Đọc truyện Gió Nam Và Hoa Hồng – Chương 28: Yêu tất cả chuyện cũ đã qua
Editor: Đào Sindy
“Trần Nhứ… Đúng là mày.”
Ngụy Vi đứng ở cửa cầu thang nhìn vào hành lang, cất giọng gọi một câu. Bà ta về nhà giặt quần áo thay Trần Đồng trở lại, ở cửa bệnh viện xa xa nhìn thấy Trần Nhứ, một đường đi theo đến đây.
Trên gương mặt Trần Nhứ còn mang theo vệt nước mắt hết sức rõ ràng, cô tựa ở đầu vai Tạ Nghiêu Đình, xuyên qua anh, mặc dù nhìn thấy mặt mũi đầy khó nén tiều tụy mỏi mệt, nhưng Ngụy Vi vẫn như gà chọi.
Trần Nhứ theo bản năng kéo ra khoảng cách cùng Tạ Nghiêu Đình. Cô không muốn liên lụy anh.
Thấy thế, Ngụy Vi cười lạnh một tiếng: “Còn trốn tránh làm gì, tao đã nghe ba mày nói, mày tìm một người đàn ông lớn hơn mày rất nhiều, có phải là cậu ta không? Cậu ta làm gì, tuổi mày còn nhỏ, biết gì là xã hội hiểm ác, không sợ bị lừa gạt à!”
Tạ Nghiêu Đình xoay người, đứng sóng vai cùng Trần Nhứ, nhìn thoáng qua người phụ nữ điên khùng trước mặt, không lập tức lên tiếng.
Trần Nhứ nghe được hình dung thô bỉ của Ngụy Vi, cặp mắt đáng ghét, móng tay bấu lòng bàn tay: “… Không liên quan đến bà.”
“… Ha ha, sao lại không liên quan gì đến tao? Tao là mẹ kế trên pháp luật của mày, có quyền giám hộ mày.” Đại khái là vì cảm xúc không ngờ, cho nên càng muốn kiếm chuyện, thông qua lời nói tranh chấp để phát tiết.
Giọng Ngụy Vi sắc nhọn, cộng thêm giọng nói lớn. Rất nhanh hấp dẫn một số người tới vây xem không liên quan trên hành lang.
Tạ Nghiêu Đình cúi đầu, bên mặt bao phủ trong bóng tối ảm đạm mờ mờ.
Anh ghé mắt nhìn Trần Nhứ, dắt tay cô: “Chúng ta rời khỏi nơi này trước.”
Trần Nhứ vâng một tiếng, nhấc chân đi về phía trước hai bước. Cô không muốn nói chuyện nhiều, chỉ muốn mau trốn khỏi chỗ thị phi này.
Ngụy Vi rắp tâm tìm đến gây sự, đâu chịu cứ như thế mà buông tha. Bà ta chắn ngang trên cầu thang ngăn họ lại, đỏ vành mắt mắng Trần Nhứ: “Mày là sói mắt trắng*, thật độc ác, không chịu lấy tiền cứu em trai, lại còn nói với ba mình, để ông ấy đi nhảy lầu!”
*kẻ vô ơn bạc nghĩa
Nói xong, cánh tay bà ta hung tợn túm lấy Trần Nhứ.
Động tác của bà ta rất nhanh, móng tay xẹt qua mu bàn tay Trần Nhứ, lưu lại một vết máu thật dài.
Trần Nhứ nhịn đau nhỏ giọng ui một tiếng, thở ra khí lạnh.
Tạ Nghiêu Đình vội vàng ngăn trước mặt Trần Nhứ, đưa tay ngăn Ngụy Vi muốn lôi kéo cánh tay Trần Nhứ, lông mày nhíu chặt, nghiêm mặt nói: “… Trước tiên bà nên buông cô ấy ra.”
Lúc xô đẩy, không biết là vô ý hay cố tình, Ngụy Vi đặt mông ngồi trên đất, bắt đầu khóc lóc om sòm.
