Đọc truyện Giới Thần – Chương 1012: Tam đại cổ phật
Oanh….” phật chi chân lý sinh ra
Trong nháy mắt, viên xá lợi liền nổ bung phun ra tinh khiết phật lực trắng noãn nhập vào trong nhân thể, tái tạo lại nhân đan
Một đóa liên hoa mọc lên, đem tinh hoa phật lực đều gói gọn.
Cũng vào lúc đó, vô tận khổ hải như tuyệt vọng lâu loan liền hiện ra, Phật Thư bỗng nhiên trở một trang giấy mà lật, ảo diệu kinh người từ trong đó bộc phát.
Trong khổ hải vô biên, Dương Tiêu gương mặt lạ kỳ thanh minh hơn nữa còn lóe một tia xem thường.
“Phật đạo, bất quá cũng chỉ là một mặt cực đoan thiếu toàn diện của Thiên đạo mà thôi, mang danh Khổ Hải…chỉ là tự biên tự diễn”
Lúc này bỗng nhiên một mặt kính nhỏ hiện lên trên tay hắn, theo đó một mặt khác của gương lại dần tràn ra hơi thở mông lung, khổ hải biển cả bao la liền trong nháy mắt như một vũng nước bị hút đi vào trong đó không còn tăm tích.
Trên mặt gương cũng xuất hiện thêm một vũng nước nhỏ.
Khổ hải không còn liền hiện ra bờ niết bàn, một vùng đất tịnh khí ôn ngọc, phật tạng kinh chú êm dịu vang lên
Phật kinh liền lật thêm trang mới.
Dương Tiêu liên tục dùng chân không dạo bước qua từng mảnh dị thải, tới bồ đề thụ, tham tu di sơn, lần lượt thu phục bát bộ thiên long, vượt liên trì chứng bồ tát quả, vượt khổ hạnh gai châu chứng La hán đạo quả…Phật Kinh từng trang…từng trang theo đó lật ra.
Cho đến khi hắn bước một chân vào ngôi chùa vô danh, phật kinh mở ra trang cuối cùng.
Dương Tiêu thu liễm hết đạo quả ngồi vào đỉnh tháp bảo điện, liên hoa bồ tát quả hóa thành thập nhị đài liên hoa, pháp thân La hán quả thành phật bào cà sa.
Phật kinh đóng lại tự thu vào mi tâm hóa thành một Niết Bàn Giới, đưa phật vị chi tổ theo đó mà ấn chứng.
“Tích….”liên hoa từng cánh mở ra để lộ ra trong đó một thân ảnh trần như nhục, kỳ dị là lúc phật quang tán đi, nhân ảnh này lộ ra lại không mặt, toàn thân phủ dầy một lớp huyền quang quỷ dị.
Huyền quang này tựa như nhào nặn, lại cuối cùng không biết vì sao liền biến mất, dưới đất như cũ vẫn là một tấm thân tàn tạ máu me.
Vô diện huyền quang này tách ra khỏi Dương Tiêu hóa thành nhân ảnh tại đó phiêu phù.
Nhưng bỗng lúc này..
Phật quang vừa nhẹ tán xạ, trong bóng tối bất chợt sáng lên vô số cặp mắt nhìn tới.
Con muỗi ma vật, cự nhân.. Bọn họ tuy bị móc đi cặp mắt nhưng mà tại lúc này mỗi người lại dĩ nhiên lom lom một con mắt quỷ dị nhìn tới.
Thậm chí là cả vị lão giả tóc dài bạc trắng ngay bên cạnh cũng vậy.
Kỳ dị, đó là hiện thực vẫn nàm đó một Dương Tiêu tàn tạ, một lão đầu tóc trắng không động, một con muỗi ma hấp hối và một cự nhân sắp chết.
Không khí vẫn tịch mịch vô thanh như vậy không chút nào lạ thường, nhưng trong một mảnh thế giới khác
Lại là một phật chi Thiên tổ làm trung tâm, Văn(muỗi) Quỷ là một con mắt chứa đầy bồn huyết tinh, cự nhân một con mắt to như ngọn núi chấn hám sơn hà, lão giả là một cặp mắt âm u quỷ dị mà đầy trí tuệ đến siêu nhiên.
Ngoài ra còn có thêm 6 đạo ánh mắt yếu ớt vô thần khác như đèn trước gió bất kỳ lúc nào cũng sẽ bị thổi tán.
Giờ khắc này, tất cả bọn chúng hướng ánh mắt khát cầu nhìn về Tự Tại Tổ Phật, tựa như nhìn về cọng rơm cứu mạng, ai nấy đều chiếu lấy vô hạn vô tận tân sinh quật cường.
