Đọc truyện Giới Giải Trí Thân Ái Là Cố Chấp Cuồng – Chương 66: Phiên Ngoại 4
Editor: Đường Đường
Lưu ý: Từ phiên ngoại 4 trở đi vì bận quá nên Chanh vẫn chưa beta.
Đọc có chỗ nào sai sót mong mọi người cmt nhắc giúp Chanh, có thời gian rảnh Chanh sẽ beta lại sau.
……o0o……!
Tang Noãn ngẫm nghĩ câu trả lời được một nửa, đến khi nhìn thấy Giải Yến cô lại quên hết rồi.
Cô biết Giải Yến sẽ tới, anh giống như bông hoa hướng về phía mặt trời, như thiêu thân lao vào ngọn đèn, không tiếc bất cứ giá nào chỉ vì có thể được ở bên cô thêm một lúc.
“Thậm chí anh còn nghĩ nếu như con người có thể thu nhỏ lại được thì tốt rồi.” Giải Yến từng nói với cô, “Anh có thể luôn mang em theo bên người.
Như vậy anh cũng sẽ không phát điên lên nữa.”
“Mỗi một giây không nhìn thấy em, anh đều cảm thấy thật khó chịu.” Anh nói như thể nói đùa vậy, nhưng lại làm cho Tang Noãn không thể không coi là thật.
Giải Yến cũng biết Tang Noãn đã nhìn thấy anh, anh cười rộ lên, khóe mắt cong cong khiến cho gương mặt anh càng thêm đẹp đẽ.
Cách năm sáu hàng ghế, Tang Noãn có thể mơ hồ nhìn thấy khẩu hình miệng của anh, đang nỉ non tên của cô.
Trong lòng Tang Noãn nhẩm tính thời gian đi đi về về lần này của Giải Yến một chút.
Cô nhớ rõ ngày hôm qua hôm kia Giải Yến có công việc ở nước ngoài, hiện tại anh lại có mặt ở đây chứng tỏ anh vừa kết thúc công việc đã đến đây ngay, thậm chí có lẽ đến thời gian để ngủ còn không có.
Anh chấp nhận không ngủ không nghỉ như vậy chỉ vì có thể đến gặp cô sớm hơn một chút.
Tang Noãn có chút không nỡ.
Có lẽ thời gian cô suy nghĩ có chút lâu, nên người dẫn chương trình khẽ cúi đầu, nhỏ giọng nhắc nhở Tang Noãn.
Lúc này cô mới phản ứng lại, sau khi liếc mắt nhìn người dẫn chương trình một cái, tầm mắt lại lần nữa nhìn về phía Giải Yến.
“Thật ra năm tháng cấp ba của mình rất đơn điệu, cũng rất bình thường.” Cô đặt microphone lại gần môi theo thói quen, nói,”Lúc nãy mình cũng đã nói qua rồi, việc nổi loạn nhất mình từng làm hồi cấp ba là trốn học đến quán net chơi game.
Còn việc yêu sớm thì thật sự là không có.”
Sau khi cô trả lời xong, phía dưới không ngoài dự đoán mà truyền đến từng tràng tiếng thở dài.
Các học sinh đoán rằng cô nhất định đã từng trải qua mối tình đầu thời cấp ba không hề tầm thường, vậy mới không lãng phí gương mặt xinh đẹp này của cô.
Nhưng không ngờ rằng câu trả lời của cô quả thật là rất bình thường.
Học sinh lớp mười hai thời gian eo hẹp, buổi toạ đàm cũng chỉ diễn ra trong hơn một tiếng, chớp mắt một cái đã kết thúc.
Học sinh các lớp xếp thành hàng, dưới sự hướng dẫn của giáo viên chủ nhiệm, từng người từng người đứng dậy bước ra khỏi phòng hội trường.
Phòng hội trường vốn đang đầy ắp người lập tức trở nên trống trải, chỉ còn lại rải rác vài người.
