Giới Giải Trí Thân Ái Là Cố Chấp Cuồng

Chương 21


Đọc truyện Giới Giải Trí Thân Ái Là Cố Chấp Cuồng – Chương 21


.Editor: H
.Được đăng tại: Tiệm tạp hóa nhà Chanh aka Tiệm nhà Chanh
P/s: Chúc mừng năm mới.

Chúc cả nhà một năm mới nhiều niềm vui, may mắn và sức khỏe nhaaaa.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Tiệm nhà Chanh và truyện trong suốt thời gian qua.

Tang Noãn có lịch trình vào Chủ nhật tới, là buổi chụp hình bìa tạp chí.

Thời gian hẹn ban đầu là vào buổi chiều, dựa theo quy trình quay chụp bình thường thì có lẽ Tang Noãn sẽ quay chụp đến tối, nếu không suôn sẻ thì có thể đến tận sáng sớm mai.

Cô đã liên hệ với bên phụ trách quảng cáo tạp chí,hỏi có thể điều chỉnh thời gian không, cuối cùng ấn định thời gian quay chụp là vào buổi sáng.

Khi đến địa điểm chụp ảnh, mắt Thư Thư vẫn chưa mở lên được, dù đang là mùa hè nhưng hiện tại vẫn còn quá sớm.

Tang Noãn cũng rất buồn ngủ, thật ra tối hôm qua cô chọn qua chọn lại mấy bộ quần áo trong tủ để mặc vào hôm nay.

Cuối cùng, sau khi đắn đo suy nghĩ, cô đã chọn chiếc áo trễ vai màu xanh sương mù, hồi trước cô từng diện chiếc áo này lúc ra sân bay và được các fan khen ngợi hết lời.

Chủ đề của lần chụp này là mối tình đầu, Tang Noãn đã chụp rất nhiều tạp chí nhưng lần nào giống bây giờ, được nhiếp ảnh gia khen ngợi đến mức không biết phải làm sao.

Lại chụp một bức khác, Tang Noãn đứng cạnh nhiếp ảnh gia nhìn những bức ảnh được ống kính chụp lại.

Từng cử chỉ, như thể thực sự có được cảm giác mối tình đầu mà nhiếp ảnh gia nói.

“Giống như là đang yêu thật.” Nhiếp ảnh gia lại lần nữa cảm thán.

Chuyên gia makeup đã từng làm việc với Tang Noãn nhiều lần nên lúc này kiêng dè mà lén: “Có chuyện gì sao?”
Tang Noãn lắc đầu nói không.

Lúc chụp ảnh khi nãy, cô chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ làm theo hướng dẫn của nhiếp ảnh gia.

Cô cũng không hiểu cái cảm giác của mối tình đầu mà họ nói biểu hiện như thế nào nữa.


Khi cô thay chiếc váy hoa cho lần chụp ảnh cuối cùng thì đã sáu giờ tối, ánh mặt trời rực rỡ chuyển sang màu vàng ấm áp sắp lặn.

Lần này không chụp trong studio mà là ở bờ sông xinh đẹp có mặt nước nhuộm vàng bởi ánh chiều tà.

Cô chưa bao giờ biết Uyển Thành lại có phong cảnh đẹp như vậy, đằng sau những tòa nhà bê tông cốt thép, còn có những bức tường trắng với những ô ngói duyên dáng và những dòng sông trong vắt.

Tang Noãn ấn vành rộng của chiếc mũ rơm, cầu mong việc quay chụp diễn ra suôn sẻ.

Quạt gió thổi bay chiếc váy dài của cô, tiếng máy ảnh liên tục vang lên.

Buổi chụp ảnh cuối cùng diễn ra suôn sẻ như mong muốn của cô, thậm chí hoàn thành sớm hơn một chút so với thời gian dự định.

Cho nên khi cô gõ cửa nhà Giải Yến, bên trong hình ảnh náo nhiệt.

