Đọc truyện Giờ Đang Nơi Đâu – Chương 138: Hợp tan (9)
Edit: Jeongie | Beta: Qin Zồ
Trở về hoa viên sau khi buổi lễ kết thúc, trời đã ngã sang màu quýt chín rực rỡ lúc xế chiều. Mấy người hầu Nam Dương da đen của nhà họ Tạ nâng rượu khai vị đi vào vườn hoa cạnh bờ biển, để khách mời mỗi người lấy một ly rồi đi dạo qua những hàng cây thiên tuế, giàn tường vi và lướt qua bãi cỏ lưu ly, cuối cùng là ăn tối ở cạnh bàn lớn dưới ô che bên bờ biển.
Vừa quay lại nhà mới, Sở Vọng được Tuệ Tế dẫn lên lầu thay lễ phục và làm tóc.
Kiểu tóc ấy vô cùng phức tạp. Chờ đến khi chải tóc xong, cô thay một bộ lễ phục bằng lụa taff rồi xuống lầu thì người hầu đã mang điểm tâm ngọt và rượu khai vị vào hoa viên.
Cô tiện tay lấy một miếng bánh Opera và một ly rượu màu xanh, nhưng mới ăn hết hai miếng bánh thì ly rượu trong tay đã bị người khác lấy đi mất. Sở Vọng ngẩng đầu, Tạ Trạch Ích chân thành nói với cô, “Em uống ít thôi.”
Ly rượu bị anh đưa lên quá đầu, Sở Vọng giơ tay đoạt mấy lần nhưng đều thất bại.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, định hỏi anh vấn đề đã khiến cô hoang mang cả một buổi trưa.
Sở Vọng chưa bao giờ vội vàng muốn có cơ hội được ở riêng với Tạ Trạch Ích như bây giờ, đáng tiếc cả ngày hôm này, hễ hai người cùng nhau xuất hiện là lại khiến mọi người chú ý, không phải là lúc thích hợp để trò chuyện.
Lần chạm mặt này vô cùng khéo, khiến cô không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tạ Trạch Ích nhìn cô chăm chú một hồi rồi uống cạn ly rượu trong tay, thừa dịp cô đang nhìn anh thất thần, anh nâng đầu cô lại gần rồi hôn lên.
Trong chớp mắt, vị cay nồng kèm theo vị bơ trên môi cô đã đánh chiếm toàn bộ nụ vị giác của cô.
Trong khi vị giác, thị giác lẫn xúc giác bị kích thích, cả người cô bị nhấn chìm trong sự kinh ngạc.
Môi Tạ Trạch Ích rời khỏi môi cô, anh liếm vị ngọt còn sót lại trên môi, nói, “Hóa ra Trinity phải uống như thế.”
Rồi anh kéo tay cô đi đến bãi cỏ được thắp sáng bởi những ngọn đèn dầu.
Vừa nhìn thấy cô mặc lễ phục dạ hội bước đến, ánh mắt của các bà nhà giàu đang ngồi như sáng bừng lên, kinh ngạc nhìn về phía cô.
Trong tiếng trầm trồ, không biết từ lúc nào cô đã đi theo anh vào giữa sân.
Điệu nhảy đầu tiên phải do cô dâu và chú rể lên sàn, nếu không thì buổi khiêu vũ sẽ không thể chính thức mở màn. Nhạc Jazz lập tức vang lên ngay khi hai người tiến vào giữa sân, dưới ánh đèn, mọi người tản ra nhường lại sàn diễn cho hai người.
Dưới ánh mắt chăm chú của bao người, cô cảm thấy eo mình bị anh siết chặt, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể anh truyền đến. Tạ Trạch Ích hơi khựng lại, nhìn xuống bên dưới nách cô…
Phần nách của bộ lễ phục không tay này khá rộng, từ dưới nách khoét một chữ V thật sâu kéo thẳng xuống eo. Lúc nãy cô ở trong chỗ tối nên không phát hiện ra, lúc vào sàn nhảy, đứng gần một chút đều có thể nhìn thấy phần da thịt trắng nõn chưa từng bị phơi nắng của cô, khi cô giơ tay lên, mọi người có thể nhìn thấy sự đầy đặn nữ tính và đường cong lả lướt của cô…
Nhận ra động tác anh khựng lại, sau đó cánh tay đặt trên eo cô khẽ dời lên trên, khép hai tay che lại khoảng trống lớn của phần nách áo. Sở Vọng đang định ngẩng lên nhìn vẻ mặt của anh, nhưng ngay lập tức, anh nâng dưới nách rồi ôm cô lên khiến mũi chân của cô cách mặt đất một khoảng.
