Đọc truyện Giống Như Đã Từng Quen Biết – Chương 17
Càng gần giữa trưa, mưa
rơi càng lớn. Lộp bộp đập vào thủy tinh, từng hạt nhỏ hạt lớn như rơi vào khay
ngọc, gảy đàn . Cùng với sắc trời u ám, lại có một vẻ đẹp thê lương.
Một tiếng chuông vang
lên, giai điệu quen thuộc, cô không cần tip, cũng biết là Kiều Gia Hiên gọi
tới.
“A lô?” Thanh âm của cô
bình tĩnh không chút gợn sóng.
“Bội Gia ——-” Hắn giống
như bị áp lực rất nặng, không mở miệng được, sau một lúc lâu mới nói: “Bội Gia,
em hãy nghe anh nói —— chúng ta không có trúng thầu!”
Không có trúng thầu, có
nghĩa là đem hạng mục công trình của hắn hoãn lại ặc là nhượng lại, Kiều thị
cùng Phó thị tổn thất rất nghiêm trọng.
Bội Gia không trả lời,
nhấn xuống phím khóa. Khóe miệng của cô lại nở ra nụ cười hoàn mĩ, cô sớm đã
đoán được kết quả không phải sao?
Toàn bộ bản thảo thiết
kế, bao gồm dự toán tài chính, giá thầu cùng đồ thị văn án, không đều là cô tự
mình sao bản chính, chuyển giao cho tập đoàn Kim Kiến Hoàng đổng đấy sao?
Tập đoàn Kim Kiến Hoàng
đổng đã cùng Chu tổng vô cùng ăn ý, chỉ cần kéo Kiều thị xuống ngựa, liền thừa
dịp bọn họ đang bắt đầu thuyên chuyển tài chính, sẽ chiếm dự án khai phá khu
biệt thự của Kiều thị. Hơn nữa bách hóa Quách thị cũng là giương giương mắt hổ
với bách hóa Kiều thị. Đến lúc đó, Kiều thị tổn thất nghiêm trọng, giá cổ phiếu
cũng sẽ rớt xuống trên diện rộng, lại liên hợp thừa dịp này thu nạp hết cổ
phiếu, nhất định chính là cơ hội tốt nhất lật đổ Kiều thị .
Hiện tại kế hoạch không
phải đều là từng bước một phát triển theo sắp xếp của cô sao?
Vì sao cô ngay cả một
chút khoái cảm sau báo thù đều không có? Chỉ còn lại có sợ hãi không muốn người
biết?
Kiều Gia Hiên lại cực lo
lắng chạy như bay tới Phó thị, Bội Gia dập máy điện thoại của hắn, gọi lại cũng
không người tiếp.
Trừng mắt nhìn thang máy
một tầng lại một tầng đi lên trên, tốc độ kia thật sự là so với ốc sên không
nhanh hơn là bao nhiêu. Làm sao lại không đề nghị đổi thang máy? Kiều Gia Hiên
nhìn thang máy trút giận.
Cuối cùng cũng bò tới
tầng của a, hắn một phen chạy ra khỏi thang máy, lại khiến ánh mắt thư kí Lâm
cùng vài trợ lý thư ký trở nên kinh hãi.
Hắn cũng không cần biết
nhiều, dùng sức mở ra cửa ban công phòng Bội Gia.
Chỉ thấy Bội Gia co rút
trên sô pha, đầu tựa lên đùi, không nhúc nhích.
Kiều Gia Hiên đi chậm
lại, đi tới bên người cô, ôm lấy cô, ôm chặt lấy cô.
Hắn cũng không nói gì,
lời giải thích, lời cổ vũ, lời an ủi ——– hắn chỉ muốn ôm chặt lấy cô.
Bội Gia vẫn cúi đầu, núp
ở trong ngực của hắn, ngực của hắn ấm áp như vậy, cơ hồ muốn làm phỏng lòng của
cô. Mơ hồ đau nhức, khiến cô nói không ra lời.
Hắn cuối cùng hối hận ôm
lấy cô.
Trong khoảng khắc này,
mỗi một hành động, mỗi một câu nói, đối với hắn mà nói, đều là lừa gạt. Tựa như
mỗi một câu hắn nói với cô năm đó, mỗi một chuyện làm với cô, đều là lừa gạt.
Cô không khỏi cười ra
tiếng.
Kiều Gia Hiên thân mình
rõ ràng cứng đờ, lại vẫn ôm cô không nhúc nhích.
Bội Gia ngẩng đầu lên,
nhìn hắn.
