Giống Như Một Giấc Chiêm Bao

Chương 16: Chuyện nhỏ, cơn giận không đâu


Đọc truyện Giống Như Một Giấc Chiêm Bao – Chương 16: Chuyện nhỏ, cơn giận không đâu

Edit: cookie

“Nhược Nhược, Nam Hạ là một nơi như thế nào nhỉ? Có giống như Ký Châu có sông có núi, ngày xuân ấm áp, giữa hè nắng nóng, vào thu lá vàng rơi đầy đất, mùa đông tuyết lớn không?”

Trong phòng đèn đã tắt, nhưng cũng không quá tối, ánh sáng loang loáng theo khe cửa xuyên qua,chiếu trên người tiểu nữ hài đang kê cao gối mà ngủ trên giường gạch, trong nhà đốt chậu than, chỉ nghe lách tách tiếng vang thật nhỏ, bên ngoài cửa sổ gió bấc gào thét ở trong nhà vẫn thấy ào ào, kể cả thanh âm sâu kín của Thừa An thanh cũng nhanh chóng biến mất.

Thừa An chờ mãi ko thấy Uyển Nhược trả lời, bèn xoay người lại, chỉ thấy Uyển Nhược đầu kê lên một tay ngủ say sưa, đâu có để ý gì đến lời hắn nói, Thừa An không khỏi khe khẽ thở dài, nhẹ nhàng đặt tay của nàng vào trong áo ngủ bằng gấm, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Xuân Mai ở phòng bên cạnh trực đêm, sau một lúc thấy trong phòng không còn động tĩnh mới nằm xuống, trong lòng không khỏi thắc mắc. Đêm khuya như thế này Thừa An thiếu gia sao lại nói đến Nam Hạ, chợt nhớ đến chuyện ban ngày liền hiểu, có lẽ thiếu gia nghe lão gia cùng Vương gia nói đến truyền thuyết ít ai biết đến ở phía nam rồi. Dù sao là ở phía nam, chính là vương công quý tộc cùng với nàng không có nửa điểm liên quan, vì vậy bỏ qua nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Mùa đông năm nay tuyết lớn, gió bấc lại mạnh, ào ào thổi cả đêm, trời càng ngày càng lạnh. Xuân Mai ngồi gẩy gẩy lửa than, nhưng dù có đốt nhiều than hơn nữa vẫn không át được cái lạnh cắt da cắt thịt.

Mới vừa phục vụ tiểu chủ tử rửa mặt xong xuôi, liền thấy Vương ma ma bước vào , trong ngực ôm một bọc quần áo mới tinh,nàng liền vội vàng đón lấy, thu xếp nhường chỗ ngồi, lại gọi tiểu nha đầu dâng trà nóng. Vương ma ma uống chút trà, cười nói:

“Hôm nay bên ngoài rất lạnh, xem thấy dịch quán cũng nhiều năm không có người ở lại, thiếu đông thiếu tây , lửa than toàn bộ đốt cả đêm, trong nhà cũng không thấy ấm áp lắm, phu nhân là sợ Nhị tiểu thư người nhỏ bé không chịu dược lạnh, vội vàng để cho ta đem quần áo dầy của năm nay đưa tới đây, phu nhân còn nói trong phòng cũng không ấm lắm, mặc nhiều một chút, tiết kiệm đại niên nền tảng hạ bị bệnh.”

Bà vừa nói xong , Xuân Mai đã mở bao đồ ra, dù sao nữ hài tử cũng yêu xinh đẹp, Uyển Nhược cũng tò mò ghé đầu qua xem, nguyên lai một thân quần áo đỏ thẫm thêu hoa bên trong có lót bông dày, quần cũng bình thường, nhưng áo kia lại làm được vô cùng tinh xảo, trên tay áo và cổ áo may một vòng lông thỏ, những sợi lông nhỏ mềm mượt như nhung, màu đỏ chót sáng tỏ trông hết sức đẹp mắt.