Hệt như một ngọn hải đăng dẫn lối chỉ đường cho thuyền gặp nạn, bọn chúng nhất nhất đều dùng hết sức bình sinh mà tiến tới, dùng tay bò tới, dùng đầu nhích tới, thậm chí dùng những đầu ngón tay lành lặn duy nhất kéo lê thân thể mà tới.
Tràng cảnh bi tẫn đến cùng cực, tựa như đang miêu tả đến một góc địa ngục nào đó tồn tại dĩ nhiên trong thế gian.
Thời gian chầm chậm mà áp lực như vậy diễn ra, tựa như trải qua vô số năm tháng bể dâu, một đám người này vẫn kiên cường không bỏ mà đi tới.
Khổ hải vô biên, bọn chúng thụ nhận hết thảy khốn khổ cùng cực, tuyệt vọng sợ hãi và cả tân sinh khắc cốt, vì sinh tồn mà kiên trì.
Thời gian dài dòng buồn chán như vậy qua đi
Ý chí cầu sinh của họ dần dần chuyển thành một loại vô bi vô hận, biệt lập giữa thế gian, ngăn cách ra tam giới lục đạo.
Là vô nhân, vô ma cũng vô đạo
Thời gian lại qua đi, ý chí vô bi vô hận lại chuyển thành một dạng lối mòn kỳ dị được rải rắc bởi kiên định tinh thần ý chí sau đó lối mòn kỳ dị này kéo dài cái đuôi gian khổ tiếp tục xuyên qua khổ hải mà đi.
Kỳ dị là khổ hải biển lớn dĩ nhiên lại bị cái lối mòn này ngăn cách thành một cái cầu nhỏ cứng rắn vô bỉ, dai dẻo như ngọc như cương.
3 đạo lối mòn này càng đi lại càng phát ra quang mang chói mắt, một loại chân lý đại đạo dần dần được hình thành.
Lại qua một thời gian, dạng ý chí lối mòn này cứ như vậy càng ngày càng thêm cứng cáp, càng thêm ngưng thực sau đó, dĩ nhiên còn cùng Tự Tại Phật Vị hô ứng giao lưu.
“Oanh….oanh….” lão đầu tóc dài vươn được trước nửa bước, bỗng nhiên dưới sự hô ứng này mà đem một tay nhẹ chạm được tới Niết Bàn
Ngón tay vừa chạm tới đất liền, lập tức tiếng oanh minh vang dội, pháp thiên tượng địa mở ra nối thẳng lối mòn tới niết bàn đảo thành một thể, chứng đạo
“Ý chí kiên định, chứng đạo phật vị đệ nhất trọng, bổn tọa phong ngươi Đại Trí Tuệ Phật”
Giọng Dương Tiêu vang lên mang theo một loại phật đạo vận vị to lớn hô nhịp cùng toàn bộ Niết Bàn Đảo.
Lập tức phật quang nở rộ, một đạo thanh liên từ dưới đất mọc lên đem Trí Tuệ Phật nâng lên sau đó an tường trở về vị trí bên phải Tự Tại Tổ Phật an vị lại.
Áo bào hóa thành trường bào mầu trắng, tóc dài lại càng dài hơn tung bay phất phới như một dải trường hà, râu dài quấn 3 vòng tại cổ tay, từ đầu đến cuối cũng không có bao nhiêu đặc điểm cực đoan của phật môn, đầu trọc
Sau đó không lâu.
“Oanh….long..long…” Huyết Văn một tay chạm tới Niết Bàn, phật quang lập tức chiếu rọi.
Phật vị nhập thân liền đem nó một thân tàn thể trong chốc lát hoàn nguyên, càng đáng sợ hơn là ẩn chứa ma nguyên tinh túy, thân thể góc cạnh bén nhọn, mắt hiện vằn đỏ huyết sát, một thân huyết tinh sát kiếp thu liễm vào trong, khí tức vừa âm u vừa ấm áp.
“Ý chí kiên định, chứng đạo phật vị đệ nhị trọng, bổn tọa phong ngươi Đại Huyết Sát Văn Phật”
“Oanh….long…ầm…” sau đó 3 mắt cự nhân cũng chạm đến Niết Bàn.
Phật quang tỏa phát, thân thể hoàn nguyên.
“Ý chí kiên định, chứng đạo phật vị đệ nhất trọng, bổn tọa phong ngươi Đại Tu Di Cự Phật”