Đọc truyện Giờ Đang Nơi Đâu – Chương 110: Đêm (25)
Sakuma Ichiro cảm giác có một vừa cứng vừa lạnh chĩa vào bụng mình. Vừa cúi đầu nhìn rõ là vật gì, gã lập tức giơ hai tay lên, ngạc nhiên nói: “Ôi trời, súng lục ổ xoay của quân đội Anh. Sáu phát, vậy thì tôi chết chắc rồi.”
“Tôi chỉ bắn súc sinh, mà anh thì còn không bằng hai chữ này.” Cô vừa nói vừa đặt hai ngón trỏ lên cò súng, ngón cái đè lên kim hỏa, chỉ vào con ngựa số 5 đang chạy nước rút như điên ở bên dưới.
“Ha ha?” Sakuma cười toét miệng, “Cái khẩu súng lục rách nát từ thời chiến này, cô cảm thấy nó có thể bắn được bao xa?”
“Số 5 không được thắng.”
“Tầm bắn 500 mét, đường đạn chếch về bên trái, có bắn vào bia cố định 50 mét thì cũng chỉ có thể dựa vào trực giác. Vậy còn bia di động nhanh như vậy thì sao?” Sakuma giơ ngón trỏ chỉ vào số 5, cười hai tiếng, “Cô Lâm à, cô có chắc mình biết dùng súng lục không, có muốn tôi dạy cô không?”
Đây là lần đầu tiên trong đời cô dùng súng. Bốn ngón tay cô nắm chặt cò súng và kim hỏa, thậm chí còn không biết có nên lên đạn trước không, càng không biết chốt bắn ở đầu súng dùng để làm gì. Trường đua không quá rộng, ở trên bãi cỏ ở giữa thao trường có mấy tay sĩ quan da trắng ôm gái chơi ném bóng, bên ngoài chuồng ngựa đầy tiếng, tiếng vó ngựa giẫm xuống mặt đất gây nên ảo giác chấn động nhẹ. Số 5 chạy rất nhanh, như một làn khói cuốn theo bụi bặm bốc lên, bờm ngựa bay cao. Mắt nó mở to, đồng tử co lại, miệng hé ra, đầu lưỡi lộ cả ra ngoài, nước bọt cũng trào ra trong lúc phi nước đại. Lần đầu tiên cô dùng ngón cái ấn vào kim hỏa, Sakuma cười phá lên, nhưng khi gã giơ tay tới muốn giật súng thì đúng lúc con số 5 chạy đến dưới khán đài cách đó không quá 20 mét, cô lập tức bóp cò ——
Sau tiếng súng nổ, con số 5 giật mình, vó trước nhất thời chồm lên, dùng tốc độ đáng kinh ngạc xông thẳng ra ngoài; vó ngựa át cả tiếng súng, cho tới khi con ngựa hoảng sợ hí dài một tiếng, thì cánh phụ nữ đang chơi ném bóng trên sân cỏ mới vội vã đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Không trúng. Cô không có khả năng bắn trúng. Cô cũng không ngờ lực đàn hồi của súng lục lại nhanh và mạnh tới mức ấy, khiến hổ khẩu chấn động, làm cả bả vai tê rần, lảo đảo lùi về sau một bước.
Đúng như dự đoán, Sakuma bật cười trước dáng vẻ thảm hại của cô, “Còn năm phát nữa.” Gã chỉ vào huyệt Thái Dương của mình, cười khích lệ, “Trong vòng năm phát kết thúc con số 5, số đạn còn lại có thể để dành cho tôi.”
Cô ngẩng đầu nhìn gã ta, hai tay lại giơ cao khẩu súng, chỉ vào con số 5 đang chạy lung tung như ruồi mất đầu.
Nó đã sắp suy sụp rồi, hoặc chăng cũng đang trên bờ vực phát điên, tinh thần cực kỳ nhạy cảm, không thể chịu thêm kích thích nào nữa.
Số 5 đã thu hút sự chú ý của mọi người, bên trong trường đua vang lên tiếng thát của cánh đàn ông và đám phụ nữ. Lúc Sakuma đột nhiên xông lên toan giật súng, thì cô đã lại bóp cò.
Pằng!
Ở mặt đất cách con số 5 mấy inches, bụi bay tung tóe, con ngựa chợt nhảy lên xông thẳng về khán đài.
Pằng!
Tiếng động lớn hơn vang lên khắp đường đua, kèm theo đó là tiếng xương vỡ cùng tiếng ngựa hí đau đớn vật vã. Khán giả rối rít đứng dậy, nhìn chằm chằm vào con số 5 đang điên cuồng dùng bốn chân đá vào bậc thang tầng hai nhưng không cách nào đứng thẳng được, máu dưới thân nó chảy xuống bậc thang, lan xuống bụi đất ở đường đua.
