Đọc truyện Gió Nam Và Hoa Hồng – Chương 22: Thi đại học
Editor: Đào Sindy
Tạ Nghiêu Đình vịn vai cô, nhịn không được cười nói: “Chạy nhanh như vậy làm gì.”
Ánh mắt Trần Nhứ sáng lấp lánh, không có ý cúi đầu xuống: “Tôi sợ anh đợi lâu.”
Nghe giọng anh hơi khàn, cô nhíu mày, phồng mặt lên hỏi một câu: “Cổ họng của anh thế nào?”
Tạ Nghiêu Đình dùng ngón giữa chọc vào yết hầu, giống như trong lúc nhất thời nói không ra lời, nhẹ ho hai tiếng mới mở miệng: “… Không sao, bị cảm một chút.”
Trần Nhứ ngẩng đầu nhìn lên trời: “Mùa hè nhiệt độ cao như thế, còn có thể bị cảm à?”
“Nóng nên bị cảm.”
Cô xụ mặt, nghiêm mặt nói: “Vậy anh nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
Anh nói: “Tôi có chút lo lắng, sợ cô trước khi thi quá khẩn trương, cho nên tới thăm.”
Trong lòng Trần Nhứ đương nhiên rất hưởng thụ, bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy nụ cười, vẫn giữ im lặng.
Hai người dọc theo rừng đi dạo trong chốc lát, cây ngô đồng thẳng tắt lặng lẽ lan tràn hai bên đường, ở phía trước dần dần dung hợp với nhau, giống như không có điểm kết thúc. Ban đêm gió mát thổi, khắp nơi đều yên tĩnh.
Tạ Nghiêu Đình: “Đừng khẩn trương, phát huy thật tốt. Thi xong, mua đồ ngon cho cô.”
Trần Nhứ dùng mũi chân đá hòn đá trên đường, thở ra một hơi: “… Nói không khẩn trương, là giả đấy.”
Bọn họ đi đến hồ nguyệt nha trên sân trường.
Tạ Nghiêu Đình có chút mệt mỏi, ngồi xuống chiếc ghế dài mảnh. Giãn hai chân, một tay gối sau ót, tư thế buông lỏng. d%đ/l”q!đ
Trần Nhứ cúi đầu nhìn mặt cỏ, nói tiếp: “Mấy ngày nay, tôi mơ thấy ác mộng, mơ thấy đi thi đến trễ, mơ thấy không mang chứng nhận vào cửa, mơ thấy tai nghe tiếng Anh không có tiếng, còn mơ thấy điểm số ra lò, tôi thi rớt rồi.”
“Vậy cô nhất định sẽ thi đậu đại học.”
“Tại sao?”
Tạ Nghiêu Đình nghiêm túc nói: “Bởi vì mơ đều ngược lại.”
Trần Nhứ xuỳ cười ra tiếng: “Vậy tôi còn mơ đạt điểm cao sáu môn, xem ra không có cơ hội rồi.”
Tạ Nghiêu Đình cũng cười.
Anh hỏi: “Nghĩ kỹ học ngành nào chưa?”
“Chuyên ngành quản lí.”
Tạ Nghiêu Đình nhíu mày, biểu thị không hiểu.
Ánh mắt Trần Nhứ ngây thơ, nhưng vẫn nghiêm túc giải thích nói: “Tôi xem hướng dẫn phân tích, thấy ngành này sau khi tốt nghiệp kiếm được nhiều tiền nhất.”
Tạ Nghiêu Đình bật cười, nhướng mày: “… Kiếm tiền nhiều nhất. Được rồi, trước không nói về những chuyện này. Thứ ngày mai thi cần đem theo đã chuẩn bị đủ chưa?”
Trần Nhứ gật gật đầu: “Chuẩn bị xong.”
Tạ Nghiêu Đình đứng lên: “Ngày mai tôi đến tiễn cô đi thi. Được rồi, bây giờ trở lại ký túc xá muốn làm gì?”
Trần Nhứ: “… Ngủ cho ngon.”
Tạ Nghiêu Đình cười, đưa tay sờ tóc rũ xuống bên tai của cô: “Thế này mới đúng.”
Anh còn nói: “Cầm được bài thi, nghiêm túc đọc đề, thấy đề cứ làm, đừng bỏ trống, duy trì tự tin. Thi xong một môn buông xuống một môn, đi ra trường tuyệt đối đừng vội vàng dò đáp án. Cô nhất định làm được.”
Hai ngày, bốn môn thi, cứ như vậy không có chút rung động nào vượt qua.
Toàn bộ trạng thái của Trần Nhứ hoàn toàn chạy. Toàn bộ giai đoạn cấp ba, cô đã vượt qua hai mươi lần thi thử to nhỏ, tất cả hình trên bài thi đều quen thuộc.
Cô cần làm, chính là buông lỏng tâm tình, bày tâm tính ngay ngắn, hết sức cam đoan không vì sơ ý chủ quan mà mất điểm, thế là đủ rồi.
Tạ Nghiêu Đình nghỉ ngơi, ròng rã bồi thi hai ngày.
