Bạn đang đọc Gió Nam Lùa Vào Rèm Lụa FULL – Chương 12: Không Thể Tin
Cuối Thu, tin tức gây chấn động Thượng Hải là Chu Chi Nam và Lâm Vãn Thu đăng báo tin ly hôn.
Có điều bây giờ Thượng Hải đang hỗn loạn, không có chuyện gì sẽ bị đem ra nói mãi.
Cũng có thể sau khi cơm nước xong xuôi, ngồi trên bàn rượu nhâm nhi vài chén, mọi người sẽ nói một hai câu.
“Mọi người biết chuyện ông chủ Chu ly hôn chưa? Kết hôn bốn năm không có con nên ly hôn.”
“Tư tưởng của anh ta thật là cổ hủ, nhà họ Lâm không có con, không phải tài sản đều thuộc về anh ta hết sao, bây giờ ở Thượng Hải cũng không thấy Lâm Vãn Thu đâu, ông chủ Chu thật ác độc.”
“Lời này mà anh cũng dám nói.”
“Người vợ Tào Khang không thể bỏ(*), chuyện này thực sự là không ổn.”
(*)Người vợ Tào Khang không thể bỏ: Ý chỉ người vợ đã cùng chồng đi qua khó khăn, giúp đỡ chồng từ lúc bàn tay trắng tới lúc có sự nghiệp thì không thể ly hôn.
Mọi người âm thầm nói đủ loại lời xuyên tạc, chỉ tiếc phía Chu Chi Nam lại không nói một lời nào.
Có người còn nói, nhìn thấy Lâm Vãn Thu lên thuyền với một người đàn ông lịch thiệp, mọi người bắt đầu xì xào lan truyền là bà Chu ngoại tình.
Nhìn những người này đi, bản thân ở bên ngoài bao dưỡng ca sĩ, đến kỹ viện mua vui mua say mua sắc, lại còn muốn xen vào chuyện ly hôn của người khác.
Chu Chi Nam không muốn động thủ, Lục Hán Thanh suy nghĩ đến thời gian mình suy sụp lần trước, Chu Chi Nam đã không ít lần quan tâm anh ta, còn hạ mình đi gặp Đường Mạn.
Anh ta muốn trở thành một sứ giả của công lý, mang đến cho cộng đồng thương nhân Thượng Hải một nơi yên bình thoải mái.
Ông chủ Triệu thích ba hoa múa mép nhất trở thành mục tiêu của Lục Hán Thanh, chưa tới mấy ngày sau mọi người đã biết đứa nhỏ trong bụng của Đường Mạn là của ông ta, mỗi ngày ông ta đều phiền muộn bởi vì không biết nên xoá bỏ tin đồn này thế nào.
Lại gặp phải bà Triệu tính tình nóng nảy vừa thua bài vừa mất tài sản, địa vị của của ông chủ Triệu bây giờ không thể thiếu đi sự nâng đỡ của bên nhà bà Triệu, nhưng việc làm ăn trong thời đại chiến tranh lại khó được như ý… Dao gọt hoa mà người làm để lại trên bàn trà lại trở thanh hung khí, hai vợ chồng lấy dao chỉ vào nhau.
Đây không phải là chuyện lan truyền ở trên phố nữa, mà đã trở thành tin tức xã hội trên báo…
“Tôi đã sớm thấy không vừa mắt với tên họ Triệu kia rồi, vừa nhớ tới Đường Mạn là lại thấy ghê tởm.” Lục Hán Thanh dựa vào sofa trong thư phòng của Chu Chi Nam, hút một điếu xì gà, nhíu mày nói.
Dáng vẻ như vậy không biết đã làm si mê bao nhiêu trái tim của các quý cô Thượng Hải.
Chu Chi Nam xé nát một cái hợp đồng trong tay, thâm trầm nói: “Bây giờ cậu mới hối hận vì những chuyện dơ bẩn mà mình đã làm sao?”
“Anh, về chuyện tình cảm em thực sự rất hối hận.”
“Ở phương diện này chúng ta đều là kẻ thất bại như nhau thôi.”
Thấy giọng nói của Lục Hán Thanh hiếm khi trầm xuống, nhưng điều này cũng không khiến anh mềm lòng một chút nào.
“Hán Thanh, tôi và cậu không giống nhau.
Cô ấy vẫn còn ở bên cạnh tôi.
