Đọc truyện Giới Hạn Của Tuổi Trẻ – Chương 17: Kỷ luật
Không có gì phải lo lắng, Tiểu Bạch nghiễm nhiên có tên trong danh sách thi chung kết ngày mai, tổng cộng tám người, khối mười hai chỉ có mình cậu ta vào.
Bên trong một quán ăn nhỏ ngoài trường,
“Cụng ly!” Lớp 12-1 ngồi kín hai bàn, mọi người nâng chén nói cười hỉ hả, cả tập thể cùng nhau chúc mừng thiên vương âm nhạc của lớp.
“Tiểu Bạch, không thể ngờ được tên thần bếp nhà cậu lại có tài ca hát đến thế, bình thường giấu tài kỹ quá đấy.” Tào Chính Vũ trêu đùa.
Bạch Tân lọt được vào vòng chung kết, trong lòng đang vui, bạn học cùng lớp lại có đông người đến cổ vũ cho mình, cậu ta kích động đỏ bừng mặt mũi: “Cảm ơn mọi người đã đến, tôi thực sự rất vui, cảm ơn!”
“Cảm động ghê nhỉ,” một tên con trai trêu, “Nếu thực lòng cám ơn thì phải cạn chén!”
“Hay lắm! Uống!” Mọi người đua nhau nhao nhao theo.
“Uống thứ này làm gì có nghĩa lý gì chứ!” Tào Chính Vũ chưa uống rượu mà người đã điên sẵn, đứng hẳn lên ghế, vóc người gầy gò liêu xiêu, “Uống bia đi!”
“Đúng! Phải uống rượu mới vui!” Lũ con trai cười to.
Lớp trưởng Lương Tề Sơn sốt ruột đứng lên giải vây: “Được rồi, đều đang vị thành niên cả, cẩn thận bị thầy bắt được đấy, đây vẫn đang ở cổng trường, phải chú ý tác phong chứ!”
Mọi người tỉnh táo lại, khí thế dịu hẳn đi.
Ai biết lớp trưởng lại bồi thêm một câu: “Nếu bị bắt thì phải làm sao?”
Khi mọi người còn đực ra nhìn nhau, Thẩm Đàm phát biểu: “Bọn mình học lớp 2.”
“Sặc”
“Ôi đệt hahaha…”
Mọi người ngày càng hiểu thêm về tên siêu nhân này, bình thường không nói, đã nói là toàn câu nguy hiểm, thằng cha này khá lắm.
Cứ như vậy, lũ con trai mỗi người uống một chút bia, đổi sang một phòng khác lại uống tiếp, càng uống càng ầm ĩ.
Mấy đứa con gái và Lương Tề Sơn ngồi chung một bàn không uống rượu. Mai Hâm uống nước chanh hồ hởi kể lại màn trình diễn buổi sáng cho Ngô Du Du nghe, còn túm cả tay Dương Khiết vẫy gọi Bạch Tân ngồi cách đấy một đoạn, kêu cậu ta hát ngay tại trận một bài.
Bạch Tân không hề ngại đông người, nói hát liền hát, mấy tên giặc giã Tào Chính Vũ đầu têu vỗ tay rầm rầm.
“Hay!” Cậu ta bắt chước điệu bộ uốn éo trên tivi hát một bài, mọi người hò hét ầm ĩ, cười không thẳng nổi lưng dậy.
Bỗng nhiên một tên chạy ào từ nhà vệ sinh vào, mặt hoảng hốt: “Nhanh lên, đóng cửa lại, kéo rèm cửa vào, tôi vừa mới thấy thầy Vương Phi đến đấy!”
“Ơ đệt, anh Phi cũng đến đây ăn cơm à?” Mấy tên con trai giật thót, vội vàng đứng dậy đóng cửa lại, đá hết mấy lon bia trên bàn vào góc nhà.
Trong tích tắc, cả lũ đều loạn cào cào.
“Không sao đâu, mọi người nhỏ tiếng thôi, thầy không biết đâu…” Văn Thù an ủi.
