Giống Như Đã Từng Quen Biết

Chương 6


Đọc truyện Giống Như Đã Từng Quen Biết – Chương 6

Năm năm sau tại trang
viên Mạc thị.

Đầy ắp những nhân vật nổi
tiếng, mỗi người quần áo là lượt, trang phục chói mắt phi phàm.

Tâm tình Kiều Gia Hiên
cũng không ở trong hội trường, nếu không phải vì ngại quyền lực kinh tế cùng
địa vị của Mạc gia, hắn sẽ không đến dự tiệc. Tuy rằng nói chuyện chạm mặt đều
là vẻ quen thuộc, muốn rời đi thì chắc phải nghĩ cách phân thân.

Tài năng kiệt xuất sở hữu
đất đai của tập đoàn xây dựng Hoàng đổng vẫn liên tục nói say sưa, ba hoa không
ngừng: “Hôm nay Mạc đổng tổ chức thọ yến long trọng như vậy, chủ yếu muốn giới
thiệu con của hắn với các đại gia. Vừa mới lấy bằng tiến sĩ từ Mỹ về, cũng thực
khiến người khác hâm mộ a!”

Kiều Gia Hiên hơi cười,
không trả lời. Hoàng đổng đương nhiên là thèm muốn, con trai của hắn không học
vấn không nghề nghiệp, cả ngày chơi bời lêu lổng.

Ngược lại, La Nhật Thịnh
của tập đoàn điện tử Phú Thịnh nói rằng: “Mạc gia toàn xuất ra người tài a, cậu
xem con gái lớn của Mạc gia làm việc gọn gàng linh hoạt, mấy năm gần đây kinh
doanh đã mang lại không ít lợi nhuận cho Mạc đổng.”

Đang nói chuyện, người
cầm quyền Mạc thị Mạc Thiên Đức đã dẫn con trai tới: “Lại đây, Hiếu Hiền ra mắt
các vị chú bác!”

Kiều Gia Hiên mỉm cười
xoay người sang chỗ khác,Mạc đổng: “Mạc đổng thực sự là khiến mọi người phải
hâm mộ. Lúc trung niên, có một người giúp đỡ tốt như vậy.”

Ánh mắt hắn lại chuyển
lên người Mạc Hiếu Hiền, ôn hòa nhã nhặn, anh khí bức người.

Hắn tùy tiện liếc nhìn cô
gái đang khoác tay Hiếu Hiền, chỉ liếc mắt, rất ngắn, liếc mắt rất nhanh! E

rằng chưa đến một giây, nhưng đối với Kiều Gia Hiên mà nói, giống như đã trải
qua một đời người!

Một giây này, trời đất
đều bất động.

Cả người giống như bị
điện giật, trái tim, ngừng đập trong một giây!

Nhưng mà trên thực tế chỉ
qua một cái chớp mắt, một giây qua đi, Kiều Gia Hiên khôi phục thần sắc như
bình thường, thong thả mỉm cười với cô.

Mạc Hiếu Hiền mỉm cười
với hắn, vươn tay ra: “Xin chào, Kiều tiên sinh. Nghe đại danh đã lâu. Sau này
nếu có cơ hội, xin chỉ giáo nhiều hơn!” Liền quay đầu hướng Phó Bội Gia đang
khoác tay hắn cười nói: “Lại đây, Bội Gia, giới thiệu với em nhân vật đại danh
tài chính và kinh tế của chúng ta – Kiều Gia Hiên tiên sinh!”

Phó Bội Gia ưu nhã đưa
tay bắt tay với Kiều Gia Hiên, cũng hướng về phía đối diện: “Xin chào, Kiều
tiên sinh!” Thanh âm trong trẻo động lòng người, như đến từ nơi xa xôi nhất, xa
lạ như vậy, rồi lại giống như đã từng quen biết. Cô vẻ mặt khách khí mà lãnh
đạm, ánh mắt cô giống như đang nhìn một người xa lạ, không có oán hận cũng
không có thống khổ — cũng chỉ như nhìn người xa lạ.

Kiều Gia Hiên cũng mỉm
cười bắt tay với cô, chỉ cảm thấy trong tay mềm mại, dường như không có xương,
tâm cuối cùng cũng không khỏi đông lại!

Lập tức, Mạc Hiếu Hiền
dẫn cô rời đi.

La Nhật Thịnh của Phú
Thịnh điện tử có chút sửng sốt nhìn bọn họ, là người giao tiếp với giới thượng
lưu lâu năm, thế nào lại không nhận ra thiên kim Phó thị – Phó Bội Gia đây! Tự
nhiên cũng đã nghe vài chuyện về Kiều Gia Hiên cũng Phó Bội Gia. Mà Kiều Gia
Hiên thu mua Phó thị cũng không đổi tên, chỉ là để trên danh nghĩa của hắn
thôi, nhân sự cũng không thay đổi. Bọn họ luôn vô cùng kinh ngạc, nếu như tại

thương trường mà nói, nên hủy đi tổ chức trọng yếu của xí nghiệp Phó thị hoặc
là trực tiếp bán đi càng dễ thu lợi nhuận. Nhưng bọn họ dù sao cũng là người
khôn khéo, trong nháy mắt liền che giấu đi vẻ vô cùng kinh ngạc.

Không biết vì sao, Kiều
Gia Hiên cũng không cùng mọi người nói chuyện phiếm xã giao, liền tìm một lý do
quay về.

Ở trên xe, hắn liền gọi
điện thoại cho nhân viên trợ lý: “Giúp tôi điều tra một chút tình hình của Phó
Bội Gia gần đây!”