“Đánh người kìa…”
Bà ta đầy nước mắt nước mũi nói hươu nói vượn, dùng hành vi mình ăn khớp lên án Trần Nhứ, như muốn phán xét tội của cô. Trong lời nói đúng là đã xem Tạ Nghiêu Đình miêu tả thành ông chú bỉ ổi có ý lừa gạt thiếu nữ trẻ tuổi.
Mặt Trần Nhứ lúc trắng lúc xanh, ngượng ngùng hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Tiết mục này trình diễn ngày qua ngày, cô thật sự ghét đến chết. Ngụy Vi quả thực là diễn ra kịch bản phim truyền hình tam lưu cẩu huyết, khiến cô từ trước tới giờ không muốn gặp người khác phơi bày ra ánh sáng còn không ngại đủ, lại khua chiêng gõ trống mời người khác đến xem vở kịch này.
Nhất là, lần này còn liên lụy đến Tạ Nghiêu Đình, bác sĩ không nhuốm bụi trần kia lại bị mình liên luỵ, quấn cùng chợ búa lưu manh.
Người vây xem bắt đầu xì xào bàn tán.
Bọn họ trao đổi lẫn nhau không biết bổ sung kịch bản trong đầu thế nào, sau đó lại một truyền mười mười truyền trăm xem như đề tài trà lâu bàn tán, lan rộng ra ngoài, mỗi một câu đều thề son sắt như kinh nghiệm mình đã trải qua.
Vốn không ai quan tâm sự thật, cũng không ai cho rằng cần phải hiểu rõ chân tướng.
Nghe nhầm đồn bậy, khó mà bứt ra vòng xoáy dư luận.
Nhà dột còn gặp mưa.
Diệp Dĩnh đi cùng Tạ Nghiêu Đình thăm Giang Tư Mạc, bà đang ở trong phòng bệnh hỏi thăm vết thương. Nghe được bạo động trên hành lang, liền đi ra tìm tòi hư thực.
Bà ở bên ngoài đám người nghe được vài câu, cảm khái lòng người thói đời không như xưa, người tuổi trẻ bây giờ yêu đương sao lại thành như thế, liền thấy bóng lưng Tạ Nghiêu Đình. Cô bé đi theo bên người nhìn rất quen mắt, tên là Trần Nhứ, hồi tết hai người còn ở chung.
Trần Nhứ rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
Sau khi Đinh Tinh Nghi qua đời hơn nửa năm nay, các loại áp lực tầng tầng lớp lớp chồng chất, đối với tương lai không xác định, áy náy đối với Giang Tư Mạc, Ngụy Vi điên khùng cuối cùng trở thành một cọng cỏ đè gãy lưng lạc đà.
Cô lao ra từ đám người vây xem, chạy sang hành lang khác, một hơi bò hai tầng lầu, vào toilet nôn trời đất mù mịt. Cô vịn bồn cầu xã nước, khóe mắt đều là nước mắt. Trong cổ họng đau rát một đường dọc theo thực quản đến dạ dày.
Cô cảm thấy buồn nôn cực kỳ, bởi vì xem thường, cho nên mới chẳng thèm ngó tới Ngụy Vi. Nhưng kiêu ngạo biểu hiện ra ngoài liền thành nhu nhược. Cô vô cùng mâu thuẫn hận mình yếu thế.
Cứ ôm khư khư giả bộ thanh cao, không bằng vạch mặt bà ta một lần, dù chỉ là thay Tạ Nghiêu Đình giải thích vài câu cũng được. Mặc dù không có bất kì ý nghĩa thực tế gì, cũng tốt hơn như bây giờ.
Bà Diệp Dĩnh ngăn cản Tạ Nghiêu Đình, nét mặt không vui: “Con đi theo mẹ, chúng ta nói chuyện.”
Tạ Nghiêu Đình không biết bà đã nghe được bao nhiêu, đành phải thở dài, thấp giọng trấn an nói: “… Mẹ, hiện tại con còn có chút chuyện. Chúng ta tối nay nói sau.”
Nói xong, anh cũng không quay đầu lại bước chân đến chỗ Trần Nhứ.