Nhưng mà ý trời khó tránh. Văn Thù còn chưa nói hết câu, cửa phòng đã bị mở ra, người phục vụ đứng ngoài đó tươi cười bảo: “Xin chào, bia mọi người gọi đây ạ.”
Sau lưng người phục vụ là thầy Vương Phi vừa đúng lúc đi ngang qua.
Lương Tề Sơn cảm thấy mắt mình giật khủng khiếp, trong đầu chỉ vang lên hai chữ:
“Xong rồi…”
Trong lúc mọi người bị thầy Vương Phi lôi lên văn phòng, Lương Tề Sơn đang liều mạng nghĩ kế thoát nguy, cậu ta chọc chọc Thẩm Đàm, ra hiệu bằng mắt “Người anh em mau nghĩ cách đi.”
Thẩm Đàm giơ tay đầu hàng ý là cậu ta cũng hết cách rồi.
Lương Tề Sơn quay sang cầu cứu Lục Hạo Thiên, ai ngờ cậu ta đang cúi đầu gửi tin nhắn, vô tình nhìn lướt qua màn hình, trên đó viết: “Con đến phòng giáo viên, về muộn một chút ạ.” Người nhận: “Mẹ”.
Lương Tề Sơn: …
Trong lòng tụi Ngô Du Du đều đang thầm thở dài, sao mà khéo thế chứ. Mọi người là con gái, tuy không uống rượu nhưng chắc cũng khó tránh bị phê bình vài câu.
Quả nhiên thầy Vương Phi lập tức phê bình đám con gái luôn, còn nói rất chanh chua nữa.
“Mấy đứa con gái các chị lại dám đi ngồi uống rượu với bọn con trai hả? Thật là quá lắm!”
Bọn con trai nghe xong đều bất bình, Tào Chính Vũ to mồm cãi: “Chúng em chỉ đi chung với nhau thôi, cả lớp cũng chỉ có sáu bạn gái mà, gọi là họp lớp thôi. Chưa kể mấy bạn gái cũng có uống đâu.”
“Đừng có già mồm!” Mắt thầy Vương Phi gườm gườm, “Vị thành niên uống rượu mà còn cãi hả? Hôm nay tôi sẽ gọi chủ nhiệm lớp các anh chị lên nói chuyện cho rõ!”
Thầy hầm hầm rút điện ra quay lại hỏi: “Lớp mấy?”
“Hai…” Tào Chính Vũ buột miệng nhưng được Lương Tề Sơn giữ lại, vội sửa, “Lớp một …”
Thầy Vương Phi từ lâu đã không ưa thầy Mai Hiểm Phong, vị trí chủ nhiệm lớp chọn vốn dĩ là của thầy ta! Giờ túm được cơ hội này rồi, tất nhiên không thể tha.
Vừa hay hôm nay thầy Mai Hiểm Phong đang có ở trường, mẹ của Quan Doanh bảo sẽ đến đây nên sau khi nghe điện thoại, thầy liền đi thẳng tới phòng giáo viên.
Sau khi nói chuyện rõ ràng với thầy Vương Phi, thầy Mai Hiểm Phong liếc đôi mắt sắc bén đảo qua cả lũ học trò trẻ trâu bên cạnh rồi gật đầu với thầy Vương Phi: “Tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý.”
Thái độ ấy chẳng khác gì cấp trên nghe cấp dưới báo cáo công chuyện hằng ngày khiến Vương Phi tức anh ách.
“Xử lý thế nào?” Thầy Vương Phi trợn tròn mắt, rõ ràng định cắn không nhả, “Chuyện thế này phải phê bình! Gọi người nhà bọn chúng tới…”
Thầy Mai Hiểm Phong nhìn đồng hồ, nói thật nhanh bằng vẻ đáng tin cậy: “Học trò của tôi tôi sẽ quản lý, nếu thầy không còn chuyện gì nữa tôi sẽ đưa bọn nó đi.”