Tang Noãn liếc nhìn, chỉ thấy mình chỉ biết mỗi, còn lại là những khuôn mặt cô không biết.

Không có ngoại lệ, tất cả đều trẻ tuổi.

Khi thấy cô đi vào, bầu không khí trầm lắng một chút, chẳng mấy chốc lại sôi nổi.

Một nam sinh kêu lên: “Là, là Tang Noãn, nữ thần của tao kìa!” Cậu ta trông rất phấn khích.

Tang Noãn không biết đối phó với sự nhiệt tình của anh chàng, chỉ có thể mỉm cười.

“Đừng để ý tới họ.” Giải Yến nói với cô, tìm đối phó đôi dép mới.

Tang Noãn đặt món quà mang theo sang một bên, cúi đầu thay giày, vừa cởi ra thì chạm vào phần gót chân, cơn đau bất ngờ ập đến, cô khẽ rít lên.

Cô đã đi một đôi giày gót nhọn trong buổi chụp ảnh hôm nay, lúc đầu thì không thấy gì, đến lúc xong việc thì cô mới thấy gót chân mình bị trầy.

Chỉ là lúc đó cô vội quay về nên không kịp xử lý.

Ánh sáng ở huyền quan không tốt, nhưng Giải Yến vẫn nhận ra vết đỏ trên gót chân cô.


Tang Noãn chú ý tới ánh mắt của anh, cũng liếc nhìn gót chân, tuy vết thương chưa đóng vảy nhưng cũng không có vẻ nghiêm trọng.

“Trầy da thôi, chuyệ thường ấy mà, không sao.”
Giải Yến mím môi, mà nam sinh nói Tang Noãn là nữ thần của mình khi nãy đã nhiệt tình chào hỏi cô: “Nữ thần, chúng ta đang chơi ma sói, cùng nhau chơi nhé? ”
Mà xô gái có mái tóc xoăn dài đứng gần với Tang Noãn nhất lẩm bẩm:” Vòng này đã bắt đầu rồi, Trác Trọng Diêu, cậu định chơi xấu à.


Cô gái này rất gầy, nhưng cái này gầy này không phải loại làm cho người ta thấy gầy dị dạng mà là gầy đến muốn mức độ ăn ảnh khi chụp quay hình, khi cô ta mím môi nhẹ thì trên má sẽ hiện lên một lúm đồng tiền nhỏ.

Tang Noãn cảm thấy rằng cô gái này phải có một nụ cười ngọt ngào.

Chỉ là không biết tại sao, cô gái này có ác cảm với cô, mặc dù không quá rõ ràng.

Nên nói giác quan của phụ nữ rất nhạy cảm, ngay khi cô gái nói câu đầu tiên, Tang Noãn đã lờ mờ đoán được rằng cô ta có thể không thích cô lắm.

Tang Noãn lắc đầu: “Chị không biết cách chơi, mọi người cứ chơi đi.” Ngừng lại một lúc, cô nói với nam sinh đã nhiệt tình với cô ngay từ đầu: “Cậu có thể gọi tên tôi cũng được”
Nam sinh nghe lời sửa miệng lại
Giải Yến mang cồn và băng keo cá nhân, nhìn như muốn băng bó cho cô nhưng Tang Noãn đã nhận lấy mấy thứ đó.

Lúc này, cô gái đó gọi Giải Yến: “Giải Yến, đến chơi đi.”
Giọng nói của cô gái có nét đáng yêu của một cô gái nhỏ, nghe như đang làm nũng.

“Chị có thể tự làm.” Tang Noãn ngồi xuống sô pha, nói với Giải Yến.