Từ hoa viên phòng bệnh lầu dưới đến phòng khám bệnh, Tạ Nghiêu Đình như tìm khắp chỗ hẻo lánh, nhưng từ đầu đến cuối không nhìn thấy bóng dáng Trần Nhứ. Anh lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Trần Nhứ, gọi hết lần này đến lần khác, vẫn không có người nghe.
Sắc mặt Tạ Nghiêu Đình càng ngày càng khó coi.
Trải qua ba mươi năm trong đời, anh qua quá thuận lợi rồi, không có bất kỳ ràng buộc gì, càng cực ít có cảm giác mất khống chế giống như bây giờ. Anh chăm chú nhíu mày lại, ngồi trên ghế sắt chạm trổ hoa màu đen, nắm tay đập ầm ầm xuống lan can.
Đầu Tạ Nghiêu Đình ra sức suy nghĩ Trần Nhứ có thể đi chỗ nào, điện thoại nắm trong tay vang lên. Anh nhìn màn hình một chút, nhanh chóng kết nối.
“… Này.” Giọng Trần Nhứ run rẩy, còn làm bộ khóc thút thít.
“Cô chạy đi nơi nào?” Anh hơi yên lòng, tựa lưng vào ghế ngồi ngẩng đầu, một tay đỡ trán, sau đó mắt vô thức nhìn tầng cao nhất, trong nháy mắt giật mình.
Phòng bệnh tầng cao nhất, trên sân thượng phơi đầy chăn màu trắng. Trời xanh không mây, vạn dặm không mây. Bóng người mảnh mai trên rào chắn đập vào mắt, không phải Trần Nhứ còn ai vào đây.
Tạ Nghiêu Đình bị dọa đến ba hồn bảy phách mất đi một nửa, anh trầm giọng nói: ” Cô đứng ở đó, đừng nhúc nhích. Tôi lên đón cô.”
Trần Nhứ nắm điện thoại, còn muốn nói tiếp cái gì: “Ừm…”
Anh vốn nghe không vào, cường điệu nói: “Cô đứng ở đó, tuyệt đối đừng động.”
Thang máy bệnh viện bất cứ lúc nào cũng kín người hết chỗ, Tạ Nghiêu Đình đợi hai chuyến mới chen vào. Nếu như không phải điện thoại vẫn đang trong trạng thái kết nối, lại cân nhắc đến thể lực thực sự không cho phép, anh thật sự hận không thể trực tiếp leo cầu thang đi lên.
Tạ Nghiêu Đình đẩy ra cửa chống lửa tầng cao nhất, dựa theo vị trí trong trí nhớ tìm tới Trần Nhứ.
Cô quả nhiên ngoan ngoãn, không nhúc nhích, lo sợ hoặc bất an đứng ở đó.
Tạ Nghiêu Đình đi đến trước mặt cô, đổ ập xuống là quở mắng một trận: “Cô làm sao thế, không nói tiếng nào chạy lên tầng cao nhất làm gì!”
Trần Nhứ ấm ức bĩu môi, trong hốc mắt lại tràn ra hơi nước, nhỏ giọng giải thích: “… Tôi chỉ muốn hóng gió.”
Tạ Nghiêu Đình bị thái độ này của cô làm càng thêm tức giận, hai tay nắm bên hông, thong thả tới lui mấy bước, âm điệu trầm thấp vạn năm không đổi lập tức cao thêm mấy độ: “Tại sao không nghe máy?”
“Tôi… Muốn một mình yên lặng một chút.”
“Một mình chạy đến mái nhà hóng gió yên lặng một chút à… cô biết tôi vẫn đang tìm cô không?” Anh lạnh giọng cắt ngang cô.
Trần Nhứ khẽ giật mình, nhìn thấy khóe mắt anh nồng đậm lo lắng và lo lắng, cắn môi dưới, nghiêm túc giải thích nói: “Tôi cảm thấy rất khổ sở, đều do tôi. Nếu như anh không gặp tôi, hôm nay sẽ không bị bà ta mắng khó nghe như vậy rồi.”
