Đọc truyện Giờ Đang Nơi Đâu – Chương 117: A Chính (7)
Khi loáng thoáng nghe thấy giọng nam quen thuộc gọi to “anh Tạ”, cô cứ ngỡ mình vẫn đang nằm mơ. Hoảng hốt mở mắt ra, cô ngửi thấy mùi hương hoa lan ở đầu giường, cũng vì thế mà tưởng Tạ Trạch Ích chưa đi.
Đến khi Mary dẫn Ngôn Tang đi vào, cô nằm trở mình, ôm chăn vào lòng ngủ thiếp mất rồi. Cô nằm trên giường trắng tinh, mặc váy vải bố màu trắng và trên đầu cũng quấn vải trắng nốt, nước da cô trắng bệch, càng làm nổi bật vết thương vẫn chưa lành trên đôi môi đỏ thắm, mang tới mỹ cảm tỳ vết dị thường. Cô ngủ rất thoải mái, cánh môi vểnh lên như đang cười.
Ngôn Tang chợt nhận ra mình chưa bao giờ quan sát cô cẩn thận, ngoại trừ những tấm ảnh. Ngày trước cứ ngỡ có thể nhìn kỹ suốt đời, nên anh mới không gấp gáp, cảm thấy từ tốn chậm rãi cũng chẳng thành vấn đề. Thế nhưng bây giờ, chỉ thêm một giây thôi mà lại như quá đỗi xa xỉ.
Ngôn Tang đứng đầu giường cô nhìn một hồi, rút hai bức phác họa ở trong vở ra đặt dưới đóa hoa lan trắng, kẹp vào trong thư của Tạ Trạch Ích.
Anh đã bắt đầu bị cận. Lúc cúi người lại gần, thấy trên một bức thư đã dán kín là nét chữ không thể quen thuộc hơn được nữa. Nhìn kỹ một lúc mới thấy, trên đó viết: “Gửi anh Ngôn Tang.”
Anh nhìn chằm chằm bức thư, cuối cùng mỉm cười xoay người đi.
Lúc cô tỉnh dậy thì bà Cát đã đến. Tuệ Tế lưu loát dùng tiếng Anh nói chuyện với Lily, cô lờ mờ nghe được vài câu, có vẻ như bà Cát đã mời bác sĩ gia đình cho cô, đang bàn bạc với bác sĩ về việc để cô xuất viện.
Thấy cô trợn mắt ngồi bên mép giường, Lily ngoảnh đầu lại mỉm cười với cô, Tuệ Tế đi đến, gọi một tiếng “cô chủ”. Cô vẫn chưa tỉnh táo, mơ màng hỏi: “Đã mấy giờ rồi?” Lại cười hỏi: “Anh Tạ đâu?”
Tuệ Tế không lên tiếng. Lily cười đáp, “Mary nói, sáng sớm anh ấy đã rời đi cùng cảnh sát trưởng rồi.”
Cô ừ một tiếng, theo mùi thơm của hoa lan trắng khiến cô ảo giác mà nhìn sang, vươn tay cầm lấy bông hoa lan, cũng vì thế mà thấy bức ký họa ở dưới hoa.
Sở Vọng nghiêng đầu giơ tay chạm vào cổ;
Cô bật cười, cười ngốc nghếch ngây ngô.
Lily đến gần, thở dài bảo, “Tuy vẽ không đẹp lắm nhưng vẫn có thể nhận ra cô ngay, thần thái rất giống.”
Sở Vọng không khỏi sờ cổ. Không thấy ảnh ngày trước của mình, cô cũng không biết thì ra mình vốn trông như vậy.
Cô đặt hoa và bức ký họa lên giường, mở bức thư viết cho mình ra.
Chỉ hai hàng chữ đơn giản, nắn nót thẳng hàng không giống như Tạ Trạch Ích viết ——
Cô ba,
Nguyện cầu từ nay về sau hạnh phúc sẽ luôn mỉm cười với em, chúc em gặp đúng người đúng thời điểm.
