Đọc truyện Gió Đông Tiều Tụy – Chương 17
Trong tẩm cung tuy nhìn yên ắng vậy nhưng thực ra không khí đang rất u ám.
Sau khi từ cửa bước vào, Đoàn Phi Ưng không mở miệng lấy một câu, trên mặt cũng không có biểu tình gì. Nhưng vẻ mặt không lộ cảm xúc lại càng toát ra ý đe dọa đáng gờm.
Cũng bởi không biểu lộ nên người khác không biết hắn đang nghĩ gì; cũng bởi không biết hắn đang nghĩ gì nên mới sợ hãi.
Dĩ nhiên chiêu này không áp dụng được với Trầm Nhạn Thạch.
Trầm Nhạn Thạch nhàn hạ đứng ở bậc thềm, đối mặt với ánh mắt âm trầm của Đoàn Phi Ưng cũng không thấy y có chút căng thẳng nào.
Thế cục giằng co diễn tiến được một hồi thì đột nhiên Đoàn Phi Ưng bật cười: “Ra ngươi cũng có lúc nổi giận, ta còn tưởng khiêu khích thế nào ngươi cũng không để ý. Không lẽ vì Liệt Hỏa sứ mở miệng nhục mạ cha ngươi sao?”
Trong mắt hắn lộ ra nét hưng phấn hiếm hoi tới nỗi để cho ngũ hành sứ giả mà thấy chắc sẽ bị dọa đến mất hồn chứ chẳng chơi. Đấy là loại cảm giác thèm thuồng món đồ mình yêu thích pha lẫn cơn đắc ý khi biết đã nắm chắc nhược điểm của đối phương.
Giá như sau đó Đoàn Phi Ưng bình tĩnh suy nghĩ, chắc chính hắn cũng phải giật mình. Từ lâu bản thân đã mất hứng thú với mọi thứ xung quanh, vậy mà nay lại trỗi dậy thứ cảm giác này.
Nhưng hiện tại hắn chỉ muốn dồn toàn lực đánh bại tên nam nhân trước mặt này!
Trầm Nhạn Thạch thật sự làm đúng lời hôm đó, hầu hạ hắn được “thư giãn thoải mái,” thoải mái đến nỗi sắp phát điên lên được. Tuy Trầm Nhạn Thạch chưa từng hầu hạ qua ai bao giờ nhưng y có khả năng tiếp thu rất mạnh, thái độ cũng cực kỳ tốt, đánh không cãi lại mắng không trả đòn, tùy nghi mà sai bảo. Nếu phải chọn một người hầu biết phục tùng thì y tuyệt đối đứng hàng thứ nhất.
Có điều cái hắn muốn không phải là một tên hầu biết vâng lời! Mục đích của hắn là khiến cho đối phương trở thành trò hề nhục nhã kìa!
Huống hồ tên Trầm Nhạn Thạch này chẳng những không phẫn nộ thất thố mà cũng không hề co rúm lấy lòng, dạng người này chỉ có thể dùng “không luồn cúi cũng không xua nịnh” để hình dung. Bất luận là ở nơi nào, thời khắc nào đi nữa, ánh mắt của y luôn ôn hòa, sống lưng luôn thẳng đứng. Dù y phải làm công việc dơ bẩn thấp hèn đến đâu cũng không làm cho người ta có cảm giác hèn mọn, có người hầu nơi đâu lại như vậy chứ?
Chưa từng thấy qua kẻ nào bị giáng xuống hàng thị tỳ đứng hầu mà vẫn bình chân như vại thế này!
Đáng hận hơn là bất kể ngươi có nói gì, làm gì đi nữa thì câu trả lời của y vẫn không vượt quá ba câu: “Phải,” “được,” “xin lỗi.” Ngay cả khi cố tình gây sự y cũng không phản bác lại. Thế nên mỗi lần có chuyện xào xáo xảy ra là Đoàn Phi Ưng thấy mình hệt một thằng ngốc tự biên tự diễn vậy, ngoài việc ngày càng chán nản thì còn có cảm giác tức khí giống như bị người ta chơi khăm.
Vì thế hắn càng moi gan bới ruột ra sức nghĩ cách dày vò Trầm Nhạn Thạch. Nhưng cứ bị đối phương lấy bất biến ứng vạn biến cản trở, càng áp chế thì càng trở nên gan lỳ, vừa nghĩ ra được cách mới thì y như rằng chốc sau sẽ thất bại, lại nghĩ cách khác nữa… Cứ thế quanh đi quẩn lại, Đoàn Phi Ưng trầm mê trong vòng xoay vần đó không biết chán chê. Còn ngũ hành sứ giả thân cận và những kẻ liên quan lại lén lút bàn luận vô cùng sôi nổi: Chủ nhân có phải bị tẩu hỏa nhập ma rồi không?
Hiện tại tốt lắm, cuối cùng cũng để hắn nắm được nhược điểm của Trầm Nhạn Thạch. Âm thầm chịu đựng bấy lâu nay rốt cuộc cũng đợi được thời khắc phản kích, ngươi bảo hắn làm sao không hả hê cho được?