Tạ Nghiêu Đình thấy nét mặt cô lo sợ nghi ngờ, thực sự không đành lòng, thái độ hoà hoãn lại: “Vậy cô cũng không thể…”
Trần Nhứ cúi đầu xuống, lại rơi lệ: “… Thật xin lỗi.”
Cô ngoan ngoãn xin lỗi, trong lòng anh càng chứa nhiều lửa, nhất thời không phát ra được. Anh nhìn Trần Nhứ, trầm thấp thở dài, không tiếp tục nói nữa.
Trần Nhứ cũng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt nai con thuần khiết trong rừng. Đại khái là vừa rửa mặt, mặt cô vẫn ướt nhẹp, trong hốc mắt đỏ bừng có ánh nước.
Hai người đều không lên tiếng.
Nơi này bốn bề vắng lặng, chỉ có thuốc nước trừ độc nhàn nhạt và mùi bột giặt. Rất yên tĩnh, gió mùa hè phất bra trắng, cảm giác nhấc lên thủy triều chập trùng, chậm rãi.
Trần Nhứ đi về phía trước hai bước, nhón chân lên, hai tay ôm cổ anh, hôn lên môi anh, nhắm mắt lại, ngực anh như có ma lực, đã cách trở tất cả rườm rà khó phân thế giới này.
Đầu lưỡi nhỏ nhắn của cô như thăm dò xâm nhập răng anh. Tiếng ma sát xột xoạt hàm trên của anh, quấn quýt lấy nhau. Giống như người mới học dùng bút lông nhọn cứng rắn chấm trên nghiên mực, lại rơi xuống giấy tuyên tuyết trắng, choáng nhiễm một mảnh hoa ảnh, vì không thành thục cho nên càng có ý vị hoa văn trang sức tự nhiên.
Giữa răng Tạ Nghiêu Đình tràn ra một chút ý cười ý vị không rõ. Trần Nhứ lập tức ngượng ngùng vô cùng, gương mặt bỗng nhiên nóng lên, theo bản năng muốn thu binh.
Thợ săn sao có thể để con mồi đi như thế.
Bàn tay Tạ Nghiêu Đình đặt bên hông không đủ một nắm xoa nắn xuống, một trận cảm giác tê dại run rẩy xông thẳng lên trời. Anh bắt đầu đáp lại cô bé có ý trêu chọc khác, bậc thầy quốc hoạ nắm tay đồ đệ nhỏ, đang đặt bút vẽ rồng điểm mắt, hoa ảnh sáng rực thịnh phóng, muôn vàn y ny, phong tình vạn chủng.
Đầu lưỡi ẩm ướt cộc cộc, giống như dính mật đường, vừa dính vừa ngọt, vốn không thể tách rời, cô có chút thở hổn hển, tuyệt vọng dịu dàng tràn đầy trái tim, như giẫm trên đám mây cùng anh nhảy Waltz, xoay tròn, rút ra, trở lại, dính chặt vào nhau, vốn không chịu tách ra.
Dừng ở đây. Ngày mai là tận thế cũng được, tận tình hưởng thụ một ngày đẹp.
Điện thoại Tạ Nghiêu Đình vang lên. Trên màn hình không sờn lòng biểu hiện ra hai chữ bà Diệp.
Trần Nhứ buông anh ra, hơi bình phục cảm xúc mênh mông, thấp giọng nói: “… Anh mau đi đi. Tôi còn phải về trường học một chuyến.”
Tạ Nghiêu Đình đưa tay thay cô sửa sang lại tóc mai xốc xếch, một tay khác nhẹ véo: “Ừm, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Hai người ở cửa bệnh viện tạm biệt, Trần Nhứ cọ sát, lưu luyến nắm chặt ngón trỏ của anh.
Tạ Nghiêu Đình cười: “Làm sao vậy, không nỡ rời xa tôi à?”
