Giọng Hát Của Một Ác Quỷ

Chương 2121


Đọc truyện Giọng Hát Của Một Ác Quỷ – Chương 2121

Nhỏ đang ở đâu đây? Bốn bề tối mịt, chỉ có những cụm mây thật mềm và mịn như những cây kẹo bông gòn đang bao vây nhỏ tứ phía. Nằm trên một đám mây, nhỏ cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết, thật ấm làm sao. Lạ nhỉ, khi nhỏ ôm mấy đám mây này vào lòng lại có thể ngửi thấy mùi bạc hà, bông gòn vị bạc hà à, vui nhỉ? Nhỏ liếm môi, thèm thèm lại liếm mấy cục mây bông gòn, có khi lại gặm cắn mấy miếng nữa. Cũng lâu lâu lắm rồi nhỏ chưa được tí vị ngọt nào ấy chứ! Bỗng nhiên các đám mây ấy tiến lại thật gần, thổi ra một luồng khí nóng vào cổ nhỏ, nhột quá đi mất thôi! Nhỏ cựa quậy, cố gắng né nhưng mấy đám mây ấy đã vây nhỏ thật chặt, tiếp tục thi nhau thổi làm nhỏ phá lên cười không thôi. Rồi, chúng lại tụ tập lại thành một đám mây… chúa, to hơn rất nhiều. Đám mây ấy ghé sát tai nhỏ, cất giọng trầm ấm:
“Giờ em có chịu dậy hay không?”
Nhỏ đơ mất mấy giây, cái giọng này… sao..sao mà giống giọng hắn đến thế? Cả người nhỏ bất thình lình bị rơi mạnh xuống, đám mây cũng biết mất… Mở choàng mắt ra, nhỏ nhất thời bối rối. Cả người nhỏ muốn nhúc nhích mà cũng chẳng được, trước mặt lại là một vòm ngực rắn chắc của… ai đó. Hơi thở nóng rực của người đó vờn trên tóc, lướt qua mang tai, mang theo chút dịu dàng mà thầm thì:
“Dậy rồi?”
“AAAAAAAA….”
Nhỏ hét toáng lên, đôi mắt đen mở to thật to, thu hết khuôn mặt của hắn vào tầm mắt. Rốt cuộc là thế nào, tối qua nhỏ lại ngủ với hắn lần nữa sao, làm sao có thể?? Mất vài giây để kiểm tra chắc chắn rằng quần áo còn trên người mình, nhỏ mới dám quay lại đối mặt hắn. Hoàn toàn ngược lại với nhỏ, hắn chẳng hề có vẻ gì là ngái ngủ cả. Khuôn mặt điển trai cùng mái tóc nâu của hắn được tô đậm thêm bằng nắng sớm, lại càng có vẻ quyến rũ chết người hơn. Nhất thời quên sạch tình trạng của mình hiện nay, nhỏ cứ vậy mà ngây người ngắm hắn không chớp mắt. Ai đó cũng rất đắc ý với vẻ mặt mê muội của nhỏ, cứ tự nhiên lợi dụng sức hút của mình mà cuốn nhỏ vào một nụ hôn buổi sáng sớm.