Thầy biết học sinh mình sai nhưng hôm nay còn có việc gấp hơn, coi thái độ của Vương Phi thì xem chừng còn định giữ chân lại nói chuyện, thế thì mẹ của Quan Doanh sẽ về nhà mất.
“Thầy…” Vương Phi tức á khẩu.
Tuy nhiên thầy Mai Hiểm Phong không chờ cho Vương Phi nói xong đã quay người ra khỏi văn phòng ngay.
Đám học sinh lớp 1 nín thở làm ruồi muỗi xem hai người đấu khẩu.
Giờ thấy thầy Mai Hiểm Phong đã đi, Lương Tề Sơn nhanh nhẹn lập tức kéo mọi người tháo chạy nhanh như chớp ra khỏi văn phòng, chỉ còn lại mỗi thầy Vương Phi đứng trong đấy tức tối một mình.
Trên đường đi, thầy Mai Hiểm Phong quay người nhìn lũ học trò một cái, vừa nói vừa cười: “Lần sau uống đừng có để bị bắt đấy, chuyện này mà làm to lên thì chẳng ra sao đâu!”
Ồ, không phạt bọn mình à?
Lũ học sinh lớp 1 choáng váng tập thể, cứ tưởng là sẽ bị no đòn chứ!
Thứ bảy là ngày nghỉ, đường đi không một bóng người, thầy Mai Hiểm Phong đi đến khúc rẽ thì sốt ruột đuổi đám học sinh về: “Về nhà cả đi, hôm nay thầy đây còn có việc, sau này sẽ nói chuyện với anh chị sau, đi mau lên.”
Mọi người do dự, không đứa nào dám nhúc nhích một bước.
Quan sát một hồi thấy hình như không phải thầy đang nói ngược, lại còn tỏ vẻ đại ý là “Sao mấy đứa còn chưa biến đi hả” thì mặt đứa nào đứa nấy lập tức hồng hào như mới vừa sống lại.
“Cám ơn thầy! Chúng em chào thầy ạ!” Lương Tề Sơn mau miệng hô, lũ nhất quỷ nhì ma sung sướng quay người bỏ chạy, phía sau còn nghe thấy tiếng thầy Mai dặn dò: “Tránh tránh cái nhà hiệu bộ ra, bị bắt nữa là thầy cho chạy vòng quanh sân thể dục đấy!”
“Vâng, thưa thầy!” Bọn con trai phấn khởi đáp lời.
Đi đến cổng trường, Lương Tề Sơn đề nghị mấy thằng con trai nhà ở nội thành tiện đường đưa bọn con gái về, đã sáu giờ tối rồi, trời mua thu tối nhanh.
Thẩm Đàm và Lục Hạo Thiên và bốn tên con trai nhà đều ở nội thành, vừa khéo có thể về cùng xe với mấy đứa con gái.
Mọi người còn chưa sắp xếp xong thì sau lưng có tiếng thầy Mai Hiểm Phong gọi: “Ngô Du Du, em lại đây!”
Ngô Du Du ngạc nhiên xoay người lại, thầy Mai Hiểm Phong đang đứng trước cổng vẫy tay gọi. Thầy mặc đồ đen toàn thân, vì đi nhanh nên tóc bị rối lên.
Ngô Du Du thắc mắc chỉ vào mình: “Gọi em ạ?”
“Vớ vẩn!” Thầy Mai Hiểm Phong lại gần hơn, “Đi với thầy mau!” sau đó xoay người đi về phía ký túc xá.
Ngô Du Du thấy thế cũng không kịp chào hỏi tử tế, nói đại một câu “Ngày mai gặp” rồi vội vàng đuổi theo.
“Ồ! Chuyện gì thế?” Tào Chính Vũ tò mò huých Mai Hâm.
Mai Hâm cũng ngơ ngác đáp “Không biết.” nhìn theo hướng hai người đó đi về “đó là hướng ký túc xá phải không? Hay là ký túc xá gặp sự cố gì?”
