.”
Uyển Nhược thở dài: “Ngươi không hiểu, đây mới là Vương phi thật lòng vì nàng tính toán đấy, ngươi suy nghĩ một chút, nếu như Vương phi thật không tốt lắm, những nha đầu bà tử phục phụ nàng trong viện, về sau kết quả sẽ như thế nào, không bằng sớm một chút thay họ tìm đường đi, nếu là ta, tất nhiên trước tiên cũng phải an trí ngươi thật tốt mới phải, tránh cho sau khi chết còn tâm vẫn không yên.”
Như Ý phi phi hai tiếng: “Tiểu thư lại nói bậy bạ gì đó? Xúi quẩy chết, tiểu thư bây giờ mới bao lớn, còn chưa cập kê, cũng chưa xuất giá, làm sao lại nhấc lên cái chữ chết tiệt này.”
Uyển Nhược cũng cười, dáng vẻ rất là rộng rãi: “Người nào không có thời điểm phải chết, chỉ là thời điểm dài ngắn không giống nhau mà thôi, ta không kiêng kỵ điều này.”
Như Ý nói: “Tiểu thư càng nói càng bậy, nếu như tiểu thư thật sự có một ngày kia, cũng không cần làm phiền tiểu thư lo cho nô tỳ, tất nhiên nô tỳ sẽ đi trước tiểu thư một bước.”
Hôm nay chủ tớ hai người vốn là một phen nói đùa, nhưng không nghĩ sau này thế nhưng lại thành thật, đây là nói sau này, tạm thời không đề cập tới.
Duệ thân vương phi ra đi lúc nửa đêm canh tư, tang sự được làm rất lớn, vương phi đã đi, nếu Uyển Nhược ở lại vương phủ nữa, liền không hợp thích lắm, lão thái thái cũng nhân cơ hội này phái người đi tới đón nàng trở về.
Vương phi mới mất được mười ngày, trong cung liền đưa thư, nói Hiền phi nương nương bị bệnh, đây là di mẫu (dì ruột) của mình, vả lại từ nhỏ thường ở trong cung, Uyển Nhược liền đi theo lão thái thái vào cung.
Ngược lại cũng thật sợ hết hồn, trước đây sau mới mấy tháng, Hiền phi thế nhưng toàn bộ thay đổi một dạng, tiều tụy già nua không nói, tinh thần trước kia cũng mất, hẳn là có một cổ không khí trầm lặng hiển hiện ra, giống như tuyệt vọng, giống như một chút cũng không có cái vui trên đời.
Lão thái thái nhìn thấy tình hình này, lão lệ (nước mắt người già) cũng rơi xuống, đợi đến bên cạnh không có người ngoài, mới nắm tay Hiền phi trên giường nói: “Điều này là nói như thế nào, mấy tháng trước cũng không tệ, sao cứ như vậy, nhưng là cái bệnh gì? Mới vừa rồi bên ngoài nghe thái y chi, hồ, giả, dã nói rất dài, nhưng mà nghe không hiểu nửa chữ.”
Hiền phi cười khổ hai tiếng: “Thái y xưa nay đã như vậy, tầm thường, Bất Sinh Bất Tử (không sống không chết), sẽ không phải là sai lầm của bọn họ, lão thái thái cần gì tin là thật, dù sao là trị bệnh, không trị được mệnh, con đây mới coi là nhìn ra rồi, tranh a đấu a đều vô dụng, con tranh đấu hơn phân nửa đời người, đều là vô ích, đều là vô ích, so ra kém người ta không tranh không đấu, một sợi tóc cũng so ra kém. . . . . .”
Hiền phi trong miệng nói, lão thái thái cùngUyển Nhược phía sau một câu nói cũng không hiểu, có chút bừa bãi, cùng với thái độ khoan thai độ lượng thường ngày của bà, bộ dáng mọi sự đều ung dung ứng đối, tựa như hai người một dạng.
