Đọc truyện Gió Nổi Lên Rồi – Chương 2
Edit: Cải Trắng
Lệch múi giờ là như thế nào?
Là bên kia mặt trời mọc còn bên này là mặt trời lặn sao?
Không.
Lệch múi giờ, là trái tim nơi đây không thể tìm thấy kinh độ và vĩ độ trái tim người mình yêu.
1.
Lận Yên vừa xuống máy bay thì Sa Khinh Vũ gọi tới.
“Đừng đi đâu cả, tớ tới đón cậu.”
Đứng ở bên ngoài sân bay, trong tay nắm chặt di động nhưng trong lòng cô lại hơi hoảng hốt. Phía bên trên cô vẫn là khoảng không xanh thẳm cao vời vợi, nhưng đất dưới chân thì khác, ở đây là Trung Quốc.
Lát sau, một chiếc xe Ferrari màu đỏ dừng lại trước mặt cô. Cửa sổ xe từ từ hạ xuống ở bên ghế phó lái, Sa Khinh Vũ nhoài người ra nói với Lận Yên: “Lên xe.”
Vào trong xe, Lận Yên nhìn Sa Khinh Vũ bằng ánh mắt tò mò: “Sao cậu biết tớ về nước?”
Ngay cả trợ lý Lộ Giang còn không biết chuyện cô về nước cơ mà. Lúc đó, khi nhìn thấy tấm bưu thiếp tới muộn tám năm, trong lòng cô nảy sinh ra cảm giác hoảng sợ.
Trên radio, người dẫn chương trình đang nhắc tới phân đoạn kinh điển của bài “Fish and bird”, còn cô thì giống như người bị mộng du, thu dọn hành lý về nước.
Sa Khinh Vũ nói với giọng vui vẻ: “Chuyện cậu về nước mà tớ không biết thì sao có thể lăn lộn trong giới truyền thông được.”
Lận Yên không phải là nghệ sĩ nổi tiếng. Cô chỉ có năng lực làm phiên dịch viên thôi, là phiên dịch tiếng Pháp. Qua việc dịch mấy cuốn sách nổi tiếng, tiếng tăm của Lận Yên lên như diều gặp gió trong giới phiên dịch. Hơn nữa, Lận Yên sang Pháp liên tục góp mặt trên các talk show nổi tiếng, lên mặt báo thường xuyên, thế nên, trong giới phiên dịch, Lận Yên như một hòn đá vững chắc.
Lần này Lận Yên về nước chắc chắn sẽ gây một trận sóng gió lớn. Trước tiên không nhắc tới việc cô có danh tiếng, chỉ cần quan tâm tới việc cô đã ở Pháp tám năm thôi, bên ngoài đang đồn thổi cô về nước là vì người mình yêu.
Còn nói: “Làm sao có thể làm phiên dịch ở đó được, thể nào cũng sẽ quay lại Pháp thôi, tôi đoán chắc chắn có liên quan tới mối tình đầu.”
Rồi cũng có người nói: “Mỗi lần tham gia talk show nhắc tới vấn đề tình cảm, Moyra chẳng để lộ chút tin tức gì, nhưng tôi thấy cô ấy đang giấu đầu hở đuôi.”
Còn nữa: “Rõ ràng là thế, chắc là bị đá rồi.”
Lận Yên chớp chớp mắt nhìn Sa Khinh Vũ, không nói gì.
“Không phải chứ?” Sa Khinh Vũ kêu lên đầy kinh ngạc: “Đừng nói với tớ là cậu không biết gì nhé?”
“Bị đưa tin sao?” Lận Yên hỏi, có hơi thất thần.
Không phụ sự mong đợi của mọi người, Sa Khinh Vũ gật đầu. Lận Yên đưa tay day day trán.
“Lúc cậu đẩy vali hành lý ở sân bay Charles-de-Gaulle(1) đã bị chụp hình lại rồi, rồi lúc sau khi cậu đang ở trên máy bay thì hình ảnh đã được một tuần san giải trí tại Pháp đăng lên. Có lẽ sang tới mai là báo chí trong nước sẽ đưa tin với tiêu đề những tác phẩm lớn của Lận Yên.”
(1)Sân bay Charles-de-Gaulle: còn được gọi với cái tên sân bay Roissy, là sân bay quốc tế lớn nhất Pháp, đồng thời là một trong những trung tâm hàng không chính của thế giới.
