Bạn đang đọc Gió Nam Lùa Vào Rèm Lụa FULL – Chương 14
Đêm đến, ông chủ Chu đã mệt nhọc cả một ngày cũng có dục vọng, cần phải thư giãn để giải phóng ưu phiền trong lòng.
Nguyễn La là thuốc.
Váy lót của cô bị cuốn lên tới đỉnh đầu, lại mắc ở chỗ khuỷu tay khiến đôi tay của cô không được tự do.
Vẫn là tư thế nằm bò, Chu Chi Nam si mê liếm láp da thịt bóng loáng ở sau lưng cô, xương cánh bướm phía sau của thiếu nữ dính nước miếng của anh, ánh trăng chiếu vào khiến vùng da thịt đó có ánh sáng long lanh.
Vòng bích ngọc ở trên cổ tay phát ra ánh sáng lờ mờ, ngây thơ mà quyến rũ.
“Hưm..Chu Chi Nam… đừng liếm ở chỗ kia… a..”
Phần lưng của cô mẫn cảm, thịt lại ít, Chu Chi Nam yêu chết đi được.
Không bao lâu sau, phần lưng trắng nõn đã có thêm mấy dấu hôn đỏ sậm, cô không trách Chu Chi Nam dùng lực cắn, bởi vì lúc này phía dưới của cô cũng đã ướt lắm rồi.
Hận không thể nói anh cắn nặng thêm một chút, lại nặng thêm một chút.
Cái miệng xấu xa kia dời xuống phía dưới, dừng lại trên vòng eo thon thả của cô, hai hõm thắt lưng móc vào nhau khiến anh đỏ mắt, môi lưỡi vừa áp xuống là có thể khiến cho thiếu nữ phát ra tiếng rên rỉ.
Âm thanh nhẹ nhàng mềm mại, nhưng tương phản là phía dưới của Chu Chi Nam lại to và cứng lên.
Anh luôn “lịch sự” như vậy, nhất định phải khiến Nguyễn La muốn tiết ra rồi mới “không tình nguyện” mà tiến vào.
Đối với Chu Chi Nam mà nói, làm tình không bao giờ thú vị bằng việc đùa bỡn cô.
Mông thịt của cô vừa mềm vừa cong, có thể nhìn ra được anh nuôi cô rất tốt.
Chỗ nào cần thịt là có thịt, hai năm nay cô béo lên mấy cân thịt đều dồn hết vào ngực và mông.
Đương nhiên, đây đều là công lao của Chu Chi Nam, bầu ngực cô trở nên đầy đặn không thể bỏ qua công lao làm lụng vất vả hằng đêm của anh.
Chu Chi Nam cắn vào cánh mông của cô, kích thích khiến cửa huyệt của Nguyễn La co rút lại, cả người bị anh cắn cho tê dại.
Thấy dáng vẻ mềm mại đáng yêu này của cô, anh lại sinh ra ác ý, bàn tay to vuốt ve mông cô hai cái, Nguyễn La lập tức biết anh muốn làm gì tiếp theo.
“Chu Chi Nam…ưm..”
Lúc xuống tay anh có hơi mất kiểm soát, đánh rất mạnh, trên cánh mông thoáng chốc đã có mấy vết đỏ ửng.
Nguyễn La cảm thấy trên mông nóng rát, nhưng cảm giác xấu hổ lại khiến cho phía dưới của cô ướt át hơn, giờ phút này cô không biết phải phản ứng như thế nào.
“Cái này đánh mạnh quá.” Chu Chi Nam thở dài, giọng nói mang theo ý hối hận nhưng lại vô cùng nghiền ngẫm.
Nói thừa, Nguyễn La nhịn không được thầm mắng anh.
Nhưng lời này thật sự không thể nói ra, huống chi lúc này đang ở trên giường.
“Hu hu… Chu Chi Nam…tôi đau…”
Là ai nói lúc ở trên giường phụ nữ đều diễn kịch, lời này không đúng hoàn toàn nhưng cũng không phải hoàn toàn sai.
Nguyễn La diễn kịch như vậy là chuyện đương nhiên.
Đúng vào lúc này, cô bị Chu Chi Nam lật người lại, hai chân mở rộng, bày ra hình chữ “Nhân” (人) sinh động.
Còn ông chủ Chu trùm tài chính của bến Thượng Hải giờ phút này lại trở thành thần dân dưới háng cô.
Nhìn đi, xem Nguyễn La cô là người có năng lực như thế nào.
Cái lưỡi ướt nóng kia chạm vào hai cánh hoa của cô, liếm láp tỉ mỉ, khiến cho hạt thịt và cửa huyệt của cô ngứa ngáy khó nhịn.
Nguyễn La khó chịu vặn vẹo hai chân, lại bị anh tàn nhẫn đè xuống.
“Đừng nhúc nhích, chắc chắn không đau nữa.” Chu Chi Nam rất xấu xa, quả thực không đau nữa, nhưng ngứa ngáy thì phải làm sao đây.
Ngón tay của anh cắm vào trong huyệt nhỏ sớm đã ướt át lầy lội, đầu lưỡi khuấy động hạt thịt, anh biết Nguyễn La thích như vậy.
