Giới Giải Trí Thân Ái Là Cố Chấp Cuồng

Chương 44


Đọc truyện Giới Giải Trí Thân Ái Là Cố Chấp Cuồng – Chương 44


.Editor: Chanh
.Beta: team nhà Chanh
Nếu yêu thích truyện hãy để lại 1 vote để ủng hộ cho truyện và cho team nhà Chanh nha ^^
Ps: Chanh vừa tìm được 1 bạn beta giúp Chanh check lại lỗi và chỉnh sửa một số chỗ chưa được mượt mà.

Mừng hết nước mắt.

Vì đã có bạn phụ nên Chanh sẽ cố gắng ra chương nhanh hơn.

Cảm ơn các bạn vì đã chờ đợi Chanh.
……………………………………………….!
Nghe chị Du nói vậy, Tang Noãn tỉ mỉ suy xét lại bản thân một chút, có phải vì cô thường không phối hợp làm việc, nên chị Du mới dặn dò cô như vậy hay không.

Nhưng suy nghĩ một hồi, cô vẫn cảm thấy rằng mình là một nghệ sĩ rất biết phối hợp.

Chị Du xoa xoa mi tâm đầy mệt mỏi, rồi nói: “Mấy ngày nay chị đều đi theo Lục Mạn, thành ra nhiều lúc đều nhầm em với cô ta.”
Trong ấn tượng của Tang Noãn, Lục Mạn là một cô gái lịch sự, tính tình không hề kiêu căng, không nghĩ rằng cô gái như vậy lại mang tới nhiều phiền phức cho chị Du đến thế.

Cô không muốn tìm hiểu nhiều về người khác, cũng không muốn hỏi nhiều, chỉ nói đùa với chị Du: “Giờ chị mới biết em tốt thế nào rồi đúng không.”
Chị Du nhìn cô một cái: “Em cũng chẳng làm chị bớt lo hơn chút nào đâu.”
Hiện giờ Tang Noãn cảm thấy hơi hối hận vì lỡ dại chuyển đề tài hướng sang mình, vậy nên cô chỉ có thể yên lặng ngồi nghe chị Du dạy dỗ.

Chị Du lâu rồi chưa gặp cô, nên lần này tranh thủ lôi đủ thứ chuyện lớn nhỏ ra, nói với cô.

Hoạt động chúc mừng ngày thành lập của công ty được tổ chức vô cùng long trọng.

Nơi để tổ chức tiệc lần này là tòa nhà ven hồ có thể quan sát được toàn bộ Uyển thành, gần như có thể sánh ngang với nơi tổ chức lễ trao giải mà Tang Noãn từng tham dự trước đây.

Theo như lời nói của Thư Thư, thì hoàn toàn không giống như là đến mở đèn cũng phải cần hỏi ý của ông chủ.

Một chiếc thảm đỏ được trải dài từ phòng khách đến hội trường, có thể thấy chất liệu rất tốt, vô cùng mềm mại.

Sau khi Tang Noãn chụp hình ở thảm đỏ xong, cô cẩn thận nhấc tà váy đi vào bên trong.

Ánh đèn trong phòng tiệc sáng lấp lánh, chiếu sáng rực rỡ đến nỗi làm cho cô thiếu chút nữa không mở mắt được.

Hiện tại Thư Thư không ở bên cạnh cô, cô bé có tiết mục cần biểu diễn, đó là một tiết mục ca hát quy mô lớn, mấy ngày nay cô bé đều luyện tập rất chăm chỉ.

Thư Thư còn oán giận với Tang Noãn trên Wechat rằng, công ty đã ký hợp đồng với không ít ca sĩ, gần đây còn cho ra mắt một nhóm nhạc nam lưu lượng, bọn họ chuyên nghiệp như vậy tại sao không để bọn họ lên biểu diễn.

Lại cứ thích xem mấy nhân viên không chuyên như cô bé đứng trên sâu khấu, không có chuyện gì tự dưng lại kiếm chuyện để làm.

Lần hoạt động kỷ niệm ngày thành lập này không chỉ có nhân viên của công ty, mà còn có rất nhiều người bên truyền thông đến tham dự, Tang Noãn tìm vị trí của mình ngồi xuống.

Hiện giờ Thư Thư không ở đây, nên có một cô bé khác phụ trách đi cùng cô, gương mặt tròn, cười lên trông rất dễ thương.