Lận Yên nhếch khóe miệng, cười khổ. Cô đã quấn mình như cái bánh chưng mà tay phóng viên đó vẫn có thể nhận ra, đúng là cô đã làm khó người ta rồi.
Có điều…Cả thế giới sắp biết rồi, còn anh, anh biết không?
Sa Khinh Vũ vừa lái xe vừa phân tích xem ngày mai tiêu đề báo đưa tin là gì: “Về nước sau tám năm, Moyra chưa kết hôn đã có thai?”
Lận Yên: “…”
“Cậu nói xem, loại tiêu đề như thế có tồn tại không?” Sa Khinh Vũ quay sang nhìn Lận Yên, nói một cách dí dỏm.
Lận Yên hừ một tiếng: “Loại tiêu đề như này nhìn qua thì như có chuyện gì giật gân lắm, không ngờ bên ngoài hào nhoáng bên trong thối nát, một chiêu lòe thiên hạ điển hình.”
Sa Khinh Vũ: “…”
Xem ra cô phải bảo mấy người bạn trong giới truyền thông đừng có viết loạn lên scandal liên quan tới Lận Yên, người trong cuộc sẽ gửi công văn tới đấy.
“Tiểu Yên, cậu thấy đấy, chúng ta có mối quan hệ cực kỳ thân thiết, cậu cho tớ làm một bài độc nhất vô nhị đi.”
Lận Yên cười nhạt, hỏi ngược lại: “Cái gì độc nhất vô nhị?”
Sa Khinh Vũ tức giận, trừng mắt nhìn Lận Yên đang giả vờ như không biết chuyện gì: “Nguyên nhân khiến cậu đột ngột về nước chứ gì nữa.”
Đôi mắt xinh đẹp của Lận Yên cứng đờ. Nếu cô nói, thứ khiến cô quyết định về nước là một tấm bưu thiếp được gửi cách đây tám năm thì có buồn cười không?
Bỗng nhiên, cô cười, nói với giọng hờn dỗi: “Nhớ cậu đấy.”
“Hừ!” Sa Khinh Vũ liếc nhìn cô một cái.
Một lát sau, Sa Khinh Vũ hơi hất cằm, muốn Lận Yên nhìn công trình kiến trúc ngay gần đó: “Bệnh viện trung tâm thành phố, cậu ấy làm việc ở chỗ này. Ngồi khám bệnh vào thứ ba và thứ năm, khoa ngoại thần kinh.”
Lận Yên biết, ‘cậu ấy’ mà Sa Khinh Vũ nhắc tới là Mục Hoằng Dịch.
Khoa ngoại thần kinh?
Cô nhớ là Mục Hoằng Dịch chọn học ngành Đông y mà?
“Không phải cậu ấy học Đông y à?” Lận Yên không nhịn được phải hỏi.
Sa Khinh Vũ gật đầu, nói: “Đại học năm thứ hai, tức là sau khi cậu đi thì cậu ấy chuyển khoa.”
“Sao lại chuyển?”
Câu hỏi ‘Sao lại chuyển’ tới một cách bất ngờ, Sa Khinh Vũ cười như không cười, quay sang nhìn Lận Yên. Trong phút giây đó, bỗng dưng cô cảm thấy quẫn bách, đành nghiêng đầu ra nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe.
Không đợi cô kịp quan sát kỹ thì xe đã phóng vút qua, công trình kiến trúc đó bị bỏ lại đằng sau, không thấy tung tích.
“Đây…” Sa Khinh Vũ lại hơi hất cằm về phía cửa lớn một tiểu khu gần đó, nói: “Cậu ấy ở chỗ này.”
Ánh mắt Lận Yên toát lên sự hoang mang, xem ra anh thật sự bỏ học Đông y rồi, trước kia khi nhắc tới Đông y, anh luôn nở nụ cười ấm áp.
Tám năm, không chỉ có thời gian trôi đi mà ngay cả giấc mơ của anh cũng thay đổi rồi sao?
Tám năm trôi qua, cô đặt chân về nước, có phải, anh cũng sẽ từ bỏ cô không?
Tim, bỗng dưng như bị ai bóp chặt, đau nhói. Tim cứ đập thình thịch liên hồi, máu co bóp với tốc độ nhanh.
