Bạn đang đọc Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa: Chương 13
Ánh nắng mùa hè ay gắt như lửa, Mộc Mộc ngồi trên ghế đá bên cạnh bãi đỗ xe, lặng lẽ nhìn từng chiếc xe đi tới. Có lẽ đã quen với việc ngày ngày chờ đợi trong suốt bốn năm, Mộc Mộc không cảm thấy nóng, cũng không chán nản, cứ lặng lẽ ngồi đó, nhìn mọi người qua lại. Thi thoảng, cô lại giúp một em bé nhặt quả bóng đa bị lăn xa, giúp một người mới xuất viện xách đồ đạc, hoặc trông hộ một người khác thứ gì đó, cảm thấy rất vui vẻ.
Đến giữa trưa, thời tiết quá nóng bức, mọi người đều quay về phòng có điều hòa để hưởng bầu không khí mát mẻ. cô vẫn ngồi yên tại chỗ, lấy tập giấy nhớ ra đặt lên trên đùi, nghĩ tới những câu hỏi mà anh có thể hỏi khi tới, viết sắn từng câu trả lời. Trời tối tự lúc nào, không còn nhìn rõ nét chữ nữa, gió đêm thổi tung những tờ giấy nhớ nhỏ bé của cô.
Biết anh không thể đến, cô thất vọng đứng dậy, bước xuống bậc thang, từng bậc, từng bậc một.
Song cô lại không nỡ bỏ đi, lại bước lên từng bậc, từng bậc.
Cô cứ lên lên xuống xuống, đi đi lại lại.
Mãi cho tới khi có một giọng nói xé tan màn đêm yên tĩnh.
“Cô vẫn đang đợi tôi ư?” Âm thanh dịu dàng vang lên từ phía sau lưng. Mộc Mộc vội vàng quay đầu lại, Trác Siêu Nhiên đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, trên người vẫn mặc bộ quân phục phẳng phiu thẳng tắp, bóng đêm nhuộm bộ quân phục của anh thành màu đen, cơn gió nhẹ thổi tung mái tóc anh, khóe môi hơi cong lên…
Anh của lúc này, cuối cùng cũng khiến cô tìm thấy được hinh fbongs quen thuộc trong ký ức.
Vừa bất ngờ vừa hơi xấu hổ, cô cúi xuống, khe khẽ cười, gật đầu, lật giở những tờ giấy nhớ đầy chữ trong tay, tìm thấy một trang trong đó: “Tôi biết là anh sẽ tới.”
Trác Siêu Nhiên cúi xuống nhìn đồng hồ, đã chín giờ tối.
Cô đã đợi anh suốt mười hai tiếng đồng hồ, từ sáng sớm tới tận tối mịt, không hề trách móc, không chút ấm ức, chỉ đứng trên bậc thềm lặng lẽ mỉm cười với anh, dùng thứ ngôn ngữ mà anh không thể nghe được âm thanh và ngữ điệu để nói với anh rằng: Cô biết là anh sẽ tới.
Gió đã lặng, các tòa nhà phía xa xa đã sáng đèn…
Trác Siêu Nhiên thi lại ánh mắt đã nán lại trên người Mộc Mộc quá lâu, dùng một giọng hơi khàn đặc giải thích: “Xin lỗi, khu vực tôi đến không phủ sóng điện thoại… tôi vừa mới nhận được tin nhắn của cô.”
Cô lắc lắc đầu, lại lật tìm một tờ giấy đưa cho anh đọc: “Không sao, dù sao hôm nay tôi cũng không có việc gì.”
“Thực ra cô không cần phải ở đây đợi tôi…”
Mộc Mộc nghĩ một lát, lật giở trang tiếp theo. “Tôi đã nói đợi anh, là nhất định sẽ đợi.”
Cho dù là một người đàn ông không tinh ý, trong tình huống này, cũng có thể cảm nhận được sự chờ đợi của cô ẩn chứa ý nghĩa gì. Trác Siêu Nhiên không biết phải nói gì cả, chỉ đứng nhìn cô. Thực ra, trong ngày đầu tiên gặp mặt, tiếng dương cầm uyển chuyển thê lương cùng đôi mắt đẫm lệ câm nín của cô đã khiến lòng anh nảy sinh một cảm giác khó hiểu, lúc này, cảm giác đó lại càng mãnh liệt hơn.