”
Điếu xì gà trong tay Lục Hán Thanh rơi xuống đất, làm cháy một lỗ trên tấm thảm lông dê mà Chu Chi Nam cố ý mang từ nước ngoài về.
Dì Mai nhẹ nhàng gõ cửa: “Tiên sinh, có thể ăn cơm rồi.
”
Chu Chi Nam đáp lại, đứng dậy chỉnh lại quần áo.
Lúc đi ngang qua Lục Hán Thanh thì vỗ bả vai anh ta: “Qua một thời gian sẽ tốt thôi, tôi mong là cậu sẽ ổn.”
Nói xong anh ra ngoài trước, để thời gian cho anh ta bình tĩnh lại.
“Em ổn không nổi…”
Lâm Vãn Thu đi rồi, phòng ngủ chính trong nhà nhanh chóng được thay đổi diện mạo mới.
Trước đây, quý ông Chu Chi Nam luôn để cho Lâm Vãn Thu ngủ trong phòng ngủ chính, còn anh không ngủ ở thư phòng thì cũng ngủ trên giường của Nguyễn La.
Bây giờ vấn đề là, làm thế nào để Nguyễn La đến phòng ngủ chính ngủ với anh.
Trực tiếp ôm cô qua có bá đạo quá không, cô gái của anh là phản nghịch nhất, anh dám thay cô quyết định, cô nhất định sẽ làm ngược lại.
Vậy thì hỏi cô thử xem cô có muốn đến phòng ngủ chính ngủ hay không, giường sẽ lớn hơn một chút.
“Tôi không cần, Lâm Vãn Thu đã từng ngủ, anh cũng ngủ rồi, tại sao tôi phải tới đó ngủ.”
Chu Chi Nam có chút mệt mỏi, xoa xoa lông mày, buồn buồn nói: “Giường đã thay rồi, đồ đạc cũng thay luôn rồi.”
Anh đứng ở cửa, Nguyễn La ngồi ở trên giường, móng chân vừa mới tô sơn xong, màu đỏ khiến cho lòng Chu Chi Nam ngứa ngáy.
“Chu Chi Nam, tôi có vấn đề muốn hỏi anh.”
“Có vấn đề gì thì đến phòng ngủ chính rồi nằm xuống hỏi, hôm nay tôi mệt, không có sức lực bắt nạt em”
Nhưng vẻ mặt của cô gái nhỏ nghiêm túc, điều này làm cho anh cảm thấy không chịu nổi.
“Chu Chi Nam, anh có yêu tôi không?”
Chu Chi Nam cảm thấy hoảng hốt như nghe được âm thanh của kim loại rơi xuống đất, trống rỗng mà chói tai.
Nhưng đêm đã khuya, dưới lầu đều đã tắt hết đèn.
Giống như là ảo giác, anh sững sờ tại chỗ.
Khi Nguyễn La 16 tuổi, còn chưa hình thành các loại quan niệm về cuộc sống, Nguyễn Phương Hữu là một người gia giáo có học, nhưng không truyền cho Nguyễn La một chút nào, trong mấy năm trưởng thành này của cô, thế giới chỉ có mình.
Lần đầu tiên gặp Chu Chi Nam, thân hình trần trụi của cô bị anh nhìn hết, tôn nghiêm không có gì đáng nói, đối với cô đó là thứ không tồn tại.
Anh dẫn cô thoát khỏi vũng bùn, biến cô trở thành người ở tầng lớp trên.
Dường như anh có ý với cô.
Vào nhà họ Chu, cuối cùng cô cũng có tôn nghiêm, coi như dưới một người trên vạn người.
Mà từ khi cô ngoan ngoãn ở nhà họ Chu, Chu Chi Nam chưa bao giờ đỏ mặt với cô, dung túng cho cô hết thảy.
Lại giống như anh có tình với cô.
Tiệc sinh nhật mười tám tuổi kết thúc, dục vọng trong lòng Chu Chi Nam đã phá tan lồng sắt, đêm khuya chui vào phòng cô.
Cho đến nay, quan hệ của hai người biến thành một thứ kỳ lạ.
Nguyễn La không hiểu tình yêu là gì, chỉ là nhìn vào Lâm Vãn Thu, lần đầu tiên cô bắt đầu suy nghĩ, cô với Chu Chi Nam là cái gì.
Không biết im lặng bao lâu, Chu Chi Nam không có cách nào trốn tránh vấn đề của Nguyễn La.
