Đọc truyện Giới Giải Trí Thân Ái Là Cố Chấp Cuồng – Chương 18
.Editor: H
.Được đăng tại: Tiệm nhà Chanh
P/s: Xin lỗi mọi người, Chanh quên mất không đăng chương mới, chương 18 đây ạ.
Chúc mọi người một buổi tối vui vẻ.
Nếu hóng truyện đừng quên để lại 1 vote tiếp thêm động lực cho Chanh đăng truyện mỗi ngày nha.
Cho đến khi Tang Noãn lấy một đôi dép mới cho Giải Yến, cô cũng không muốn hiểu tại sao một người suy nghĩ cẩn thận như mình lại thốt ra một câu như vậy.
Phản ứng của Giải Yến, chính là mỉm cười và đồng ý lời đề nghị của cô với một thái độ hào phóng tự nhiên.
Anh nói mình mới chuyển đến đây, trong bếp không có đồ ăn nên định ra ngoài kiếm người nào đó ăn chung.
Tang Noãn tự nhiên nương vào đó mà tiếp tục, cô hỏi anh định đi ăn với ai.
“Cùng với một người bạn.” Giải Yến cởi chiếc mũ ngư dân rộng trên đầu ra, anh không có trang điểm, nhưng khuôn mặt sạch sẽ vẫn đẹp làm người ta chú ý.
Có lẽ do đã quay phim ở nước ngoài một thời gian nên khuôn mặt của Giải Yến đã gầy đi rất nhiều, các đường nét khuôn mặt rõ nét hơn.
Tang Noãn để ý rằng, khi anh nói đến từ “bạn”, giọng nói trở nên dịu dàng hơn.
“Lần sau em có thể dẫn chị gặp người đó.” Đôi mắt Giải Yến cong lên.
“Lần sau là khi nào?” Nhất định là do tâm trạng hôm nay của cô dao động quá mức, cho nên mới nói câu chuyện không suy nghĩ với gy.
Tang Noãn ảo não cắn môi dưới, bước vào bếp trước.
Nhưng Giải Yến chỉ hơi sững sờ, sau đó anh cười: “Chiều nay chị rảnh không? Chiều này có thể gặp mặt.”
“Hay là bây giờ.” Giải Yến lấy điện thoại ra, “Em có thể gọi bảo Tiểu Trần mang đến đây bây giờ.
”
Tang Noãn lặp lại ba chữ cuối cùng của anh:” Mang đến đây? ”
Nụ cười trong mắt Giải Yến càng rõ ràng hơn.
Anh đưa điện thoại qua, trên màn hình di động là một chú mèo con lông trắng vàng đang nhìn cô.
Đôi mắt của nó rất lớn, mà con ngươi bên là màu đen trong.
Tang Noãn xem kỹ bức ảnh, rồi đưa ra kết luận: “Bạn của cậu rất đáng yêu.”
Ánh mắt của Giải Yến rơi trên mi mắt hơi rũ xuống của cô, mỗi một đường cong rung lên thật sống động.
Anh nói: “Em hy vọng chị sẽ thích nó.”
Thái độ của Tang Noãn đối với chó và mèo đều như nhau.
Vì bóng ma tuổi thơ mà cô có một nỗi sợ hãi với những sinh vật nhỏ như vậy, sợ rằng chúng sẽ vui đùa và cho cô một cái cạp vào đùi.
Nhìn trên hình còn được, chứ mà tiếp xúc trực tiếp thì cô vẫn sẽ sợ hãi.
“Kỳ thực không cần gấp gáp thế đâu, chị đã gặp gỡ nó rồi.” Tang Noãn nói.
Nếu có thể ở trạng thái kiểu như tôi biết bạn của Giải Yến nhưng bạn của Giải Yến lại không biết tôi mãi mãi thì tốt biết bao.
Tang Noãn lấy vỏ và nhân sủi cảo mua từ siêu thị ra, cô cảm thấy mình hơi đạo đức giả, nghĩ rằng sủi cảo đông lạnh ăn không ngon, nên mua nhân trộn sẵn với vỏ về, tự an ủi rằng coi như mấy miếng sủi cảo đó cũng là hàng handmade 100% đi
Giải Yến theo cô vào bếp, rửa tay, rồi cùng Tang Noãn làm sủi cảo.