Nhìn thấu tâm can của Đoàn Phi Ưng, Trầm Nhạn Thạch không chút hoang mang, đều đều trả lời hắn: “Chỉ có hạng người khí lượng hẹp hòi mới xuất ngôn lăng mạ người quá cố. Hành động của Liệt Hỏa sứ hẳn không phải xuất phát từ gợi ý của Đoàn cung chủ chứ?”
Đoàn Phi Ưng xìu xuống. Giỏi cho tên Trầm Nhạn Thạch, chỉ một lời mà bao biện được cho mình!
Trông thấy cơ hội không dễ gì bắt được vuột khỏi tầm tay, Đoàn Phi Ưng chẳng những không tức giận mà còn cười rất đắc ý: “Ngươi nói vậy là thừa nhận chính mình cố ý rồi?”
“Vậy thì sao?”
Đoàn Phi Ưng lãnh đạm cười khẩy: “Thì sao hả? Hiện tại ngươi là thứ thân phận gì, tưởng mình còn là đại thiếu gia của Trầm gia sao? Ngươi chẳng qua chỉ là tên hạ nhân thấp kém mà dám dĩ hạ phạm thượng?” Nói đến câu này thanh sắc đều chuyển nét nghiêm nghị, người khác thấy được chắc bị dọa đến bủn rủn rồi.
“Xin lỗi.” Thần sắc vẫn bình tĩnh như thế trên khuôn mặt Trầm Nhạn Thạch, ánh mắt vẫn thản nhiên, bộ dáng có chỗ nào là biết lỗi đâu?
Đó! Chính là cái nét mặt này, mỗi lần y chỉ biết trưng cái bộ mặt này ra khiến người khác nhìn là phát nóng!
Nắm xốc lấy cổ áo y, Đoàn Phi Ưng căm phẫn bừng bừng quát: “Trầm Nhạn Thạch, ngươi khôn hồn thì dẹp cái trò lừa phỉnh trẻ con này đi!”
“Xin lỗi.”
Lại là hai chữ này! Lại là thái độ khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi này! Chính thứ thái độ này làm cho Đoàn Phi Ưng lần nào cũng thấy hắn mới là tiểu hài tử không biết nói đạo lý!
“Tốt lắm… tốt lắm…”
Không ngừng lẩm nhẩm hai chữ tốt lắm này, Đoàn Phi Ưng bất giác kêu lớn: “Hắc Tử!”
Huyền Thổ sứ lặng yên xuất hiện ở cửa.
“Truyền lệnh xuống, Trầm Nhạn Thạch dám dĩ hạ phạm thượng phải chịu trừng trị, từ hôm nay trở đi không ai được mang cơm cho hắn!”
Bước đến cạnh Trầm Nhạn Thạch, Đoàn Phi Ưng thì thầm vào tai y: “Để ta chống mắt lên xem, rốt cuộc cái tôn nghiêm của ngươi có bỏ bụng được không!”
Tôn nghiêm đương nhiên là không thể bỏ bụng được rồi, nhưng có người thà rằng đói chết cũng không muốn đánh mất nó.
***
Thuận theo an bài của Đoàn Phi Ưng cũng không có nghĩa là Trầm Nhạn Thạch chịu khuất phục. Theo cá tính của Trầm Nhạn Thạch mà nói, chuyện gào khóc bát nháo đòi sống đòi chết y thật làm không được, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc y sẽ cúi đầu nhẫn nhịn. Trầm Nhạn Thạch có cách kháng cự riêng của mình, cả khi không lên tiếng cũng có thể khiến đối phương biết rõ sự bất mãn của bản thân.
Đã mười ngày trôi qua. Mười ngày nay y chỉ có thể lấy trái cây lót dạ, nhưng những công việc cần làm vẫn đếm không xuể. Thậm chí có lúc còn bị Đoàn Phi Ưng lôi vào trong phòng.
Thân thể ngày càng gầy ốm đi, nét *** anh trong mắt cũng dần lu mờ. Tuy thế, dáng đi của Trầm Nhạn Thạch vẫn đường hoàng, sống lưng vẫn thẳng tắp, thi thoảng y còn nở nụ cười — Chứng kiến sắc mặt của Đoàn Phi Ưng càng lúc càng sa sầm.
Ngay cả người trong Bích Du Cung cũng bắt đầu bội phục y.
Dù ngoài mặt Trầm Nhạn Thạch vẫn tươi cười nhưng trong lòng lại rất đắng cay, chỉ có chính y mới biết rõ: Cũng đã đến cực hạn rồi.
Nhiều lúc cũng tự hỏi chính mình, làm như vậy liệu có đáng không? Sau đó lại cười thểu não: Đáng hay không thì sao chứ? Kỳ thật là không có đường chọn lựa.
***
Nằm trên giường mà không tài nào chợp mắt được. Thân thể rõ ràng đã kiệt quệ nhưng *** thần lại phấn khích tới cực điểm. Mới biết được thì ra đói bụng đáng sợ như vậy, có thể khiến người ta điên dại tới mức này.