Xưa nay anh không hỏi gì nhiều, giống những nhà khác, chỉ phụ trách đưa đón đúng hạn và chuẩn bị bữa ăn sáng trưa tối.
Cuối cùng đợi đến thi xong môn tiếng Anh cuối cùng. Thật sự rất khó tin tưởng, mười hai năm, cứ như vậy kết thúc trong hai ngày.
Có người phát huy vượt xa bình thường, cá vượt cửa rồng. Có người thi thất bại, khó nén thất vọng. Nhưng tính sao, đây chỉ là bắt đầu mà thôi, màn che sân khấu cuộc đời sắp được kéo ra, tương lai là một mảnh trời đất bao la rộng lớn.
Trần Nhứ đi ra cửa trường thi, cửa trường học người người tấp nập, toàn bộ đều là những phụ huynh chờ thí sinh thi xong trở về. Tạ Nghiêu Đình đứng trên đường cái đối diện cột mốc. Anh mặc một bộ đồ bông màu xám, giống như thần tiên không màng nhân gian.
Nhìn thấy cô, anh cười vẫy tay với cô.
Trời xanh thăm thẳm, trời chiều xuyên thấu qua nhánh cây um tùm rơi vào đầu vai của anh, lưu lại màu sắc sặc sỡ. Tất cả không thể làm gì thời gian nhanh như tên bắn âm vang hữu lực mà vụt qua, Trần Nhứ thời khắc này không bù được trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Tiệc ăn mừng. Ăn lẩu Tứ Xuyên kiểu mới.
Một toà nhà nhỏ ba tầng trên đường Tân Giang. Đêm nay làm ăn cực kỳ tốt, tiệm cơm vùng ven sông đông nghịt, phần lớn là phụ huynh dẫn con đến, cũng có người đồng lứa tổ chức tụ hội vui chơi hết mình. Không màng kết cục như thế nào, đó là lúc sau này ghi nguyện vọng, đêm nay có rượu đêm nay say.
Tạ Nghiêu Đình đã sớm dự định ngồi chỗ ngăn ở lầu ba, bốn người ngồi.
Đẩy cửa sổ ra, gió sông mang theo hơi nước ẩm ướt. Trần Nhứ nhắm mắt lại cảm thụ, gió dương liễu thổi vào mặt không lạnh.
Mở nồi uyên ương đỏ trắng, ừng ực ừng ực bốc lên bong bóng. Hơi nóng bay lên trời, mùi thơm tràn ngập ra.
Tạ Nghiêu Đình đi tới, đứng phía sau Trần Nhứ: “Đi thôi, ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi trở về ngủ một giấc thật ngon.”
Trần Nhứ quay người, đi hai bước ngồi tại chỗ, nói: “Anh không hỏi tôi thi thế nào à?”
Anh dùng đũa giúp cô gắp vài miếng cá cắt mỏng như cánh ve, cười nói: “Nhìn ra được tâm tình cô hiện tại không tệ.”
Trần Nhứ nhìn anh, khóe môi có ý cười ranh mãnh: “Đương nhiên, bởi vì đi cùng anh.”
Tạ Nghiêu Đình khẽ giật mình, cười cười, không lên tiếng.
Trần Nhứ ăn, giống như phá vây từ thành, đột nhiên mất đi trói buộc tinh thần, cả người từ hình dáng đến linh hồn, đều có sức sống lên.
Phòng bên ngoài, trong đại sảnh truyền đến tiếng nhạc loáng thoáng.
Trần Nhứ lắng tai nghe một lát, sau đó ngứa nghề xem mặt bàn là phím đàn, nhịn không được cười nói: ” Voices of spring, Johann Strauss*.”
* Johann Strauss II (25 tháng 10 1825 – 3 tháng 6 1899, tiếng Đức: Johann Baptist Strauß; còn được biết đến với những cái tên như: Johann Baptist Strauss, Johann Strauss, Jr., hay Johann Strauss the Younger) là một nhà soạn nhạc người Áo. Ông chủ yếu sáng tác nhạc nhẹ, đặc biệt là nhạc khiêu vũ và operetta.
Mọi chuyện đều tốt rất.
Sau khi ăn xong, Trần Nhứ lại la hét muốn đi xem phim online mới.
Tạ Nghiêu Đình bất đắc dĩ, cười nói: “Được được. Hôm nay đều nghe cô.”
Một bộ phim tình cảm sầu triền miên.
Trong màn ảnh một đồng cỏ xanh vô ngần, kim đồng ngọc nữ nắm tay dạo bước, sau đó ôm hôn dưới ánh chiều tà, nói ra lời yêu thương với nhau, Piano phối nhạc một cách hài hoà. Âm thanh ánh sáng kết hợp hoàn mỹ, tái hiện lãng mạn kinh điển cực hạn, làm âm thanh kia trong đầu cô càng ngày càng mãnh liệt.
Trong bóng tối, Trần Nhứ lấy hết dũng khí, cầm tay Tạ Nghiêu Đình khoác lên lan can.
Như chắc chắn cô sẽ làm như vậy, anh không ngạc nhiên chút nào, cũng nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi của cô.