Một lúc lâu sau, hắn mới chịu rời ra một chút, đầu lưỡi vẫn nhẹ nhàng lướt qua bờ môi ngọt ngào của nhỏ, lưu luyến như không muốn tách rời. Hắn tì trán mình lên trán nhỏ, cố gắng thoát khỏi sự cám dỗ từ nhỏ. Trước đây, dù cũng đã qua lại cùng nhiều người con gái khác, nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy mình mất sự khống chế bản thân như lúc này. Bao nhiêu tự chủ của hắn, lời răn dạy của cha không được gần nữ sắc trừ vợ, cũng đã bay xa từ lúc nào. Nhìn qua khuôn mặt đang thất thần của nhỏ, hắn lại càng muốn “bắt nạt” nhỏ thêm tí nữa để được ngắm biểu hiện hết sức dễ thương này. Hắn có thể không định nghĩa được “yêu” là gì, nhưng chắc chắn cũng không ngốc đến mức phớt lờ hoàn toàn những cảm giác lạ lùng khi ở bên nhỏ. Những cảm xúc này của hắn, những hành động của hắn… tất cả cũng là vì nhỏ thôi.
Nhỏ thì vẫn ngồi yên trên giường, nhìn theo hắn không chớp mắt đến khi hắn đi mất. Bóng hắn vừa khuất thì đã có tiếng gõ cửa vang lên, ngoài hành lang là một khay thức ăn sáng đầy ắp. Trên khay còn có một tờ giấy với những nét chữ rắn rỏi ghi lại mệnh lệnh của hắn. Mặt nhỏ bắt đầu nóng lên, rồi từ phơn phớt hồng chuyển sang màu cánh sen, đậm dần đến khi cả khuôn mặt nhỏ như đang bị nung trên lửa, đỏ rực như nụ hồng mới nở. Hắn… hắn sao lại có cái loại yêu cầu nhảm nhí như thế này chứ?? Từ một nồi nước sôi 100oC, một ít ngọt ngào cùng thẹn thùng rơi vào làm nước sôi bỗng trở nên nguội ngắt, y như tâm trạng của nhỏ bây giờ. Tại sao cứ khi nhỏ quyết định sẽ không quan tâm đến hắn nữa, hắn lại làm trái tim nhỏ loạn nhịp hơn nữa chứ?
Ngồi ăn sáng, bất cứ thứ gì trên khay được đưa vào miệng nhỏ đều ngọt lịm như mật ong – nhỏ có chút váng vất rồi đây! Không được, nhỏ sao có thể để hắn mê hoặc dễ dàng như vậy chứ?? Bằng bất cứ giá nào cũng không thể làm theo lời hắn được, không thì mặt mũi nhỏ ở trong nhà này vứt đâu bây giờ? Không phải nhỏ sẽ bị coi là yêu nữ đi mê hoặc trai đẹp đó chứ?? Vậy là cái trí tưởng tượng của bạn ca sĩ nhà ta cứ bay cao, bay hoài luôn… Cao đến mức, bạn ấy quyết định có chết cũng phải dập tắt ngay cái ý định này của đại thiếu gia nhà ta.
~
Hắn về nhà vẫn đúng giờ, tâm trạng có chút khẩn trương giờ lại thấy có gì khang khác… Trên bàn bếp là một bàn đầy thức ăn ngon như thường lệ, vậy mà không có nhỏ ngồi chờ hắn, thế chỗ lại là một tờ giấy với nét chữ hết sức ngay ngắn. Hắn đọc xong thì nhếch mép cười thầm, dám phản kháng hắn sao? Vậy nhỏ không biết tự lượng sức mình rồi. Vẫn điềm nhiên như không, hắn về phòng mình tắm rửa, sau đó cố ý đóng cửa thật mạnh rồi lại xuống nhà ăn tối.

Ngồi co ro trong phòng gặm mấy nắm cơm muối vừng còn nóng hôi hổi, nhỏ đếm từng khắc, từng giây. Suốt một lúc lâu vẫn chẳng thấy có động tĩnh gì, các dây thần kinh đang cong như dây đàn của nhỏ rốt cuộc cũng đã được thả lỏng đáng kể. Nhảy cẫng lên mừng chiến thắng, cái bụng háu đói của nhỏ cũng “nhảy cẫng” lên phản đối luôn. Hic, tuy đói thì có đói thật, nhưng nhỏ cũng không đủ dũng khí để bước ra ngoài đâu. Nếu hắn mà bắt được, đời nhỏ tàn chắc! Cố gắng vỗ về cái bụng khó ưa, nhỏ quyết định rồi: đi ngủ vẫn là số một! Sáng mai hắn đi, nhất định phải trữ thêm chút “lương thực tiếp tế” mới được!
Nửa đêm, lúc đang mơ mơ màng màng, người nhỏ bỗng trở nên nhẹ hẫng, sau đó lại được đặt xuống thứ gì mềm mại, nửa giây sau lại có một hơi ấm phủ lên. Theo bản năng, nhỏ nhích gần lại hơi ấm đó, thỏa mãn thở ra một hơi rồi lại tiếp tục vùi mình trong mộng đẹp.
Sáng hôm sau
“Dậy rồi?”
“AAAAA… Sao… sao… lại ở đây??”

