Giờ Đang Nơi Đâu

Chương 151: Ngoại truyện 9: Vương mãi mùi hương (3)


Đọc truyện Giờ Đang Nơi Đâu – Chương 151: Ngoại truyện 9: Vương mãi mùi hương (3)

Cô đang định hỏi “vợ anh đâu” thì nhác thấy cửa mở ra, một cô gái tóc đỏ xuất hiện. Cô gái ấy có nước da trắng ngần, tuy mặc quần tây và áo sơ mi nam quá khổ nhưng vẫn cảm nhận được thân hình thon thả bên dưới.

Cô gái chống hông, ôm một chồng quần áo trong ngực, vừa ngẩng đầu lên đã đối mặt với Sở Vọng. Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cô nàng lập tức ngoảnh đầu bỏ chạy.

Trong căn cứ có nhiều thanh niên, trai gái độc thân lại không ít, nhưng sư nhiều cháo ít, chỉ cần là con gái hơi đẹp chút là sẽ được các quý ngài độc thân ở đây nâng niu cưng chiều, nên đa phần bọn họ đều khá kiêu ngạo.

Sở Vọng biết tên cô gái này, nên dĩ nhiên cũng biết không phải là vợ John. Cô thầm mỉm cười, không khỏi cảm khái anh chàng John này đúng là may mắn, lần đầu tiên đến căn cứ, tham dự party ngày đầu đã ôm được mỹ nhân về.

Nam thanh nữ tú, còn trẻ nên sức khỏe, dễ củi khô đượm lửa, lại đang độ chuyển giao xuân hè… Tiết trời hanh khô, một chữ tình mà, là chuyện bình thường khó tránh khỏi, âu cũng là điều dễ hiểu.

Cô lập tức ngoảnh mặt đi nơi khác, giả vờ đang ngắm nhìn cánh đồng hoa mã tiên trước mặt, coi như tỏ vẻ thân thiện với hàng xóm mới đến.

Nhưng Robert có vẻ không muốn bỏ qua cơ hội chòng ghẹo người mới. Anh ta khép sách lại, nhiệt tình cười nói: “Chào buổi sáng Lilith~”

Lilith khựng lại, rồi tức khắc ôm chồng quần áo bẩn chạy đi.

Đột nhiên gân xanh trên mặt John giật giật

Robert vẫn lớn tiếng hỏi thăm: “Tối qua ngủ có ngon không Lilith?”

Xa hơn về phía trước là khu vực sinh hoạt của những người phụ nữ nhàn rỗi. Ban đầu thì đây chỉ là một phòng trà chiều, dần dần phát triển thành Mensa, café, pub, tiệm may… Gần đây mới mở thêm tiệm chỉnh xương, vì sau khi một giáo sư toán học người Ba Lan làm việc mệt nhọc được một thầy thuốc Đông y nổi tiếng trong bệnh viện xoa bóp cho, anh ta liên tục khen hiệu quả thần ký, thế là khuyên bạn bè nên đến gặp ông cụ này để điều trị. Từ đó thầy thuốc già trở nên bận rộn, đành phải xin viện trợ từ bên ngoài. Mới đầu các quan chức Anh Mỹ không muốn tiêu tiền vào người thầy thuốc này cho lắm, nhưng số người thỉnh cầu cứ ngày một tăng. Vì để tiết kiệm chi tiêu cộng thêm được thầy thuốc giới thiệu, bọn họ mời ba đại phu châm cứu từ Tứ Xuyên đến, bác sĩ da trắng trong bệnh viện không đồng ý, sĩ quan, kỹ sư và các bà trong trụ sở bèn dựng lên một nhà kho nhỏ cho bọn họ, ngày hôm qua mới mở cửa, hai ngày nay người đến vô cùng nườm nượp. Cô vẫn chưa có dịp qua đó, vừa hay hôm nay Tạ Trạch Ích đi khỏi, nên tính chiều nay tan làm sẽ qua nhìn xem sao.

Có không ít công nhân và thợ máy được mời đến có thói quen dậy sớm, nên các cô các chị ăn sáng xong thì cùng kéo đến phòng giặt ủi để giặt quần áo. Mới hơn tám giờ, mọi người lục tục đi ra, Lilith nhanh chóng biến mất giữa dòng người.

Ba người đi tới bên ngoài Mensa, John thuận tay mua một túi bánh phô mai.

Sở Vọng chợt tò mò hỏi: “Đàn ông độc thân trong trụ sở phải hơn ba ngàn người, khoảng trên dưới hai mươi tuổi; nhưng tổng số phụ nữ độc thân chỉ hơn sáu trăm người, mà lại rất khó xin ra ngoài, không biết bình thường bọn họ giải quyết thế nào nhỉ?”