Bài nhạc đang mở trong phòng rượu bây giờ là ca khúc mới phát hành của một ca sĩ đang nổi gần đây của công ty.


Anh ta hát bài nhạc phim của một bộ phim đang hot, giọng hát cất lên khiến cho biết bao chàng trai và cô gái trẻ không cầm lòng được mà bật khóc.

Tang Noãn vừa ngồi xuống không lâu, lại có người đến ngồi bên cạnh cô.

Chị Du ngậm một viên kẹo, vẻ mặt không vui.

Tang Noãn nhớ rằng lẽ ra chị Du sẽ đến đây cùng với Lục Mạn, tại sao giờ chỉ có mỗi mình chị ấy.

Thế nhưng quan sát một chút liền có thể đoán được, tâm trạng chị Du không vui hẳn là bởi vì Lục Mạn, ngay lúc này Tang Noãn cũng không định hỏi.

Cô đẩy một đĩa nhỏ đựng kẹo mơ đến trước mặt chị Du, cười nói ở đây vẫn còn kẹo này.

“Em…..” Môi chị Du hiện lên nụ cười, cắn nát kẹo trong miệng.

“Bị nghiện thuốc lá thì ngậm vào.” Cô lại lấy đĩa kẹo trở về.

Tiếng hát trong phòng tiệc từ từ hạ xuống, tiếp theo đó là ca khúc nổi tiếng của người ca sĩ kia vang lên, giai điệu thê lương, không hề phù hợp với bầu không khi náo nhiệt của buổi tiệc.

Thế nhưng người ở trong hội trường cũng ai không để ý.

Cửa phòng tiệc lại được người gác cửa kéo ra một lần nữa, Tang Noãn vừa lúc nhìn thấy bóng dáng nho nhã của chủ tịch công ty, ông ta đi cùng một người khác.

Nhìn qua có thể thấy rõ người kia đã có tuổi, nhưng mới nhìn lần đầu, sẽ không cảm thấy ông ấy là người già cả ốm yếu.

Tang Noãn cũng nhận ra người đang khoác tay người đàn ông lớn tuổi kia, chính là Lục Mạn.

Nụ cười trên gương mặt cô ta rạng rỡ, nhìn dáng vẻ cùng với người đàn ông lớn tuổi kia hết sức thân thiết.

Lúc này chị Du đứng dậy, vẻ mặt của chị ấy thản nhiên, nói với Tang Noãn chị ấy muốn ra ngoài hút điếu thuốc.

Chị Du nói xong, thì nhanh chóng đi ra ngoài, Tang Noãn còn chưa kịp trả lời, chị Du đã đi xa rồi, giày cao gót nện bước trên tấm thảm mềm mại, không phát ra một tiếng động nào.

Sau khi đi vào, bọn họ liền trở thành trung tâm của buổi tiệc.

Tang Noãn bóc ra một viên kẹo mơ bị chị Du ghét bỏ, ngậm vào miệng, tiện tay cũng dúi thêm một viên vào tay cô trợ lý nhỏ.

Cô trợ lý đang cầm một chiếc bánh gato trên tay, bỗng nhiên bị nhét thêm viên kẹo vào tay làm cô bé suýt chút nữa làm rớt miếng bánh gato kia.

Tang Noãn nhìn cô bé ấy cười áy náy.

“Chị Tang?” Một giọng nói dè dặt từ sau lưng cô truyền đến, Tang Noãn xoay đầu, nhìn thấy ở phía đối diện có một cô gái có lúm đồng tiền đang đứng cười với cô.

“Đúng là chị rồi.” Cô ta nhìn có vẻ rất vui, cô gái mặc một chiếc váy đen liền thân có thiết kế chạm rỗng, làm tôn lên thân hình nhỏ nhắn: “Lúc trước em nghe nói chị đang đóng phim, còn tưởng là chị sẽ không tới.”
Cô gái cười chân thành.

Tang Noãn từ trong ký ức nhớ ra tên của cô ta: “Châu Thanh Duyệt?”
Đây là cô gái mà cô đã từng gặp trong bữa tiệc mừng chuyển nhà của Giải Yến, cô vẫn còn nhớ, lúc đó bọn cô ở cùng nhau cũng không có gì gọi là vui vẻ.