Vừa mở mắt ra, khuôn mặt hắn lại đập vào mắt nhỏ một lần nữa. Kiểm tra xung quanh, đây chắc chắn không phải là phòng nhỏ rồi. Vậy thì tại sao…? Chẳng lẽ hôm qua nhỏ mộng du, qua phá cửa phòng hắn? Hay hắn qua phòng nhỏ…? Không thể nào! Nhỏ có bao giờ bị mộng du đâu, cũng đã khóa cửa rồi mà?!
Hắn lười trả lời, chỉ cười cười mà giơ ra một tờ giấy. Mặt nhỏ nhanh chóng đỏ bừng. Tên đáng ghét này, hắn dám uy hiếp nhỏ như vậy? Có biết nhỏ sẽ không thể khống chế được mà tiếp tục yêu hắn hay không?
Đột nhiên, cằm nhỏ bị một lực mạnh giữ lấy. Hắn hôn nhỏ, một lần nữa! Tại sao vậy? Lý trí nhắc nhỏ phải vùng ra, vậy mà trái tim lại không hề nghe theo, tiếp tục chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào của hắn. Đến khi hắn dừng lại, nhỏ vẫn chưa thể nói nên lời, cứ tiếp tục nhìn hắn trân trân. Hắn đột nhiên tiến gần hơn, nhìn thẳng vào mắt nhỏ và ra lệnh:
“Không được gọi tôi trống không như vậy nữa!”
“V..vậy… tôi phải gọi thế nào?” Phải, đây cũng là điều nhỏ thắc mắc cực kì. Nhỏ bằng tuổi hắn, nhưng lại là người giúp việc của hắn. Không thể gọi cậu tớ như ngày xưa, cũng không được gọi hắn là thiếu gia hay kêu tên hắn, vậy rốt cuộc nhỏ phải gọi hắn là cái gì chứ!?
“Gọi tôi bằng anh!”

“Nhưng..nhưng tôi… cũng bằng tuổi…” Chẳng những thế, đây không phải là cách gọi thân mật quá hay sao? Hắn đâu có lớn tuổi hơn nhỏ?
Mắt hắn liền nheo lại đầy nguy hiểm, tiếp tục áp sát vào người nhỏ. Nhỏ hoảng hốt, đẩy hắn ra nhưng làm sao có thể bằng sức của một tên vạm vỡ như hắn chứ. Bất lực, nhỏ cứ vậy phản kháng một cách vô hiệu, trong khi hắn thì đã đè hẳn lên người nhỏ.
“Em không muốn gọi? Nên nhớ phải nghe lời tôi, nếu không…” Hắn cố tình nói lấp lửng làm nhỏ sợ gần chết. Trong cái tư thế mờ ám này, không phải là hắn muốn…..
“Nguyên Vũ, thả em ra!” Nhỏ rốt cuộc cũng phải tháo giáp đầu hàng.
Hắn cười cười, thản nhiên đứng lên rồi chuẩn bị đi làm. Nhỏ cũng chớp thời cơ mà bỏ chạy thục mạng, khuôn mặt giờ đã đỏ như cà chua chín! Vậy là mọi kế hoạch chạy trốn hắn đều tan tành thành mây khói rồi. Kể từ hôm đó, tối nào nhỏ cũng bị hắn “bắt cóc” về phòng mình. Dần dà, bao nhiêu quần áo, đồ đạc gì của nhỏ cũng không cánh mà bay qua phòng hắn một cách rất tự nhiên. Quản gia cùng những người khác trong nhà đối xử với nhỏ cũng khác hẳn, nói là vợ tương lai của hắn cũng chẳng sai. Mối quan hệ của nhỏ với hắn cũng vì vậy mà khác hẳn. Nhỏ sẽ vẫn nấu ăn cho hắn, nhưng luôn luôn được ngồi ăn chung với hắn một cách thoải mái, những câu chuyện họ nói với nhau cũng đã được phá tan khỏi giới hạn công việc cùng công ty. Cũng chẳng biết từ khi nào, nhỏ đã quen với việc thức dậy trong vòng tay hắn, được hắn hôn và được hôn hắn.
Hạnh phúc ập đến quá bất chợt làm nhỏ cứ ngỡ mình đang mơ. Bàn tay nhỏ bé, yếu đuối này liệu có thể nắm chặt được niềm hạnh phúc hay không? Liệu một ngày, nhỏ chợt nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ và cũng đến lúc nhỏ tỉnh lại, có đau đớn lắm hay không? Nhỏ ước gì mình có câu trả lời, nhưng không, tất cả những gì nhỏ thật sự muốn là tận hưởng những khoảnh khắc này khi chúng vẫn còn là hiện thực.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.