Tang Noãn khoác thêm áo khoác, lúc diễn ra buổi tọa đàm, để duy trì hình tượng nên cô chỉ mặc một chiếc váy cashmere vải màu xanh nước biển, cùng với mái tóc dài hơi xoăn, dáng vẻ cô đứng trên sân khấu có cảm giác như thể năm tháng tĩnh hảo.
Tang Noãn bước xuống bậc thang, nhìn thấy Giải Yến đã đứng ở dưới bậc thang chờ cô, ngẩng đầu nhìn cô bước xuống.
Cô vừa đứng vững liền tỉ mỉ quan sát hai mắt Giải Yến, quả nhiên dưới mắt anh có quầng thâm mờ mờ.
Tang Noãn phủ tay lên mắt anh, càng thêm cảm thấy đau lòng.
“Có phải anh cả đêm không ngủ, vội vàng tới đây có đúng không.”
“Tại sao lại không quan tâm bản thân như vậy?”
Giải Yến nắm lấy tay cô, để bàn tay cô lưu luyến trên mặt anh lâu thêm môt chút.
Chỉ có những lúc thật sự chạm vào cô, Giải Yến mới cảm thấy sự tồn tại chân thật của mình.
“Anh đến gặp em, em không vui sao?”
“Vui chứ.” Tang Noãn nói, “Nhưng em cũng mong anh có thể đối xử tốt với bản thân mình hơn một chút.”
Câu nói này của nàng, Giải Yến chỉ để ý nửa câu đầu, anh hôn đầu ngón tay Tang Noãn một cái.
Vô cùng dịu dàng, chỉ là động tác thân mật khi làn da chạm vào nhau thân mật đến độ cô có thể cảm nhận được sự ướt át nơi đầu ngón tay mình.
Lúc này Tang Noãn mới nhìn thấy thầy chủ nhiệm đang đứng cách đó không xa, nét mặt cô có chút xấu hổ, dường như đi cũng không được, mà không đi cũng không được.
Tang Noãn rút tay ra, giới thiệu bạn trai của mình trước mặt giáo viên chủ nhiệm dường như là một chuyện khá kỳ lạ.
Ở trong trường học, thân phận học sinh của cô vẫn rất khó để thay đổi.
Nhưng cho dù như vậy Tang Noãn vẫn nắm chặt tay Giải Yến, nói với thầy chủ nhiệm.
“Anh ấy là Giải Yến, là bạn trai của em ạ.”
“Thầy biết, thầy biết.” Thầy chủ nhiệm cười nói, “Thầy đọc được trên mạng rồi.”
Thầy chủ nhiệm nhìn Giải Yến thêm vài lần, bỗng nhiên nói: “Thầy nhìn em trông rất quen.” Nói rồi vỗ đầu một cái, nhớ ra: “Cậu học sinh luôn đứng đầu trong các kỳ thi chung ở Ô thành trước đây cũng tên là Giải Yến.”
Thầy chủ nhiệm cảm thán: “Bảo sao thầy nghe tên em lại thấy quen tai như vậy.”
Tang Noãn quay đầu, tò mò nhìn Giải Yến đang đứng bên cạnh.
Giải Yến không phải là cái tên phổ thông, Tang Noãn nghĩ tỷ lệ trùng họ trùng tên có lẽ rất ít, lẽ nào Giải Yến thực sự từng học ở Ô thành?
Giải Yến nhìn về phía thầy chủ nhiệm, dưới vành mũ màu đen, thái độ của anh văn nhã lễ độ, trong nháy mắt lại biến thành dáng vẻ Giải Yến mà mọi người đều biết.
Anh mỉm cười nhìn thầy chủ nhiệm, nói: “Đúng là em có học cấp 3 ở Ô thành ạ.”
Thầy chủ nhiệm vốn tưởng là trùng hợp, thầy nhớ mang máng rằng Giải Yến ở trường Nhất Trung Ô thành tuy thành tích học tập tốt nhưng cũng là học sinh cứng đầu, từng đánh bạn đến độ phải vào viện cấp cứu.
Các học sinh nhắc đến tên anh cũng không dám nói lớn tiếng.