Đi hết một vòng Lận Yên mới nhận ra, Sa Khinh Vũ tới không đơn giản là để đón cô mà còn mang cô đi thăm lại những chốn xưa.
…
‘Cộc, cộc’ Liễu Duệ gõ gõ vào cửa để Mục Hoằng Dịch chú ý, sau đó không cần được mời vào mà tự mình đi vào luôn, ngồi xuống đối diện Mục Hoằng Dịch.
“Có việc gì sao?” Mục Hoằng Dịch đưa tay xoa xoa ấn đường.
Liễu Duệ đưa mắt quan sát căn phòng trống trải một vòng: “Không cần làm phẫu thuật à?”
“Có việc gì?”
“Tới đón Cố Hiểu Thần, chút nữa trở về huyện.” Dừng một chút, anh hỏi Mục Hoằng Dịch: “Muốn về cùng không?”
“Trở về huyện?”
“Ừm, vừa hay có chút việc ở đó.” Liễu Duệ nói một cách mập mờ, ánh mắt có chút quái dị.
Mục Hoằng Dịch cười, không tin: “Có chuyện gì đáng để cậu tự mình đi một chuyến thế?”
Liễu Duệ chà xát hai tay vào nhau, ánh mắt thâm trầm không chút gợn sóng, cười khẽ, nói: “Tớ về hay không cũng chẳng sao cả, quan trọng là Hiểu Thần muốn về để ‘đón gió tẩy trần’ cho người nào đó.”
Mục Hoằng Dịch tắt máy tính, cởi áo blouse trắng ra. Anh hoàn toàn không hứng thú với ‘người nào đó’ trong miệng Liễu Duệ, anh nói: “Tớ không về đâu, ngày hôm sau còn phải lên lớp.”
Liễu Duệ mím môi, nhướn mày nhìn anh một cái rồi gật đầu, hoàn toàn không miễn cưỡng bắt anh trở về, nhưng vẫn tiếp tục nhắc tới chuyện chuẩn bị về huyện với giọng cực kỳ bất đắc dĩ: “Cứ tưởng nghỉ ngơi mấy ngày sẽ được trải qua thế giới hai người, không ngờ giữa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim.”
Lần thứ hai nhắc tới ‘người nào đó’ đã thành công thu hút sự chú ý của Mục Hoằng Dịch.
“Bác sĩ Cố quan tâm thế à? Không phải là người yêu cũ chứ?” Mục Hoằng Dịch nhếch môi trêu chọc vài câu.
Liễu Duệ ‘a’ một tiếng, sau đó bình thản nói: “Là Tiểu Yên.”
Bỗng nhiên, cái nhếch môi của anh cứng đờ.
Lận Yên?
Cô về nước rồi?
Ha!
Cô chịu trở về rồi cơ à?
…
Thấy Mục Hoằng Dịch ngồi vào xe của mình, Cố Hiểu Thần quay sang hỏi Liễu Duệ: “Hoằng Dịch muốn đi về cùng với chúng ta sao?”
Liễu Duệ khởi động xe, nói một câu vô cùng thâm thúy: “Anh không nghĩ là cậu ấy có thể tự mình lái xe trên đường cao tốc. Anh không muốn ngay sáng sớm mai đọc báo đã thấy dòng tin một bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện nào đó đã tử vong tại chỗ trong vụ tai nạn trên đường cao tốc.”
Cố Hiểu Thần đưa mắt nhìn người ngồi đằng sau đang nhìn ra ngoài cửa sổ hết sức chuyên chú nhưng thực chất cặp mắt của Mục Hoằng Dịch trống rỗng, thẫn thờ, thấy anh không phủ nhận câu nói của Liễu Duệ, bỗng chốc cô đã hiểu ra.
Từ thành phố với tới huyện mất khoảng một tiếng lái xe. Vừa đi tới trạm thu phí, Cố Hiểu Thần đang nhìn ra ngoài cửa sổ bỗng kêu lên một tiếng, chỉ vào con xe Ferrari ở đằng trước: “Biển số xe là 9731, có phải xe của Khinh Vũ không? Liễu Duệ, anh mau vượt lên đi, em muốn ngó.”