“Cốc” Mai Hâm ôm cái đầu bị Văn Thù gõ, tức giận hét lên “Sao lại đánh tớ!”
“Ký túc xá gặp sự cố mà lại thế à?” Văn Thù tỏ vẻ khinh thường, “Thế thì đã sớm báo động rồi chứ!”
“Thế là vì sao.” Mai Hâm chẹp miệng.
“Không biết, hay là bọn mình đi theo xem đi?” Tần Phương đề nghị.
“Đã muộn rồi, về nhà trước đã, có thầy Mai ở đây, không sao đâu.” Dương Khiết nhìn di động xem giờ.
“Ai nói thế!” Tào Chính Vũ ra vẻ nham hiểm bảo, “Một ông thầy trẻ tuổi và một học sinh nữ xinh đẹp một mình đi về ký túc xá, sao có thể không sao được!”
Lương Tề Sơn tung cước đá cậu ta một cái: “Bớt nói nhăng nói cuội đi!” Cậu ta nói nghiêm túc “Chuyện đấy không được nói lung tung.”
Tào Chính Vũ cũng ý thức được chuyện liên quan đến danh dự không thể đùa nên lè lưỡi: “Xin lỗi, coi như chưa nói gì nhé.”
Bạch Tân đưa ra ý kiến: “Mấy đứa con gái các cậu đi xem xem sao, ký túc xá nữ bọn tôi không vào được, giờ muộn rồi, các cậu vào xem một cái cho yên tâm cũng tốt.”
Thẩm Đàm thấy mọi người còn do dự, thản nhiên đề nghị: “Dãy nhà của bọn cậu đối diện sân thể dục mà phải không? Các cậu về ký túc xá nữ xem đi, bọn tôi đứng chờ ở sân thể dục, thấy không sao thì bọn mình cùng về.”
Cậu ta nói thì mọi người mới ngớ ra chuyện ký túc xá nữ đối diện sân bóng rổ.
“Phải đấy, đi thôi, coi như đứng đợi Ngô Du Du một lát.” Lương Tề Sơn nghe vậy gật đầu tán thành.
Thế là năm tên con trai đứng trên sân bóng rổ tìm một góc kín đáo ngồi xuống ẩn nấp nhìn lên tầng ba ký túc xá nữ.
Mặt đất hơi lạnh, Lục Hạo Thiên lấy khăn tay trong túi ra trải xuống rồi mới ngồi lên, Thẩm Đàm tựa ngựa vào một thân cây, ánh mắt rất sáng không biết đang nghĩ gì.
Đợi một lúc không thấy bóng ai, Tào Chính Vũ ngẩng đầu nhìn lên lan can phơi đồ của học sinh nữ rồi xấu hổ dời tầm mắt: “Làm sao đây nhỉ, giờ tôi thấy bọn mình thật giống lũ biến thái.”
“Tôi cũng thấy thế đấy.” Mặt Bạch Tân ửng đỏ, trước đây ngày nào cũng đi tắt qua sân bóng rổ này đến nhà ăn nhưng chưa bao giờ cố ý nhìn xem ký túc xá nữ thế nào, giờ bỗng nhiên ngồi xuống nhìn chằm chằm lên thấy không tự nhiên chút nào, cảm giác tim đập nhanh hơn, có cả ngượng ngùng, cũng có hơi kích thích.
“Nghĩ vớ vẩn gì đấy!” Lương Tề Sơn nhìn lên dây quần áo phơi ở ban công thấy ngay chiếc áo sơ mi Tần Phương mặc mấy hôm trước phơi ở giữa, cậu ta hắng giọng, ra vẻ đứng đắn, “Trong lòng có quỷ, nhìn cái gì cũng đều đáng khinh, biết chưa?”
“Thế sao tai ông còn đỏ chứ.” Lục Hạo Thiên không lưu tình chút nào chém ngay.
“Sặc! ”
Cả lũ con trai đều bật cười.