Hiệu suất làm việc của
nhân viên cực kì cao, qua ba ngày đã mang tư liệu trình lên, thì ra mấy năm qua
cô luôn ở Mỹ, còn nhận học vị thạc sĩ, cùng Mạc Hiếu Hiền là học trưởng học
muội. Ảnh chụp mấy ngày nay cô đi khỏi khu nhà trọ, mái tóc xoăn dài, phối trên
gương mặt thanh lệ động lòng người, so với năm năm trước càng thêm vẻ quyến rũ.

Kiều Gia Hiên căm hận
nhìn ảnh chụp Phó Bội Gia càng ngày càng mê người, hai tay gắt gao nắm chặt.

Hắn mạnh mẽ chụp lấy áo
khoác vắt trên lưng ghế tựa, liền xông ra ngoài.

Lái xe đi, cuối cùng dừng
ở nhà hàng bằng thủy tinh trên đỉnh núi. Hắn xuống xe, tức giận đá cửa xe. Mấy
năm nay, Phó Bội Gia người phụ nữ này giống như hạ cổ hắn, hắn không phải một
hai lần không tự chủ được lái xe đến nơi này, bởi vì năm đó cô thích hắn mang
cô đến nơi này.

Hắn thở dài, đẩy cửa vào.
Bên trong người phục vụ hiển nhiên nhận ra hắn, đi đến: “Kiều tiên sinh, ngày
hôm nay ngài không đặt chỗ trước. Lô ghế ngài thường ngồi đã có một vị tiểu thư
ngồi rồi.”

Kiều Gia Hiên gật đầu một
cái, tiện tay chỉ một chỗ, liền ngồi xuống.


Sắc trời đã tối dần,
xuyên thấu qua nóc nhà thủy tinh, xuất hiện những ngôi sao. Chợt lóe chợt lóe,
giống như lời thì thầm của tình nhân!

Kiều Gia Hiên không biết
mình đã ngồi đây bao lâu, đang chuẩn bị ra về, một âm thanh quen thuộc vang lên
bên tai: “Ừm! Em sắp về rồi! Không cần lo lắng!” Âm thanh nhẹ nhàng như mặt
nước. Năm đó, cô hay dùng âm thanh này để gọi tên hắn, dùng thanh âm này để đáp
lại sự nhiệt tình của hắn. Thế nhưng bây giờ, hắn đã không còn quyền lợi hưởng
thụ này nữa.

Đột nhiên, hắn mạnh mẽ
đứng lên, đi về phía cô.

Cô cũng nhìn thấy hắn, vẻ
mặt vô cùng kinh ngạc. Trong nháy mắt, liền muốn chạy trốn.

Kiều Gia Hiên ôm lấy cô,
trong nhất thời, thiên địa vạn vật không một tiếng động.

Toàn bộ thế giới, chỉ còn
lại cô và hắn!

Bàn tay Kiều Gia Hiên ôm
cô thật chặt thật chặt, tuy rằng Bội Gia biết bản thân đang trong trạng thái
nửa ngây ngốc, thế nhưng cô có thể cảm nhận được sức mạnh trên tay hắn.

Bội Gia không giãy giụa,
chỉ kinh ngạc nhìn hắn.

Rất lâu

“Buông ra!” Bội Gia thấp
giọng quát.

Kiều Gia Hiên buông cô
ra, phát hiện sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy, tâm tình phức tạp khiến hắn
không thể hô hấp bình thường.

“Anh không phải đã trả
thù xong rồi sao? Anh không phải đã thỏa mãn rồi sao?” Bội Gia nhắm hai mắt
lại.

Vẻ mặt hắn rất âm u, nhìn

thần sắc của phảng phất chứa đựng phẫn nộ: “Đúng vậy.”

Cô đau đớn nhẹ gật đầu, chìm
đắm trong cản xúc của chính mình.

Kiều Gia Hiên cuồng loạn
nói nhỏ: “Em không phải đã đi rồi sao? Em vì sao lại trở về? Vì sao lại xuất
hiện trước mặt tôi?”

Bội Gia bỗng nhiên mở
mắt, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt thâm sâu khó lường của hắn, không nói gì, cũng
không có biểu tình gì. Gần như chỉ là chăm chú nhìn, một giọt lệ chảy qua khóe
mắt, theo gương mặt chảy xuống!

Không biết vì sao, cảnh
tượng này khiến tâm hắn mơ hồ đau đớn.

Hắn nhịn không được ôm cô
vào lòng, mềm mại nhẹ nhàng giống như ôm một bảo vật dễ vỡ. Nhưng cô quay mặt
ra chỗ khác, mặc cho dòng lệ chảy dài trên gương mặt, theo chiếc cằm rơi xuống,
thấm vào áo của hắn.

“Đứng khóc!”

Da thịt tiếp xúc với nước
mắt nóng hổi của cô, mỗi một giọt, đều như bàn ủi. Cơ hồ muốn đốt cháy da thịt
hắn.

“Bội Gia!” Kiều Gia Hiên
thì thào bên tai.Phó Bội Gia mạnh mẽ chấn động toàn thân, cố sức đẩy hắn ra:
“Đừng đụng vào tôi!”

Kiều Gia Hiên cười nhạt
nhìn cô: “Bởi vì Mạc Hiếu Hiền sao?” Hắn không phát hiện ra sự ghen tuông trong
giọng nói.

Bội Gia không nói gì, chỉ
là nhìn gương mặt hắn thật sâu, xoay người rời đi.

Âm thanh lạnh lùng của
Kiều Gia Hiên vang lên sau lưng: “Phó Bội Gia, tôi khuyên em không nên ở cùng
một chỗ với Mạc Hiếu Hiền, em sẽ hại chết hắn.”

Nhìn xe của cô dứt
khoát đi xa, Kiều Gia Hiên tức giận đá xe của chính mình mấy cái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.