Giải Yến ngồi xổm xuống, Tăng Noãn dường như đã đoán được hành động tiếp theo của anh, liền thu chân lại trên ghế sô pha, nói với Giải Yến lần nữa: “Chị có thể mà.”
Giải Yến đứng dậy, nét mặt cậu thanh niên trẻ tuổi vẫn dịu dàng như cũ, không chút cảm xúc, anh nhẹ nhàng nói một chữ “Được.”
TV trong phòng khách đang phát một bộ phim bom tấn của Mỹ, có mấy người không chơi ma sói đang xem phim.

Sau khi Tang Noãn băng bó xong là vừa lúc Giải Yến bị chết.

Anh đi sau cô, hỏi cô có đói không.

“Một chút.” Cô chụp ảnh một ngày, không ăn gì nhiều.


Giải Yến cười: “Để em đưa chị đến nhà bếp, nơi vẫn còn đồ ăn.”
Cách bài trí nhà của Giải Yến giống với nhà của Tang Noãn, đi qua phòng khách, sau đó đi thẳng rẽ trái thì sẽ tới phòng bếp.

Thứ nổi bật nhất trên bàn là một hộp bánh lớn, Tiểu Trần đang nướng những miếng bánh kiểu Pháp cắt lát.

Cậu ấy mỉm cười ngay khi nhìn thấy Tang Noãn: “Ông chủ biết chị chắc hẳn chưa ăn cơm nên bảo em nấu cho chị này.”
“Tay nghề của em không tốt lắm.” Giải Yến có vẻ rất xấu hổ, “Tiểu Trần nấu ngon hơn em.”
Sau khi nướng bánh mì cắt lát xong, thì phủ lên một lớp hỗn hợp cà chua, sà lách và khoai tây, món này có vị ngon không ngờ.

Tang Noãn cắn một miếng bánh mì que Pháp nhúng salad trộn cà chua và khoai tây, bị món ăn này làm cho hai mắt sáng lên với vẻ kinh diễm.

“Ngon thật đấy.” Cô nói với Tiểu Trần.

Giải Yến cúi xuống nghiên cứ món ăn có vẻ không đẹp mắt, dường như không hiểu tại sao nó có thể chiếm được vị giác của Tang Noãn.

“Thật sự rất ngon.” Tang Noãn đẩy đĩa sang bên Giải Yến, “Cậu ăn thử đi.”
Anh học cách ăn của Tang Noãn, đặt que Pháp chấm với salad và nếm thử.

Tang Noãn nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của anh: “Thế nào?”
Anh cười: “Cũng ngon.”
Nhưng Tang Noãn cảm thấy câu “Cũng ngon” giống như nói cho có lệ vậy, vì phần cơm nhỏ này đại đa số là do Tang Noãn giải quyết, Giải Yến chỉ ăn một phần bánh mì que Pháp.

Có lẽ anh đã ăn trước đó, lúc Tang Noãn vào nhà thì có thấy đồ ăn trên bàn ở phòng khách đã bị nhấm nháp qua.

Căn bếp tràn ngập mùi lươn, Tang Noãn quay đầu nhìn vào thì thấy Tiểu Trần đang nướng lươn, nướng đến da giòn thơm.

Cô không khỏi cảm thán: “Hóa ra Tiểu Trần biết nấu ăn ngon.”
“Em chỉ biết làm việc nhà thôi..” Tiểu Trần nhìn bọn họ, “Những nguyên liệu này đã chuẩn bị từ trước.

em chỉ cần hâm nóng lại là ăn được, không cần kỹ thuật gì đâu.”
Bên cạnh Tiểu Trần có rất nhiều nguyên liệu, Tang Noãn thắc mắc.

Cô hỏi Giải Yến: “Mọi người chưa ăn à? ”
Giải Yến đang rửa quả anh đào.

Dưới dòng nước đang chảy xuống, những quả anh đào với màu sắc tươi ngon mà bàn tay của anh thì quá trắng, trắng và đỏ, thật sự rất xứng đôi.