Bình thường hai người họ nói chuyện rất vô tư, Oppenheimer không do dự tiết lộ bí mật phái nam với cô: “Mỗi người đàn ông trước khi vào căn cứ đều được cho biết, có thể xin quân đội thuốc để ‘hạ hỏa’. Có phải không John?”


Bị con gái hỏi bất ngờ về vấn đề riêng tư, John chỉ biết ho khan hai tiếng rồi gật đầu cười trừ.

“Thiến hóa học ngắn hạn.” Cô trầm ngâm, “Nhưng chỉ rất ít người thôi đúng không?”

“Theo anh biết thì chỉ có ba người.”

“Còn số khác thì sao?”

“Ở sâu trong vùng đầm lầy cách căn cứ W mấy chục km, quân đội đã vô cùng tốt bụng dựng một nhà khác ở đó, bên trong là các cô gái không rõ lai lịch đến từ nhiều quốc gia khác nhau, màu da cũng bất đồng, bọn họ thường túm tụm đi đến các thị trấn gần đó, không ít người từng gặp rồi. Hôm trước một người rửa xe có nói, trước khi vào căn cứ anh ta đã gặp vài người trong số các cô gái đó, bọn họ nói khách của họ đều là những người đàn ông da trắng và Trung Quốc vóc dáng rắn chắc, thường mang theo súng.”

“Còn nhóm kỹ sư kia?”

“Cứ đúng bảy giờ tối sẽ gửi đơn vào hộp thư đàn ông độc thân.”

“Phì.”

Cô không kìm được bật cười —— nhân văn cao độ và thói quan liêu gộp lại với nhau như thế thì chắc chắn là phép tắc của người Anh rồi, khắp căn cứ này chỉ sợ không ai biết rõ hơn người trong nhà cô.

Robert còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn: “Tạ chưa bao giờ kể cho em biết à?”

Cô còn chưa kịp trả lời thì nghe thấy ở tiệm chỉnh xương cách đó không xa truyền đến tiếng hét thảm thiết. Ba người nheo mắt nhìn: mấy người da trắng tin vào Trung y đã tranh thủ dậy sớm nửa tiếng đến thả lỏng cơ bắp đi ra, ở cuối hàng chính là Fermi.

Thấy John có vẻ muốn chào anh ta, Sở Vọng vội nói xen vào: “Nghe nói gần đây anh hay đem theo chuyển “Sơ huyệt học”.”

Fermi lấy từ trong túi áo ra cuốn sách đã vàng trang, giơ lên khoe khoang như đang khoe sách võ quý báu, “Châm cứu có hiệu quả với người da trắng.” Thấy Robert bĩu môi thì hỏi: “Không phải gần đây cậu cũng đọc “Đạo Đức Kinh” sao?”

Robert không cho là đúng: “Đây là bộ sách triết học siêu kinh điển nhất.”


Thấy mấy ông lớn trong giới Vật lý bắt đầu tôn sùng ‘bàng môn tà đạo’, cằm của John suýt nữa rơi xuống đất.

Hai người cứ thế đấu võ mồm bằng trình độ tiếng Trung cấp sáu ở trường đại học. Robert quay sang hỏi Sở Vọng: “Đối với một người bạn nước ngoài có trình độ tiếng Trung nhất định, em sẽ giới thiệu cho người đó “Đạo Đức Kinh” hay sách Trung y?”

Sau một lúc suy ngẫm, cô trả lời: “Em cũng không rõ nữa.”

Cô thật sự lấy làm xấu hổ.

Hai người không chịu tha cho cô, một trái một phải nhìn cô chằm chằm, cuối cùng cô đành hàng: “Không đề cử sách nào hết. Nếu bạn bè đọc sách mệt thì chắc là em sẽ giới thiệu tiệm mát xa.”

Fermi mỉm cười.

Robert nhìn cô chằm chặp, sau đó quay đầu đi giả vờ như không có chuyện gì: “À… Enrico à, anh biết không, cặp vợ chồng được hâm mộ nhất trong căn cứ chúng ta ấy, thế mà người chồng chưa bao giờ nói cho cô vợ biết tin gì về ‘bí mật phái nam’ đấy.”

Femi hứng thú: “Ồ…?”

Gần đây, mọi người trong tiểu tổ còn hứng thú với đời sống hôn nhân của cô hơn là nghiên cứu của bản thân. Chỉ vì mâu thuẫn nội bộ trong phòng thí nghiệm, thời gian và địa điểm thử nghiệm vụ nổ của tổ I đều phải xin phép quân đội, mà thủ tục lại rất phức tạp, đợi phê duyệt tầng tầng, mà kết quả của việc chờ đợi thời gian dài có khi chỉ là: không được chấp thuận.