Trong phút chốc hốt hoảng vì mất thăng bằng, anh bế cô xoay một vòng trên bãi cỏ. Mọi người kinh ngạc thốt lên, ngay sau đó tiếng ủng hộ vang lên khắp nơi. Tạ Trạch Ích không đáp lại, anh đặt cô xuống đất, kéo tay cô đặt vào tay Tuệ Tế đang một bên, nhỏ giọng dặn dò, “Đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi trước.”
Tuệ Tế nghe thấy thế thì còn kinh ngạc hơn cả Sở Vọng, nhưng nghĩ khiến anh thất lễ trước các khách mời thì lại không tốt, thế nên cô ấy đồng ý ngay.
Tạ Trạch Ích nhỏ giọng nói, “Chờ anh một lát.”
Cô gật đầu, “Vâng.”
Hai người vẫn còn đang nhìn nhau trên bãi cỏ, Tuệ Tế kéo tay cô, nói, “Không sao đâu, nhất định cậu Tạ có thể đối phó với các khách mời.”
Nhạc Jazz chỉ vừa nổi lên, nhưng cô cũng cảm thấy mình đã quét sạch hứng thú của mọi người.
Lúc quay người đi theo Tuệ Tế lên lầu, cô nghe thấy Tạ Trạch Ích bình tĩnh tạ lỗi với người khác, “Cô ấy uống rượu nên có hơi chóng mặt… Rượu gì à? Absinthe.”
Cho đến khi lại gần tiền sảnh, gió biển vù vù thổi vào cửa sổ, rồi lùa vào trong váy qua chỗ hở bên eo thì cô mới lấy lại tinh thần. Cái anh này thật đúng là…
Cô không biết làm sao với hành động này của anh, nhưng trong lòng vừa nghĩ đến, trên mặt lại nở nụ cười.
Xuyên qua hành lang, cô chạm mặt với bà Cát và bà cụ dữ dằn ban sáng. Vừa thấy cô, bà Cát hỏi cô, “Sao lại không khiêu vũ thêm tí nữa rồi lên?”
Tuệ Tế cười nói: “Có lẽ cậu Tạ thấy bộ lễ phục này lộ quá, không hợp.”
“Cái này mà không hợp à?” Bà Cát ngẩng đầu suy nghĩ một lát, tức giận bật cười, “Để tôi xem lát nữa cậu ta có thấy hợp hay không?”
Vừa nói xong, cửa phòng bị khóa từ giữa trưa được bà lão ấy giữ chìa khóa đã được mở ra, bà lão không nể nang ai mà bước thẳng vào phòng.
Lúc vào phòng, bà Cát nói nhỏ với cô, “Đây là người toàn phúc nổi tiếng ở Quảng Đông.”
“Người toàn phúc?”*
(*Người toàn phúc là chỉ người may mắn trên có cha mẹ dưới có con cái, vợ chồng ân ái anh em thuận hòa. Theo tập tục cưới trong dân gian, lễ cưới cần có người toàn phúc lo liệu để cầu chúc tân lang tân nương như ý cát tường.)
“Năm nay bà ấy đã tròn tám mươi mốt tuổi.”
“Đúng là phúc lớn…” Ở thời đại này mà có thể sống đến bao nhiêu đây tuổi cũng không dễ dàng gì.
“Cha mẹ, chồng đều khỏe mạnh, con trai con gái đầy đủ, gia đình tứ đại đồng đường, con cháu đầy nhà.”
“Quả là có phúc lớn!” Sở Vọng không biết nói gì cho phải, đành phải khen thêm một lần nữa.