Khi cô cùng Châu Thanh Duyệt nói chuyện, cô cảm giác mỗi lời nói của cô ta đều mang hàm ý, như cây kim giấu trong bông.

Nhưng lúc này đây cô ta lại tươi cười đầy vẻ chân thành như biến thành một con người khác.

Lúm đồng tiền bên môi Châu Thanh Duyệt rất sâu, cô ta giải thích cho Tang Noãn biết lý do tại sao lại có mặt ở đây: “Có lẽ chị Tang chưa biết, năm nay em vừa mới ký hợp đồng với công ty, vậy nên sau này em chính là hậu bối của chị Tang.”
Từ giọng nói đến biểu cảm của cô gái trước mặt, đều không có chút dấu vết nào thể hiện rằng cô ta không thích Tang Noãn.

Như thể cô ta thật lòng cảm thấy rằng được trở thành tiền bối và hậu bối cùng một công ty với Tang Noãn, là một chuyện rất hạnh phúc.

Tang Noãn thật lòng bái phục, nếu phải tươi cười đối mặt với người mình ghét, thì thật sự cô sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Có lẽ năng lực diễn xuất của những người trong giới diễn viên, bẩm sinh đều đã ngấm vào xương cốt.

Cô chỉ nhẹ nhàng chúc mừng Châu Thanh Duyệt.

Châu Thanh Duyệt cảm nhận được sự lạnh nhạt của cô, nhưng nụ cười trên gương mặt cũng không hề phai đi, tiếp tục hàn huyên vài câu rồi mới rời đi chỗ khác.

Đợi ông chủ cùng người đàn ông lớn tuổi kia ngồi vào vị trí chủ tọa xong, buổi biểu diễn trên sân khấu mới chính thức bắt đầu.

Vị trí chủ tọa không có nhiều, ngoài ông chủ cùng vị lớn tuổi kia ra còn mời thêm vài vị khách mời quan trọng, cùng với quản lý cấp cao, ngoài ra còn có Tang Noãn và một nam diễn viên nổi tiếng khác.

Tất nhiên còn có cả Lục Mạn.

Cô ta ngồi bên cạnh người đàn ông lớn tuổi, thân thiết gọi ông ta là ông nội.

Thông qua sự giới thiệu của MC chủ trì sân khấu, Tang Noãn mới biết người đàn ông lớn tuổi được chủ tịch tiếp đón cẩn thận này, chính là Giám đốc Đài Truyền Hình Uyển thành.

Lúc đó Tang Noãn nghĩ quả nhiên Châu Toàn đã nhầm, Lục Mạn không phải là con gái của Giám đốc Đài Truyền Hình, mà là cháu gái của ông ấy.

Tang Noãn không giỏi giao tiếp, mọi người trong công ty đều biết, rất may hôm nay cô cũng không phải là nhân vật chính, chỉ cần thỉnh thoảng mỉm cười là được rối.

Tiết mục mở màn đầu tiên là tiết mục múa hát của nhóm Thư Thư, Tang Noãn vốn định quay cận cảnh một mình Thư Thư biểu diễn.

Nhưng nàng không phải quay phim chuyên nghiệp, hơn nữa phạm vi động tác của bọn họ lại thay đổi liên tục.

Tang Noãn quay được mười mấy giây liền từ bỏ, không tập trung quay một mình Thư Thư nữa, mà quyết định quay toàn bộ sân khấu.

Tiết mục đầu tiên biểu diễn xong, Tang Noãn cũng để điện thoại xuống.

Dường như ở vị trí chủ tọa chỉ có cô là chú ý đến tiết mục múa trên sân khấu, còn ông chủ thì đang chuyên tâm ngồi tán gẫu cùng Giám đốc đài, nói từ chuyện dưỡng sinh cho đến sự phát triển của ngành truyền hình hiện nay, lượng thông tin vô cùng lớn.

Tang Noãn lắng tai nghe thử, cảm thấy không có hứng thú với chủ đề của bọn họ.

Tang Noãn gửi video qua cho Thư Thư, sau đó cô chợt nhận ra, thời gian chị Du ra ngoài hút điếu thuốc này dường như có hơi lâu quá rồi.


Cô đứng dậy, nói với người bên cạnh muốn ra ngoài một lát.