Những con ngựa khác vẫn đang chạy thục mạng, không ý thức được kẻ mạnh trong số chúng đã chết vì tinh thần bị ép phát điên. Ngày nào cũng có rất nhiều đồng bạn chết đi, bọn chúng đã quá quen rồi.
Một vòng rồi lại một vòng.
Số 5 dừng lại ở nơi nó ngã xuống sau phát súng thứ hai, và không còn có thể đứng dậy được nữa.
Cô chợt xoay người lại, chĩa họng súng thẳng vào Sakuma.
Gã ta chậm rãi giơ cao hai tay quá đỉnh đầu.
“Con số 5 đã không thể thắng nữa rồi! Thả bọn họ ra!” Sở Vọng kích động tới mức hốc mắt đỏ lên, âm thanh cũng run rẩy, “Thả họ ra.”
Gã vô cảm thỏa hiệp, “Được, được.”
Sau đó, gã quay sang mở cánh cửa phía sau ghế ngồi, trầm ổn đi về phía “chuồng ngựa”. Lúc gã rút chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, thì đúng lúc sĩ quan phụ tá của gã ở đối diện đi tới. Tay sĩ quan thấy cô gái cầm súng ở sau lưng gã thì lập tức sờ vào súng bên hông, nhưng bị Sakuma chặn lại. Sĩ quan phụ tá lấy làm hoài nghi, Sakuma ra hiệu, hắn ta lập tức đến gần gã, báo lại với gã tin tức ở bệnh viện nhà máy sợi dệt.
Sakuma nghe xong, đứng ngoài chuồng ngựa, gã chợt xoay mặt nhìn Sở Vọng, đột nhiên cười phá lên như điên dại.
***
Ở phía Bắc thành phố, tại tô giới Hồng Khẩu dọc theo khu lãnh sự quán bỗng xảy ra hỏa hoạn, nhất thời thắp sáng vùng tô giới bị cúp điện suốt cả đêm.
Màn đêm tăm tối đã kéo dài được gần hai tháng. Lúc ngọn lửa thắp sáng bầu trời phản chiếu mặt sông, có người còn đang ở khách sạn Hoa Mậu linh đình ôm nhau khiêu vũ hay chuyện trò tán gẫu, nhưng cũng có người khóc lóc ngồi xe quay về nhà họ Lâm.
Cho tới lúc rạng sáng, công nhân từ nhà máy dệt tan làm đi bộ trong gió lạnh. Khi đi qua bệnh viện nhà máy, lực lượng phòng vệ Nhật Bản đã chạy thoát khỏi đám cháy, nhưng quân đội Anh đã dẫn đội cứu hỏa ở hội đồng khu chạy tới, trước khi thế lửa cháy lan ra, bọn họ đã giải cứu y tá thực tập người Trung bị khóa trái bên trong hàng rào sắt trên tầng cao nhất của tòa nhà C. Không biết liệu đó có phải là do bị bỏng nặng hay do cô ấy dùng bản năng để bảo vệ thứ gì đó trên tay, mà lúc được cứu ra, khắp người cô toàn là vết bỏng diện tích lớn, dịch mô chảy ra ngoài, co quắp cuộn tròn được quân Anh đưa về bệnh viện Chữ Thập Đỏ.
Ngoài cô ấy và tổ chức của cô ấy ra, có lẽ sẽ không ai biết còn hai người bạn đồng hành của cô đã bị chôn vùi trong đám cháy tối nay. Nếu sống sót, cô ấy vẫn có thể sống trong bệnh viện tô giới Thượng Hải, nơi có đầy tai mắt của Nam Kinh. Còn hai người bạn mà tên họ bị ghi vào danh sách truy nã chỉ có thể nằm chung với thiết bị, phôi, chủng và mẫu vật trong bệnh viện… Mọi tội ác cùng trận hỏa hoạn lần này mãi mãi thuộc về màn đêm vĩnh hằng.
Tổ chức này vẫn còn là một mầm non bé nhỏ, luôn là kẻ thiệt thòi nhất trong mảnh đất tô giới nơi các thế lực gián điệp của nhiều nước hùng mạnh đấu đá nhau, hay trong trận chiến mật mã của đài phát thanh sóng dài quân sự. Có kẻ đang đợi bọn họ tự chui đầu vào lưới. Dù hy vọng rất mong manh, dù biết đồng nghiệp đã chết thì bọn họ vẫn phải bước đi, chỉ bởi vì mong muốn ánh nến lay lắt trong đêm sẽ có ngày bốc cháy.