Bà Cát trừng mắt nhìn cô, hỏi ngược lại: “Còn cháu đó, dự định thế nào?”
Cô lập tức nghẹn họng, ngoảnh mặt đi chỗ khác quan sát căn phòng.
Tuệ Tế cười trộm.
Bà lão toàn phúc không biết làm gì ở sau tấm bình phong mà chỉ nghe tiếng nước chảy ào ào, căn phòng bắt đầu tản ra hương vị chát chát của bưởi chưa chín.
Chưa đầy một lát, bà toàn phúc đi đến nói, “Được rồi, mời cô gái vào tắm rửa.”
Bà Cát gật đầu với cô, ý bảo cô đi qua đó.
Cô đi đến phía sau tấm bình phong, sau rèm cửa màu đỏ có đặt một thùng gỗ cổ xưa khá to, lá xanh bập bềnh trên mặt nước, hơi nước nóng bốc hơi lên từ trong thùng gỗ, mang theo mùi hương của quả bưởi.
Cô nghe thấy bà lão kia nói, “Cởi đồ ra đi.”
Cô choáng váng, mặc dù đã nghe bà Cát nói sơ qua về tập tục này, nhưng bảo cô cởi sạch đồ rồi tắm rửa trước mặt một bà lão chỉ mới gặp lần đầu thì xấu hổ quá.
Có lẽ tính tình của người may mắn cũng quái gở, chưa đầy ba giây, bà lão đã hét lên, “Cởi đồ ra!”
Cô bị dọa đến giật cả mình, sợ mình làm gì khiến người ta không vui, bèn khom người cởi nút thắt trên eo, cởi váy dài ra đặt lên trên ghế nhỏ. Lúc cởi yếm ra, bà lão ghét bỏ ném lễ phục cô vừa thay ra cho Tuệ Tế cầm đi.
Nhân lúc bà ấy quay lưng đi, cô bước vào trong thùng, không để mặt nước đầy lá bưởi ngập quá người, chỉ để lộ ra cái mũi và đôi mắt.
Bà lão tòa phúc xoay đầu lại lạnh lùng cười, “Mấy cô gái gầy như que củi như các cô, bà đây cả đời gặp qua không tới một vạn thì cũng tám ngàn người. Có cái gì đâu mà còn ngại?”
Sở Vọng không khỏi kính sợ bà lão vài phần, ngoan ngoãn để bà ấy tắm rửa giúp mình.
Nhưng nội việc gội đầu không cũng mất nửa tiếng, sau đó là cổ, bả vai, lưng, hai tay. Lúc xoa ra trước, nội tâm cô cố gắng bình tĩnh, nhưng cảm nhận hai tay bà lão khẽ động, sau đó còn cười, “Hừ, tính ra cô cũng có mấy lạng thịt ấy chứ.”
Sở Vọng, “…”
Bà lão tẩy sạch eo và mông cô, bàn tay hướng xuống phía dưới tìm tòi. Mặt Sở Vọng đỏ bừng bừng, rụt người lại đưa tay ngăn bà, “Để… để cháu tự làm là được.”
Cô đã xoay người đưa lưng về phía bà lão, nhưng bà vẫn không chịu buông tha mà còn nhắc cô, “Phải cẩn thận đấy, đừng có mà qua loa.”
Sở Vọng không ngờ mình lại có ngày bị một là lão tám mươi tuổi làm cho xấu hổ. Ngay lúc này cô không biết phải làm sao, chỉ mong bà ấy có thể im lặng.
Vừa quay người lại, bà lão lập tức kéo hai chân cô đặt lên cạnh thùng gỗ, bắt đầu xoa bóp từ dưới lên trên giống như đang tẩy sạch sẽ.
Lau khô người xong, cô khoác áo choàng tắm ngồi trước gương, cả người toát ra hương thơm tươi mát.
Cửa sổ hướng biển được mở ra, ánh trăng sáng hiện lên trên mặt biển. Trên bàn được đặt một cặp nến, sau khi thắp nến lên, trước nến được đặt ba chén chè trôi nước, một khay đủ đủ, một chén xá xíu và một con gà luộc. Trên vải đỏ được đặt theo thứ tự một cây lược gỗ, một cây lược dày và một hộp kim khâu, một dây buộc tóc màu hồng, một cái kéo và một cây thước.
