Đọc truyện Giờ Đang Nơi Đâu – Chương 17: Vợ bé và thợ may (3)
“Thế sao được?” Tiết Chân Chân lắc đầu, “Nghe bảo lúc đó cô út của em nghe xong thì cười, nói: ‘Hóa ra nhà bà coi tôi như một món hàng bồi giá của chị tôi đúng không?’ Bà Lâm bị cô út của em làm cho tức giận, lúc này mới tìm ông ngoại chị bàn bạc, còn tìm một bà thầy bói tính mệnh, tính ra bát tự của bà Cát xung khắc với cậu chị, đại hung.”
“… Thế hồi trước đính hôn không xem bát tự à?”
Lâm Sở Vọng thầm đảo mắt, cảm thấy thật sự cần phải tuyên truyền khoa học. Một mối duyên phận lại chỉ dựa vào miệng của bà thầy bói, đen nói thành trắng, chết cũng nói thành sống. Chẳng trách mười tám năm trước các mục sư tin lành châu Âu lại gặp nhiều khó khăn trong con đường truyền giáo ở đại lục này đến thế, về sau mới dùng cách khác để giải quyết, lấy lý do mở trường xóa nạn mù chữ để tuyên truyền giáo lý, bắt đầu tẩy não tín ngưỡng từ những đứa trẻ.
“Hồi trước là bà Lâm tìm hôn sự tốt cho bà Cát, viết thư gửi đến phủ nhà chị cầu hôn. Lúc ấy ai cũng cảm thấy đây là mối nhân duyên tốt nên mới đồng ý luôn, bà ngoại chị muốn nên mới thế, còn ông ngoại chị luôn cảm thấy sau này nhất định cậu chị sẽ thành danh rạng rỡ, nên trong bụng không ưng cuộc hôn nhân này lắm. Bà ngoại không đợi được cậu học nên sự đã đổ bệnh qua đời, cuộc hôn nhân này cứ kéo dài không giải quyết. Lúc này bà Lâm mới dẫn theo bà mối đến cửa, mẹ hai của chị, bà nội của em với bà mối ở trong một phòng nói chuyện một hồi, lúc đi ra thì mặt mày ủ dột, nghe nói bà Cát ‘không có phúc sung sướng, con cháu đầy đàn’, lại còn ‘khắc chết chồng ở xứ lạ’.”
Sở Vọng bĩu môi thở dài.
Với người hiện đại như cô thì kiểu chuyện như thế quá quái gở, không khác gì những câu chuyện Nghìn lẻ một đêm. Cô chỉ hận không thể mở lớp để tuyên truyền khoa học cho những người phụ nữ có tư tưởng đang sống ở phong kiến này.
“Khi mọi người không biết phải làm sao, đột nhiên bà nội của em nói: ‘Dù gì hai nhà Kiều – Lâm cũng đã đính hôn, cô con gái lớn của tôi là dòng chính, từ nhỏ được dạy bảo rất tốt, còn đi Nhật Bản du học về, con út của tôi không so được đâu. Tôi gả con gái lớn của tôi cho nhà cậu.’ Rồi bà mối lại tính bát tự của mợ và cậu, tính ra mối nhân duyên đại cát đại lợi suôn sẻ cả đời, thế là cuộc hôn nhân này cứ thế mà định. Cũng không biết lúc ấy cậu của chị có biết không, dù gì cũng tám kiệu lớn rước mợ chị vào nhà họ Kiều, rõ là muốn ép bà Cát làm lẻ. Nhưng bà Cát đâu chịu? Đêm đó mưa to bão lớn, bà ấy muốn tìm tới nhà họ Kiều gây chuyện, nhưng bị cha em trói lại đánh. Chị nghe kể lúc ấy mẹ của em đứng dầm mưa trước cửa phòng cha em khóc lóc, xin ông ấy thả cô út của em. Khi đó bà chưa khỏi bệnh, cơ thể lại yếu ớt, nên về sau lúc sinh em đã bị rong huyết, không tránh khỏi, nên mới…”
Lâm Sở Vọng chấn động trước câu chuyện, ngạc nhiên nói, “Rồi sau đó thì sao?”
Tiết Chân Chân mỉm cười, “Kể ra cô út của em cũng ghê lắm. Lúc ấy cậu của chị chỉ mới đến Hương Cảng, muốn chạy quan hệ khắp nơi, trong đó có một nhân vật tai to mặt lớn họ Cát, là Hoa kiều Anh Quốc, có rất nhiều sản nghiệp ở Hương Cảng, Macao và Thượng Hải. Cậu chị lúc ấy chỉ thiếu điều nịnh nọt ngài Cát thôi. Chẳng biết thế nào mà nửa tháng sau, cô út của em đã gả cho ông Cát hơn sáu mươi làm vợ bé. Ông Cát có một người vợ ở quê Quảng Châu, vì hút nhiều nha phiến nên không ra người cũng không ra ngợm, nhưng dẫu sao cũng là vợ cả, không thể bỏ được. Sau khi cô út của em gả đến Hương Cảng, không biết đã cho ông Cát uống thuốc gì mà khiến ông ta thần hồn điên đảo. Bất kể là chuyện trong chuyện ngoài, cô út của em phải gật đầu đồng ý thì ông ta mới chịu, nếu không sẽ không đồng ý. Lúc ấy dù cậu của chị có nịnh nọt ông Cát thế nào, ông ta vẫn chỉ nói một câu: Không giúp.”