Ngón tay thọc vào rút ra, môi răng nghiền cắn, Nguyễn La cảm thấy sung sướng tựa như thần tiên, tiếng rên rỉ không ngừng tràn ra.
Chu Chi Nam thật muốn che miệng cô lại, nhìn ánh mắt bất lực đáng thương của cô, ngay cả ngón chân cũng đang dùng sức để kiềm chế.
Đến khi cô cảm giác sắp cao trào thì Chu Chi Nam mới ngừng lại.
“Ưm?” Cô mở mắt, ánh mắt mang theo vẻ mê man nhìn về phía anh.
Đồng thời, Chu Chi Nam đỡ phía dưới cắm vào huyệt nhỏ đầy nước của cô.
“Ưm..” Anh luôn luôn ra bài không giống với kịch bản, giống như bất cứ lúc nào cũng phải làm một cuộc giao dịch vậy.
Vốn dĩ Nguyễn La muốn cao trào, bị thứ to lớn kia của anh cắm mấy lần thì tiết ra một vũng nước, tưới cho Chu Chi Nam thoải mái cực kỳ.
Cô lấy lại tinh thần từ trong dư vị cao trào, cố tình dùng huyệt nhỏ kẹp lấy anh.
Chút thủ thuật nhỏ này của cô là muốn anh sớm bắn ra, Chu Chi Nam lập tức bắt được bài.
Anh duỗi tay đánh lên bộ ngực mềm mại của cô một cái như đánh vào mông cô, Nguyễn La có chút đau cũng có chút ngứa, đỏ mắt mở miệng:
“Anh lại đánh tôi…hu hu..”
“Không phải em cũng kẹp tôi sao?”
Hai chuyện này có thể so sánh sao? Nguyễn La bị anh cắm chỉ có thể khóc lóc rên rỉ, nhưng vật nam tính ở trong huyệt nhỏ vẫn vừa cứng vừa dài, không hề có dấu hiệu mềm xuống, Nguyễn La luôn là kiểu bản thân ăn no rồi thì mặc kệ người khác, cô bắt đầu chơi xấu.
“Từ bỏ… từ bỏ…”
Đôi tay kia cũng bắt đầu giãy dụa khỏi trói buộc, thử bắt anh lại.
Chu Chi Nam né tránh cô, sợ cô lại bắt được mặt mình, anh buộc thêm một nút cho váy lót đang cột lấy cổ tay của cô, khiến cho cô không thể tránh thoát được.
Sau đó lại đẩy hai chân của Nguyễn La lên phía trước, huyệt nhỏ bày ra tư thế mặc cho anh chà đạp, thọc vào rút ra, bộ phận giữa hai chân lại càng thêm hấp dẫn.
Anh tiến vào nhanh, rút ra mạnh, nhất định phải rút ra toàn bộ rồi lại cắm vào chỗ sâu nhất, Nguyễn La kêu đến mức khàn cả giọng.
“Ưm…a”
Chu Chi Nam làm rất thoải mái, trên tay còn để lại sức đánh ngực cô, Nguyễn La híp mắt, mặt mày có chút nhăn lại, trước ngực phập phồng không ngừng.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ “hạ tiện” như thế, bị Chu Chi Nam đánh ngực cũng sẽ ướt đẫm như vậy.
“Cầu xin… anh… Chu Chi Nam… ưm..”
Cuối cùng Chu Chi Nam cũng mặt đối mặt với cô, hai chân Nguyễn La quặp lấy hông anh, anh cùng cô môi lưỡi giao hòa, còn để lại một câu bên tai cô: “Lần sau ngậm cho tôi, hửm?”
Đầu Nguyễn La lắc lư như cái trống bỏi, không chịu đồng ý.
Chu Chi Nam dùng sức đâm, thật ra đã muốn bắn, “Như vậy thì không ngừng.”.
Trờ um trum huyền trùm ⩵ TR u????TRU????EN.????N ⩵
Đầu cô lắc mạnh hơn nữa, khóc lóc nỉ non.
Cô ôm lấy bả vai Chu Chi Nam muốn hôn anh, nhưng như thế cũng vô dụng, sao cô có thể cò kè mặc cả với thương nhân được chứ, anh chính là muốn ăn cô đến xương cốt cũng không dư thừa.
Tiếng khóc của cô dần dần lớn hơn, vật cứng rắn của Chu Chi Nam cắm cho cô tê rần, nức nở trả lời anh, “Tôi ngậm… tôi ngậm..ưm…Chu Chi Nam..”
Nhưng đồng thời cô cũng cảm nhận được có một dòng nước nóng bắn vào trong cơ thể, là đời đời con cháu của Chu Chi Nam.
Vậy lời đồng ý này còn tính nữa không đây?
Chu Chi Nam nói: Giữ lời.
Vậy thì giữ lời.
“Tôi cảm thấy tôi đã bị anh lừa.”
“Sao nói thế?” Chu Chi Nam ôm Nguyễn La đã được lau khô vào lòng.