Trần Nhứ lắc đầu, hít sâu một hơi, thu hồi vẻ ảm đạm. Dưới ánh mặt trời, cô ngửa mặt lên cười vô cùng xán lạn với anh, vừa lùi lại mấy bước, vừa phất tay với anh: “Gặp lại sau.”
Tạm biệt, Tạ Nghiêu Đình.
Mặt trời chiều ngã về tây.
Ánh sáng và bóng tối kéo bóng dáng con người dài ra. Trần Nhứ đeo cặp sách từng bước một đi đến trạm xe buýt, vòng vo hai chuyến xe, một lần nữa trở lại trường Bồi Gia, tìm cô Lư nộp phiếu nguyện vọng.
Cô Lư ngồi trước bàn làm việc, đẩy kính mắt trên sống mũi: “Nghĩ kỹ rồi?”
Trần Nhứ cúi đầu, nói: “Ừm… Em muốn rời khỏi nơi này, bắt đầu lại từ đầu.”
Một khoảng thời gian binh hoang mã loạn sau, cứ việc Trần Nhứ mỗi lần hồi tưởng lại đều giống như chocolate trộn lẫn vụn băng, khổ đến rét run, chua đến chát chát, cô vẫn như cũ chỉ có thể xem đĩa đơn.
Trần Nhứ ủy thác nhờ dì Hương thay cô tìm môi giới bất động sản đáng tin cậy, bán nhà đứng tên mình. Quá trình rất thuận lợi. Người mua nhà là một đôi vợ chồng trẻ dự định sửa chữa xong làm phòng cưới, nghênh đón sinh mệnh mới ra đời. Cái phòng này nhận hết thảy tình cảm và ký thác cuối cùng rồi cũng hoá thành tro bụi, chôn vùi trong thời gian trường hà.
Giang Tư Mạc không tỉnh lại nữa.
Trần Nhứ nhận hai việc làm thêm, ban ngày ở trung tâm hoạt động cộng đồng trường học dạy người già đánh đàn dương cầm, ban đêm làm thu ngân ở quán ăn nhanh. Như chỉ có tình trạng kiệt sức mới làm thời gian lấp đầy, mới có thể cứu vớt cảm xúc tiêu cực đã không thuốc nào cứu được.
Cô và Tạ Nghiêu Đình không thường gặp mặt, thỉnh thoảng sẽ liên hệ thông qua Wechat, đại đa số là vì hỏi thăm tình huống Giang Tư Mạc.
Trần Nhứ đã sớm nghĩ tới, Tạ Nghiêu Đình có thể đã đoán được tính toán của cô, cho nên mới không đề cập tới chuyện cô điền phiếu nguyên vọng.
Anh cho cô tự do khoan dung nhất.
Thư thông báo trúng tuyển mọc cánh mất. Trần Nhứ đã sớm thông quá điện thoại kiểm tra kết quả trúng tuyển, mặc dù trong lòng chờ mong, nhưng cũng không phải trông mòn con mắt. Bưu chính tốc hành chuyên đưa đúng hẹn, mở ra, trên thẻ giấy bốn chữ lớn thiếp vàng màu đỏ chót vui mừng, một huy hiệu trường lập loè, khẩu hiệu của trường ý tứ sâu xa, một chiếc chìa khoá mở ra cuộc sống mới.
Tư vị trong đó, khó nói lên lời.
Từ trường Bồi Gia đi ra, Trần Nhứ đi đến đường Ngô Châu. Hiệu quả trị liệu của Trần Đồng rất không tệ, khoảng thời gian trước các chỉ tiêu đều hạ xuống giới hạn, có thể tạm thời xuất viện.
Kiến trúc tiểu khu vẻ ngoài rất cổ xưa, ven đường cây nhãn lồng tuổi tác đã lâu, cành lá rậm rạp, che phủ mặt trời chói chang. Dưới cây có ông cụ đong đưa quạt hương bồ nằm trên ghế mây hóng mát, bởi vì ngủ gật kính mắt trượt đến xương mũi, nhìn có chút buồn cười.