Lâm Sở Vọng bất giác thấy sướng ghê gớm.
“Về sau cậu chị phải đi đường vòng, gặp rất nhiều trắc trở, mấy năm sau ông Cát qua đời, đến lúc đó cậu chị mới đứng vững ở Hương Cảng. Nếu không phải do ông Cát thì e là hôm nay nhà cậu đã khác rồi.”
Lâm Sở Vọng gật đầu, đúng thế. Nói không chừng ông cụ nhà họ Tạ sẽ chịu cưới chị Mã Linh làm con dâu cho xem.
“Không ngờ gả cho ngài Cát mới mấy năm, ông già ấy đã tắt thở, người vợ cả ở quê cũng sống không quá một năm. Dưới gối hai người chỉ có một cô con gái, nhưng cô ấy còn lớn hơn cô út của em mười mấy tuổi, cũng đã lập gia đình từ lâu rồi. Coi như gần nửa tài sản cả đời của ông Cát đã vào tay cô út của em. Kể cũng hay, năm đó cô út của em nhất thời giận dỗi, đâu ngờ lại trở thành phú bà.” Tiết Chân Chân nhìn ra vườn hoa rộng rãi ở ngoài cửa sổ, hâm mộ nói.
“Bà ấy cố ý xây nhà sát bên cạnh biệt thự họ Kiều, không biết có suy nghĩ gì.” Lâm Sở Vọng cũng ngạc nhiên cảm thán, thấy chuyện của cô út có thể đăng lên diễn đàn tám chuyện Thiên Nhai. Cô cũng đã nghĩ ra tên sách rồi, gọi là “Nói về cặp cha mẹ kỳ quặc của tôi” và “Truyền kỳ nghịch tập cuộc đời tôi”.
Tiết Chân Chân bĩu môi, rồi lại thở dài: “Có điều chị cũng chỉ nghe kể lại thôi, lắm người thì tam sao thất bản, đồn đại lung tung, có thể không phải thật.”
“Chị nói với em một chuyện nữa nhé.” Tiết Chân Chân nháy mắt, “Tối qua lúc nửa đêm đi vệ sinh, chị có nghe lén dì Triệu nói với một đứa con ở là: mấy căn nhà ở đường Burton làm của hồi môn của chị Mã Linh đó, thật ra không phải là ý của ông Tạ đâu, mà là cô út của em tặng đấy. Nhưng không biết vì sao mà bà ấy không chịu nhận là mình tặng. Em đoán xem là vì sao?”
Lâm Sở Vọng sợ đến ngây người, trong chốc lát có phần không tiêu hóa nổi, lắc đầu nguầy nguậy. Trong đầu cô bất giác hiện lên đôi mắt phượng quyến rũ cách làn khói hoặc từ trong bóng đêm trên bãi cỏ nhìn cô, không biết đôi mắt ấy đã nhìn bao nhiêu chó sói hổ báo, nay nhìn cô lại có suy nghĩ gì.
“Em cũng không đoán ra được hả?” Tiết Chân Chân hơi bực, giọng cũng trở nên gắt hơn, “Sao cái gì em cũng không biết thế! Đúng là, uổng công chị nói nhiều như thế, em đã không có chuyện mới mẻ thì thôi, đằng này cũng không đoán được gì.”
Nói đoạn, cô nàng đánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bất chợt “ơ ——” lên, đẩy cửa ra đi đến ban công.
Sở Vọng thầm than “không xong rồi”, nhưng không ngăn kịp Tiết Chân Chân.
Tiết Chân Chân cầm chai thủy tinh Coca Cola kia lên uống, ánh mắt lại bị bức thư đè bên dưới thu hút. Cô nàng đặt chai Coca xuống, mở thư ra xem. Sở Vọng đưa tay giật lại nhưng không được, đành trơ mắt nhìn cô nàng cầm thư đi.
Thư của chị Mã Linh đã bị lấy đi, tuy phong thư đã được đặt ở đó mấy hôm, bị gió mưa làm cho nhăn nhúm, nhưng vẫn miễn cưỡng nhìn ra được.
Tiết Chân Chân cau mày nhìn một lúc lâu: “Tôi… sửa… cho em… Là có ý gì?”