Bởi vì thấy ánh mắt cô kiên trì, như thể đáp án không phải là “yêu” thì cô sẽ xoay người rời đi.
Nhưng Chu Chi Nam đã mua đứt cả đời cô rồi, cô tuyệt đối không có quyền quyết định mình đi hay ở lại.
“Câu hỏi này rất khó trả lời sao” Cô nghiêng đầu, nhìn anh.
Rất khó.
Chu Chi Nam chưa bao giờ cảm thấy khó mở miệng như vậy.
Anh có thể thẳng thắn nói trước mặt Lục Hán Thanh, lần đầu tiên gặp Nguyễn La anh đã rung động trước vẻ ngoài gầy gò và rụt rè của cô.
Anh cũng đã nói trong lòng nghìn lần là anh yêu cô.
Nhưng bây giờ đối mặt với Nguyễn La, một chữ yêu thôi mà anh cũng không nói nên lời.
Tâm lý của thương nhân không cho phép anh tiết lộ giá trước, cho nên anh che giấu tâm tư, không thể nói ra được.
Nam nữ ở chung, thường thì phụ nữ là người nói ra lời yêu trước.
Trong lòng Chu Chi Nam, Nguyễn La cổ quái tinh nghịch, tâm trạng của cô giống như thời tiết ở Anh, vĩnh viễn khiến cho anh không thể nắm bắt được.
Người hầu trong nhà thầm mắng Nguyễn La tính tình cổ quái khó hầu hạ, nhưng cố tình Chu Chi Nam lại thích tính nết này của cô, anh giống như đang nuôi sủng vật, mặc cho cô tác oai tác quái trên đầu anh.
Hơn nữa, còn không có điểm dừng.
Vậy tại sao phải nói chữ yêu ra làm gì? Hai ngừoi bọn họ giống như bây giờ không phải rất tốt sao?
“Năm mười sáu tuổi, Lâm Vãn Thu dám đi ra ngoài gặp người yêu, làm chuyện hạnh phúc nhất trên đời với người mình yêu.
Tôi nghĩ, mặc dù chuyện chăn gối không phải chỉ có hai người yêu nhau mới có thể làm được, nhưng ít nhất cũng phải có một bên là có tình yêu.”
“Tôi vốn tưởng rằng anh yêu tôi, bây giờ phát hiện ra anh cũng không yêu tôi.
Vậy tôi có khác gì những có gái trong kĩ viện kia đâu? À, có lẽ là tôi sạch sẽ hơn bọn họ một chút, dù sao lúc tôi mới mười sáu tuổi đã bị anh nhìn thấy hết rồi, lần đầu tiên cũng thật sự có chảy máu.”
Chu Chi Nam thấy cô dùng lời cay nghiệt châm chọc bản thân thì cau mày mở miệng, “Đừng nói những lời hạ thấp bản thân mình như vậy.”
Cô bĩu môi, nước mắt vòng quanh trong hốc mắt: “Chắc là tôi thật sự bị anh chiều hư rồi.
Con nợ cũng chỉ là người hầu thôi, làm sao còn dám hy vọng xa vời có được sự sủng ái của chủ nhân.”
Nói xong, nước mắt cô rơi xuống.
Bây giờ chính cô cũng không biết mình đang yêu cầu cái gì, nhưng chỉ là đột nhiên nhớ tới thì lại thấy khó chịu, nhất định phải phát tiết ra mới được.
“Em còn nhỏ, không nên nói những thứ nặng nề như yêu hay không yêu này.”
“Anh cút đi đi, Chu Chi Nam.
Tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Anh nhẹ nhàng thở dài, ngồi bên mép giường của cô.
Cô gái nhỏ ngồi trên giường, vòng tay ôm chân khóc nức nở, là tư thế vô cùng thiếu cảm giác an toàn.
Cô bé mít ướt được anh dung túng lại bắt đầu rớt trân châu ở trước mặt anh.
“Đừng khóc, khóc tôi đau đầu.”
Xem đi, Phùng Mộc Trạch nói Lâm Vãn Thu vừa khóc thì lá mùa thu lại rơi thêm thê lương.
Nhưng Chu Chi Nam thì sao, anh chỉ nói mình đau đầu.
Một giây sau, hai má cô được anh nâng lên, ngẩng đầu bốn mắt nhìn nhau với anh.
“Nếu tôi trả lời là yêu, vậy em có yêu tôi không?”.