Ở bên ngoài khu vực hút thuốc không thấy bóng dáng của chị Du.

Tang Noãn dựa vào tường, gọi điện thoại cho chị Du, sự náo nhiệt trong phòng tiệc cùng sự yên tĩnh ở nơi này bị ngăn cách bởi cánh cửa dày nặng.

Nhưng không thể nào ngăn được hết, đứng ở bên ngoài vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt truyền ra tới.

Điện thoại nhanh chóng được tiếp, Tang Noãn có thể nghe thấy tiếng gió thổi vù vù ở chỗ chị Du, tiếng gió rất lớn.

Giọng nói của chị Du lẫn ở trong gió, may mà vẫn có thể nghe rõ.

Chị ấy nói chị ấy bận chút chuyện, bảo Tang Noãn đừng lo lắng.

Lúc này Tang Noãn mới yên tâm.

Đã ra ngoài rồi, cô cũng không muốn quay trở lại ngay.

Tang Noãn muốn dùng nhà vệ sinh, nhưng đi tới cửa mới chợt nhận ra bộ váy đang mặc trên người không tiện để đi vệ sinh.

Tang Noãn đành đứng trước gương ở bồn rửa tay, chỉnh lại lớp trang điểm.

Son môi màu đậu đỏ được thoa đều lên môi, lúc này có tin nhắn của Giải Yến gửi đến, hỏi cô thời gian kết thúc.

Tang Noãn ước lượng thời gian rồi nhắn cho anh, cô chưa kịp hỏi Giải Yến, có phải anh sẽ đến đón cô không.

【 Anh sẽ đến đón em.


Đọc dòng tin nhắn được gửi đến, Tang Noãn nhịn không được tươi cười.

Dù chỉ là một câu nói bình thường, nhưng cũng đủ khiến cô cảm thấy vui vẻ, thậm chí cô có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ Giải Yến nhìn di động gõ chữ trong lúc nhắn tin, nhất định là đang mỉm cười dịu dàng.

Tang Noãn đóng nắp son lại, bỏ vào trong túi, đang chuẩn bị ra ngoài thì bỗng nghe tiếng nói chuyện từ bên ngoài truyền vào.

Tiếng nói không lớn, nhưng vừa đủ để Tang Noãn có thể nghe rõ.

Trong đó có một giọng nói Tang Noãn nhận ra, đó là Châu Thanh Duyệt.

“Tôi làm sao có thể tranh với cô ta, Lục Mạn là kẻ có gia cảnh mà ai ai cũng mơ ước, cô ta muốn cái gì đều được dâng đến trước mặt.

Lễ kỷ niệm lần này, không phải đã thể hiện rõ ràng địa vị của cô ta ở công ty rồi sao.”
“Có ông nội là Giám đốc đài, kể cả có là Tang Noãn cũng không có khả năng tranh giành với cô ta.”
Giọng nói của một người đàn ông vang lên an ủi Châu Thanh Duyệt, có lẽ là trợ lý hoặc là người đại diện của cô ta: “Chúng ta không cần phải so sánh với Lục Mạn, chênh lệch quá lớn, tài nguyên của cô ta chúng ta không tranh giành được.

Điều quan trọng nhất bây giờ là làm đến đâu nắm chắc đến đó, tạo dựng tên tuổi cho bản thân.”
Người đàn ông nói xong, bên ngoài yên tĩnh một lúc, không ai nói chuyện.

Lúc sau Châu Thanh Duyệt mới nhẹ nhàng nói.

“Tôi chỉ là không cam tâm, tôi phải trưng ra bộ mặt tươi cười, xu nịnh với người mình ghét, mà cô ta lại có thể nổi giận với người đại diện vàng của công ty.


“Chênh lệch giữa người với người tại sao có thể lớn như vậy.”
Tang Noãn vừa đúng lúc đụng mặt hai người bọn họ ở cửa.


Cô làm bộ như không nghe thấy bọn họ nói gì, gật đầu chào hỏi bọn họ xong, liền rời đi.

Tang Noãn cũng không quan tâm Châu Thanh Duyệt đối xử với cô ra sao, điều cô quan tâm là quả nhiên mối quan hệ của chị Du và Lục Mạn thật sự không tốt.

Các tiết mục biểu diễn trên sân khấu vẫn rất đặc sắc, có lẽ là để chiều theo sở thích của những người lớn tuổi, mà buổi biểu diễn còn có tấu hài và kinh kịch.