Nút áo cũng không giống loại nút bình thường, nhìn kỹ mới thấy là những viên trân châu bằng đầu ngón tay, chất lượng tuy không phải quá tốt nhưng mấy viên này cũng rất đáng giá, phối hợp với nhau thật không tầm thường.

Uyển Nhược thấy thế mắt tỏa sáng, Xuân Mai hầu hạ nàng mặc lên, đứng lên giơ gương đồng xa một chút để cho nàng nhìn, Uyển Nhược thích thú xoay trước xoay sau, trong gương đồng chỉ thấy mơ mơ hồ hồ phản chiếu một bóng dáng nho nhỏ, nàng bảo Xuân Mai đem gương cất đi, nghiêng đầu hỏi Thừa An:

“Thừa An đệ nói xem, nhìn có đẹp không?”

Thừa An hơi mím môi:

“Ừ! Đẹp mắt.”

Vương ma ma không khỏi cười:

“Đúng vậy a, bộ vấy áo này thực sự là một bộ y phục tốt, chất vải này là của hồi môn của phu nhân vẫn cất giữ, chính là sa tanh tốt nhất ở phía nam, gia đình tầm thường không thể có được, đây cũng không phải là lông thỏ, mà chân chính là lông cáo trắng rồi nhuộm màu lên đấy, mấy viên trân châu này là cữu lão gia (cậu) năm ấy đi công cán ở bờ biển gửi về , đặc biệt đưa tới Ký Châu, mấy viên này chất lượng hơi kém, liền lựa chọn ra, vừa khéo làm cho tiểu thư bộ y phục này, những thứ khác không nói đến, mấy hạt châu này chỉ tùy tiện lấy một viên, cũng đủ cho gia đình bình thường ăn no mặc ấm trong một năm cũng không sai, vì thế tiểu thư phải cẩn thận, nếu làm rơi, lại nhường cho người khác nhặt được đại tiện nghi rồi.”

Vương ma ma nói chuyện một hồi thao thao bất tuyệt xong mới trở về, Xuân Mai cúi đầu cẩn thận nhìn xem vạt áo trán châu của Uyển Nhược, cũng đi theo dặn dò một câu:

” Tiểu thư nhớ nghe theo lời của ma ma, mặc xiêm áo này vào, cũng không thể lại bướng bỉnh đi ra ngoài?”


Đầu của Uyển Nhược không khỏi chảy xuống mấy vạch hắc tuyến, nàng bướng bỉnh gì đâu? Không phải hôm qua ra đắp người tuyết sao? Hơn nữa đứng ở chỗ này, tay cũng không thể nào động, cái miệng nhỏ nhắn không khỏi mấp máy, Thừa An lại khẽ cười một tiếng, sai Xuân Mai Xuân Hương cầm lấy áo khoác phủ thêm bên ngoài, dắt tay nhỏ bé của nàng, ra cửa hướng sân bên kia đi vào.

Hai tỷ đệ vào phòng đã thấy mọi người có mặt đầy đủ hết. Phụ mẫu cùng nhau ngồi trên giường gạch, Chu Ánh Tuyết ngồi ở ghế con bên cạnh, đứng cạnh đó là Uyển Như, bên này là hai thị thiếp, nha hoàn mama đứng ở phía dưới.

Uyển Nhược và Thừa An vừa tiến vào, Vương thị liền phân phó hạ nhân:

“Mau cởi áo choàng cho thiếu gia tiểu thư, trong phòng đông người lửa than lại ấm, mặc nhiều như vậy, lát nữa đi ra ngoài, chỉ sợ nhiễm lạnh.”

Uyển Nhược cởi bỏ áo choàng đưa cho nha hoàn, sau đó thỉnh an phụ mẫu. Vương thị kéo nàng lại gần, sờ sờ tay nàng thấy không lạnh lắm mới yên tâm, sau đó liền truyền mang cơm lên.