Mộc Mộc bị ánh mắt anh làm cho lúng túng, cúi đầu xuống chăm chú lật các mẩu giấy, cuối cùng cũng tìm được trang cần tìm, đưa ra cho anh đọc: “Anh ăn cơm chưa? Nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc đối diện kia có vẻ không tồi, tôi mời anh nhé?”
Trác Siêu Nhiên kinh ngạc nhìn tập giấy nhớ giống như báu vật trong tay cô, lòng đầy tò mò.. “Có thể cho tôi xem được không?”
Mộc Mộc cố gắng nhớ lại hết nội dung đã viết trong những tờ giấy đó, bên trong đều là những lời do cô tùy tiện viết ra, chẳng có ý nghĩa gì cả, trừ trang cuối cùng… nhưng đó cũng là điều cô muốn thổ lộ với anh.
Tập giấy nhớ được giở từng trang một, những câu chữ vừa đơn giản vừa không hề ăn khớp với nhau, nhưng lại chất chứa tình cảm chân thành.
“Tôi đợi cũng chưa lâu lắm. việc của anh đã xử lí xong chưa?”
“Hôm nay thời tiết thật đpẹ, không hề nóng chút nào.”
“Không sao, tôi cũng rỗi rãi chẳng có việc gì làm.”
“Tôi đã nói sẽ đợi anh, là nhất định sẽ đợi.”
Từng câu từng chữ được anh lặng lẽ lật giở.
Lật tới trang cuối cùng, ánh mắt Trác Siêu Nhiên bỗng chùng xuống, bỏi vì trên đó viết rằng:
“Em thừa nhận, em rất thích anh. Một người đàn ông như anh, có người phụ nữ nào lại không thích cơ chứ. Nhưng từ trước tới giờ em chưa từng mơ mộng hão huyền. anh là một quan chức trong quân đội, tiền đồ rộng mở… mà em lại từng là một tội phạm vị thành niên, mưởi bày tuổi đã phải vào trại cải tạo, nừa năm trước vừa mới ra tù… Em biết anh không thể chấp nhận em, chuyện giữa hai chúng ta hoàn toàn không có khả năng… Em chỉ muốn được ở gần bên anh một chút.”
Cô không thể ngờ rằng, chính lời thổ lộ không hề giấu giếm đo đã khiến tâm hồn Trác Siêu Nhiên gợn lên những cơn sóng nhỏ. Đúng vậy, anh là một quân nhân, chưa nói tới việc kết hôn, ngay cả việc hẹn hò yêu đương đơn giản, anh cũng cần phải suy nghĩ thận trọng. Nếu đều sư đoàn trưởng- người một lòng muốn cất nhắc anh biết được rằng anh đang qua lại với một cô gái vừa mới ra khỏi trại cải tao, kết quả không cần suy nghĩ cũng đủ biết.
Không phải là chưa từng có cô gái nào thổ lộ với anh, một vài người còn có tình cảm sâu đậm hơn, nồng nhiệt hơn Mộc Mộc, nhưng anh chưa gặp người nào khi thổ lộ lại vạch ra một hố sâu ngăn cách như vậy. Đó lại còn là loại hố sâu ngăn cách về thân phận chính trị không thể vượt qua khiến Trác Siêu Nhiên có một cảm giác đặc biệt, là hối tiếc, rung động hay không chịu khuất phục, anh cũng không thể diễn tả được, tóm lại, anh không muốn từ chối cô giống như đã từ chối những cô gái khác…
“Quán thịt nướng Hàn Quốc đó hình như cũng không tồi, anh cũng chưa ăn tối… Đi thôi.” Anh quay người, bước về phía nhà hàng thịt nướng.
Mộc Mộc ngây người trong giây lát, rồi vội vàng nhảy xuống khỏi bậc thềm, rảo bước chạy theo sau.