Tang Noãn nhìn thấy Châu Thanh Duyệt lúc nãy còn đứng khóc lóc kể lể,giờ phút này đứng ở trên sân khấu, gương mặt cô ta được hóa trang bởi những vệt màu đặc trưng của kinh kịch, làm cho cô ta trông có vẻ rất xa lạ.

Cô ta hát kinh kịch rất tốt, ít nhất thì Tang Noãn thấy như vậy.

Cô lại nhớ đến lời nói của Châu Thanh Duyệt: giữa người với người, tại sao lại có cách biệt lớn như vậy.

Đây có lẽ là một câu hỏi không có lời đáp.

Tang Noãn vốn định chờ đến giữa tiệc sẽ rời đi, không ngờ một cuộc điện thoại của Thẩm Mạt Mạt đã làm cô rời đi sớm hơn dự định.

“Noãn Noãn.” Thẩm Mạt Mạt khóc nức nở trong điện thoại: “Noãn Noãn, cậu có thể đến gặp tớ không.”
Một tiếng sau Tang Noãn đến địa chỉ theo lời Thẩm Mạt Mạt nói trong điện thoại.

Đây là một quán bar, mặc dù xung quanh rất yên tĩnh, không có những đám người hỗn loạn cùng tiếng nhạc xập xình, thế nhưng đây vẫn là một quán bar hàng thật giá thật.

“Cậu điên rồi hay sao mà lại đến nơi này.” Tang Noãn ngồi xuống cạnh Thẩm Mạt Mạt: “Nếu bị chụp lại thì sẽ bị lên hotsearch ngồi mấy ngày đấy.”
Công chúng có yêu cầu rất cao đối với người nổi tiếng, đòi hỏi bọn họ phải thật hoàn hảo, không được có khuyết điểm, cho dù là mặt nhân cách hay khuyết điểm đều không thể được.

Những chuyện như hút thuốc hay nhảy nhót đều là những chuyện tiêu cực, không thể để lộ ra ngoài.

“Không sao.” Thẩm Mạt Mạt nói với Tang Noãn, gương mặt đỏ hồng, có lẽ đã uống không ít rượu: “Đây là quán của anh tớ, paparazzi không vào được đâu.”
Tang Noãn muốn hỏi cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng Thẩm Mạt Mạt không chờ cô hỏi, tựa vào vai cô, kể một mạch toàn bộ câu chuyện.

Dĩ nhiên là đều liên quan đến Thích Tống.

Người đàn ông ngu ngốc kia cuối cùng cũng nhận ra tình cảm của Thẩm Mạt Mạt đối với mình, anh nói xin lỗi cô.

“Tớ vốn dĩ cho rằng chỉ cần mình thích anh ấy thôi là được rồi.

Anh ấy không cần làm gì cả, chỉ cần anh ấy xuất hiện, để tớ có thể thích anh ấy là được rồi.”
“Nhưng khi anh ấy nói xin lỗi tớ, tớ bỗng chợt nhận ra, bây giờ tớ có muốn thích anh ấy cũng không được nữa rồi.”
Tang Noãn nâng ly rượu, uống một ngụm với cô ấy.

Không biết từ lúc nào mà nhạc Blues trong quán bar đã trở thành nhạc Jazz, tiếng nhạc đột nhiên trở nên to hơn.

Thẩm Mạt Mạt uống nhiều rượu như vậy, rốt cuộc cũng thấy khó chịu, lấy tay che miệng muốn ói.

Tang Noãn đỡ cô dậy, dìu cô đến nhà vệ sinh.

Đèn trong quán bar mờ tối, trên đường Tang Noãn dìu Thẩm Mạt Mạt đi suýt chút nữa đụng vào người khác.

Dưới ánh đèn mờ ảo, chàng trai trẻ tuổi mà bọn họ suýt đụng vào từ từ đứng lên.

Có vẻ như anh ta cũng uống khá nhiều, anh ta nhìn Tang Noãn chăm chú một lúc, đột nhiên đặt tay lên vai cô.

“Cô Tang?” Anh ta cười, ánh mắt biếng nhác: “Thật trùng hợp, lại gặp cô rồi.”
HẾT CHƯƠNG 43..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.