Ở trạm thu phí có không ít xe đang chờ tới lượt để qua trạm, đang ở đây thì làm sao mà vượt lên được, trước sau đều có xe. Bỗng nhiên, Liễu Duệ thấy dở khóc dở cười, anh đưa mắt nhìn vào hông con xe đằng trước, nói với giọng chắc chắn: “Không cần ngó, là xe của Khinh Vũ đấy.”
“Không phải chứ.” Cố Hiểu Thần không tin lắm: “Lúc hơn 4 giờ Khinh Vũ đã bảo là chuẩn bị cùng Tiểu Yên trở về huyện. Giờ đã sắp 6 giờ rồi, sao giờ họ mới đi tới đường cao tốc?”
Hai chữ ‘Tiểu Yên’ đã khiến ánh mắt bình tĩnh của Mục Hoằng Dịch thay đổi, theo bản năng anh quay sang nhìn chiếc xe Ferrari màu đỏ, cảm xúc trong mắt cũng trở nên nặng nề.
Tám năm rồi.
Thời gian ấy như chỉ là thoáng qua, lại cũng lâu tựa vĩnh hằng.
Cuối cùng cũng thoát ra khỏi trạm thu phí, không cần nhìn trước ngó sau nữa, Cố Hiểu Thần gấp không chịu được, thúc giục Liễu Duệ: “Mau, đi theo sau đi.”
Liễu Duệ nhấn ga đuổi theo con xe Ferrari màu đỏ. ‘Bíp—’ một tiếng đã hấp dẫn sự chú ý của Sa Khinh Vũ, cô đưa mắt nhìn sang bên trái thì thấy Cố Hiểu Thần cách một lớp cửa sổ đang nhe răng cười với cô, tay còn vẫy vẫy. Hẹn gặp nhau còn không vui bằng vô tình nhìn thấy.
“Là Hiểu Thần.” Sa Khinh Vũ nói với Lận Yên đang ngồi bên ghế phó lái.
Lận Yên chỉ ‘ừm’
Thế đấy! Sa Khinh Vũ tặc lưỡi.
Mục Hoằng Dịch ngồi sau, thông qua hai lớp cửa kính xe nhìn thấy sườn mặt mơ hồ của ai đó. Mái tóc Lận Yên là thứ thu hút sự chú ý nhất, nó vừa dày vừa dài, lại đen nhánh tựa như con ngươi linh động trong đôi mắt, làm người khác lưu luyến không quên.
Là cô.
Thật sự là cô.
Khoảng cách này khiến anh cảm thấy nó không chân thật, cảm xúc như bị bóc trần hết ra.
Cho dù cô đứng lẫn trong biển người mênh mông hay ở ngay trước mắt, chỉ cần liếc mắt một cái, anh đã có thể nhận ra cô…
Dần dần, ánh mắt anh càng trở nên nặng nề hơn.
Chẳng biết là Liễu Duệ cố tình hay vô ý mà lái xe nhanh hơn một chút, để cho Mục Hoằng Dịch ngồi phía sau quay sang một cái là có thể thấy Lận Yên ngồi ở xe bên kia.
Sa Khinh Vũ kinh ngạc: “Mục Hoằng Dịch!”
Ba chữ này như động vào công tắc trên người Lận Yên, cô quay đầu sang, nhìn thấy khuôn mặt đã lâu không gặp, trong lòng căng thẳng.
Cái cô nhận được là cặp mắt đen nhánh lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm vào mình, như cắn mạnh vào người.
Bốn mắt nhìn nhau, im lặng không nói gì, vừa lạnh nhạt vừa bình tĩnh.
Thật ra, cái em hy vọng
Chỉ là một cái chớp mắt kia thôi.
Nếu có thể yêu nhau một lần thật sâu đậm rồi xa cách
Cả đời dài như thế
Không cần
Khi quay đầu
Chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt
2.
Văn Phương cầm theo tờ báo chạy lên tầng trong tâm trạng lo lắng không yên, bà đẩy cửa vào phòng, bên trong là đứa con gái đã ở Pháp tám năm không thấy bóng dáng. Trong nhà bỗng dưng nhiều thêm một người mà bà không hay biết gì cả.
“Tiểu Yên?”
Lận Yên nghe loáng thoáng hình như có người gọi mình, cô mở mí mắt nặng trịch ra: “Mẹ?”
Phản ứng đầu tiên là ngây người ra, cái chuông gió treo trước cửa bị gió thổi vào, vang lên âm thanh giòn giã.