Dù vậy, Hiền phi bây giờ, Uyển Nhược chợt cảm thấy bà sinh động linh hoạt rồi, mặc dù lộ ra đáng buồn cùng thê lương như vậy, lại càng giống như một nữ nhân sống sờ sờ, mà không giống như bối cảnh trong hoàng cung này, bên ngoài nhìn qua sáng rỡ sáng lạng, kì thực không hề có sức sống.
Uyển Nhược dĩ nhiên là biết, hôm kia hoàng thượng hạ chỉ, sai Tứ hoàng tử đi vào Thanh Giang đốc quân (giám sát), hôm nay đã ở trên đường, nghe nói hôm kia sau khi hoàng thượng hạ chỉ, Hiền phi nương nương đang ở bên ngoài ngự thư phòng đứng chờ được gặp, toàn bộ đợi một ngày, ngày hôm sau cả ngày mưa to, cuối cùng hoàng thượng cũng không gặp, có thể thấy được độc ác tuyệt tình.
Lúc Uyển Nhược và lão thái thái tiến vào, cũng sớm phát hiện, Tàng Nguyệt cung đã không giống như cảnh tượng trước kia, trong cung nô tài bọn thái giám, cũng có chút lười biếng, trong cung như vậy cũng không gặp không ít, trèo cao đạp thấp ở trong cung là làm rất rõ ràng, cái gọi là má hồng chưa nhạt ân tình dứt, chủ tử trong cung không có nhìn qua cảnh tượng như vậy.
Trong lòng Uyển Nhược ê ẩm run rẩy sững sờ, Hiền phi lại đột nhiên gọi nàng một tiếng, Uyển Nhược vội vàng đi đến bên cạnh, ngồi ở trước giường, Hiền phi vươn tay, sờ sờ mặt của Uyển Nhược, chợt cười, đối với lão thái thái oqr một bên nói: “Thật là càng lớn càng giống hình dáng lúc con còn trẻ rồi, so với con khi đó nhanh nhạy hơn, cũng mong muốn phần nhanh nhạy này không bình thường, có thể che chở ngươi không có số mạng giống như a di!”
Vừa nói thở dài mới tiếp tục nói: “Mấy ngày trước đây, ta đi đến chỗ Thái hậu thỉnh an, Thái hậu nói với ta, Thuấn thanh trước khi chết, viết một phong thư xin ban hôn cho Thái hậu, lời nói khẩn thiết, nói sau khi nàng chết, hy vọng Uyển Nhược có thể gả vào Duệ thân vương phủ, vốn là tỷ muội, Uyển Nhược lại huệ chất lan tâm, tài văn chương trác tuyệt, nhất định có thể làm bạn bên cạnh Vương gia, ngôn hòa ý thuận, Thái hậu cũng lén lút dò xét ý tứ của Vương gia, Vương gia chắc chắn là đồng ý. Thái hậu hỏi ý tứ của ta, vậy cũng chỉ là chuyện trên mặt, chuyện như vậy đánh giá là quyết định rồi, tuy nói vương phi mới tang, có thể cuối cùng không lớn, mặc dù Vương gia nói muốn cho vương phi chịu tang một năm, nhưng thánh chỉ này không chờ được lâu, ta thông báo trước ngươi một tiếng, vốn nghĩ tới, ngươi cùng Thập Nhất là thanh mai trúc mã, chính là không thể cho ngươi làm cái chánh phi, trắc phi còn là có thể, nhưng hôm nay xem ra, nhân duyên của ngươi hẳn là rơi vào trên người Duệ thân vương, dì cũng cảm thấy có lẽ tốt hơn chút, thay vì trong cung giống như dì chịu đựng không chết không sống như vậy, không bằng ra khỏi tường đỏ ngói vàng này, ngược lại cũng tự tại chút. . . . . .”
Uyển Nhược đi theo lão thái thái mới ra Tàng Nguyệt cung, đi không xa, chỉ thấy đối diện bên kia Triệu Hi hùng hùng hổ hổ xông tới, đến trước mặt, không nói lời gì một phen nắm lấy cổ tay của Uyển Nhược: “Phụ hoàng nói, ngươi phải gả cho hoàng thúc? Nhưng là thật? Nhưng là thật. . . . . .”
