Đọc truyện Gió Qua Rặng Mù U – Chương 76: Xem nhau là tất cả
Xa nhau về khoảng cách không hẳn sẽ mất nhau mà xa nhau về tâm hồn mới đáng sợ, khoảng cách địa lý sẽ không xa nếu ta luôn nghĩ về nhau và xem nhau là tất cả… Ngỡ đâu mọi thứ đã lắng xuống theo dòng thời gian khi Nam và Khánh không còn liên lạc qua lại! Cầm trên tay lá thư để chung trong hộp bưu phẩm của Nam từ Long Xuyên gửi lên, Khánh run run đôi bàn tay khi mở ra đọc:
“Gửi vợ chồng Khánh Thắm!
Không biết Thắm đã sinh em bé chưa? Và bữa nay Nam có món quà nhỏ gửi lên cho cháu! Mong bé mạnh khỏe, mau lớn…
Chúc gia đình an vui, hạnh phúc!”
Giờ Khánh mới hay Nam đã về dưới quê, bỗng trong lòng Khánh dâng trào nỗi nhớ Nam! Mấy dòng chữ Nam viết tuy ngắn ngủi nhưng nó như đánh thức tình cảm của Khánh trở lại sau những ngày chìm đắm trong giấc ngủ miên man của bùa ngải. Lâng lâng trong cảm giác nhớ thương, Khánh lại suy nghĩ “Giờ có lẽ Nam đang bình yên, mình không thể làm ảnh hưởng tới cuộc sống của Nam nữa!”.
Mấy ngày sau Thắm xuất viện về nhà! Thấy hộp đồ chơi của em bé làm bằng gỗ để trong ngăn tủ, Thắm hỏi:
– Anh, con chưa lớn anh mua sẵn nhiều đồ chơi bằng gỗ vậy?
– Anh quên chưa nói với em, cái đó là của Nam gửi tới!
– Ui, toàn đồ gỗ đẹp, mà em thấy mấy mẫu này bên ngoài không có bán, có cả bộ chữ cái bằng gỗ!
– Nam tự làm đó em!
– Anh Nam khéo tay quá! Giờ anh Nam ở đâu anh? Anh liên lạc với anh Nam mời ảnh về nhà mình chơi, anh Nam mà về là ba má vui lắm đó!
– Nam về dưới quê rồi! Thôi, kệ cậu ta!
– Anh, sao anh cứ nói kệ ảnh được, chỉ là mời ảnh về nhà mình chơi thôi mà!
– Không! Anh không làm được!
– Vậy anh cho em số điện thoại của ảnh đi, em gọi cho ảnh!
– Trong bưu phẩm cậu ta chỉ viết địa chỉ dưới quê chứ không có số điện thoại! Mà sao em cứ đề cập hoài vậy? Giờ em lo cho con nhỏ chưa đủ mệt hả?
– Dạ! Em xin lỗi.
– Khánh, em có biết chỗ ông Thành ở không? Ngọc từ ngoài nhà đi vô hỏi.
– Em không biết chị Ba!
Thắm nói:
– Hay là anh Khánh lên cổng công ty Lâm Khang chờ sau giờ làm ông Thành về, rồi đi theo ổng là biết chỗ ở của ổng!
– Chị sốt ruột quá! Nhớ thằng Lực không muốn làm gì hết!
Ông Năm đứng ngoài cửa buồng:
– Biết nhà nó để làm gì? Để đột nhập vô nhà nó bắt thằng Lực đem về hả?
– Ba! Tụi con…
– Mấy đứa con nhà nay hay thiệt, chuyện như vậy mà giấu ba má!
Bà Năm cũng đã biết hết mọi việc:
– Giờ tìm cách giải quyết cho hợp lý, đừng có dại mà chui vô nhà nó, nhà giàu hay nuôi chó dữ, không khéo mấy con chó nó cắn cho cũng đã khổ thân rồi, chưa kể là tự nhiên xông vô nhà nó lại mang tội!
– Nghe đó! Má mày nói rất đúng! Sao các con không nghĩ kỹ trước khi làm mọi việc?
– Dạ! Tụi con hiểu rồi ba má!