Bạn đang đọc Gió Nam Lùa Vào Rèm Lụa FULL – Chương 18
Mái tóc dài của Nguyễn La được một tay Chu Chi Nam nắm gọn rồi quấn vài vòng.
Anh “ân cần quan tâm”, sợ cản trở tầm mắt của cô.
Lúc này Nguyễn La không biết là do ngâm nước nóng hay là làm sao, hai gò má đỏ ửng, tiếng tim đập cũng mạnh mẽ hơn.
Cô mở cái miệng nhỏ nhắn ra ngậm đầu khấc vào trước, phía trên đồng thời vang lên giọng nói bị đè thấp của Chu Chi Nam.
“Kiều Kiều, khiến tôi thoải mái thêm chút nữa đi.”
Nguyễn La biết Chu Chi Nam không phải loại đàn ông thô lỗ cộc cằn, ở bên ngoài bị chọc tức thì về nhà lại thượng cẳng tay hạ cẳng chân với người phụ nữ của mình.
Trong lòng anh không vui, nếu không có Nguyễn La, không biết sẽ phải nghẹn bao lâu.
Nhưng hôm nay có Nguyễn La, cô có thể khiến anh bình tĩnh lại, thoát khỏi cơn nóng nảy kia.
Người đàn ông máu huyết sôi trào, khó tránh khỏi buông thả dục vọng.
Anh cũng muốn bất chấp tất cả mà giày vò Nguyễn La đến chết, đó mới là cách giảm lửa giận nhanh nhất.
Chỉ là cô ở dưới thân mềm giọng cầu xin vài câu, trái tim anh cũng mềm theo, lý trí ngay lập tức bị kéo quay về.
Đầu vật kia lại tiến vào khuôn miệng nhỏ nhắn của Nguyễn La, lấp đầy miệng cô, tiếc là vẫn giữ một đoạn ở bên ngoài.
Chu Chi Nam không ép cô ngậm hết toàn bộ, như vậy cô không được dễ chịu, chắc chắn sẽ khóc rất đáng thương.
“Đầu lưỡi bao lấy…”
Nguyễn La nghe lời, học vô cùng nhanh, toàn bộ đầu lưỡi ấm nóng ẩm ướt dán lên vật nam tính của anh, thoải mái đến mức khiến da đầu anh tê dại.
Khoái cảm tâm lý vượt qua khoái cảm sinh lý, không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại việc người phụ nữ mình yêu quỳ gối ngậm đồ vật giữa hai chân mình.
Chu Chi Nam là bề tôi dưới váy Nguyễn La, chưa từng hy vọng xa vời được cô hầu hạ lại.
Nguyễn La là lính mới, chỉ biết nhẹ nhàng mút chỗ ấy của anh, sợ răng cứng làm anh đau dù chỉ một chút.
Cô cảm thấy bản thân như trở lại lần đầu tiên được ăn kẹo đường tranh(*), cẩn thận liếm mút vì sợ nó tan quá nhanh.
Lại giống như sau khi đến nhà họ Chu, thè đầu lưỡi tỉ mỉ thưởng thức bánh ga-tô do dì Mai làm.
(*)Kẹo đường tranh: Kẹo được làm bằng đường và tạo thành nhiều hình thức nghệ thuật.
Chỗ này của Chu Chi Nam vừa mềm lại vừa cứng.
Nguyễn La không khỏi nhớ tới lúc Trình Mỹ Trân bị bàn tay thô bạo của cô đẩy lên xe, cách cửa sổ nói câu cuối cùng, “Chu La, cho dù bây giờ cậu ở nhà cao cửa rộng thì mở miệng ra vẫn chỉ là dân đen góc dưới* thôi.
Chắc chắn sẽ có ngày cậu bị ‘có mới nới cũ’…”
(*Góc dưới: khu Tô giới Pháp – Tân Thượng Hải và quận Tây Tô giới Công cộng Thượng Hải trong thời Thượng Hải cũ thuộc góc trên (nơi giai cấp thượng lưu sinh sống), còn Hoa giới và các nút giao thông thành thị – nông thôn khác thuộc góc dưới (nơi dân đen nghèo khổ sinh sống) – nguồn: Baidu.)