Mãi là thân ái của em,
Tse
Đọc hết bức thư, cô không kìm được muốn bật cười, nhưng rồi trong lòng lại có cảm giác hiu quạnh. Gấp thư lại đặt qua một bên với hoa, Sở vọng sờ lên chìa khóa vàng treo trên cổ, chìa khóa rơi xuống dán vào ngực. Nếu không phải vì nó thì có lẽ cô vẫn tưởng nụ hôn dịu dàng kéo dài tối qua chỉ là một giấc mộng. Cô lại không kìm được sờ lên môi, dường như ở đó vẫn còn lưu lại hơi ấm. Vết thương của cô vẫn chưa lành hẳn nên không thể suy nghĩ thông suốt như thường, rất dễ thất thần, cũng vì vậy mà không chú ý bà Cát đứng ở cửa đã nhìn cô một lúc lâu.
Bà Cát không hiểu lắm tình hình dạo gần đây của cô, hai cô cháu cũng không thường xuyên hàn huyên. Tuệ Tế đi vào thay trang phục cho cô, dọn dẹp đồ đạc trong phòng, tạm biệt mọi người ở bệnh viện rồi xuống lầu. Trước khi lên xe, Sở Vọng đột nhiên nói muốn về đường Ferguson một chuyến.
Một cô gái người hầu Sở Vọng chưa gặp bao giờ nói: “Việc gì phải rắc rối vậy ạ? Cô ba muốn lấy gì thì cứ bảo chúng tôi đi lấy là được…” Tuệ Tế vội ngăn cô ấy lại, lệnh cho tài xế lái xe thẳng đến đường Ferguson.
Bà Cát và Tuệ Tế đi theo cô xuống xe rồi lên lầu. Vừa đi lên tầng hai, đúng lúc gặp chị Trịnh mở cửa bước ra, vừa thấy Sở Vọng và bà Cát thì giả vờ hỏi: “Người nhà cô Lâm đến đấy hả? Anh Tạ giao chìa khóa cho tôi, nhờ tôi mấy ngày gần đây chăm sóc cậu bé kia…”
Bà Cát nhìn cô, “Được rồi cô Trịnh, thằng nhóc đó cái gì cũng biết, khéo là kể hết cho con bé nghe rồi.”
Cô đi thẳng lên tầng ba, mở cửa ra, thấy nhà cửa lộn xộn mà giật mình. Chị Trịnh đuổi theo, thở dài nói, “Tiểu tổ tông của tôi ơi, cũng không biết đã thế này bao nhiêu lần rồi, chỉ cần xổng ra là nó lại quậy tung nhà cửa! May mà trước khi đi anh Tạ đã khóa cửa phòng của cô Lâm lại, chứ mấy phòng khác đều gặp họa cả…”
Trong phòng bếp tỏa ra mùi thức ăn thơm nức mũi. Có lẽ trong lúc cô nằm viện, dì giúp việc vẫn cứ đến nhà nấu cơm như thường. Bước vào bếp, cô giơ tay sờ tủ lạnh và tay cầm máy pha cà phê, tầm mắt dừng trên hàng chữ xiêu vẹo dán trên máy. Đi quanh nhà một vòng, cô mới phát hiện rất nhiều nơi trong nhà cô không để ý đều lưu lại chữ viết không quá đẹp của Tạ Trạch Ích, chợt cảm thấy buồn cười.
Bà Cát đang khổ sở dọn dẹp khăn giấy với mấy tờ giấy la liệt trên sàn, hòng tìm chỗ đặt chân. Cuối cùng bà đứng bên ngoài phòng Tạ Trạch Ích, nhìn vào trong qua cánh cửa mở toang, nói: “Tên nhóc này cũng khá đấy. Dì sẽ cho người tới thu dọn rồi gửi đến biệt thự nhà nó ở Thượng Hải.”
Cô do dự, sau đó nói: “Nếu không phải đồ của anh Tạ thì đừng động vào. Lỡ như, lỡ như anh ấy về, thấy thế thì, sẽ không vui đâu.”
“Nếu lần này cậu ta có thể thuận lợi quay về thì cha cậu ta sẽ để cậu ta về nhà thôi.” Bà Cát trừng mắt nhìn cô, “Nó về đây làm gì nữa, cũng không liên quan gì tới cháu.”
Cô không lên tiếng, giẫm lên giấy vụn từ từ bước đến, đúng lúc thằng bé kia ôm sọt giấy vụn như ôm bảo bối chạy ra từ trong phòng Tạ Trạch Ích, vấp phải bà Cát ngã lăn quay trên thảm, giấy nháp trong sọt cũng rơi ra, lăn lóc đến bên chân cô. Bà Cát tức giận xách nó lên tét vào mông, làm thằng bé khóc toáng. Cô ngồi xổm xuống dọn dẹp, chị Trịnh cũng đi đến giúp cô, vừa dọn vừa nói: “May mà toàn là giấy vụn, không sợ bẩn.”