Hoảng hốt.
Hóa ra cô đang ở trong nước.
“Con bé này, sao về nước không báo với người nhà một tiếng?” Văn Phương nhíu mày, ném tờ báo xuống giường, bắt đầu lên giọng cằn nhằn, cười một cách châm biếm: “Con gái mình về nước mà phải đọc báo mới biết.”
Bị Văn Phương dựng dậy, cơn buồn ngủ của Lận Yên bay mất, cô ngồi dậy, xoa mắt giải thích với mẹ: “Đột nhiên con muốn về nước thôi.”
“Lúc đi nước ngoài cũng là quyết định nhất thời, về nước cũng thế, có lần nào là con lên kế hoạch trước không?” Văn Phương tức giận.
Mới sáng sớm, Lận Yên đã phải nghe Văn Phương trách mắng.
“Còn nữa, chuyện trên báo là sao?”
“Trên báo?” Lận Yên ngạc nhiên, sau đó cô cầm báo lên mở ra, tiêu đề báo ngay lập tức đập vào mắt — ‘Về nước sau tám năm, Moyra chưa kết hôn đã có thai?’
Sa Khinh Vũ làm à? Lận Yên nhíu mày.
Trong cùng một buổi sáng, cô đánh thức cả Sa Khinh Vũ dậy, không ngờ cô ấy còn làm ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
“Tốt nhất cậu hãy chuẩn bị lý do chính đáng đi, nếu không, mặc kệ cậu là ai đi chăng nữa thì ngày mai tớ cũng để cậu lên mặt báo.” Có vẻ như đây là câu cửa miệng của Sa Khinh Vũ rồi, dù là uy hiếp hay đang cảnh cáo thì ngay ngày mai cô ấy có thể khiến cho đối phương phải lên mặt báo thật.
Lận Yên đưa tay day ấn đường, nói một cách yếu ớt: “Tớ thấy đăng báo rồi.”
Sa Khinh Vũ đáp lại một câu ‘Thế à?’rồi không nói gì nữa, có vẻ như lại lăn ra ngủ tiếp rồi.
Văn Phương cứ nhìn chằm chằm vào bụng Lận Yên, ánh mắt hiện lên vẻ đấu tranh dữ dội. Thấy Lận Yên cúp điện thoại, bà cẩn thận hỏi lại: “Con…có thật đấy à?”
“Mẹ!” Thật sự không còn gì để nói.
Ánh mắt Văn Phương trở nên ảm đạm, không hề che giấu sự thất vọng của mình, thế mà bà cứ tưởng mình sẽ được làm bà ngoại chứ: “Hóa ra tất cả đều là giả.”
Lận Yên nhíu mày nhìn mẹ, nhìn sự mất mát của bà, không biết sao cô cảm thấy cô không mang thai là cô đang có lỗi? Chẳng lẽ việc cô chưa kết hôn mà mang thai là chuyện vui?
Hôm qua nghe Sa Khinh Vũ thử mô phỏng một tiêu đề báo trong nước, nó sẽ nói tới một tin đồn vô căn cứ nào đó, cô còn cảm thấy nhất định là Sa Khinh Vũ nói điêu. Giờ xem ra, là do lượng kiến thức của cô ít, đúng là không thể xem thường mức độ bịa đặt của truyền thông trong nước.
Thật ra, Lận Yên không chỉ khinh thường mức độ bịa đặt của truyền thông trong nước mà còn cả tốc độ truyền bá nữa.
…
Lúc nhận được điện thoại của Lộ Giang, cô vẫn còn đang nằm trên giường.
Nếu hôm nay không bị mẹ dựng dậy mở ‘tam đường hội thẩm’ thì cô cũng sẽ bị tin tức phóng đại này làm cho tỉnh.
“Chị Lận, chị, chị về nước rồi?” So với tin Lận Yên mang thai thì việc khiến cho Lộ Giang cảm thấy khó tin hơn là Lận Yên về nước.
Cứ như là chuyện nghìn lẻ một đêm(2) ấy!
(2)Từ gốc ở đây là 天方夜谭/ Thiên phương dạ đàm, dịch hẳn ra có nghĩa là ‘nghìn lẻ một đêm’ ý chỉ đây là câu chuyện cổ tích, khó mà tin được.