Lộ vẻ vội vã đã chạy tới, trên trán đều là mồ hôi, chuỗi ngọc trên mũ của hắn cũng theo động tác đó mà đong đưa bay tới bay lui, dưới ánh mặt trời ngày mùa thu, kim long tứ trảo (rồng vàng bốn móng) trên áo mãng bào, giống như sống một dạng, có chút dữ tợn.
Lão thái thái gặp được hành lễ, khẽ thở dài, nhìn Uyển Nhược cũng thế, nói câu, ta bên ngoài cửa cung chờ ngươi, liền đi ra ngoài trước. Bóng dáng lão thái thái dần dần biến mất trên hành lang bên kia cung, Uyển Nhược mới đem tay của Triệu Hi hất ra, phiền chết đi được:
“Gả cho người nào, chưa bao giờ do ta tự chủ, các ngươi nói gì là cái gì? Hôm nay để cho ta gả cho họ Liễu, sáng mai để cho ta gả cho thúc thúc của ngươi, hoặc là còn ngươi nữa, có ai tới hỏi ý của ta? Bây giờ ngươi chất vấn ta như vậy, làm sao ta biết?”
Uyển Nhược nói không chút khách khí, cơ hồ là vô lý, có chút điêu ngoa, Triệu Hi lại sững sờ một chút, đưa tay nắm cánh tay của nàng: “Vậy ngươi nói, nếu để cho ngươi tự chọn, ngươi có thể gả cho ta không? Uyển Nhược, nếu theo như ý tứ trong lòng của chính ngươi, ngươi có đồng ý gả cho ta không?”
Lời nói này ra ngoài, thật giống như là Triệu Hi móc từ đáy lòng ra vậy, đặt mấy năm nay, ở trong lòng ẩn dấu mấy năm nay, ngày hôm nay rốt cục có cơ hội nói ra, nói ra một cái chớp mắt kia, Triệu Hi chợt không dám đi nghe đáp án của nàng.
Có chút vội vã nói: “Không, không, Uyển Nhược, ngươi coi như những lời này ta không có hỏi, ngươi nhất định phải là của ta đấy, ngươi không thể gả cho hoàng thúc, đi, bây giờ ngươi hãy cùng ta đi gặp phụ hoàng, ngươi chỉ có thể gả cho ta. . . . . .”
Vừa nói xong, vội kéo tay nàng, Uyển Nhược lại không nhúc nhích, dùng sức hất hắn ra: “Ta không đi, ta không muốn gả cho ngươi, cho tới bây giờ ta cũng không nghĩ tới sẽ gả cho ngươi.”
Lời nói của Uyển Nhược giống như một cây đao cắm vào trong lòng của Triệu Hi, Triệu Hi cảm thấy đau thấu xương như vậy, ánh mắt lại như cũ mở thật to, tia máu bên trong cũng rõ ràng có thể thấy được, tay lần nữa nắm Uyển Nhược, thật chặt, như kìm sắt, cầm đến nỗi Uyển Nhược cũng cảm thấy đau.
Thật lâu, từ trong kẽ răng Triệu Hi nhảy ra mấy chữ: “Tại sao? Ta đây thích ngươi, từ lúc còn rất nhỏ, ta liền thích ngươi. . . . . .”
Uyển Nhược lại không sợ hãi chút nào: “Ngươi yêu thích ta? Làm sao ngươi yêu thích ta? Ngươi có thể vì ta làm cái gì?”
Triệu Hi ngẩn người: “Ngươi muốn cái gì? Ta đều có thể cho ngươi. . . . . .”
Uyển Nhược cười ha ha: “Ta nghĩ muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân, ta nghĩ muốn mong người chỉ một lòng, bạc đầu chẳng xa nhau, ta nghĩ muốn trượng phu của ta, đời này chỉ thích một mình ta, chỉ lấy một mình ta, vì ta, hắn có thể cự tuyệt tất cả mập mờ cùng nữ nhân, những thứ này, ngươi có thể cho ta?”