Tóc của cô đã được lau khô, bà lão cầm lược và lược dày, cực kỳ kiên nhẫn giúp cô chải đầu. Tuệ Tế đã rời khỏi từ lúc nào, chỉ còn mỗi bà Cát đứng dựa bên cửa nhìn từ xa.
Mãi đến khi cô cứ nghĩ cô sắp bị chải đến rụng hết tóc thì bà lão mới dừng lại, sau đó bà ấy lấy dây buộc tóc nhẹ nhàng buộc lên cho cô, búi ra sau đầu.
Sau khi làm xong, đợi cô thành tâm lạy ba lạy với ánh trăng trước cửa sổ, lúc đứng dậy thì tất cả đồ ở trên bàn đã được mang đi.
Tuệ Tế đứng ở ngoài đi tới, đem mấy đồ vấn tóc đi theo sau bà lão ra cửa, sau đó khép cửa lại.
Bà Cát ôm một chồng đồ trong tay đi tới chỗ cô.
Đầu tiên là một bộ nội y chất liệu vô cùng mềm mại, không biết được dệt từ lụa taff và lụa gì, vừa trắng vừa nhỏ, bên trong kèm theo thêm mấy bộ đồ gì đó ôm người màu đen.
“Thay xong thì đưa áo choàng tắm cho cô.” Bà Cát nói.
Cô gật đầu, quay lưng đi cởi dây buộc áo choàng tắm, bà Cát đặt món đồ đang cầm trên tay xuống bàn, rồi thay cô đóng cửa sổ lại.
Cô chậm rãi sắp xếp lại mấy bộ đồ kia, kinh ngạc không thôi.
Quần áo màu đen là nội y tơ tằm cực mỏng. Quần lót rất thiếu vải, từ đường nhân ngữ chỉ có một sợi dây rất nhỏ, bên cạnh xương hông được thắt thành nơ con bướm mới có thể cố định lại; áo lót được cài khóa trước, mặt dây chuyền bằng bạc xuyên qua cái khóa rơi lên trước ngực, hai phần bầu ngực được kéo dài ra như hai cánh bướm mỏng manh, dừng lại tại chỗ nhấp nhô của phần ngừng, dây lụa mảnh vòng qua đầu vai kết thành nơ bướm. Bên ngoài là một bộ váy ngủ màu trắng đơn giản mềm mại và trong suốt như áo lụa, vừa vặn che đi bờ mông của cô. Xuống một chút nữa, đôi vớ màu đen qua mắt cá chân khoảng ba, bốn centimet, hơi rộng. Ngoại trừ tất chân, tất cả quần áo đều vừa nhỏ vừa ôm, không biết có phải dựa theo dáng người của cô để làm hay không mà khi mặc vào vô cùng thoải mái, tựa như dán lên da cô.
Nói tóm lại, đây là một bộ nội y tình thú vô cùng tao nhã.
Cô vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy một cái gương toàn thân, nhưng cô không thể nào ngẩng đầu lên được, vì bây giờ cô không có cách nào nhìn thẳng vào chính mình.
Bà Cát im lặng một hồi lâu rồi mới nói, “Cháu biết phải làm sao rồi chứ?”
Sở Vọng bình tĩnh đáp lại, “Dạ biết.”
Bà Cát nhíu mày, tra hỏi ngay, “Từ đâu mà biết, ai nói với cháu?”
Sở Vọng, “…”
Bà Cát nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, lửa giận hừng hực hiện lên trong đôi mắt, bà nhịn một hồi mới nói, “Cô không quản cháu có… có biết hay không, lát nữa tự mà xem sách.”
Sở Vọng, “… Dạ.”
Bà Cát lấy một quyển sách từ trong hộp gỗ ra đặt lên bàn, dùng hộp gỗ chặn lại một góc, lúc quay người rời đi còn nói thêm, “Bà lão vừa nãy khen cháu, nói ngực cháu rất đẹp.”