Lộ Giang đi theo Lận Yên được bảy năm rồi, khi đó, chính tai cô đã nghe Lận Yên thề rằng: “Đời này, chị sẽ không về đó nữa.”
Lúc Lộ Giang nhìn tin tức xuất hiện trên mặt báo cô còn tưởng mình bị ảo giác, hoặc là mình đang nằm mơ.
Lận Yên vỗ trán, khá bất lực khi nghe thấy vấn đề này: “Như những gì em thấy.”
…
Tới giữa trưa, Sa Khinh Vũ gọi một cuộc điện thoại cho Lận Yên, đánh chết cũng không nhận tội trạng này.
“Tớ thề, không phải tớ làm mà.” Sa Khinh Vũ cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga(3), lúc đó cô chỉ nói cho vui miệng thôi, đâu biết rằng nó lại linh nghiệm như thế, để giờ một lời khó giải thích: “Giữa chúng ta là mối quan hệ bạn bè thân thiết, tớ làm gì có động cơ để làm ra chuyện đó.”
(3)Đậu Nga: Là một nhân vật trong vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên. Truyện kể về việc Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.
Sa Khinh Vũ là người như thế nào, Lận Yên hiểu rất rõ, nếu là cô ấy làm thì cô ấy sẽ nhận.
“Còn nữa, sau khi đón cậu ở sân bay xong tớ vẫn luôn ở cạnh cậu mà, hoàn toàn không có thời gian phạm tội…”
“Được rồi.” Lận Yên lên tiếng cắt ngang lời thanh minh của Sa Khinh Vũ.
Trút được gánh nặng, Sa Khinh Vũ thở phào nhẹ nhõm: “Buổi tối tới quán bar nhé, làm một bữa đón gió tẩy trần cho cậu.”
Khoảng 8 giờ tối, Sa Khinh Vũ tự mình lái xe tới đón Lận Yên, chiếc xe Ferrari màu đỏ lao vun vút trong thị trấn. Ánh đèn neon dần dần lui về phía sau, nó liên tục lướt qua làm mắt Lận Yên hơi đau.
Có những thứ, cho dù người rời đi rồi nó vẫn được đặt ở vị trí cũ.
Có thứ tình cảm, một khi đã buông tay thì có lẽ vĩnh viễn không thể chạm tới nữa.
Quán bar của Lý Viêm Nguyên không lớn nhưng được đặt tại một vị trí khá đẹp, việc kinh doanh rất tốt.
Sa Khinh Vũ tìm tới phòng bao bình thường hay tụ tập, vừa đẩy cánh cửa màu vàng ra đã thấy Lý Viêm Nguyên và Liễu Khê ở bên trong đang hôn nhau một cách cuồng nhiệt. Sa Khinh Vũ đưa tay lên che mắt mình lại, còn cười cười lên tiếng nhắc nhở: “Chú ý hình tượng.”
Liễu Khê và Lý Viêm Nguyên chỉnh lại quần áo của mình. Chỉnh xong, Liễu Khê đang định trêu chọc Sa Khinh Vũ vài câu thì trông thấy Lận Yên bước vào.
Một hình bóng xinh đẹp quen thuộc đập vào mắt.
Không hề báo trước.
Trong phút chốc, không khí trong phòng bao trở nên yên tĩnh.
Sau đó, một giọng nói vang lên đầy châm chọc: “Đây không phải là Moyra tiếng tăm lừng lẫy của chúng ta sao?”
Dứt lời, Lận Yên ngây người, không khí xung quanh vừa yên lặng vừa có chút ngượng ngùng.
Cài xong nút áo cuối cùng, Liễu Khê nhếch môi, lại nói tiếp: “Sao vậy? Ở nước Pháp vui vẻ chán chê rồi nên bỏ chạy về thị trấn nhỏ này chơi tiếp à?”
Từng câu từng chữ như găm vào tim, khiến trái tim Lận Yên đau nhói.
Tám năm trước, là cô rời đi mà không một lời từ biệt, thế nên giờ Liễu Khê mới lên tiếng chế nhạo cô như này.