Tang Noãn nhiều lần làm sủi cảo ở nhà nên động tác của cô rất thuần thục, chẳng mấy chốc mà những chiếc sủi cảo đạt tiêu chuẩn được xếp vào khay tròn.
Còn bên kia là do Giải Yến gói, hình dáng không được đẹp lắm, có miếng còn bị bở ra.
Tang Noãn cầm miếng sủi cảo thật sự không thể gọi là sủi cảo lên, nghiêng đầu đánh giá trong chốc lát rồi nói:
“Chị cho rằng tài nấu nướng của cậu rất tốt.” Tay nghề nấu nướng tốt thì đương nhiên có thể làm vằn thắn ổn, Tang Noãn luôn nghĩ như vậy.
Giải Yến trông rất buồn bã, như thể cho dù anh cố gắng thế nào thì cũng không thể gói được đồ vật nhỏ này.
“Kỹ năng nấu ăn của em chỉ đạt cấp độ phải có công thức đi kèm mới nấu được thôi.” Giải Yến có vẻ hơi xấu hổ khi nói điều này, anh cúi đầu xuống, cố gắng làm cho vỏ sủi cảo dính vào nhau.
Giải Yến như thế này thực sự rất dễ thương.
Tang Noãn cố nhịn cười và chỉ vỏ sủi cảo mà mãi không chịu dính: “Em có thể thêm một ít nước vào vỏ xem.”
Vừa lúc này, Giải Yến lại gói sủi cảo thành công, liền cầm lấy định đưa cho Tang Noãn xem, đầu ngón tay của Tang Noãn như vậy liền chạm vào mu bàn tay của anh.
Một lần tiếp xúc da thịt rất bình thường, chạm một cái rồi rời đi.
Lúc diễn 《 Rời thành 》, họ còn làm những động tác tiếp xúc thân mật hơn thế này nhiều, nhưng bây giờ lại khiến cho Tang Noãn sinh ra cảm xúc muốn chạm vào anh một chút nữa một cách khó hiểu, có lẽ là do làn da của đối phương rất mềm mại.
Cô cứ như thế mà suy nghĩ miên man.
Sủi cảo nhanh chóng được gói hết, lúc Tang Noãn cho sủi cảo vào nồi liền tiện tay mở máy hút mùi.
Tiếng ong ong của máy hút mùi suýt làm cô không nghe được tiếng chuông cửa, cô nhớ mình không có đặt món gì, Thư Thư cũng không thể nào lại đi đường nửa đường rồi đột ngột quay lại đưa sủi cảo cho cô.
Tang Noãn nhìn qua mắt mèo, thấy Tiểu Trần cao gầy đang đứng trước cửa.
“Là Tiểu Trần.” Tang Noãn quay đầu lại nói với Giải Yến.
Cô mở cửa, điều đầu tiên thu hút sự chú ý của Tang Noãn chính là con mèo con màu trắng vàng ngoan ngoãn nép vào trong vòng tay của Tiểu Trần, nó không lớn lắm, chắc vẫn là con non.
Nhìn thấy người quen thuộc, con mèo con nép mình trong vòng tay của Tiểu Trần ngẩng đầu, kêu hai tiếng với Giải Yến.
Tiếng mèo con nghe rất êm tai, làm ngay cả người không có hứng thú với động vật là Tang Noãn cũng cảm thấy mềm nhũn.
Cô khẽ cúi xuống, nhìn vào đôi mắt ướt đẫm của mèo con, rất muốn chạm vào nó.
Nhưng nỗi sợ khắc sâu trong xương khiến cô sợ hãi không dám vươn tay.
Tiểu Trần thấy cô sợ hãi, liền động viên: “Không sao đâu chị, chị cứ sờ đi, nó sẽ không cắn đâu.”
Tang Noãn do dự vươn tay ra, nhưng vươn được một nửa thì bị Giải Yến đè lại, anh nói với Tiểu Trần: “Cậu đem con mèo về đi.”