Thầy chủ nhiệm lại nhìn cậu thanh niên trước mặt một lần nữa, sự dịu dàng nơi khóe mắt đuôi mày tựa như gió xuân, không hề giống cậu thiếu niên lạnh lùng bướng bỉnh mà các thầy cô từng thảo luận nhiều năm trước chút nào.
Thế nhưng thầy chủ nhiệm cũng không nói những lời này, chỉ mỉm cười nói thật là có duyên.
Lần này còn có một trợ lý cũng đi cùng Tang Noãn, Thư Thư xin nghỉ phép dài ngày để bầu bạn cùng cha cô bé.
Lúc đi ra, trợ lý cũng đi theo phía sau bọn họ, vô cùng phối hợp mà giữ khoảng cách nhất định.
Giải Yến cởi mũ anh xuống đội lên đầu Tang Noãn.
“Em có mang mũ.” Tang Noãn mở túi ra, bên trong có một chiếc mũ đen giống y hệt chiếc mũ của Giải Yến mà cô đang đội trên đầu.
Giải Yến nói vậy thì anh dùng mũ của em.
Ở cùng Giải Yến càng lâu, Tang Noãn càng có thể cảm nhận được tâm tư của anh.
Anh muốn toàn thân cô từ trên xuống dưới đều lây dính hơi thở của anh, dường như làm như vậy thì anh có thể đánh dấu chủ quyền lên cả người cô.
Người lạ chớ động vào, chỉ thuộc về Giải Yến.
Lúc này không phải giờ ra chơi, trường học có vẻ trống trải, hôm nay trời nắng đẹp như vậy, kỳ thực Tang Noãn không muốn đội mũ.
Ánh mặt trời mùa đông ở phương nam sinh ra là để chiếu lên thân thể, mang theo hơi ấm.
Tang Noãn quay đầu lại, hỏi Giải Yến: “Anh học ở Nhất Trung lúc nào vậy?”
Giải Yến khẽ rũ mắt xuống, đường cong trên khuôn mặt dịu dàng, dường như anh suy nghĩ trong chốc lát rồi mới nói: “Lớp mười.”
Tang Noãn tính toán thời gian một lúc, chợt bừng tỉnh: “Lúc đó có lẽ em đang học đại học.” Cô khẽ thở dài: “Thật là đáng tiếc.”
Giải Yến cười cười, cũng nói: “Đáng tiếc.”
Trước đây Giải Yến từng sống ở Ô thành, điều này đột nhiên làm ảnh hưởng đến kế hoạch của Tang Noãn, trước kia cô luôn muốn dẫn anh đi dạo chơi một lần ở nơi mà cô từng sống từ nhỏ đến lớn.
Nhưng nghĩ tới chuyện con đường mà cô từng đi đến trường có lẽ Giải Yến cũng đã từng đi qua, bỗng nhiên cô lại cảm thấy thật vui vẻ.
Khu vực xung quanh trường học vẫn không có gì thay đổi, ngay cả quán net kia cũng không bị di dời.
Tang Noãn vung tay Giải Yến, nói với anh: “Đây là nơi trước kia em trốn học ra ngoài chơi game.”
“Lúc đó em thường thấy học sinh Nhất Trung các anh đi qua đây, mặc áo sơ mi trắng và quần đồng phục, ai ai cũng ngẩng cao đầu, chưa từng liếc mắt nhìn nơi này một cái.” Tang Noãn nở nụ cười giảo hoạt, “Lúc đó em nghĩ nếu như kéo một học sinh Nhất Trung tới nơi này thì sẽ như thế nào.”
Giải Yến nắm tay cô, năm ngón tay anh quấn quanh bàn tay cô, anh theo bản năng siết chặt tay, thế nhưng khi cảm nhận được lòng bàn tay cô anh lại nới lỏng ra.
Dù sao đi nữa anh vẫn không nỡ làm đau cô.