“Khê Khê, em đang làm cái gì thế!” Sa Khinh Vũ đi lên kéo kéo tay Liễu Khê. Cô quay sang cười với Lận Yên một cái rồi quay ngoắt lại, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Liễu Khê, còn hạ giọng cảnh cáo: “Mau thu lại cái tính tình đại tiểu thư của em đi, không cẩn thận là ngày mai sẽ có bài báo đăng tin em lợi dụng cái danh tham mưu trưởng của Liễu Duệ để phát triển cửa hàng áo cưới của mình.”
Cơ thể Liễu Khê cứng đờ, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Sa Khinh Vũ, tay run run đưa lên chỉ thẳng vào người vừa uy hiếp mình: “Họ Sa, chị…”
Sa Khinh Vũ đẩy Liễu Khê xuống sofa, hừ lạnh một tiếng.
Họ Sa á? Có kêu trời cũng vô dụng thôi.
Từ khi còn ở trong bụng mẹ, Lận Yên đã quen biết Sa Khinh Vũ và Liễu Khê, tình cảm giữa ba người khăng khít như thể chị em ruột.
Có thể nói, Liễu Khê là điển hình của phú nhị đại. Riêng việc trong tay cô nàng có cổ phần thôi cũng đủ để cô nàng tiêu pha mấy đời rồi, cô nàng sẽ được hưởng tiền hoa hồng từ chỗ cổ phần đó. Từ nhỏ đã được sinh ra ở vạch đích, cái Liễu Khê nghĩ không phải cố gắng để cho cuộc sống mình tốt hơn mà là nghĩ xem nên mua quần áo hiệu gì, trang sức hãng nào.
Trong cuộc sống hàng ngày của cô nàng, tình cảm là một thứ rất xa xỉ, nếu như đối xử chân thành với cô nàng thì cô nàng cũng đối xử tốt hết lòng. Nhưng tám năm trước Lận Yên rời đi không hề báo trước, suốt tám năm chẳng có lấy một mẩu tin tức, tình hữu nghị giữa đôi bạn rạn nứt, việc Liễu Khê bộc phát tính tình tiểu thư là điều không thể tránh khỏi.
“Con bé chỉ nói thế thôi, đừng để ý tới nó.” Sa Khinh Vũ cười cười với Lận Yên rồi cầm chai rượu trên bàn lên xem năm sản xuất, đánh trống lảng sang chuyện khác mà không để lộ chút dấu vết nào: “Ôi, Tiểu Nguyên, chai rượu này của cậu còn để cho người uống à?”
Lý Viêm Nguyên lười biếng liếc mắt về phía cô, sau đó ấn chuông gọi phục vụ.
Lận Yên cúi đầu, cầm lấy chai rượu mà ngắm nghía, làm như vô tình hỏi một câu: “Sở Sở không tới à?”
Thật ra, điều cô muốn hỏi hơn là: Anh không tới à?
Nhưng cô không có dũng khí để hỏi, sợ hỏi rồi lại nhận được đáp án phủ định.
“Tớ gọi rồi, chắc một lúc nữa sẽ tới thôi.” Sa Khinh Vũ nói.
Lận Yên đặt chai rượu về vị trí cũ, khịt mũi một cái: “Buồn bực quá, tớ đi ra ngoài hóng gió một chút.”
“Đi đi.” Sa Khinh Vũ xua tay, sau đó bắt đầu tìm dụng cụ mở nắp rượu.
Lúc còn đi học Lận Yên thường hay tới quán bar của Lý Viêm Nguyên. Lúc nãy khi nhìn thấy cánh cửa phòng bao màu vàng, cô có hơi hoảng, không ngờ mọi thứ vẫn như cũ, không hề thay đổi.
Khoảng cách giữa các phòng bao là khoảng hai mét, phần mặt đông của bức tường treo những bức tranh sơn dầu cũ kỹ, nó khiến cho hành lang trông quạnh quẽ và ít người hơn. Trên hàng lang có rất nhiều chỗ hở, mỗi chỗ hở là có một ô cửa sổ, và mỗi ô cửa sổ có một cái gạt tàn thuốc để đó, đây trở thành luật bất thành văn trong quán bar.
Tới chỗ ngã rẽ, cô dừng chân lại, thân hình cao lớn của anh đập vào mắt không hề báo trước.
Áo sơ mi màu tối, quần đen. Đường nét khuôn mặt rõ ràng, anh đang đứng ở trước cửa sổ nói chuyện điện thoại. Một bên tay anh dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc, khói thuốc lá cứ lượn quanh làm đôi mắt cô bỏng rát.