Không chỉ Tiểu Trần, mà cả Tang Noãn cũng rất ngạc nghiên, trước đó anh còn cười muốn đưa Tang Noãn đi gặp người bạn mới này, nhưng mà mới qua năm phút lại muốn tiễn bạn nhỏ này đi.
Động vật có giác quan nhạy bén nhất, biết mình phải rời xa chủ nhân.
Mèo con lại kêu to vài tiếng, nhưng Giải Yến không hề nhìn nó, anh nói Tiểu Trần những điều cần lưu ý khi nuôi mèo, có vẻ như anh thật sự muốn đưa nó về.
Tang Noãn nhìn Giải Yến lúc này, vẫn là dung mạo thanh tú sạch sẽ, độ cong của đuôi mắt cũng mềm mại, nhưng lại mang đến cho cô một cảm giác lãnh đạm kỳ lạ.
Cái gì đó đã làm cho Giải Yến trông không giống như anh ngày thường.
Cô hỏi Giải Yến tại sao phải đưa con mèo đi.
“Em không nghĩ là chị lại sợ mèo.” Khi Giải Yến quay sang nhìn cô, vẻ hờ hững khiến Tang Noãn không quen trước đó bỗng nhiên biến mất, “Em vốn tưởng rằng chị sẽ thích nó, nhưng bây giờ nó lại khiến chị không vui.”
“Chị đâu có không vui đâu.” Tang Noãn nói, “Nó rất dễ thương.”
Tang Noãn chạm vào đầu con mèo, cảm nhận nhiệt độ cơ thể khác với cơ thể người, mèo con trắng vàng đột nhiên ngẩng đầu lên và meo meo với Tang Noãn vài tiếng.
Cô bị hành động đột ngột của chú mèo con làm cho hoảng sợ, vội vàng rút tay về.
Tiểu Trần an ủi con mèo trong tay và rời đi trước.
Tang Noãn định thần lại, cảm thấy hành vi vừa rồi của mình có hơi vả mặt, cho dù khi nãy cô không nói là mình không sợ mèo.
“Chỉ là phản xạ có điều kiện thôi.” Tang Noãn che mặt, cảm thấy phản ứng vừa rồi của mình có hơi quá.
Giải Yến cười: “Em biết, những người sợ chó mèo đều như thế cả.”
Chủ đề của họ xoay quanh chó mèo, Tang Noãn đoán rằng con mèo con này chưa tới một tuổi.
“Mới tròn một tuổi gần đây thôi.” Giải Yến mỉm cười, “Nó vẫn cần người chăm sóc.”
Giọng nói anh dịu dàng, trông có vẻ anh rất yêu thích con mèo con này.
Tang Noãn sinh ra một cảm giác quái lạ, Giải Yến của bây giờ với Giải Yến khăng khăng muốn đuổi con mèo đi không cùng một người.
Hoặc là, có thể cùng một người nhưng đã bị cắt đi.
“Con mèo đó do chị em ôm từ nhà tới, nói là để em đỡ chán.”
Tiểu Trần ôm con mèo, khó mà mở cửa, Giải Yến nghiêng người giúp cậu mở cửa, tiện tay tiễn Tiểu Trần ra ngoài luôn.
Tang Noãn chợt nhớ đến sủi cảo còn đang nấu, vội vàng trở lại phòng bếp.
Cảm ơn trời đây, may mà không bị khét.
Đứng trước cửa thang máy chung cư, Tiểu Trần hỏi nên đưa mèo con trở lại cửa hàng thú cưng để tạm thời nuôi dưỡng haymang nó về trở về biệt thự ban đầu cho dì giúp việc chăm sóc.
Con mèo con nằm trong vòng tay của Tiểu Trần, không kêu hay cử động, trông rất ngoan.
Giải Yến nhìn xuống, đôi mắt anh rút đi độ ấm, đen kịt như nơi sâu nhất đáy biển “Đưa nó về lại nhà cũ đi.” Giọng anh lạnh lùng, lạnh như băng tan thành từng mảnh, “Trả nó lại cho Giải Ngọc, chị ấy chắc sẽ vui lắm.”
Thang máy đinh một tiếng, dừng lại trước mặt Tiểu Trần, Tiểu Trần gật đầu rồi bước vào thang máy.