Căn cứ W cũng không chỉ có mỗi tiểu tổ bọn họ, nhưng hai bên chỉ thấy một lượng nhỏ dữ liệu được chia sẻ với nhau. Vì thử nghiệm nổ mãi không được phê chuẩn, lúc có tài liệu mới hay nguyên liệu quý đưa vào thì cũng không thể nào nhận được đầu tiên. Không chỉ khiến số liệu của bọn họ tụt sau so với các tổ khác, mà thậm chí khi đến khu vực công cộng, còn hay bị các tổ viên khác vô cớ xem thường vì “vô năng”.

Quy tắc yêu cầu quân đội và kỹ sư phải giữ kín bí mật công tác hằng ngày, với cô và Tạ Trạch Ích thì lại càng thêm nghiêm ngặt. Lần trước Boulon tặng Tạ Trạch Ích vali là để anh âm thầm tháo rời hoặc lắp ráp máy nghe lén – đề phòng đồng hồ bỏ túi bị nghe lén. Mới đầu chống nghe lén chỉ dùng vào những “khoảnh khắc tuyệt đẹp”. Nhưng một ngày nào đó sau khi làm chuyện ấy, cô vô tình tiết lộ tình cảnh khó khăn của tổ I với anh, anh nghĩ ngợi rồi nói với cô là có lẽ anh có cách.

Đúng là anh rất giỏi khoản này. Về sau mỗi lần thí nghiệm nổ đều được quân đội phê duyệt đúng lúc, thông báo phê duyệt cũng được đưa đến kịp thời.

Đáng tiếc làm gì có chuyện bánh ngon từ trên trời rơi xuống. Trong lúc đề phòng nghe lén, mỗi khi cô mở lời xin anh ưu đãi, Tạ Trạch Ích gần như luôn đồng ý, song sau đó lại ghé vào bên tai cô dịu dàng hỏi: “… Vậy em định báo đáp anh thế nào đây?”


Dần dà, ai ai cũng biết đây là công lao của Tạ Trạch Ích, đương nhiên cũng biết là ai thổi gió bên gối.

Hai người bên cạnh đang lảm nhảm chuyện của cô và Tạ Trạch Ích, còn cô giả vờ nghe không hiểu.

Đi bộ đến ngã ba giữa phòng thí nghiệm và khu vực thử nghiệm nổ, cô nghĩ ngợi rồi nói: “Các anh về phòng nghiên cứu thì cứ từ từ nói chuyện, em tới chỗ thành lũy xem thế nào.”

Fermi muốn đưa người mới đến làm quen với công việc của mình. Còn Robert có hơn 10 kỹ sư và hơn 20 tính toán viên dưới trướng, thế nên cũng không thoát thân được, thế là cô đành tự mình đi bộ một km đến pháo đài hạng nặng số hai.

Cao nguyên ở độ cao gần ba ngàn mét so với mặt nước biển, dù đang vào cuối xuân thì mặt trời nơi hoang dã vẫn rất độc, huống hồ là pháo đài số hai xây vùng hoang dã sa mạc 14 km, gió cát mạnh gần như tồn tại đồng thời. Đi ra ngoài tính toán đo lường đúng là rất vất vả, người da trắng lại dễ bị cháy nắng nên hầu như không ai muốn làm công việc này. Còn cô thì lại rất thích, chủ động xin mỗi tuần một ngày ra bên ngoài đo đạc.

Về sau có mấy nhân viên tính toán xin nghỉ rời đi vì đủ lý do, nữ kỹ sư duy nhất cũng đã bị mắc bệnh về da ở mức độ nhẹ do cháy nắng vào tuần trước. Cô không dễ bị rám nắng, cũng khó bị cháy nắng, thế là đành ôm phần việc của ba người về mình.

Thỉnh thoảng cô lại quên mang theo dù che gió, gió lại rất mạnh, mà nếu dương dù lúc ghi chép trên giấy thì lại rất khó khăn. Thế là đồng nghiệp ở phòng làm việc đã đồng tâm hiệp lực dựng dù che nắng cùng ghế mây nhỏ ở chỗ pháo đài số hai cho cô, cán dù và ghế dài hơn bình thường từ ba đến bốn feet, phần lớn bộ phận được cắm lún sâu xuống đất cát để không bị gió thổi bay, mà bộ phận trên mặt đất cũng sẽ không bị cát chôn.