Nhớ lại bản thân lúc trước vì mải mê đọc sách nên cứ than phiền dùng bữa quá sớm, giờ mới thấy khi đó mình sống trong phúc mà không biết trân quý.
Không được!
Trăn trở không ngừng nhắc nhở bản thân không được nhớ đến. Không được nhớ đến nữa!
Không được nhớ đến những chuyện đau lòng đã qua đó, không được nhớ đến những người không thể quay về nữa… Bằng không, đôi tay này sẽ lạnh giá, trái tim rồi cũng đóng băng theo, lệ sẽ không cầm được mà tuôn rơi, tấm mặt nạ điềm tĩnh này cũng không giữ được.
Y trở mình đứng dậy ra ngoài. Vầng trăng trên đầu viên mãn thật, nghe nói con người ta khi đói quá sẽ nhìn mặt trăng ra bánh nướng, xem ra bản thân còn chưa đói bụng tới mức thảm thiết đó.
Thấy rất thích khu rừng thông phía sau hậu sơn này. Mỗi khi gió thổi sẽ gợi cảm giác cả rừng thông vỗ sóng dạt dào, dạo bước trong đây thi thoảng sẽ tưởng đã quay về hậu sơn của Trầm gia trang — Là nơi đã bầu bạn cùng mình qua thời thơ ấu.
Cúi người nhặt một miếng lá thon dài lên. Không ngờ một nơi rét mướt bao năm thế này cũng có cỏ xanh mơn mởn mọc lên.
Khẽ bật cười: “Ngươi có nghe qua thổi lá bao giờ chưa?”
Một bóng đen lặng lẽ xuất hiện trong rừng nhưng không đáp lời.
“Ngươi tưởng ta sẽ bỏ trốn sao?”
Bóng đen vẫn không trả lời tuy biểu tình có chút thắc mắc.
“Ngươi yên tâm, ta chưa đói đến mức mụ mị đầu óc đâu, ta biết có trốn cũng không tài nào thoát được.”
Đoạn đưa chiếc lá kề giữa môi: “Thuở nhỏ ta rất hay thổi sáo bằng lá, có muốn nghe không?”
“…”
“Ngươi không trả lời xem như đồng ý rồi vậy.”
“Không dành hơi sao?” Bóng đen cuối cùng cũng chịu lên tiếng, thanh âm khô cứng rất gượng gạo, lại có phần lãnh đạm gãy gọn, nhất định do hắn không thường xuyên nói chuyện.
Trầm Nhạn Thạch nghe câu hỏi không đầu không đuôi như vậy, ngơ ngác một hồi mới hiểu ra: “Ngươi hỏi ta vì sao không tiết kiệm sức lực lại đi làm chuyện vừa nhàm chán vừa hao tổn hơi sức thế này sao? Người ta nói Huyền Thổ sứ kiệm lời như vàng, câu này quả thật không sai.”
Y khẽ than một hơi, tầm mắt như muốn xuyên qua rừng trông về góc trời xa xăm không tên, nhàn hạ cất tiếng: “Nhưng đêm nay ta rất muốn nghe một khúc.”
Tiếng sáo *** tế nhu hòa khởi điệu như ngưng tụ thành làn khói mờ, du dương dịu êm theo gió lướt cao, thanh thoát không thấy được, với bắt cũng chẳng đành, lại thực thực tại tại trầm bổng dưới ánh trăng, khẽ khàng uốn lượn giữa rừng thông mà hòa quyện trong tâm trí người thưởng thức.
Huyền Thổ sứ không biết chỉ một chiếc lá nho nhỏ lại có thể thổi ra điệu khúc xao xuyến tâm tình đến thế.
Từ đây nhìn ra trông thấy vành trăng bàng bạc đọng giữa rừng thông, ánh trăng dịu nhẹ lành lạnh lan tỏa tứ bề. Hình bóng người đang thổi sáo kia chìm đắm trong một màu trong trẻo, thoảng như khói sóng phất hờ lên thân, gương mặt mông lung không cách chi nhìn rõ, chỉ thoáng phác họa một đường nét mềm mại, không biết vì đâu lại khơi lên nỗi tịch mịch khôn tả bằng lời.
Trong phảng phất, Huyền Thổ sứ chợt nảy sinh một ảo giác, liệu Trầm Nhạn Thạch có theo thanh khúc này phiêu tán thành làn gió trong rừng, hay hóa thân theo dòng trăng se lạnh tan biến giữa thiên địa… Sẽ không cách nào tìm thấy bóng hình người này trong cõi trần hay không?
Hắn bỗng nhiên xúc động muốn xông lên nắm giữ con người kia lại…
Khúc thanh không biết từ bao giờ đã ngừng hẳn, Trầm Nhạn Thạch ngẩn ngơ một hồi rồi quay đầu mỉm cười: “Ta phải về rồi…”
Lời còn chưa dứt trước mắt đã u ám, y ngã về phía sau.