Môi anh cong lên một độ cong hoàn mĩ, xúc cảm lòng bàn tay anh ấm áp khô ráo, ngón tay anh cao gầy trắng nõn, thậm chí trên người còn có hương thực vật thân thảo, ùn ùn đánh vào cô.
Cô mê muội anh như thế.
Từ rạp chiếu phim đi ra, hai người đứng trong cửa hàng trò chơi một lát. Tạ Nghiêu Đình đi đến quầy hàng đổi một chồng tiền xu, rốt cục kẹp được bạn McDull mà Trần Nhứ muốn, một con heo hồng đội mũ nghiêng.
Cô nhận lấy, ôm cánh tay của nó, nhảy tại chỗ: “Quá tốt rồi.”
Tạ Nghiêu Đình bị cô lắc choáng đầu, cười hỏi: “Vui vậy à?”
Trần Nhứ gật đầu: “Ừm, vô cùng vô cùng vui. Tôi lớn như vậy nhưng hôm nay là ngày vui nhất của tôi.”
Đầu hạ, gió đêm nhu hòa ấm áp.
Tạ Nghiêu Đình đưa Trần Nhứ về nhà. Trên đường đi cô mở cửa sổ, tùy ý trò chút chuyện thú vị cùng anh.
Đường xá rất tốt, đã đến nơi rồi. Tạ Nghiêu Đình dừng xe ở ven đường, Trần Nhứ không lập tức xuống xe, mà nói: “Ồ, nhanh như vậy đã đến.”
Hai người cũng có chút chưa thỏa mãn, không nỡ nói tạm biệt như vậy.
Phong bế trong không gian chật hẹp chỉ có FM phát một bài hát cũ. Giọng Trương Quốc Vinh thật thấp, cô đơn nán lại với mùi hương đó, thì ra động tình chính là thế này. Mơ hồ mê luyến em một hồi, dù cho mưa gió rơi xuống.
Một lát sau, Trần Nhứ nói: “Vậy tôi lên lầu trước.”
“Được, ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.”
Cô gật đầu: “Ừm, tôi đi thật đây.”
“… Đi đi.”
Lúc cô đưa tay mở khoá cửa xe, đột nhiên anh xoay người đè mu bàn tay của cô xuống, giọng anh trầm thấp triền miên bên tai cô: “Tiểu Nhứ… Tôi muốn hôn em.”
Lưng Trần Nhứ tựa vào chỗ ngồi, thân thể cứng ngắc, ngón tay nắm chặt dây an toàn, trừng to mắt ngơ ngác nhìn anh, trên gương mặt sứ trắng như vẩy mực tranh sơn thủy xuân Hải Đường nhuộm màu, thoáng nhiễm chút hồng hồng.
Bóng dáng anh bao trùm, nhẹ nhàng hôn, như cánh chuồn chuồn xoa mì chín chần nước lạnh.
Xúc cảm môi cô mềm mại không thể tưởng tượng nổi, cô vùi trong ngực anh, thân thể vì khẩn trương mà có chút run rẩy.
Lạch cạch một tiếng, dây an toàn trên người Trần Nhứ bị rơi ra.
Tâm tính cô thiện lương đột nhiên kéo căng dây đang nới lỏng kia.
Tạ Nghiêu Đình nâng tay phải lên, nhẹ nhàng nâng ót Trần Nhứ, khoảng cách của hai người càng gần, như là môi dán môi. Anh ngắm nhìn cô, tiếng nói khàn khàn be bé không thể nghe, giống như lông nhung thiên nga phất qua bên ngoài, xúc cảm dịu dàng và thô ráp trấn an lạ lùng: “Ngoan, nhắm mắt lại.”
Trần Nhứ thuận theo nhắm mí mắt. Một giây sau, đầu lưỡi mềm ẩm ướt của anh chen vào được, đầu tiên là thăm dò nhẹ nhàng hàm trên của cô, sau đó linh xảo trằn trọc, gảy, trêu chọc, dây dưa, chọc vào.
Cánh tay ngọc của cô trắng như ngó sen tựa như hào quang ôm cô anh, nhẹ nhàng thở dốc. Gương mặt cô mang theo quyến rũ ửng hồng chưa bao giờ có, giống thư tích dạo chơi cảnh lạ, tiến vào một thế giới diệu kì không thể ngờ.
Cặp mắt thuần khiết như nai, lại mở ra nhiễm thêm chút ướt át tình ý.
Trần Nhứ cảm thấy vì mình e lệ, cả người nóng vô cùng, gương mặt nóng hổi, cặp mắt cũng không dám nhấc, trực tiếp mở cửa xe, nhảy xuống thoát khỏi: “Tôi đi đây, ngày mai gặp.”
Tạ Nghiêu Đình ngồi ở vị trí ghế lái, nhìn dáng vẻ hoa hồng nhỏ chạy trối chết, nhẹ cười khẽ.
Anh nghĩ về nụ hôn mật ngọt kia, từ trước đến nay trong lòng không hề bận tâm đột nhiên ngứa một chút, như có một trải nghiệm mới về thành ngữ phơi phới này.