Pháo đài hạng nặng số hai cách trung tâm thử nghiệm nổ 14 km, pháo đài hạng nặng số một cách 7 km so với ở đây, cách trung tâm vụ nổ là 7 km, tất cả đều cao bốn mét và tường lũy dựng hình vòng cung. Tuy nhiên ở đây chỉ tiến hành thí nghiệm nổ bình thường “tương đương với vụ nổ hạt nhân”, chứ không có “vụ nổ ném bom” thực sự. Chỉ sau khi thử nghiệm vụ nổ thành công, ở Bắc sa mạc cách đó hàng ngàn km mới có thể căn cứ vào kết quả thí nghiệm lần này để xây dựng pháo đài thực sự.

Cô phủi cát trên ghế mây, ngồi nguyên ngày trong pháo đài số hai. Khi mặt trời xuống núi, John cầm theo nước trái cây ướp lạnh và dù đi đến, nói là buổi chiều không có chuyện gì, bên ngoài đưa báo số mới vào, Fermi bảo anh ta lấy đưa đến cho cô, thuận tiện đi thăm thú phong cảnh sa mạc bên này.

Cô cười nhận lấy nước trái cây, nhưng mới nhấp hai hớp đã cau mày hỏi: “Sao lại là nước khổ qua?”

John cười nói: “Bọn họ bảo uống thứ này đẹp da.”

Cô ảo não không thôi, thật sự khó hiểu, “Ở đây thiếu gì chứ đâu có thiếu trái cây, vì sao lại cứ phải là khổ qua?”

Người mới chỉ biết bắt chuyện: “Ở đây gì cũng không thiếu, chỉ thiếu tin tức.”

Vị đắng trong miệng cô mãi chẳng tan biến, chỉ muốn kéo kẻ cầm đầu ra ngoài đánh một trận.

John lấy tờ báo ở trong áo ra: “Bọn họ dặn tôi nhất định phải đưa báo cho cô…”

Tin tức bên ngoài đưa vào thì nhất định sẽ vào tay cô đầu tiên, đây là quy định ăn ý không cần nói rõ giữa cô và Tạ Trạch Ích.

Cô lau tay rồi nhận lấy tờ báo, dù là báo tiếng Anh hay phồn thể thì sẽ luôn đọc nhanh một lần.


Không có “lần vây quét thứ ba”, không có vũ trang phản Tưởng, đường sắt Nam Mãn và Bắc Đại Doanh vẫn bình yên.

Gandhi bị cầm tù, Alessia cũng bay tới Iceland; nhưng đến tận bây giờ người Nhật vẫn chưa thử chiếm lấy chính quyền Mãn Châu và Mông Cổ, cũng không xâm nhập vào Thượng Hải, vì vậy sẽ không có sự kiện Phụng Thiên ngày 18 tháng 9 hay sự kiện Thượng Hải 28 tháng 1.

Nhưng chuyện chưa xảy ra không có nghĩa là không xảy ra, nên cô vẫn giữ thói quen cảnh giác và đọc tin tức càng sớm càng tốt. Có điều tâm trạng lúc này của cô không tệ, quyết định hôm nay sẽ tan ca sớm.

John ngạc nhiên: “Đọc nhanh vậy?”

Cô không đọc toàn bài mà chỉ lọc những từ mấu chốt, nên dĩ nhiên phải nhanh rồi.

Hai người bước xuống pháo đài đi ra ngoài, tới khi trở về căn cứ thì mặt trời đã khuất núi.

Đi bộ tới bên ngoài cửa hàng vật lý trị liệu, cô bất ngờ quay sang hỏi John: “Anh cũng cảm thấy nhà ở tạm cách âm rất kém đúng không?”

Rõ là John không ngờ rằng cô sẽ hỏi câu hỏi này, không kiềm được đỏ mặt: “Tôi xin lỗi… Tôi mới đến căn cứ ngày hôm qua nên hơi phấn khích. Uống rượu ở câu lạc bộ tới ba giờ sáng, đến lúc về phòng thì đã say mèm… Lần sau tôi sẽ ghi nhớ chú ý.”

À, thì ra tối qua anh ta không nghe thấy.

“Không sao, nhân chi thường tình mà, thông cảm cho nhau là được,” cô mỉm cười xảo quyệt, “Anh về thẳng nhà luôn hay là?”

“Tiến sĩ Fermi bảo tôi quay lại phòng thí nghiệm tìm anh ấy.”

Cô suy nghĩ một lúc, “Thế, anh có thể làm giúp tôi một việc được không?”

“Chuyện gì?”

“Xin anh ấy cho tôi mượn cuốn “Sơ huyệt học” một đêm.”

John ngạc nhiên: “Sao ai cũng tin vào nó vậy, thật sự hữu dụng sao?”

“Tất nhiên rồi.” Cô mỉm cười để lộ hàm răng trắng tít tắp, “Rồi anh cũng sẽ sớm biết thôi… thật sự hữu dụng lắm đấy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.