Cậu vẫn nhớ đến lúc mình mới tới làm cho Giải Yến, lúc đó cậu được người đại diện của Giải Yến, là anh Hoành đưa tới nhà của Giải Yến.
Uyển Thành đã là thành phố thịnh vượng nhất, mà nơi ở của Giải Yến là nơi tấc đất tấc vàng của Uyển Thành, Tiểu Trần chưa từng mơ đến việc bước vào nơi này.
Căn biệt thự khi đó rất lộng lẫy, nhưng khi mới vừa bước vào là Tiểu Trần có cảm giác không thoải mái.
Không biết là do phong cách trang trí hay gì đó mà cậu cảm thấy nơi đó quá lạnh quá mờ ảo, giống như một cái lồng lạnh lẽo, mỗi một cảm quan đều mang lại áp lực to lớn không thể thở nổi.
Trong cái lồng này thế mà có một lứa mèo con chưa mở mắt, ngay cả tiếng kêu cũng là tiếng rên rỉ khe khẽ, rất êm tai rất mềm mại.
Có một người phụ nữ dáng vẻ dịu dàng ngồi xổm bên cạnh ổ mèo, người phụ nữ đó có khuôn mặt tinh xảo, nụ cười nơi khóe môi chuẩn như dùng thước kẻ ra.
Tiểu Trần biết cô ấy, trên tầng cao nhất của tòa nhà Ánh Sao Entertainment vẫn treo ảnh của cô ấy.
Tiểu Trần nhớ đến những tin đồn trước đây mình nghe, nói ảnh đế trẻ tuổi nhất có lắm tiền nhiều của, thậm chí Ánh Sao Entertainment cũng là sản nghiệp của gia đình anh.
Xem ra đó không phải lời đồn vô căn cứ.
“Giải Yến.” Người phụ nữ đó nhỏ nhẹ gọi tên Giải Yến với giọng điệu thân mật, nhưng nếu nghe kỹ sẽ nghe được sự xa lạ khó tả.
“A Vượng sinh được một lứa mèo con, em nhìn xem, em thích con nào, chị cho em con đó.”
Giải Yến ngồi trên sô pha, mặc dù không kéo rèm cửa, rất nhiều ánh nắng chiếu vào người anh, dừng lại đến giữa mày.
Vốn là một cảnh ấm áp, nhưng lông mày và đôi mắt của anh lạnh như tuyết.
Giải Ngọc vẫn nhỏ nhẹ nói với anh: “Chị nhớ hồi bé em rất thích mèo con mà nhỉ.
Lúc cha bỏ con mèo con đó đi, em đã vội đến mức phát khóc.”
Giải Yến đứng dậy, đi về phía ổ mèo.
Giải Ngọc không ngờ rằng Giải Yến sẽ đi đến, cô ta lùi lại một bước theo bản năng.
Lùi về rồi cô ta mới cảm thấy mình không cần lắm thế, lại cười rộ lên: “Em sống một mình, chị sợ em sẽ cô đơn, hoặc là em có thể chọn thêm một con rồi đưa nó cho cô gái em thích”
“Các cô gái thường như những con vật nhỏ thế này.”
Cô ta dùng những lời này để che giấu sự hoảng sợ vì Giải Yến tới gần của mình.
Người em trai này của cô ta là một kẻ điên, nhưng cô ta không thể không lấy lòng nó.
Giải Yến không nhìn cô ta, anh đang nhìn bầy mèo con chăm chú.
Một trong những con mèo con cảm nhận được tầm nhìn của con người, liền hướng về phía anh mà kêu một tiếng nhỏ mềm.
Giải Yến nhìn mèo con này, đột nhiên bật cười.
“Con này rất dễ thương.” Anh chỉ vào con mèo đang gọi mình, nói với Giải Ngọc bằng một giọng ấm áp, “Em muốn cái này, có được không?”
Giải Yến ngẩng đầu lên, ánh mắt anh dịu dàng, thậm chí là đôi đồng tử đen như mực cũng bớt đi sự đáng sợ.
Giải Ngọc duy trì nụ cười, nói tất nhiên.
HẾT CHƯƠNG 18..