“Em không được kéo người khác.” Anh nghĩ đến Tang Noãn thời cấp ba, cho dù có mặc đồng phục thể dục màu trắng xanh cô cũng vẫn xinh đẹp rạng rỡ như vậy.
Là sự xinh đẹp mà không ai có thể kháng cự được.
Giải Yến nghĩ nếu cô thực sự mỉm cười kéo nam sinh đi ngang qua vào quán net, anh sẽ ghen tỵ đến phát cuồng, đến độ cho dù có chặt tay tên nam sinh kia cũng sẽ không đè nén được sự ghen tỵ trong lòng anh.
Anh đã điên cuồng vì cô từ lâu rồi, cho dù chỉ là tưởng tượng một chút thôi cũng cảm thấy trái tim đang co quắp đau đớn.
Phòng xăm lần trước đoàn phim mượn địa điểm để quay “Cùng lời nói dối của em” bây giờ vẫn còn đang mở cửa, chủ tiệm đang ngồi ở cửa tiệm phơi nắng.
Ánh mắt nhỏ bé của anh ta hơi híp lại, nằm phơi nắng đến buồn ngủ, gần như sắp sửa nằm trên ghế dài ngủ một giấc buổi chiều, bỗng nhiên trùng hợp nhìn thấy hai người đang bước đến.
Hải Sơn cảm thấy quen quen, anh ta ngồi dậy nhìn hai người bước tới càng ngày càng gần, rốt cuộc nhận ra hai gương mặt khuất dưới vành mũ.
Nữ sinh chính là nữ diễn viên xinh đẹp trong đoàn phim đã mượn tiệm xăm của anh để quay chụp trước đây.
Còn nam sinh, Hải Sơn ngẫm nghĩ hồi lâu, lục tìm từ nơi sâu thẳm trong ký ức nhớ lại một gương mặt tinh xảo lạnh lùng vào mùa hè nóng bức ấy.
Tang Noãn nhìn thấy Hải Sơn liền tiện thể chào hỏi một tiếng.
Hải Sơn từ trên ghế đứng lên, ánh mặt trời quá ấm áp khiến người ta choáng váng, khiến anh ta cứ như vậy muốn nói ra toàn bộ những suy nghĩ trong lòng.
“Cô gái.” Anh ta cười ha hả, “Cậu học sinh cấp ba đến xăm ở chỗ anh mà lần trước anh nói với em chính là cậu bạn bên cạnh em đây.”
Suy đoán từ rất lâu trước đó của Tang Noãn cuối cùng cũng được anh chủ tiệm xăm chứng minh.
Cô kề tai Giải Yến nói nhỏ: “Nếu, em chỉ nói là nếu thôi.
Nếu chúng ta không trùng hợp gặp nhau, yêu đương thì sau này anh có định xóa hình xăm này đi không?”
Giải Yến nhớ rõ anh đến Ô thành là bởi vì khi đó bệnh tình của anh quá nghiêm trọng, ông nội muốn anh thay đổi một môi trường khác để bệnh tình có thể thuyên giảm.
Nhưng đối với Giải Yến mà nói thì việc này cũng không có tác dụng gì, cho dù có ở đâu đi chăng nữa thì anh cũng vẫn luôn xuất hiện ảo giác, chỉ có những lúc làm cho chính mình bị thương chảy máu mới có thể dễ chịu hơn một chút.
Trường Nhất Trung là trường trung học tốt nhất ở Ô thành, đa số học sinh của trường đều coi trọng việc học, cho dù có là giờ ra chơi cũng rất ít khi ồn ào.
Thời điểm đó Giải Yến không thích bầu không khí yên tĩnh, nhưng cũng không thích bầu không khí ồn ào, bản thân anh là tổng hòa của những điều mâu thuẫn, không điều gì có thể khiến cho anh cảm thấy hài lòng.
Chỉ có việc phá hủy, máu tươi mới có thể làm anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Thế nhưng cho dù có là ngôi trường chú trọng việc học nhất thì cũng vẫn sẽ có một hai học sinh cá biệt.