Trần Đồng đứng ở cửa nhìn cuộc đấu cờ vây kịch tính. Cậu bé thấy Trần Nhứ, xa xa đón, một tràng tiếng gọi cô: “Chị, chị, chị đã trở về.”
Đứa bé bốn tuổi vì ốm đau mà nhìn rất yếu đuối, gần đây mặc dù khôi phục ăn uống bình thường, trên mặt nhiều thêm chút huyết sắc, nhưng vẫn gầy đến da bọc xương. Cũng không có bạn đồng lứa chơi cùng.
Trần Nhứ khắc chế, không duỗi tay dắt tay cậu, thấp giọng ứng: “Ừm.”
Trần Đồng có chút ấm ức, nhắm mắt theo đuôi sau lưng cô.
Sẽ không giận chó đánh mèo, nhưng cũng không thể thân thiết.
Trần Nhứ nói: “Trần Đồng, trước tiên em cứ ở dưới lầu chơi một hồi, chờ chị đi khỏi. Chị sẽ đi trong một thời gian dài.”
Lên lầu, Trần Chi Nhận đang ở nhà trong đợi cô. Ông ta sống hai năm này quá gian nan. Dần dần đã mất đi ý chí cố gắng, cả người lộ ra thất bại mà tiều tụy, tóc mai bạc là chứng cứ của năm tháng hao mòn.
Trên bàn trà một ấm trắng bốc khói lên, có phải là vì Trần Nhứ đến.
Ánh mắt Trần Nhứ băn khoăn, không ngồi xuống. Cô trực tiếp từ trong cặp móc ra một tấm thẻ bạc, đưa tới trước mặt Trần Chi Nhận, đi thẳng vào vấn đề nói: “Tôi đã bán nhà, trong này có một chút tiền, mật mã là sáu số một.”
Trần Chi Nhận khẽ giật mình: “Tiểu Nhứ…”
Mặt Trần Nhứ không biểu tình, lông mi cụp xuống, che lại lạnh lùng nơi đáy mắt: “… Sau này tôi sẽ không về Giang Thành nữa. Ông cũng không cần tìm tôi. Tôi không muốn có liên quan với ông và người của cái nhà này. Ông nhận lấy tấm thẻ này, tôi coi như ông đồng ý rồi.”
Trần Chi Nhận kinh sợ nói không ra lời.
Trần Nhứ lặng im không nói.
Một mảnh vắng vẻ, Trần Chi Nhận rốt cục kịp phản ứng, trực tiếp vung ly pha lê trên bàn nện vào nền gạch, tiếng choang vang động, trên mặt đất lập tức một mảnh hỗn độn, mảnh pha lê xẹt qua gương mặt Trần Nhứ, bén nhọn đau đớn, vạch ra một vết máu nhỏ.
Trần Nhứ đưa tay vuốt, trên đầu ngón tay một vòng đỏ diễm lệ.
Trần Chi Nhận lâm vào cảm xúc nổi giận, hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ, quát cô: “Mày là đứa con gái bất hiếu, mày đang nói bậy bạ gì đó, tao là ba mày!”
Trần Nhứ mím môi, tiếp tục lạnh lùng nói: “… Thấy tốt thì lấy đi.”
Trần Chi Nhận cảnh cáo gào lên: “Trần Nhứ!”
Ánh mắt Trần Nhứ phức tạp liếc ông ta một cái: “… Ha.”
Giọng cười lạnh triệt để làm thế trận thuỷ hoả sụp đổ. Trần Chi Nhận nhấc tay chỉ cổng, nóng nảy hô: “Mày cút ra ngoài cho tao!”
Trần Nhứ để thẻ bạc trên mặt bàn, quay người chậm rãi đi ra ngoài. Trần Chi Nhận không lên tiếng nữa, chờ cô đi đến khúc quanh cầu thang, nghe trên lầu truyền tới tiếng đóng cửa đinh tai nhức óc.
Từ đường Ngô Châu đi ra, Trần Nhứ vòng vo mấy chuyến xe buýt, đi đến nhà thờ Nam.
Cô biết, hôm nay Tạ Nghiêu Đình sẽ ở đó ngồi xem bệnh.