“Anh cho tôi vòng tay mới, sau đó buổi tối phải để anh bắt nạt.”
Anh nghe vậy thì hừ một tiếng: “Không cho em vòng tay mới thì tôi cũng có thể bắt nạt em.”
“Việc làm tình giữa chúng ta đã trở thành giao dịch, Chu Chi Nam.”
Cô lại bắt đầu chui vào góc chết, Chu Chi Nam phát nhẹ vào mông cô một cái, “Giữa chúng ta là bình đẳng, nếu em cảm thấy không yên tâm thì tôi cho em chút gia sản để phòng thân.”
“Muốn cái gì thì nói, nhưng em không có quyền rời khỏi tôi.
Điều này em cần phải ghi nhớ.”
Nói có lý lẽ rõ ràng, không hổ là ông chủ Chu.
“Vậy anh đưa khế ước của Chu trạch cho tôi đi, nếu không tôi ở không thoải mái.”
Nguyễn La không cần hiểu thế nào là ‘biết đủ thì dừng’, cô chỉ biết thấy tốt thì phải hung hăng cắn, không chết cũng phải lột một tầng da.
Chu Chi Nam cười: “Hôn tôi một cái.”
Nguyễn La còn cười tươi hơn so với anh: “Chu Chi Nam, một nụ hôn đổi lấy một căn nhà, tôi có thể hôn anh đến phá sản luôn.”
“Không có tiền đồ như vậy sao? Sao không làm bà Chu, gia sản đều thuộc về em hết.”
Cô bị giọng điệu không nghiêm túc của anh dọa sợ, không hiểu được cuối cùng là anh có ý tứ như thế nào, chỉ có thể mở miệng thăm dò, “Chu Chi Nam, anh nghiêm túc hay là nói mớ đấy?”
“Bây giờ chưa phải thời cơ thích hợp, cuối Thu vừa mới qua.
Còn cần chờ một thời gian nữa.”
Chu Chi Nam đồng ý giao dịch hôn nhân với Lâm Vãn Thu, Nguyễn La không tin là anh coi trọng hôn nhân.
“Ai nói phải làm bà Chu, Thượng Hải có bao nhiêu tiểu thư khuê các cho anh chọn, nhưng lại không tới lượt tôi.
Chỉ mong anh tìm được một người dịu dàng, đừng có đá tôi ra khỏi nhà nhanh quá.”
“Đâu ra tiểu thư khuê các, chỉ một mình em thôi cũng đủ khiến tôi đau đầu rồi.”
Nguyễn La chép miệng, “Chu Chi Nam, anh thật sự không biết nói chuyện.
Không bằng lúc này anh nói là trong lòng anh chỉ có tôi.”
Anh là học sinh giỏi, hiểu được chuyện suy một ra ba, bèn kéo lấy bàn tay thon thả ngọc ngà của cô đặt lên ngực mình, “Trong lòng tôi tất nhiên chỉ có em.”
Nguyễn La hơi vừa lòng, nhắm mắt khẽ hôn lên môi anh, đếm kỹ tình ý ở trong đó, thật ra cũng có vài phần.
…
Ngày hôm sau, sau khi thức dậy, Nguyễn La xuống nhà ăn dùng sandwich và sữa bò, là bữa sáng theo khẩu vị của Chu Chi Nam, hương vị cũng không tệ lắm.
Đang ăn thì có gã sai vặt ở thương hội tìm tới, trình lên một cái hộp.
Nguyễn La buông đồ ăn ở trong tay xuống, dì Mai nhanh chóng đưa khăn lông ướt lên, cô nhíu mày, qua loa lau tay sau đó mở hộp ra.
Là khế ước nhà đất của Chu trạch mà đêm qua Chu Chi Nam hứa với cô, cô vừa thấy địa chỉ thì biết.
Trừ tài sản phòng thân mà Chu Chi Nam đồng ý cho cô thì cũng chỉ là một tờ khế ước nhà đất, cô liếc nhìn vị trí ở trên đó, gọi người làm đến hỏi.
“Đường Hà Phi là ở đâu?”
“Là Tô giới Pháp đấy ạ, bên đó đều là cửa hàng mới sửa sang lại, có rất nhiều đồ chơi phương Tây.
Cô có thể bảo tiên sinh lúc nào rảnh đưa cô qua bên đó đi dạo…”
Thì ra chỉ cho cô một gian cửa hàng.
Có hai tờ giấy mà dùng cái hộp gỗ tinh xảo như thế để đựng, lãng phí.
Nguyễn La ôm cái hộp đi đến phòng khách, gọi điện thoại cho thương hội.
Cho tới khi chuyển tới tay Chu Chi Nam, tâm trạng của anh có chút vui mừng vì Nguyễn La chịu gọi điện thoại cho mình, “Sao lại muốn tìm tôi?”
“Chu Chi Nam, anh có thể keo kiệt thêm một chút nữa.”
Giọng của cô bực bội, mang theo ý sân si, Chu Chi Nam có thể tưởng tượng được sắc mặt tham tiền mà thất vọng phẫn nộ của Nguyễn La ở đầu bên kia điện thoại, nụ cười càng tươi hơn..