Lại bị cô cắt ngang, “Cậu yên tâm, tớ chắc chắn sẽ xinh đẹp thêm vài chục năm nữa, ép khô Chu Chi Nam đến giọt tinh huyết cuối cùng, không để lại chút nào cho cậu.”
Không phải lúc này cô đang hút tinh huyết của Chu Chi Nam sao? Cô mút từ trên xuống dưới, cảm giác được bàn tay đang cầm tóc cô lúc chặt lúc lỏng, Nguyễn La thầm đắc ý vì phản ứng này của anh.
Cô ở dưới anh nhưng có thể khống chế cảm xúc phập phồng của anh, thật sự là địa vị vừa cao lại vừa thấp.
Nhả vật nam tính ra, cô ngẩng đầu cười xán lạn, “Chu Chi Nam, bây giờ anh đang bị tôi khống chế đấy.”
Chu Chi Nam đang thoải mái, nào cho phép Nguyễn La đắc ý như vậy, đêm nay nhà họ Chu cũng không phải do Nguyễn La định đoạt, Chu Chi Nam ỷ vào cơn tức giận này mà muốn tranh thủ nói chuyện với cô.
Anh ấn đầu cô xuống, giọng nói có hơi trầm, “Tôi bảo em nhổ ra chưa? Ngậm nó vào cho tôi.”
Nguyễn La tủi thân bĩu môi, cô nên làm diễn viên, bởi vì diễn xuất rất tốt, hốc mắt đã lập tức đỏ lên.
Không tình nguyện mở miệng tiếp tục ngậm cho anh, chỉ là lần này đã hơi thành thạo, tăng tốc độ mút vào nhả ra.
Chu Chi Nam thực sự bị cô nắm trong tay, nói không nên lời mà híp mắt hưởng thụ.
May mắn là anh vẫn còn giữ lại chút ý chí cuối cùng, một giây trước khi bắn đã kéo đầu Nguyễn La ra.
Anh không muốn để cô ăn tinh dịch, bởi vì mùi vị của nó không tốt.
Nhưng kéo như vậy, đầu Nguyễn La cũng không dịch ra đủ xa, Chu Chi Nam bắn ra rất nhanh, hết thảy đều bất thình lình, chất lỏng dính nhớp bỗng chốc bắn lên mặt Nguyễn La.
Hai người đều sững sờ, Chu Chi Nam thở dốc, hơi thở không cách nào bình ổn được.
Cô đáng thương, vẫn giữ im lặng nhưng đầy sức quyến rũ, mặc cho ai nhìn thấy dáng vẻ này cũng không chịu nổi.
Tiếng khóc đột ngột của Nguyễn La cắt ngang tầm mắt, Chu Chi Nam kéo cô qua lau mặt cho cô, nhưng cô cảm thấy tư thế quỳ của mình không bình đẳng với anh, bèn đứng dậy ngồi lên người anh.
“Anh không biết xấu hổ…”
Anh không nói một câu, mặc cho cô vừa khóc vừa mắng, anh cũng quá mức bệnh hoạn nên không có mặt mũi nào giải thích được.
–
Hôm sau, mới sáng sớm Nguyễn La đã tức giận, có lẽ là hôm qua chiều theo ý của Chu Chi Nam nên hôm nay bắt đầu khó chịu, hoặc có lẽ lúc cô xuống lầu, nhìn thấy dáng vẻ Chu Chi Nam đã lâu không mặc áo dài mang theo nụ cười sung sướng nên bất bình.
Hôm qua Nguyễn La của chúng ta đủ ngoan, sao hôm nay lại không thể giở tính khí chứ?
Cô nhíu mày nhìn cháo đậu đỏ trên bàn, “Tôi không thích ăn đậu đỏ, còn lấy đậu đỏ nấu cháo, mới sáng sớm đã không cho người ta dễ chịu rồi.”
Chu Chi Nam đang xem báo giấy cũng không ngẩng đầu lên, dì Mai vội vàng bưng cháo đậu đỏ xuống, đổi thành cháo tổ yến, lòng thầm mừng vì nhà bếp làm nhiều phần.