Lúc đến nơi, đã là chạng vạng tối. Chân trời ráng chiều như bày ra gấm vóc, mùi thảo dược thơm tràn ngập bốn phía, làm cảm giác bất an của cô đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
Trần Nhứ dọc theo mái nhà cong đi vào trong nội viện. Tạ Nghiêu Đình mặc cả người áo dài trắng, đang đứng trong quầy, phía sau một hàng ô vuông gỗ nhỏ đựng thuốc đã được bào chế. Anh đổi đơn thuốc, kéo ra một ngăn lấy một ít cây thuốc, cân xong, lần lượt đặt trên quầy mở ra giấy da trâu, lại quay người kéo ra một ngăn kéo cầm một nhánh thuốc… Động tác thành thạo mà trầm tĩnh.
Cô giống như là trúng tà, mê muội, đứng ở cửa ra vào nhìn trong chốc lát.
Tạ Nghiêu Đình gói kỹ thảo dược, đưa cho mấy người bệnh nhân bốc thuốc. Mới nhìn đến Trần Nhứ, cười chào hỏi: “Tới sao không lên tiếng.”
Trần Nhứ không trả lời, nhếch môi cười, đi tới đứng đối mặt nhau trước quầy.
Trước đó cô đứng ở chỗ khuất bóng, nhìn không rõ lắm, hiện tại cách rất gần, trên gương mặt vết thương thật nhỏ cũng rất chói mắt.
Tạ Nghiêu Đình chép một tiếng, cau mày nhẹ vuốt gò má của cô, thấp giọng hỏi: “Tự bị thương hay sao?”
Lúc này Trần Nhứ mới nhớ tới trước đó bị mẩu thủy tinh tung tóe xẹt qua, trốn tránh quay đầu đi, thuận miệng bịa chuyện nói: “… Ách, không cẩn thận đụng vào tường. Hai ngày nữa sẽ ổn thôi.”
Tạ Nghiêu Đình nghe cô chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn, dở khóc dở cười thở dài: “Theo tôi, tôi giúp cô xử lý một chút.”
Bên trong nhà thờ hậu viện rất lớn, có đủ loại bếp bào chế trung thảo dược. Trần Nhứ nhớ tới lần đầu tiên cô tới nơi này, chỉ thấy được một khu phơi nắng hẻo lánh.
Trần Nhứ ngồi xuống chiếc ghế bành cũ kỉ thời Minh giữa nhà thờ.
Tạ Nghiêu Đình từ trong hộp nhỏ lấy ra một bình dược cao, vừa mở ra vừa nói: “Thuốc này, lúc mới xoa lên sẽ có chút đau… Co nhịn một tí.”
Lòng bàn tay Tạ Nghiêu Đình ôn nhuận mà khô ráo, dính một chút dược cao màu xanh nhạt, nhẹ nhàng chấm trên mặt cô.
Bạc Hà vị cay, mang theo thanh đạm thấm mát vào ruột gan. Tựa như anh vậy, vĩnh viễn trầm ổn, vô luận đối với chuyện gì đều có thể lạnh nhạt ngồi im bên ngoài. Cô thích bộ dạng yên ổn đó.
Trần Nhứ thương cảm ghê gớm. Lòng bàn tay của cô cầm chặt ba lô, thư thông báo trúng tuyển bên trong như củ khoai lang bỏng tay, dự tính ban đầu trước khi đến cô hoàn toàn quên sạch sành sanh.
Tạ Nghiêu Đình thay cô bôi thuốc xong, nhìn thân thể cô căng cứng, cười hỏi: “Thật sự đau lắm hả?”
Trần Nhứ lấy lại tinh thần, lắc đầu: “… Không đau chút nào.”
Mặt trăng trèo lên, một tấm bạc lưu ly treo trên cửu trọng thiên.
Cuối cùng Trần Nhứ thở dài một hơi, nói: “Tôi đã nhận được thư thông báo trúng tuyển rồi. Anh muốn xem không?”