Nhà hàng nướng không rộng lắm, khách cũng không đông, khỏi lửa mù mịt, mùi thịt thơm phức, mang lại không khí ấm cúng. Mộc Mộc chọn vài món thịt nướng và rau xanh đặc sắc, còn đặc biệt chòn một chai rượu gạo Hàn Quốc loại mạnh nhất cho anh
Đồ ăn chưa dọn lên, rượu đã được mang tới, Mộc Mộc đang định rót cho anh, không ngờ, Trác Siêu Nhiên lại đưa tay che miệng ly.
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Mộc Mộc sững sờ, một tia chớp lóe lên trong đầu, cô chợt cảm thấy người đàn ông có thần sắc điểm đạm trước mặt thật xa lạ, anh có quá nhiều điểm không giống với người trong ký ức của cô, nhưng tại sao ngoại hình của anh lại giống đến vậy, anh lại còn biết gấp hoa hồng…
Đúng lúc cô đang nghi hoặc, Trác Siêu Nhiên thu tay về, “Rót một chút thôi vậy, lát nữa anh còn phải lái xe… Hơn nữa, mặc quân phục mà uống rượu nơi công cộng thì không được hay lắm.”
Hóa ra là vậy, cô cứ nghĩ rằng… có thể cô đã nghĩ ngợi quá nhiều. Mộc Mộc rót chút rượu vào trong ly của anh, rồi rót ình một ly.
“Tại sao em lại phải ngồi tù?” anh hỏi
Tay Mộc Mộc khẽ run lên, những rọt rượu màu trắng sữa rớt ra bên ngoài thành ly, từ từ lăn xuống. Cô tiếp tục rót, đến khi ly rượu đầy sắp tràn ra ngoài mới đặt chai rượu xuống, viết lên giấy: “Nếu em nói với anh, em đã giết bố em, anh có tin không?”
Vẻ mặt kinh ngạc của anh cho cô biết rằng, anh không tin, không thể nào tin được, nhưng anh vẫn hỏi: “Tại sao?”
“Vì mẹ em, vì em muốn cứu mẹ…” Cô giải thích một cách mơ hồ.
“Ngộ sát?”
Mộc Mộc không trả lời, nâng ly rượu lên, uống liền một hơi. So với whisky, vị của rượu gao Hàn Quốc dịu hơn rất nhiều, trôi tới dạ dày còn có cảm giác ấm áp chứ không cay đắng bỏng rát- cũng giống như anh của hiện tại và anh trong quá khứ.
Cô luôn nghĩ rằng, khi cô hỏi: “Nếu em nói với anh, em đã giết bố em, anh có tin không?”, anh sẽ trả lời: “Anh không tin, cho dù cảnh sát tin vào điều đó, quan tòa tin vào điều đó, anh cũng không tin, em không phải là người có thể giết bố mình…”
Xem ra, cô đã quá ngây thơ, cô dựa vào đâu mà nghĩ rằng anh sẽ không tin? Tòa án đã định rõ tội danh, cô phải gánh chịu, cho dù tới bất cứ lúc nào, cho dù trong mắt ai, cô vẫn mãi mãi là một tội phạm giết người, một người có vết đen trong nhân cách.
Thấy Trác Siêu Nhiên cau mày nhìn ly rượu đã uống cạn của mình, cô cười một cách tự trào: “Có phải anh muốn nói rằng, một cô gái ngoan thì không uống rượu?”
“Anh chỉ muốn nói, bụng đói mà uống rượu thì rất có hại cho sức khở.”
Sự dịu dàng bất ngờ của anh khiến cô không kịp chống đỡ, nước mắt cứ thế lăn xuống, cô đang định giơ tay áo lên lau, anh đã chìa tờ giấy ăn ngay bên cạnh ra trước mặt cô.
“CÓ cần mượn vai một chút không? Anh còn nhớ, lần trước vẫn còn nợ em.”
“…” hóa ra trí nhớ của anh không hề kém như cô vẫn nghĩ.
Trác Siêu Nhiên mỉm cười nhìn ngó xung quanh, “Ở đây đông người quá, lát nữa tìm chỗ nào đó không có ai nhé.”
Câu nói này thốt ra từ miệng của một người quân tử như Trác Siêu Nhiên, vốn không có hàm ý xâu xa gì, nhưng không hiểu sao, Mộc Mộc bỗng liên tưởng tới rất nhiều chuyện, khuôn mặt xinh xắn đẫm nước mắt dần dần ửng đỏ.