“Ngày nào cũng là cháo tổ yến, hôm nay không muốn ăn.”
Lời này cuối cùng cũng khiến Chu Chi Nam đặt tờ báo xuống, đẩy đĩa sandwich còn lại một cái đến trước mặt Nguyễn La, “Vậy ăn cái này.”
“Đây là anh ăn còn thừa mà.”
Đoán hôm nay anh chắc chắn không ra ngoài, vì không dùng dầu dưỡng tóc, mái tóc chỉ chải tuỳ ý, trông có vẻ buông thả hơn trước.
“Yên tĩnh ăn bữa sáng đi, sau đó lại ầm ĩ.” Chu Chi Nam luôn coi trọng ba bữa cơm, bản thân anh lúc ăn cơm cũng nghiêm túc tỉ mỉ.
“Chu Chi Nam, anh thì thoải mái rồi, cũng đã qua một ngày rồi còn muốn sai khiến tôi?”
Chu Chi Nam đau đầu, vì mới sáng sớm cô đã tức giận vô cớ, anh không muốn ở trong phòng ăn truớc mặt bao nhiêu người xuống giọng dỗ dành cô.
“Mới sáng sớm em tức giận cái gì, nhao nhao ồn ào làm người ta đau hết cả đầu, dạy em bao nhiêu lễ phép mà một câu cũng không vào tai sao?”
“Anh thích hiểu lễ phép thì đến Đại Thượng Hải tìm vũ nữ nổi tiếng ấy.
Bỏ ra mấy trăm bạc mua vé khiêu vũ một đêm của cô ta, có thể còn đắt tiền hơn Nguyễn La tôi.”
Cô lại bắt đầu nói những lời cay nghiệt, Chu Chi Nam ghét nhất là cô xem thường bản thân, bây giờ cô là người của Chu Chi Nam anh, là người có địa vị cao.
Ném tờ báo sang một bên, hoàn toàn không có hứng thú đọc nữa, Chu Chi Nam nhận lấy cái ly dì Mai đưa để súc miệng, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng, tìm chủ đề khác để nói.
“Sáng nay Hán Thanh gọi điện thoại cho tôi, Trình Sơn dẫn Trình Mỹ Trân đến thương hội tìm tôi, nói em đánh đỏ cả nửa gương mặt Trình Mỹ Trân…”
Nhưng anh nói không đúng.
Ông chủ Chu ở bên ngoài mạnh vì gạo bạo vì tiền, nhưng lại vì Nguyễn La nổi cơn giận mà nói sai.
“Làm sao, ông chủ Chu mất mặt nên muốn tính sổ với tôi? Cô lớn nhà họ Trình bị một đứa thấp hèn là tôi đánh, anh cũng cảm thấy không phù hợp với trật tự của Bến Thượng Hải đúng không?”
Chu Chi Nam càng thêm đau đầu, “Em có thể đừng xuyên tạc lời tôi được không? Ít nói những điều cay nghiệt đó đi, thật sự bị em làm đau cả đầu.”
Anh chưa bao giờ thấy cô phiền, rõ ràng trong lòng anh đang tức giận, sao bây giờ lại thành Nguyễn La phát hoả.
“Hôm nay ngàn vạn lần tôi không nên nói em.” Chu Chi Nam chịu thua trước, không tranh luận với cô nữa.
Nguyễn La không muốn bỏ qua, rõ ràng là Chu Chi Nam nói với cô trước, anh còn ra vẻ là người lớn rộng lượng.
Cô nghẹn ngào khóc, nhưng trong mắt vẫn là dáng vẻ ngang bướng, “Nếu anh thấy phiền thì thả tôi đi đi.
Khế ước mua bán nhà tôi trả cho anh, một xu tôi cũng không cần của Chu Chi Nam anh.
Chúng ta đường ai nấy đi, tôi chết cũng chẳng sao cả.”