Thời gian ở một khắc này
giống nhau ngừng chuyển động, hai người trầm mặc nhìn đối phương, ai cũng không
mở miệng.
Thời gian một giây lại
một giây trôi qua, giống như đã trôi qua cả đời vậy.
Bội Gia mỉm cười mở
miệng: “Có phải tập đoàn Kim Kiến Hoàng đổng trúng thầu rồi hay không?”
Sắc mặt Kiều Gia Hiên
nháy mắt trở nên trắng bệch, không một chút máu!
“Có phải phương án bọn họ
đưa ra, vô cùng giống chúng ta, nhưng báo giá lại thấp hơn 3% hay không?”
Sắc mặt Kiều Gia Hiên lại
chuyển thành xanh mét!
“Có phải bộ phận thiết kế
của bọn họ, hình như là đạo sáng kiến của chúng ta, nhưng bộ phận chi tiết, lại
cải biến hơn hay không?
Nếu không phải có cao thủ
giúp bọn họ, có phải tựa như có người xem qua bản thiết kế bên này của chúng ta
hay không!”
——————————
Hai người không nói gì
nữa, hai tay Kiều Gia Hiên vẫn ôm eo Bội Gia như trước, hai người gần đến mức
có thể nghe được tiếng tim đập của nhau. Hai người không mở miệng, ánh mắt cũng
không chạm nhau, Bội Gia cúi đầu nhìn đất, mặt Kiều Gia Hiên chuyển hướng ra
ngoài cửa sổ. Cách xa nhau bất quá chỉ vài thước, hai người cảm thấy tựa hồ
cách ngàn dặm, cũng không thể cùng nhau nữa rồi!
Sau một lúc lâu, thanh âm
của Bội Gia lại vang lên: “Anh còn có cái gì muốn biết đấy sao? Kỳ thật anh đã
sớm biết không phải sao? Báo giá cụ thể không phải chỉ có hai người chúng ta
biết, không phải sao? Ngay cả Viên Nhân cũng đến hội trường mới biết được ,
không phải sao?” Bội Gia nghe, nhưng lại tuyệt không giống thanh âm của mình,
xa lạ như thế .
Hai người cùng cứng ngắc,
yên lặng như sắt, ngay cả không khí chung quanh cũng ngưng đọng theo.
Không biết qua bao lâu,
giống như nghe thấy hắn thấp giọng kêu cô một tiếng: “Bội Gia!” Thanh âm này
trầm thấp như vậy, thấp như là ảo giác của cô.
“Em sinh Ba, là em cố ý
đấy sao? Ngày đó, em xuất hiện ở bữa tiệc Mạc gia, là em cố ý sắp xếp đấy sao?
Em không chịu trở lại bên cạnh tôi, em cự tuyệt tôi, tránh né tôi, là lạt mềm
buộc chặt sao? Mấy tháng này, em và tôi ngày đêm ôm nhau ngủ, là em cố ý đấy
sao? Tất cả đều là cố ý, cố ý đấy sao?” Trong thanh âm của Kiều Gia Hiên, thấm
đẫm một loại dịu dàng khiến cho người khác tan nát cõi lòng. Hắn vươn tay, muốn
vén những lọn tóc của cô lên, quấn giữa những ngón tay. Lại như thế nào cũng
không vén nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn sợi tóc đen như gấm của cô, liên tiếp từ
ngón tay chảy xuống, chảy xuống, lại chảy xuống!
“Thì ra hết thảy tất cả,
em chẳng qua là muốn báo thù tôi mà thôi, tựa như năm đó tôi trả thù cha em mà
thôi!” Kiều Gia Hiên cười buông cô ra.
Cả hai đều rõ ràng, lần
buông tay này chẳng khác nào chấm dứt.
Từ nay về sau, bọn họ lại
một lần nữa biến thành hai đường thẳng song song, cho dù giao nhau, nếu không
tự nguyện, cũng vĩnh viễn sẽ không còn có một ngày giao nhau.
Bội Gia chậm rãi đứng
lên, giống như bị nghẹn ở cổ họng, muốn nói một câu cũng khó khăn.
Mất sức lực thật lớn, mới
nói: “Đừng tùy tiện tin tưởng người khác! Đây là lời khuyên cuối cùng trước kia
anh dành cho tôi! Ta đã phải học rất lâu mới biết được!” Cô đi từ từ ra khỏi
cửa.
Kiều
Gia Hiên im lặng đứng ở tại chỗ, nhìn cô từng bước một rời xa