Tạ Nghiêu Đình khẽ giật mình, lập tức gật đầu: “Được.”
Trần Nhứ móc ra đưa cho anh, anh nhận để trên bàn, đại học kiến trúc và viện quy hoạch kiến trúc đô thị Sơn Thành.
“… Rất không tệ.”
Cách nửa ngày, cô nghe được anh nói.
Trần Nhứ nuốt xuống một hơi, còn nói: “Cách nơi này một ngàn hai trăm cây số, ngồi k chữ đầu xe lửa phải mười chín tiếng.”
Tạ Nghiêu Đình nhẹ nhàng ừ, biểu thị đã nghe được.
Trần Nhứ thừa thế xông lên: “Tôi… Sau này có thể sẽ không trở lại nữa.”
Âm cuối không tự chủ được mang theo chút nghẹn ngào.
Tạ Nghiêu Đình đưa tay bưng mặt cô, động tác nhu hòa thay cô lau nước mắt không ngừng tuôn ra, thấp giọng an ủi cô: “… Đứa nhỏ ngốc, đừng khóc.”
Trần Nhứ giống như nhận đau khổ từ tim, cô hướng về trước hóp ngực, còng lưng, tay phải níu quần áo trước ngực mình, khóc không dừng được. Cô cúi đầu xuống, nước mắt lăn xuống từng giọt, rơi trên mu bàn tay anh.
Đầu ngón tay Tạ Nghiêu Đình rung động, anh không cho cô được bất kì ý nghĩa trấn an thực tế, anh cũng không thuyết phục được mình cho hứa hẹn không xác định nào. Anh duy nhất có thể làm, chỉ có buông tay để cô đi tìm tương lai chân chính của mình.
Trần Nhứ quyết tuyệt không chịu giữ lại cho mình một con đường lùi. Cô chỉ hung ác quyết tâm bỏ xuống mọi người, duy chỉ có không bỏ được Tạ Nghiêu Đình. Coi như tương lai có phồn hoa đua nở, Minh triều có thể hô mưa gọi gió, thì đã sao. Trong lòng cô, tất cả danh lợi dụ hoặc cũng không sánh bằng người trước mắt giương mi cười một tiếng.
Cô làm sao không sợ, chào tạm biệt, liền bỏ lỡ thời gian cả đời.
Tháng chín khai giảng.
Trước khi chuẩn bị đi, Trần Nhứ lại đi nghĩa trang ngoại ô một chuyến.
Tùng bách là cây thường xanh, giữa hè, sum suê xanh rờn phủ kín lưng chừng núi.
Trong ngực Trần Nhứ ôm một bó cây bã đề trắng muốt, xuyên thẳng qua đường dành cho người đi bộ trong nghĩa trang, cuối cùng đứng vững trước mộ Đinh Tĩnh Nghi, từ trong ba lô móc ra thư thông báo trúng tuyển và vé xe, tạm biệt với bà.
Cô đối mặt với tấm bia đen, cô kể một số chuyện lý thú ở trung tâm hoạt động kiêm chức dạy Piano lão niên, lại nói lải nhải liên miên về kế hoạch học đại học.
Tàu nam huýt còi ra khỏi ga.
Trần Nhứ nhất định không chịu để Tạ Nghiêu Đình đến tiễn cô. Cô tự nhủ, không có bất kỳ cuộc chia ly nào là không chịu nổi.
Trong tai nghe nhạc tuần hoàn lưu chuyển phát ra, Trần Nhứ quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ xe cấp tốc lướt qua như một thước phim nhựa, hậm hực vốn ngưng trệ trong lòng lâu không tiêu tán trở nên yếu ớt. Cô đối với phương xa và tương lai đã có chờ mong mơ hồ.
Cô tin tưởng, trên đường trưởng thành tất cả mê mang và không biết làm sao, tất cả có thể lên ngôi trở thành huân chương thanh xuân, chiếu sáng đêm dài vô lo, cuối cùng chào đón ánh sáng rạng đông lờ mờ.
Trước sau kiên định không thay đổi niềm tin.