Ăn tối xong, Trác Siêu Nhiên lái xe đưa cô về nhà/ mặc dù suốt dọc đường cô luôn thầm cầu khấn cho đường bị tắc, hoặc Trác Siêu Nhiên bỗng dưng đi nhầm đường, nhưng thật đáng tiếc, Thượng đế không nghe thấy lời cầu xin của cô, nhà cô nhanh chóng xuất hiện bên ngoài cửa xe.
Cô chậm rãi bước xuống, chầm chậm vẫy tay, từ từ quay người bước vào trong con ngõ nhỏ tối tăm.
Đi được vài bước, cô khẽ quay đầu lại, bất ngờ phát hiện Trác Siêu Nhiên vẫn đang đứng bên cạnh xe nhìn theo cô.
Đầu óc nóng bừng, Mộc Mộc chạy trở lại, trước khi anh kịp phản ứng, cô nhanh chóng đặt một nụ hôn lên má anh, trong lúc anh còn đang sững sờ, cô liền cầm lấy tay anh, viết vào lòng bàn tay anh ba chữ: “Em yêu anh!”
Sau đó, cô chạy thẳng về nhà, không hề quay đầu lại, bỏ mặc một mình Trác Siêu Nhiên đứng như trời trồng trong đêm tối…
Mãi tới khi hổn hển về đến nhà, gục lên bồn rửa mặt, cố gắng làm nguội khuôn mặt như sắp bốc hỏa của mình, cô mới bình tĩnh lại được. Nhớ lại việc mình đã làm, cô hối hận đến nỗi chỉ muốn dùng nước để dìm chết chính mình!
Cô nghĩ Trác Siêu Nhiên chắc chắn đã bị cô dọa cho sợ chết khiếp, sẽ giữ khoảng cách với cô,, không còn dám trêu chọc cô nữa, không ngờ, khi cô nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, tiếng chuông báo hiệu có tin nhắn mới vang lên.
Cô mở điện thoại ra, trên màn hình hiển thị một tin nhắn của Trác Siêu Nhiên: “Quân đội có quy định, quân nhân khi mặc quân phục không được có những hành động quá thân mật với người khác giới. Anh trịnh trọng đề nghị, lần sau nếu em “đánh úp”… tốt nhất nên chọn khi anh không mặc quân phục.”
Mộc Mộc cầm điện thoại, cười sung sướng cả đêm, ngay cả trong mơ cũng cười đến nỗi không khép miệng lại được.
Có một loại tình cảm, khi đến thì rầm rộ, thế lửa ngùn ngụt, giống như đêm hôm đó.
Có một loại tình cảm, khi đến lại khẽ khàng không chút tiếng động, như có như không, giống như hiện tại.
Mộc Mộc không rõ tình cảm Trác Siêu Nhiên đối với cô như thế nào, nhưng cô cảm nhận được rằng, anh đang cho cô cơ hội để đến gần anh.
Anh bắt đầu chủ động nhắn tin cho cô, không có chuyện gì đặc biệt, chỉ muốn nói với cô rằng: “Khi qua đường nhớ quan sát đèn tín hiệu.”
Còn cảnh báo cô rằng: “Con gái uống quá nhiều rượu sẽ không tốt cho da.”
Thi thoảng, có thời gian rảnh anh còn hẹn cô đi ăn cơm, uống vài ly rượu, tâm sự về cuộc sống. Ăn cơm xong, anh đưa cô về nhà, nhận lời mời của cô vào ngồi một lát, uống một cốc nước ấm rồi về.
Một hôm, Bạch Lộ nói, muốn chinh phục trái tim của một người đàn ông, đầu tiên phải chinh phục cái dạ dày của anh ấy, Mộc Mộc lập tức nấu một nồi canh nầm bò mang tới cho anh.
Đáng tiếc, cô đứng đợi trước cổng sư đoàn suốt ba tiếng đồng hồ, nhân viên cảnh vệ của Trác Siêu Nhiên chạy ra, nói với cô rằng Trác Siêu Nhiên có việc rất quan tọng, không tiện ra ngoài, bảo cô hãy về đi, không cần đợi nữa.