Sở Vọng, “… Ngay cả cái này mà bà toàn phúc cũng quản à.”
Bà Cát cúi đầu suy nghĩ một lát, cho đến khi phát hiện ra mình không còn gì để truyền thụ thì mới mở cửa rời đi, khóa cửa lại từ bên ngoài.
Sở Vọng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu quan sát trang trí nhà mới của mình.
Căn phòng khá rộng, tất cả đồ gia dụng đều là màu đỏ tía của gỗ hồng, không thấy vết tích ghép lại, cũng không thấy trạm chỗ gì, kiểu dáng có thể nói là phong cách kiểu Trung điển hình.
Giống với đồ gia dụng, không biết là vì nhà mới hay là cố ý mà căn phòng bây giờ trống rỗng, trong phòng tắm ngoại trừ tấm bình phong ra thì có thùng tắm, bồn cầu, chậu rửa mặt; trong phòng cũng chỉ đặt một cái giường, một cái bàn và một cái tủ quần áo khá cao với một cái gương toàn thân.
Cô kéo hết các ngăn kéo ra xem hử, không có phát hiện bất ngờ nào —— tất cả đều rỗng tuếch, ngay cả một hạt bụi cũng không thấy.
Trên giường có một chiếc hỉ mỏng như chăn điều hòa, bên trên rải đầy hoa quả khô, dáng vẻ từ chối mọi người từ xa, khiến mọi người không dám làm lộn xộn hình dáng ban đầu của nó.
Sở Vọng quay lại trước cửa sổ đối diện ánh trăng bên ngoài, cách một cái bàn, cô đẩy nó ra, thở dài một hơi, mái tóc khẽ lay trong làn gió mang theo hơi ẩm, cô quay người ngồi lên mép bàn.
Tất cả mọi việc xảy ra ngày hôm nay, cô cứ ngỡ mình đang ngồi trên cáp treo, vượt qua một đỉnh đồi rồi sau đó lại rơi thẳng xuống, trái tim treo trên cao cũng rơi xuống, hô hấp cũng theo nhịp tim mà ngừng lại; khó khăn lắm mới trượt đến một cái dốc thoải, đang chầm chậm lại không biết sao lại nhảy lên đến đỉnh cao nhất… Giờ phút này, cô ngồi trên hàng đầu tiên, không thể không nhìn thẳng xuống vách núi dựng đứng gần chín mươi độ bên dưới.
Tựa như giấc mộng, nhưng nó lại quá chân thực, tựa như lái xe sau khi say, chấn động lòng người nhưng lại lâng lâng. Tạ Trạch Ích nói không sai, cô có hơi choáng váng rồi.
Cô muốn tâm sự với anh, tâm sự về bản thân cô, về thời đại của cô, nhưng cô lại không tìm được cơ hội. Hôm nay cô và anh là nhân vật chính, khán giả bên dưới rất nhiều, không để cho cô có cơ hội nói thật —— nói đúng hơn là, khán giả bên dưới đã che chở cho cô, không để cho cô cưỡng ép bản thân đối mặt với một Tạ Trạch Ích đã hiểu rõ chính mình.
Cô chỉ biết hận cái người rõ ràng đã hiểu hết tất cả những lại giả vờ ngốc đến tận bây giờ, để cô tin là thật chơi đùa đến hôm nay.
Nếu nói thật, cô phải nói từ đâu mới tốt đây? Nói cô sinh ra vào bảy mươi năm sau, hiểu rõ thời đại này như lòng bàn tay, chưa từng yêu đương ư?
Chỉ nghĩ thế thôi mà lòng cô đã bị chính bản thân mình dọa đến nổi tim đập thình thịch.
Cô vùi mặt vào lòng bàn tay trầm tư thật lâu. Tiếng nhạc bên ngoài vẫn còn vang lên thấp thoáng, tiếng cười của đàn ông và phụ nữ thỉnh thoảng hòa vào tiếng sóng biển truyền đến.
Cho đến khi cô nghe thấy tiếng bước chân từ cuối hành lang vang lên, từng bước từng bước như giẫm lên trên nhịp tim của cô.
Cô ngẩng đầu lên.