Không bao lâu sau cơm được mang lên , hai di nương tiến lên phục vụ, nha hoàn bưng bàn cơm nhỏ đặt ở trước mặt Chu Ánh Tuyết, đây coi như là đãi ngộ của nhị phu nhân, trước kia giờ cơm nàng phải đứng một bên phục vụ.

Uyển Như, Uyển Nhược và Thừa An ngồi ở đối diện trên bàn bát tiên, nhìn Chu Ánh Tuyết ngồi thấp hơn mọi người một cái đầu, bèn liếc nhìn bên cạnh Thừa An, khóe mắt Thừa An nhìn cũng không nhìn một cái. Đột nhiên Uyển Nhược cảm thấy tiểu tử này rất cổ quái, dù thế nào đây cũng là mẫu thân ruột của hắn, bình thường gặp mặt cũng không nói một hai câu, hiện nay ở chung một chỗ ăn cơm, liếc cũng không liếc một cái, cũng quá là không có lương tâm.

Thừa An gắp miếng măng chua ngọt đặt ở trong chén nàng, Uyển Nhược vừa ăn xong ngẩng đầu mới phát hiện Uyển Như ngồi đối diện đang nhìn nàng chằm chằm, trong mắt lóe ra ghen tị.

Uyển Nhược cũng chẳng để tâm, nàng biết đối với Uyển Như, càng mặc kệ thì càng cáu giận. Quả nhiên Uyển Nhược không nhìn, khiến Uyển Như càng tức không chịu được, Uyển Nhược mặc trên người áo váy mới tinh, nàng tuy cũng có đồ mới nhưng mẹ nàng lại cất kỹ đi, nói chờ đến lễ mừng năm mới sẽ bỏ ra mặc. Thế mà nha đầu Uyển Nhược này lại coi đồ đẹp như vậy trở thành váy áo bình thường tùy tiện mặc.


Nhìn trân châu lấp lánh trên áo Uyển Nhược, Uyển Như lại càng giận nghiến răng nghiến lợi. Hơn nữa sau khi ăn xong, phụ thân lại để cho nàng và mẫu thân đi xuống trước, lưu lại Uyển Nhược và Thừa An ở lại nói chuyện.

Uyển Như cũng biết, bây giờ ở Tô phủ địa vị của mẫu thân nàng không bằng được trước đây. Mẫu thân nàng mặc dù trở thành Nhị phu nhân, phụ thân lại ít quan tâm hơn trước. Nàng lén nghe nha hoàn phía dưới nói, mẫu thân nàng không được phụ thân nàng sủng ái nữa, ngay đến đại tiểu thư như nàng cũng không được cưng chiều như trước, mọi đãi ngộ đều giảm đi, trong lòng Uyển Như không khỏi bất bình.

Chu Ánh Tuyết buồn bực đi vào phòng, bà buồn vì Thừa An, khi còn bé mấy năm bà nuôi dưỡng, hai người cũng coi như gần gũi chút. Cũng không biết từ khi nào giữa hai mẫu tử (mẹ con) dần dần có khoảng cách. Bây giờ thì hắn chuyển hẳn sang bên Vương thị, ngay cả mẫu thân ruột cũng không nhận, như vậy thì còn có gì trông cậy vào nữa.

Chu Ánh Tuyết đang hậm hực, ngẩng đầu lại thấy Uyển Như im lặng ngồi bên cạnh, quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn kia, giống như là hờn dỗi, Chu Ánh Tuyết cũng biết nữ nhi không vui, nhất định là do nhìn thấy nha đầu Uyển Nhược kia mặc đồ mới.