Sở Vọng đưa mắt nhìn, bên trên là một hàng chữ viết bằng tiếng Anh: “Thịt sườn: tôi đã sửa lại hàng rào cho em rồi, có duyên sẽ gặp lại, Zoe chân thành của em.”
Lúc này cô mới giương mắt nhìn hàng rào tường vi: quả nhiên cái lỗ to trước đó đã được cây và hoa mới chèn vào.
Sở Vọng thở phào, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, tức tối nói: Ai là thịt sườn hả?
***
Tầng hai trong một tòa nhà khác là phòng khách, một phòng trong đó là dành cho ngài Saumur, một phòng chứa đồ lặt vặt được dọn dẹp để làm phòng may mặc. Còn về mẹ con Mitchell, thái độ của bà Kiều vẫn vô cùng kiêu ngạo. Bà bày tỏ là do ông Kiều không thông báo trước với bà (về chuyện có vợ hai), cho nên đừng trách bà không chuẩn bị phòng cho họ.
Thế là mẹ con Mitchell đành ở tạm một căn phòng dành cho khách khác.
Con nít rất tò mò. Đột nhiên trong nhà có ba người khách xứ lạ tới, hai đứa trẻ vô cùng hưng phấn, ngày nào học ba-lê xong cũng xách váy đi bộ một vòng ở tầng hai bên cạnh, lúc ăn cơm cũng không kìm được nhìn mấy lần, học tiếng Anh xong càng có lý do quấn lấy ngài Saumur, lấy lý do là —— luyện tập phát âm tiếng Anh.
Còn Lâm Sở Vọng lại không ngừng ai oán: hay nhỉ, sao phải luyện tiếng Anh với người Pháp chứ? Tập với người Trung Quốc cũng được, việc gì phải tập với người Pháp!
Mà Doãn Yên lại là đứa tích cực nhất. Mấy ngày nay ngoài lớp học múa buổi sáng, học tiếng Anh buổi chiều và ba bữa cơm trong ngày ra, Sở Vọng hầu như không thấy chị gái nhà mình đâu. Tiết Chân Chân thấy cả, ra vẻ hết sức khinh bỉ tác phong thôn quê “chưa từng thấy cảnh đời” của cô nàng. Nhưng bản thân Chân Chân vẫn rất hiếu kỳ về người thợ may hoàng gia Anh Quốc, cả bà vợ hai người da trắng cùng đứa bé người lai kia nữa, thế nên cô nàng rất hay kéo Sở Vọng để tiếp thêm can đảm, cùng mình đến lầu bên cạnh nghiên cứu người nước ngoài.
Ngày trước cô từng thề độc là “cả đời này sẽ không nghe người Pháp nói tiếng Anh” nữa, nhưng nay lại vô duyên vô cớ phá lời thề.
Mới đầu Sở Vọng chỉ đứng một bên nhìn Chân Chân chọc cười thằng bé, nhưng cuộc đối thoại của Doãn Yên và ngài Saumur không chỉ một lần khiêu khích ranh giới cuối cùng của cô.
“Chào ngài Saumuer, tôi là Doãn Yên Lâm.” Lặp đi lặp lại mười lần.
“Ngài Saumur, rất hân hạnh được biết ngài.” Tiên sinh Saumur không thể không đặt dụng cụ cắt may trong tay xuống, bắt tay với cô ấy bảy lần.
“Ngài có muốn ăn táo/ quýt/ chuối/ lê không?”
Tuy Sở Vọng có thể sâu sắc cảm nhận được sau khi ngài Saumur một ngày ăn ba bốn trái táo chuối tiêu, thì sẽ muốn uống ít nước dừa hoặc thử sầu riêng hơn. Nhưng Lâm Doãn Yên không cho ông ấy cơ hội ăn loại trái cây nào khác, bởi vì cô ấy không biết những từ vựng kia.
—— “Bây giờ ngài đang làm gì thế?” —— “Bây giờ tôi đang… ừm… cắt.”
Có thể ngài Saumur muốn nói là ‘cắt may’, nhưng ông ấy chỉ biết nói từ ‘cut’. Có thể ông ấy muốn nói động từ chuyên nghiệp hơn, nhưng ông ấy lại không biết thuật ngữ tiếng Anh là gì. Nên cuộc đối thoại như vậy lặp đi lặp lại không dưới mười lần.
Vào giờ dùng trà một ngày nào đó, Lâm Doãn Yên nói, “Ngài Saumur, đến giờ ăn rồi.” (Lâm Doãn Yên không biết nói từ ‘bánh ngọt trà chiều’.)
Ngài Saumur mới ăn xong quả chuối thứ năm do cô ấy đưa tới, nên sau khi nghe thế, cuối cùng ông ấy hoảng sợ hỏi ngược lại, “Ăn cái gì?! Tôi không ăn…”
Rốt cuộc Lâm Sở Vọng cũng suy sụp.