Ở góc độ này, cô có thể nhìn thấy bản thân mình từ tấm gương to.
Ánh trăng chiếu vào căn phòng, chiếc áo trắng như trở nên vô hình dưới ánh trăng, làn da trắng nổi bật mang theo một sự ấm áp, da trắng tựa tuyết; gió biển khẽ thổi vào, cũng làm lay động lớp áo rộng rãi khiến lòng người gợn sóng, từng đợt từng đợt dán sát vào cơ thể cô rồi di chuyển vào phòng, cơ thể cô cũng theo đó mà khẽ lấp ló, tựa như muốn nhảy ra khỏi y phục. Hai nơi trước ngực không chỗ che đậy, đôi chân dài bóng loáng. Xuống phía dưới, làn da lộ ra dưới tất chân khiến người khác không có cách nào tập trung, hình dáng xinh đẹp như ẩn như hiện, ngay cả Sở Vọng cũng cảm thấy rung rinh với bản thân, dường như nhịn không được mà cúi người, cách một lớp tất chân kiểm tra lòng bàn chân của mình.
Mái tóc dài đen nhánh được bà lão toàn phúc chải đến vừa mượt vừa bóng, hai đầu sợi dây đỏ buộc mấy lọn tóc lại,bị gió thổi về phía trước, dán lên hai gò mái của cô.
“Thật là giống món quà được gói kỹ quá…” Sở Vọng cảm khái.
Cô đang suy nghĩ, ánh nến trước cửa khẽ loáng một cái, dọa cô hết hồn.
Ánh nến chập chờn nhưng dường như càng thêm sáng sủa, hắt lên người cô càng thêm hồng hào.
Tiếng chìa khóa vang lên xột xoạt, một giây sau, cửa được mở ra.
Tạ Trạch Ích đẩy cửa ra, anh cũng chỉ mặc mỗi một cái áo sơ mi mỏng, còn chưa đi tới nhưng ánh mắt từ xa đã dừng trên người cô hồi lâu.
Sở Vọng cũng nhìn anh, tựa như cáp treo đã lên đến điểm cau nhất, hoặc như lái xe khi say, bảng đồng hồ hiển thị tốc đọ ba trăm dặm, đầu óc choáng váng, nhịp tim nhay đến nỗi có thể ngừng đột ngột, đôi mắt chỉ biết sững sờ nhìn sàng không biết phải làm sao, không dời ánh mắt đi được, cũng không mở miệng lên tiếng được =.
Tạ Trạch Ích cười nói, “Em mặc ít như thế không lạnh ư?”
Cô nhìn anh chăm chú, lắc đầu rồi lại gật đầu.
Anh suy nghĩ một lát, rồi hỏi, “Uống chút rượu nhé?”
Chưa đợi cô mở miệng trả lời, anh đã quay người không biết đi đâu.
Tiếng bước chân vang lên, không đầy một lát, tiếng bước chân nặng nề quay trở lại.
Tạ Trạch Ích mang theo hai bình rượu đến, đưa khuỷu tay mở cửa. Anh quay người, đi thẳng đến, đưa tay kéo ghế đối diện cô rồi ngồi xuống, anh khẽ lắc bình rượu, ngẩng đầu hỏi cô, “Em có biết nó không?”
Cô cúi đầu, thuần thục điểm danh từng món, “Whisky, Armagnac, Grappa, Brandy.”
Tạ Trạch Ích ngẩng đầu nhìn cô, lẳng lặng nghe cô nói rồi mỉm cười, “Ừm, em đều nhận ra hết.”
Việc đã đến nước này đã không cần phải nói nữa.
Giari phóng bản thân, ai mà không biết? Mở đầu cứ chơi lớn một chút, chơi một trò chơi có thể triệt để thẳng thắn.
Thế là cô không quan tâm nữa, thử hỏi anh, “Hay là… chúng ta chơi trò chơi nhé?”
“Chơi gì?”
Cô nói, “Mỗi người hỏi một câu hỏi, nếu không dám trả lời thật thì phải uống rượu.”
Tạ Trạch Ích đặt tay lên gối, nở nụ cười một là một, đáp, “Được thôi.”