Giải Yến đóng vòi và đổ anh đào ra: “Em sợ chị ăn không quen nên để Tiểu Trần nấu thêm.” Anh lấy ra một quả anh đào, đưa cho Tang Noãn, nói ” Chị ăn thử không? ”
Tang Noãn hơi nghiêng người, tự nhiên cắn quả anh đào.


Quả anh đào mọng nước, ăn vào miệng rất ngon, cô nhổ hạt ra, cô chưa nuốt hết thịt quả anh đào nên mơ hồ nói: “Thực ra,chỉ cần một mâm salad với bánh mì que Pháp là được rồi.”
Giải Yến lại lấy một trái khác, khi Tang Noãn cúi đầu cắn quả anh đào vào miệng thì chợt tỉnh ngộ, hình như hành vi này có phải là quá thân mật không.

Nhất là khi Tiểu Trần vẫn còn ở đó.

Vì vậy, cô lấy một nắm anh đào, dựa vào bàn nấu ăn, ăn từng quả một.

Tiểu Trần đã nướng lươn xong, rắc gạo nếp và sốt, chỉ nhìn màu sắc thôi cũng đã thấy hấp dẫn rồi.

Tang Noãn cười và nói: “Thật ra, dạ dày của chị đã bị salad và anh đào làm no rồi.” Nhưng cô vẫn ăn một phần cơm lươn.

Có thể là do họ đã vào bếp quá lâu nên nam sinh tên Trác Trọng Diêu đã xuất hiện ở cửa phòng bếp.

“Tang Noãn, Giải Yến.” Cậu gọi họ, lần này cậu gọi thẳng tên Tang Noãn, “Mọi người chui vào bếp làm gì, mau ra ngoài chơi.” Sau đó cậu phàn nàn với Giải Yến: ” Giải Yến, mày như vậy là không được nhá đích thực.

Sao chủ nhà lại lười biếng ở bếp mà không chịu ra tiếp xúc với khách được? ”
Tang Noãn bưng đĩa anh đào đặt ở phòng khách.

Thanh âm bên ngoài rất sống động, bộ phim bom tấn của Mỹ đã tới đoạn phim xuất sắc nhất, nhân vật chính leo lên trực thăng, bắt đầu cuộc chiến truy đuổi tuyệt vời.

Trác Trọng Diêu lấy đĩa game, bắt đầu gọi đồng bọn tới chơi.

Vậy nên phim bom tấn Mỹ chỉ có thể ngậm ngùi dừng lại ngay khúc nhân vật chính với phản diện đang đánh nhau.

Trác Trọng Diêu cho đĩa game vào và mở game, vòng đầu tiên gọi Giải Yến đấu với cậu ta, cuối cùng đều nhận thất bại.

Anh chàng tức giận ném gamepad xuống: “Đấu với mày chả vui gì cả.”
Ván tiếp theo, anh chàng gọi Tang Noãn.

Một cô gái với một khuôn mặt tròn hét lên: “Ông rõ ràng là bắt nạt nữ thần của ông”
Trác Trọng Diêu gãi đầu, nhìn xấu hổ: “Tui sẽ nhường nữ thần của tui chứ”
Tang Noãn ngồi ở phía trước TV, cô mỉm cười, đôi mắt cô cong nhẹ: “Cậu không cần nhường tôi đâu.” Cô lấy tay cầm gamepad từ tay Giải Yến, phần tay cầm vẫn còn lưu nhiệt độ cơ thể của Giải Yến, hơi ấm.

Giải Yến ngồi bên cạnh nhẹ giọng nói với cô, em dạy chị.

“Thật ra hồi trước chị hay chơi.” Tang Noãn nói, nhưng không hiểu sao khi nhìn ánh mắt của Giải Yến, cô cảm thấy mình không nên nói câu này.

Tang Noãn cúi đầu, nhìn hàng phím bấm, nói thêm một câu: “Nhưng bây giờ có lẽ chị đã quên hết rồi.”
HẾT CHƯƠNG 21..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.