Gió Nam Và Hoa Hồng

Chương 56: Thiếu


Đọc truyện Gió Nam Và Hoa Hồng – Chương 56: Thiếu

Editor: Đào Sindy

Trước khi Tết đến.

Tạ Nghiêu Đình và Trần Nhứ ở hai chỗ của Tô Dương mấy ngày, sau đó cùng nhau về Giang Thành.

Lâm Hòe đón họ ở sân bay, trực tiếp đưa đến nhà cha mẹ Tạ Nghiêu Đình. Diệp Dĩnh nhận được tin tức, đã chờ sẵn. Nghe tiếng ngoài cửa là ra ngay.

“Mau vào đi.”

Trần Nhứ cười xán lạn, là một học sinh ngoan chào hỏi bà: ” Cô Diệp.”

Diệp Dĩnh cũng không nhịn được cười.

Vấn đề Trần Nhứ xưng hô với bọn họ, lúc trước quả thực khiến bà bối rối một hồi, luôn cảm thấy gọi sao cũng không thỏa đáng. May mắn Trần Nhứ thông minh, lần thứ nhất gặp mặt đã gọi cô Diệp.

Đúng lúc rất tôn trọng, rất thích hợp.

Thế là, Trần Nhứ liền gọi thầy Tạ cô Diệp, một tới hai đi, song phương cũng dần dần quen thuộc.


Diệp Dĩnh nguyên quán ở Thiệu Hưng, vì để ngày Tết may mắn, dựa theo truyền thống bày một đĩa quýt phúc vàng trên bàn trà, xếp thành hình ngọn tháp xoắn ốc, vị chua thanh. Trong nồi nấu ngô ngọt, và củ khoai… Mùi thịt kho như có như không tỏa khắp. Trong phòng đốt than, từ gió lạnh thấu xương bước vào đời sống ấm áp, đơn giản làm cho người ta đắc chí vừa lòng.

Chóp mũi Trần Nhứ ê ẩm. Có cảm giác gia đình, đại khái chính là như vậy đi.

Vừa mới ngồi.

Diệp Dĩnh tiện tay cầm một quả quýt phúc, nhét vào tay Trần Nhứ: “Ăn quýt, từ phía nam tới, đặc biệt ngọt.”

Tạ Nghiêu Đình ở một bên nhìn, lặng lẽ cười cong mi mắt.

Diệp Dĩnh liếc tới: “Nhìn gì? Muốn ăn thì tự mà lấy.”

Tạ Nghiêu Đình chậc chậc hai tiếng, lắc đầu.

Diệp Dĩnh đưa tay ấn ấn anh: “Thật sự là mới vừa về đã ăn dấm với Tiểu Nhứ rồi.”

Mấy người cười thành một đoàn.

Một lát sau. Trần Nhứ móc ra một thứ từ trong túi: ” Cô Diệp, cháu ở Tô Châu mua quà cho người đây.”

Diệp Dĩnh nhận hộp, mở ra, đập vào mắt là một chiếc khăn thêu tranh thuỷ mặc từng đường từng nét, màu tím khói đặc biệt, lúc cầm lên nhẹ như bông tuyết bay múa.


Im lặng một lát.

Đầu ngón tay Diệp Dĩnh vuốt ve mặt ngoài: “Đúng lúc thiếu khăn lụa thế này, mùa xuân mặc phối với sườn xám rất ổn. Con thật có lòng.”

Trần Nhứ rốt cục yên lòng: “Người thích là được.”

Tạ Thế Thanh đang khám bệnh tại nhà cho người gần đó. Lúc về đến nhà, Trần Nhứ đang ngồi trong phòng khách đàn tấu bài 《 Đêm ngoại ô Moscow 》, Tạ Nghiêu Đình ngồi trên ghế sa lon, ôm cánh tay lắng nghe. Diệp Dĩnh đứng một bên, nâng giọng hát câu: “Chỉ mong từ nay về sau tôi và bạn mãi mãi không bao giờ quên, đêm ngoại ô Moscow.”

Giọng hát đẹp, thuần hậu mà khuấy động.

Một bài kết thúc.

Ngón tay Trần Nhứ mới rời khỏi phím đàn, liền bắt đầu vỗ tay nhiệt liệt: “Cô Diệp, hát quá tốt.”

Diệp Dĩnh khoát khoát tay: “Thôi đi, bêu xấu.”

Tạ Thế Thanh nói: “Bà hát bài này, làm tôi nhớ tới lần chúng ta gặp mặt, hơn ba mươi năm rồi.”

Diệp Dĩnh nhìn Tạ Nghiêu Đình và Trần Nhứ đứng sóng vai, lúc ánh mắt hai người vừa đụng vào nhau, bèn nhìn nhau cười. Bà nhẹ giọng thở dài, như cảm khái rất sâu: “Năm tháng không buông tha một ai. Không chịu nhận mình già cũng không được.”

Rồi sau đó, bà lại thêm một câu: “Tiểu Nhứ vừa đến, bộ Piano trong nhà này có người kế thừa rồi.”

Trần Nhứ yêu quý nhẹ nhàng khép nắp đàn sơn màu đen bóng lại, quay sang, tò mò hỏi: “Trước đó không ai đánh ạ?”

Diệp Dĩnh đến gần mấy bước, ánh mắt không hài lòng liếc Tạ Nghiêu Đình:


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.