Chu Chi Nam siết chặt nắm tay ở dưới bàn ăn, sau đó thở dài, bảo dì Mai và mấy người làm khác lui xuống trước, nhà ăn rộng lớn chỉ còn hai người bọn họ.
Chu Chi Nam đứng dậy đi đến trước mặt cô, nửa quỳ ngẩng đầu lên lau nước mắt cho cô, “Đừng khóc, không chỉ đau đầu mà tim cũng đau theo.”
Nguyễn La dùng sức khịt mũi, ngẩng đầu muốn nén nước mắt lại.
Chu Chi Nam thấy vậy càng khó chịu, “Thôi cứ khóc đi, tôi lau cho em.”
Sau đó Nguyễn La túm cổ anh, cào ra một vết đỏ.
Đúng lúc mấy hôm nay vì vết thương ở trán nên Chu Chi Nam không thể gặp người khác, vết mới cộng với vết cũ dưỡng luôn một thể.
“Chu Chi Nam, tôi ghét anh, anh đừng trêu chọc tôi.”
“Ừm, không chọc giận em.”
“Tôi lớn lên ở đâu không phải anh không biết, tại sao tức giận lại mượn việc tôi nói chuyện cay nghiệt để làm ầm lên.
Nếu tôi ăn nói dịu dàng giống như Lâm Vãn Thu thì cỏ trên mộ ma đói đã cao được nửa người rồi.”
Nếu không phải chịu quá nhiều đau khổ, ai lại bằng lòng sống khắc nghiệt như vậy.
Chu Chi Nam trầm mặc nhìn cô, Nguyễn La nói tiếp, “Tôi chỉ là dân đen góc dưới, Trình Mỹ Trân nói đúng.
Chỉ cần tôi mở miệng thì sẽ không phải là người Thượng Hải mấy người, tôi cũng không muốn làm người thượng đẳng.”
Nguyễn La không biết góc dưới là cái gì, nhưng từ trong miệng Trình Mỹ Trân nói ra thì chắc chắn không phải lời hay gì.
Anh nghe thấy ba chữ Trình Mỹ Trân thì nhíu mày, sau đó duỗi tay chặn miệng cô lại.
“Không phải tôi ghét em nói chuyện như vậy, chỉ là em đừng ở trước mặt tôi dùng lời cay nghiệt coi thường mình, biết không? Trình Sơn dẫn Trình Mỹ Trân đến thương hội tìm tôi, tôi không tức giận, cho dù em đánh chết Trình Mỹ Trân tôi cũng không nói một chữ nào với em.
Ban nãy là tôi đề cập không đúng thời điểm, càng chọc giận em hơn.”
“Tôi bị em quản thúc gắt gao, La Nhi, em luôn biết cách khiến tôi đau lòng, giày vò tôi khổ sở.”
Nguyễn La nghe vậy thì nhẹ nhàng vuốt ve vết đỏ vừa bị cô cào ra, nhẹ giọng nói.
“Chu Chi Nam, anh mặc áo dài nam nhìn đẹp trai hơn đấy.”
“Ừm.” Anh cầm khăn tay lau mặt cho cô rồi cùng cô lật qua trang này, “Ăn cái gì?”
Nguyễn La được anh nhẹ nhàng dỗ dành xong, xoay người cầm lấy miếng sandwich còn lại, “Cái này, còn muốn uống nửa ly sữa bò.”’
Cô nói nghiêm túc, ánh mắt trong veo như nước nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Chu Chi Nam, “Chu Chi Nam, tôi không lừa anh.
Tôi thật sự không thích đậu đỏ, với lại hôm nay không muốn ăn cháo tổ yến.”
“Được, không làm đậu đỏ nữa.”
………
Người làm lại vào nhà ăn, nhìn thấy Nguyễn La ngoan ngoãn ăn sandwich, còn Chu Chi Nam vào phòng bếp đích thân bắc cái nồi nhỏ đun sữa cho Nguyễn La.
Thật sự kỳ lạ.
Chu Chi Nam suy nghĩ, kinh nguyệt của Nguyễn La gần đến, trời thu cũng càng đậm hơn, cần phải dặn dì Mai trông chừng cô, để cô bớt thèm lạnh..