Chu Ánh Tuyết khoát khoát tay, ý bảo nha hoàn đi lấy váy áo mới may, nhận lấy rồi đưa cho Uyển Như:

“Con xem này, váy áo của con cũng đẹp không kém, mẫu thân sẽ chọn thêm vải đẹp, may cho con thêm vài bộ”

Nào ngờ Uyển Như đột nhiên đoạt lấy váy áo ra sức xé, nhưng sức nàng yếu, váy áo kia chất vải lại rất dày không thể xé. Nàng cáu bẳn, ném váy áo xuống sàn nhà rồi lấy chân đạp:

“Có làm mười bộ trăm bộ thì cũng chẳng bằng một bộ của nó.”

Chu Ánh Tuyết vội vàng kéo nàng ra, nhặt đồ ở dưới đất lên xem xem có bị rách không, không khỏi giận dữ:

“Càng lớn càng hỗn láo, con làm vậy mà coi được à? Đừng có giận cá chém thớt. Có oán thì cũng oán số con đen đủi chui ra từ bụng ta. Nếu con là do phu nhân sinh thì đã khác rồi.”


Chu Ánh Tuyết vốn đang phiền muộn, cũng không kiên nhẫn dỗ dành nàng nữa, buông ra mấy lời oán hận khiến Uyển Như nằm úp mặt trên giường khóc nức nở.

Động tĩnh bên này không nhỏ, cộng thêm Chu Ánh Tuyết cố ý nói lớn tiếng, Vương thị và Tô Triệt ngồi ở gian phòng phía Đông gần đó nghe cũng được tám chín phần. Vương thị bèn bảo Uyển Nhược và Thừa An trở về phòng.

Liếc mắt nhìn về phía Tô Triệt, thấy ông sa sầm mặt mũi, lúc nha hoàn dâng trà lên, Vương thị đứng dậy nhận lấy, tự mình đưa cho ông, khẽ cười một tiếng nói:

“Mới sáng sớm, lão gia có chuyện gì lo lắng suy nghĩ sao? Đến mức trà cũng không buồn uống.”

Lời nói này của Vương thị còn mang theo chút dí dỏm,Tô Triệt ngẩng đầu, thấy Vương thị mím môi cười dịu dàng, nhìn kỹ lại có thêm vẻ thùy mị, tuy nói không giống như người khác lả lơi, nhưng lại có sức quyến rũ kỳ lạ, sắc mặt ông cũng giãn ra vài phần.

Bên cạnh Vương ma ma nhìn hai người tình chàng ý thiếp, len lén khoát tay, cho hạ nhân lui hết ra ngoài, chính mình cũng lặng lẽ lui ra bên ngoài. Đứng ở bên cạnh rèm cửa chờ đợi, trong lòng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lòng dạ nam nhân cũng thật khó dò.

Từ lúc phu nhân gả tới đây ít có thời gian vợ chồng hòa thuận. Trước kia lão gia nhìn phu nhân lúc nào cũng thấy chướng mắt, một năm chỉ được đôi ba lần nghỉ lại chỗ phu nhân, mà có nghỉ lại cũng không tỏ ra vui vẻ. Vậy mà bây giờ chẳng cần phải mời lão gia cũng tự động nghỉ lại. Ban ngày có rảnh, hai người cũng hay nói chuyện cùng nhau. Vương ma ma nhìn hai người hết sức tình cảm, cảm thấy thời vận thay đổi quả là may mắn.

Vương ma ma cũng hiểu tại sao Tô Triệt bây giờ lại đối với Vương thị tốt như vậy, so với Chu Ánh Tuyết, càng cảm thấy Vương thị tấm lòng rộng rãi, ôn hòa dễ chịu, xứng đáng là đương gia chủ mẫu. Có điều Uyển Như dù sao cũng là nữ nhi ruột thịt của lão gia.

Tô Triệt vừa nghĩ, bèn thử đề nghị với Vương thị:

“Hay là cũng đưa Uyển Như chuyển đến bên này để phu nhân dạy dỗ quản lý, cũng hiểu chút quy củ đạo lý?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.