Đang nhặt thì đột nhiên cô phát hiện ra, toàn bộ thứ này đều là giấy viết thư, giống hệt kiểu giấy đặt ở đầu giường cô. Cô mở một tờ giấy vo tròn ra, bên trên rạch ngang rạch dọc giống như học sinh cấp một cầm bút chì điền chữ vào ô vậy, viết một dãy chữ Hán to đùng: “Cô ba, vẫn nhớ những lúc em vui vẻ khi nhận được thư tình, nên thầm suy đoán em thích nhận thư, cũng như việc tôi thích thường xuyên thấy em cười.” Có lẽ cảm thấy viết không rõ ràng nên anh mới ném đi.
Cô lại đọc tờ tiếp theo, bên trên viết: “Cô ba, muốn được bầu bạn bên em trong mỗi khoảnh khắc quan trọng, muốn bảo vệ mỗi nụ cười của em, nhưng có lẽ chặng đường tôi đi cùng em phải kết thúc tại đây, cầu mong người em gặp sẽ…” Chữ “cầu mong” to đùng đó bị gạch đi, đổi lại mấy chữ tiếng Anh rất đẹp: “Thật ra tôi không hề muốn như thế.”
Cô phì cười, lại đọc tiếp, bên trên viết một hàng chữ xấu xí, “Cô ba đừng trách tôi, tôi thực sự không viết được tiếng Trung.”
Sau mấy tờ giấy như luyện chữ, có một tờ viết bằng chữ Latin: “A Linzy, Ie Spectem Suprema mihi Cum Veneril hari, Ie teneam mor iens dezicieNgôn Tange manu.” (Gửi Linzy, cầu mong trong khoảnh khắc cuối cùng được nhìn thấy em, cầu mong lúc tàn kiệt được nắm lấy em bằng bàn tay yếu ớt.)
Sau mấy bức thư tiếng Anh là những tờ giấy chỉ ghi mỗi hai câu cô cô đọc được lúc ở trong bệnh viện, có điều chữ hơi xấu.
Nguyện cầu từ nay về sau hạnh phúc sẽ luôn mỉm cười với em, chúc em gặp đúng người đúng thời điểm. Mãi là thân ái của em, Tse.
Bà Cát và chị Trịnh dừng động tác, nhìn cô im lặng ngồi trên đất mở từng tờ giấy ra, đọc hết nội dung.
Chị Trịnh đứng yên không nói gì, bà Cát lại hờ hững than phiền một câu, như muốn an ủi cô mà cũng vừa an ủi mình: “Cái tên này, tính cách thì đàng hoàng hơn cha nó, nhưng tính nết thì ngang bướng hơn nhiều.”
Một lúc sau, bà không nói không năng đẩy cửa đi ra, sục sạo mãi mới tìm được bật lửa để châm lửa hút thuốc. Vừa bật lửa lên, bà đột nhiên quát lớn: “Đứng lại!”
Chị Trịnh nghe thấy tiếng thì vội chạy ra, đúng lúc thấy anh Trịnh khệnh khạng xách rương Coca đi lên. Đến chỗ giao giữa tầng hai và tầng ba thấy bà Cát đang đứng ở ngoài cửa hút thuốc, anh ta hốt hoảng ôm Coca quay đầu chạy xuống, nhưng vẫn bị bà Cát bắt gặp.
Anh Trịnh tiến thoái lưỡng nan, đành ôm rương Coca đi tới cười hề hề với bà Cát, vụng về nói dối, “Gần đây thèm uống Coca quá ấy mà.”
Bà Cát không mắng anh ta, chỉ im lặng hút thuốc.
Sở Vọng chậm rãi đi ra, thấy thứ anh Trịnh đang xách thì lập tức hiểu ngay chuyện gì đang diễn ra. Trong khoảnh khắc ấy, cô như nghe thấy tiếng tòa tháp đổ ầm ầm, trong chớp mắt hoảng hốt giật mình, cát bay đá chạy, đất rung núi chuyển.
Lần đầu tiên động lòng trong hai kiếp đời, chẳng ngờ cảm xúc này lại xuất hiện một cách đột ngột mạnh mẽ đến thế.
Dù cô có ngốc đến đâu thì cũng đã hiểu rõ đấy là gì.
Cô yêu Tạ Trạch Ích.