Cô thất vọng đưa canh nầm bò cho nhân viên cảnh vệ.
Hôm sau, Trác Siêu Nhiên mới gửi tin nhắn cho cô: “Canh rất thơm, cảm ơn em!”
“Nầm bò ngon không?” Cô hỏi.
“Hả? trong canh có nầm bò ư?”
“Có mà, em mua những hơn hai cân. Không phải là anh chưa được ăn đấy chứ?”
“Ồ, mấy người này, không để phàn cho anh lấy một miếng…”
Cô như nhìn thấy bộ mặt đầy ai oán của Trác Siêu Nhiên, bất giác bật cười. “Không sai, lần sau em sẽ lại nấu cho anh ăn.”
“Lần sau nhớ phải đưa tận tay anh đấy nhé!”
Cô buông điện thoại xuống, chạy như bay tới siêu thị mua nầm bò, nấu xong canh đã gần nửa đêm.
Khi Trác Siêu Nhiên rảo nhanh từng bước lớn ra ngoài cổng doanh trại, cô đang bê trên tay một bình giữ nhiệt ấm nóng, nhìn anh cười, một bàn tay đưa lên lau những giọt mồ hôi long lanh trên trán.
Anh có thể nói, nhưng lại không nói gì.
Còn cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không thể thốt lên lời.
Vì vậy đêm hôm đó, họ trầm lặng dạo phố trên con đường không một bóng người, ánh trăng còn nóng bỏng hơn cả ánh mặt trời. Rất nhiều lần cô len lén đưa tay ra, muốn giả bộ như không có chuyện gì, nắm lấy tay anh, cuối cùng lại không đủ dũng khí trước bộ quân phục màu xanh của anh.
Hơn nửa tháng sống trong quan hệ mập mờ, mùa hè nóng bức đã trôi đi tự lúc nào, một buổi sáng, Mộc Mộc lật giở tờ lịch, thấy trên lịch viết hai chữ “Lập thu”, mới phát hiện ra mùa thu đã đến rồi.
Có người chuyển tới cho cô một bưu phẩm, người gửi là Trác Siêu Nhiên. Cô ngạc nhiên mừng rỡ kí nhận, mở ra, bên trong là một chiếc áo lông cừu tím nhạt. đó là một chiếc áo khoác xinh xắn, không có cúc, chỉ có một chiếc kẹp áo rất tinh tế ở ngực, xem ra rất phù hợp để khoác bên ngoài khi mặc váy liền, đặc biệt là chiếc váy màu cánh sen mà Bạch Lộ tặng cô lần trước.
Cô mặc lên người, đứng ngắm mình trước gương, chiếc áo không chỉ rất đẹp, mà còn rất ấm áp.
Cô mỉm cười ngồi xuống sàn nhà, dựa lưng vào giường nhắn tin : “Em nhận được áo rồi, đẹp lắm.”
Chuông báo có tin nhắn của điện thoại di động nhanh chóng vang lên, tốc độ trả lời tin của anh càng ngày càng nhanh. “Ừm, buổi tối khi đi ra ngoài nhớ mặc nhé!”
“Ồ, không biết bao giờ mới có dịp mặc cho anh xem.”
“Cuối tuần này anh được nghỉ, nhưng anh không chắc liệu có việc đột xuất không.”
“Không sao, em sẽ đợi anh.”
“Được.”
Mộc Mộc đang muốn tìm một chủ đề gì đó, lại nhận được một tin nhắn nữa. “Hôm qua một người bạn tặng anh hia chai Mao đài, có muốn thử không?”
Thực ra, cô không có hứng thú với rượu Mao đài. “Được. Thật tiếc, anh lại không được uống nhiều rượu ở bên ngoài…”
“Chúng ta có thể uống ở nhà, em biết nấu cơm chứ?”
“Em biết.” Mộc Mộc quay đầu nhìn căn phòng nhỏ bé nhếch nhác nhét đầy đồ đạc của mình, nó thực sự không hề phù hợp ột cuộc hẹn hò. “Nhưng nhà em có vẻ chật…”
“Ừm, anh nghĩ, nhà anh chắc sẽ đủ rộng.”