Có vẻ như anh đã nhìn thấy cô rồi. Nhưng, anh vẫn đứng hút hết điếu thuốc lá rồi dụi nó vào trong cái gạt tàn, cúp điện thoại, sau đó mới đi về phía cô.
Ánh đèn trong quán bar hơi tối, nhưng con ngươi trong đôi mắt anh sáng vô cùng.
Lận Yên mím chặt đôi môi trắng bệch. Một cơn gió lùa vào từ bên ngoài cửa sổ, làm mấy sợi tóc bay bay lướt ngang qua khuôn mặt cô.
Mới hôm qua còn thoáng nhìn thấy nhau, cô không ngờ sau đó hai người có thể gặp lại nhau nhanh như này.
Nhìn vào khuôn mặt đó, cảm tưởng như hai người đã xa cách nhau tận mấy đời. Cách xa nhau tám năm, nhưng khi nhìn thấy tim vẫn nhói đau.
Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới này không phải là sự sống và cái chết.
Mà là khi anh đứng ở trước mặt em nhưng em không biết: Anh yêu em.
Cứ thế mà thổ lộ không giống với phong cách bình thường của Mục Hoằng Dịch, nhưng anh đã làm như thế.
Anh bước tới gần, nhưng Lận Yên không dám ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt đó.
Bờ môi cô cứ mấp máy, hệ thống ngôn ngữ trong đầu trở nên rối loạn, câu đầu tiên cô nên nói là gì đây?
Vẫn khỏe chứ?
Hay là đã lâu không gặp?
Không kịp để cô nghĩ ra câu mới, giọng trầm thấp của ai đó vang lên: “Moyra.”
Moyra?
Sắc mặt cô càng trắng hơn, tim càng thêm đau.
Moyra là cái tên cô dùng để sống ở Pháp, đáng lẽ cô phải cảm thấy thân thuộc với cái tên này chứ, tại sao…tại sao từ trong miệng anh thốt ra cái tên ấy cô lại cảm thấy lạnh lẽo như này?
Lận Yên mím môi, trong mắt lóe lên tia sáng.
Cô phải gọi tên anh như thế nào đây?
Hoằng Dịch?
Hay gọi là Mục Hoằng Dịch nhỉ?
Lưỡng lự một hồi, vẫn không biết nên làm gì.
Im lặng không nói, không nói chuyện.
Hai người im lặng khoảng 20 giây thì Lận Yên mở lời, câu nói có hơi vô sỉ: “Anh còn yêu em không?”
Mắt Mục Hoằng Dịch hơi giật, tay phải nắm chặt. Đứng hình mất một lúc anh mới phản ứng lại, nở nụ cười chế nhạo: “Yêu cô? Dựa vào cái gì?”
Sự châm chọc tới cực điểm là anh hỏi ngược lại khiến Lận Yên ngạc nhiên, cô ngây người nhìn anh, câu trả lời này đúng là nằm ngoài dự kiến.
“Anh còn yêu em không?”
“Yêu cô? Dựa vào cái gì?”
Nên nói chuyện với nhau như thế sao?
Sau việc im lặng kéo dài, Lận Yên cảm thấy mình càng khó mở lời hơn, đến nói cũng rất khó khăn: “Xin lỗi, là em…không nên hỏi.”
Nói xong, Lận Yên mím chặt môi, cúi đầu, mắt nhìn thẳng xuống mũi chân, hốc mắt nóng lên.
“Dựa vào cái gì mà cô nghĩ tôi sẽ ngu ngốc suốt tám năm?” Thanh âm lạnh lùng của anh vang lên từ trên đỉnh đầu.
Ngu ngốc?
Lận Yên cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Ngu ngốc này là anh dùng để chỉ bản thân hay là để châm chọc cô thế?
Đã tám năm trôi qua, nếu như không có tấm bưu thiếp ấy được gửi tới thì chắc cô sẽ tiếp tục ngu ngốc như thế.
Ngu ngốc cho rằng anh chưa từng yêu cô, cả đời này cô sẽ nghĩ như thế. Người ngu ngốc…là cô.
Nỗi tương tư kéo dài, muốn đem nỗi tương tư này nói cho người biết nhưng duyên phận lỡ dở người nào biết.