Một nam sinh tự tiện từ ngoài cửa sổ nhảy vào, đá văng bàn học của Giải Yến, ý đồ khiêu khích rõ ràng.
Sau đó anh đạp cổ tay nam sinh kia, lúc anh cúi đầu hỏi hắn có muốn tiếp tục không thì bảo an ở phòng bảo vệ cùng với giáo viên đã vội vàng chạy đến.
Giải Yến thấy thật tiếc, trận gây gổ này quá dễ dàng, không khiến anh đau đớn, cũng không làm anh thấy máu.
Sự phiền muộn tích tụ trong tâm khảm xâm nhập thần trí của anh, trước mắt lại bắt đầu xuất hiện ảo giác, mãi cho đến giây tiếp theo khi anh nhìn thấy cuốn tạp chí nam sinh kia để lại dưới đất.
Tạp chí nhăn nhúm, từng nếp giấy xếp chồng lên nhau khiến cho gương mặt của cô gái ngoài trang bìa cũng bị gấp lại vặn vẹo.
Giải Yến ngồi xổm xuống, anh trải phẳng tạp chí ra, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ vốn có của thiếu nữ.
Dáng người mảnh mai, chiếc váy trắng vừa người, cô ngậm một bông hồng, ánh mắt lạnh lùng nhìn ống kính, cũng đang nhìn Giải Yến.
Trong giây lát, toàn bộ những ảo ảnh càn quấy trước mắt anh đều biến thành cô.
Nhiều người và vật ở xung quanh như vậy, nhưng lúc này tất cả dường như đều biến mất.
Giải Yến bình tĩnh lại, thần trí của anh chưa bao giờ tỉnh táo như vậy.
Anh nhìn thấy cái tên trên bìa tạp chí, Tang Noãn.
Thượng đế nói con người từ khi sinh ra đã mang theo tội lỗi, mà tội lỗi của anh đã sinh ra cùng với Tang Noãn.
Thậm chí anh còn bắt đầu ghen tỵ với những người biết Tang Noãn trước anh, anh ghen tỵ với năm tháng trong quá khứ của những người ấy có sự tồn tại của Tang Noãn.
Còn anh sống mười mấy năm trên đời mãi đến tận lúc này mới biết cô.
Cảm thấy không cam lòng, cảm thấy tủi thân.
Anh lần lượt xem hết toàn bộ những bộ phim điện ảnh và phim truyền hình của Tang Noãn, mua đĩa phim, thu thập toàn bộ những tạp chí, bài báo hay ảnh chụp có liên quan đến cô.
Nhưng vẫn không đủ, Giải Yến ngắm nhìn Tang Noãn qua nhiều tấm ảnh như vậy nhưng vẫn cảm thấy không đủ, trái tim trống rỗng, như thể đến việc tuần hoàn máu cũng không thể làm được.
Trống rỗng tái nhợt đến như vậy.
Nơi này cần có thêm một người tiến vào mới được.
Giữa hè thời tiết khô nóng, trên đường không ai muốn dừng chân quá lâu dưới ánh mặt trời.
Giải Yến đẩy của tiệm xăm, anh bình tĩnh nói muốn xăm hình.
Anh muốn khắc ghi Tang Noãn ở trong lòng.
Cho nên đáp án của câu hỏi này chắc chắn là không, Giải Yến trả lời Tang Noãn như vậy.
Xóa hình xăm đi cũng chính là róc thịt của anh, đào trái tim anh đi, băm Giải Yến đang sống sờ sờ thành từng mảnh nhỏ.
“Không có nhiều nếu như như vậy.” Giải Yến hạ thấp vành mũ cô xuống, nhẹ nhàng nói, “Chúng ta nhất định sẽ gặp nhau, sau đó yêu đương, ở bên nhau, đây là điều hiển nhiên.”
Tựa như ngày đó khi anh gặp được Tang Noãn trong tạp chí, lúc cô ngậm bông hồng nhìn anh, đã định sẵn sẽ là kết quả này.
Bởi vì một mình cô mà hao tâm tổn sức để tạo thành một kết cục hiển nhiên..