Đọc truyện Gió Thu Năm Ấy Tớ Vẫn Đợi! – Chương 4: Thanh xuân ấy (1)
Có những thứ có thể khi mất đi sẽ rất dễ dàng tìm lại, như là một quyển
sách hay là cây bút mực chẳng hạn. Nhưng tuổi thanh xuân, một khi đã đi
qua cái lứa tuổi ấy rồi, sẽ không dễ dàng gì mà tìm lại lần thứ hai.
Hồi còn bé, tôi thường ước rằng mình có thể là một nhân vật chính trong
những quyển truyện đọc. Nhưng bây giờ tôi không còn có mong muốn ấy nữa, bởi vì tôi biết câu chuyện của tôi cũng chính là một câu chuyện đẹp. Ít ra, đối với tôi thì nó chính là như vậy!
Cuối cùng thì tiết học sinh chán ngắt cũng hết. Tất cả học sinh lớp tôi đều như vừa
từ địa ngục sâu thẳm trở về. Nhất là Hàn Thiên, nhìn mặt cậu ta là có
thể đoán được từ nãy đến giờ, cô giáo trên bục giảng bài, còn cậu ta say giấc ở dưới này.
”Dậy, dậy đi. Cậu định ngủ tới khi nào đây?”
Không có phản ứng. Thế là, tôi một phát đá cậu ta lăn xuống đất. Hê, hôm nay Lê Dật Quân chẳng đi học, đá cậu ta rồi cũng không có ai bắt nạt
tôi.
Hàn Thiên mò từ dưới đất lên, mà khuôn mặt cũng chẳng khôn lên tí nào
hết. Uể oải dẹp chiếc bàn trống phía sau, rồi lại lăn ra ngủ tiếp. Nhìn
cậu ta ngủ yên trên chiếc ghế ở phía sau. Tôi chợt nghĩ, lẽ nào hôm qua
cậu ta chép luận văn đến sáng cho nên hôm nay mới phải ngủ bù. Tôi mở
cặp sách của cậu ấy ra, đập vào mắt tôi chính là quyển luận văn dày cộm. Không phải chứ, quyển này cũng tận hai mươi mấy trang, một đêm chép hết hai mươi mấy trang. Quốc bảo! Quốc bảo! Tôi kinh ngạc há hốc mồm, chỉ
thiếu điều té xuống ghế thôi.
Thanh Tuyền chẳng biết từ đâu chui ra, ngồi cạnh tôi. Tôi theo thói quen trả lời cậu ấy: “Dật Quân chết rồi, hôm nay không đi học!”
Thế là tôi như không ăn một cái tát vào mặt. Ui da, con nhỏ này cũng
thiệt ác độc, bạn bè bao nhiêu năm mà nỡ tác tôi mạnh như thế. Nếu không phải Thanh Tuyền có mái tóc dài, mặt trái xoan, môi mọng, thì tôi đã
nghi ngờ giới tính của nó. Không biết nó làm sao mà có sức mạnh ghê gớm
đến như vậy.
Tôi rất oan ức hỏi Thanh Tuyền: “Không phải cậu muốn hỏi chuyện của Dật Quân sao?”
”Tớ làm gì thèm quan tâm đến cậu ta!”
Cũng phải, người như ông anh họ của tôi thì làm sao được Thanh Tuyền
thích được chứ? Tôi nghĩ nhiều rồi, nghĩ nhiều rồi! Nhắc đến chuyện giới tính, tôi đột nhiên nghi ngờ giới tính của Dật Quân. Anh ấy và Hàn
Thiên giống như một cặp vợ chồng già vậy đấy. Tôi kể một chút nhé!
Chuyện này cũng chẳng là gì. Chỉ là, một ngày trời mây quang đãng, tôi
đi nhà vệ sinh vô tình nhìn thấy Hàn Thiên đánh một ai đó. Mà chuyện này cũng không liên quan đến vấn đề tôi đang nhắc đến đâu. Cho đến buổi
chiều, khi tôi gặp được anh bạn đáng thương bị đánh kia, hỏi anh ta thì
mới biết anh ta bị đánh vì tội dám chen lấn với Dật Quân ở căn tin
trường. Mà nghĩ lại, Dật Quân kia cũng lẻo mép lắm chứ. Chen lấn nhau
một tí đã đi mách Hàn Thiên. Bây giờ thì chuyện Hàn Thiên đánh người đã
liên quan đến chuyện giới tính của Dật Quân rồi đó. Thật ra, cũng còn
rất nhiều chuyện đáng nghi ngờ đó chứ, nhưng mà kể hết chắc phải mất đến tám trăm năm sau mới xong. Cho nên chuyện giới tính này tạm thời gác
lại.
Trở về thực tại. Hàn Thiên vẫn còn ngủ rất ngon lành trên chiếc ghế kia. Mà chiếc ghế đó cũng thật đáng thương, bị cơ thể của Hàn Thiên đè lên,
tôi chỉ sợ cái ghế đó không chịu nổi sẽ gãy mất.
Tôi có ý tốt gọi Hàn Thiên dậy mà cậu ta chẳng những không biết ơn mà
còn mắng tôi nữa chứ. Lý do hết sức mắc cười đó là tôi dám phá giấc ngủ
của cậu ta. Tôi nghĩ, tôi chưa mách với giáo viên chủ nhiệm về việc cậu
ta ngủ trong giờ học cũng may cho cậu ta lắm rồi, vậy mà lại còn mắng
tôi.
Cuối cùng thì buổi học ngày hôm đó cũng kết thúc. Trong lúc tôi đang
soạn sách vở chuẩn bị ra về thì Hàn Thiên đột nhiên hỏi tôi: “Dật Quân
thế nào rồi?”
Ồ, tôi còn tưởng cậu ta quên mất anh họ của tôi rồi chứ. Cũng may cậu ta vẫn còn nhớ.
”Anh ấy chưa chết được đâu. Mà cậu quan tâm nhỉ? Vậy thì tự đi thăm anh ấy đi.”
Nói rồi bỏ đi để lại Hàn Thiên ở phía sau. Chắc là Hàn Thiên tức lắm
đây. Vừa đi vừa cười, đến nỗi khi đến góc ngoặc cầu thang còn có người
nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ. Có phải tôi hơi bị khùng rồi không?