Không ai ngờ vị thượng úy này lại đột ngột xuất hiện ở đây, sau một tiếng ra lệnh, hai đội ngũ đã đứng chờ sẵn lập tức xông vào cứu người ra khỏi trận hỏa hoạn.
Đây vốn không phải là dáng vẻ lịch sử nên có, nhưng trong đêm rạng sáng ngày 2 tháng 4, nó đã diễn ra một cách bất ngờ.
Vì sao quân đội Anh như từ trên trời giáng xuống lại đột nhiên ra tay cứu nữ bác sĩ suýt bị chết cháy, không ai có thể giải thích được.
Sakuma cũng không lý giải nổi, cho tới khi thấy khẩu súng lục ổ xoay trong tay cô gái Trung Quốc trước mặt, bên trên khắc ký tự tiếng Anh. Gã không thể hình dung nổi sau khi mấy tấm ảnh được công bố, thế giới ngày mai sẽ ra sao, đại sứ Nhật Bản trú tại Trung Quốc và Thiên Hoàng bệ hạ vĩ đại sẽ trừng phạt gã và Fujima tội lơ là cương vị như thế nào. Kết quả cuối cùng của trò chơi này rất có thể vẫn kết thúc trong sự thất bại của quốc gia yếu đuối này, dẫu có một hy vọng chiến thắng vô cùng mong manh, nhưng đủ khiến gã cảm thấy vô cùng thú vị.
Số 5 đã chết, nhưng món đồ chơi thú vị còn sống của gã vẫn đang ở trước mặt. Cô còn thú vị hơn số 5 nhiều.
Gã nghĩ đến một trò chơi, một trò gần giống kiểu cầm que lông vũ trêu đùa mèo, hoặc là cầm đĩa ném trêu chọc chó.
Bàn tay mở khóa chuồng ngựa dừng lại, chiếc chìa khóa nặng nề thu về lại trong lòng bàn tay. Nghĩ một lát, gã cởi đai lưng ra, ném chìa khóa vào lưng quần. *Soạt* một tiếng, chìa khóa rơi xuống đũng quần gã.
Làm xong tất thảy, gã giang hai tay ép sát về phía cô, nở nụ cười quỷ quyệt, “Đến lấy đi.”
Cô bị buộc lùi về sau một bước.
Gã chỉ xuống dưới, “Chìa khóa ở đây.”
Khi gã híp mắt cười bước tới, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng phụ nữ la thất thanh, gã dừng bước, cười nói trong tiếng hét thảm thiết kia, “À, tôi quên nói với cô, tôi đã dặn Tào Ma là dù kết quả cuộc đua ngựa có ra sao, thì khi kết thúc cũng vẫn phải tới chăm sóc dạy bảo súc sinh hoang dã không nghe lời. Không ngờ cô gái Trung Quốc đáng yêu của tôi lại làm con ngựa số 5 của tôi thua. Đáng tiếc hình như tôi lại phải lật lọng rồi. Sao, tức hả? Cô còn bốn viên đạn đấy.”
Gã chỉ vào giữa mi tâm, “Lại đây, nhắm vào đây này, nhắm về kẻ lật lọng khốn kiếp tôi đây, dùng khẩu súng lục của gã sĩ quan kia mà bắn vào đây. Tôi sẽ dạy cô bắn thế nào, lại đây!”
Gã chụp lấy cổ tay cô kéo tới, nhắm họng súng vào mi tâm mình, miệng thì hét: “Pằng ——”
Hai tay cầm súng của cô run lên bần bật.
“Chưa từng giết người đúng không? Vậy để tôi nói cho cô biết.” Sakuma bị cô chọc cười to, vừa cười vừa nhíu mặt như cố gắng nhớ lại điều gì đó, “Phát súng đầu tiên cô bắn, người đầu tiên cô giết, sẽ khiến cô không thể nào quên được! Một khi nổ súng thì cô sẽ nhớ kỹ gương mặt tôi suốt đời, để khi tay sĩ quan kia chết chôn cùng tôi, cô sẽ nhớ đến rốt cuộc điều gì đã khiến hắn phải xuống địa ngục! Đúng là vui sướng! Sao nào? Vì sao không nổ súng? Lúc hắn ta giao súng cho cô là đã giao cả tính mạng cho cô rồi đấy. Lần đầu tiên người Anh đặt chân đến Trung Quốc, bọn chúng đã từng đánh giá người Trung thế nào? ‘Bất luận là trong hay ngoài, từ dáng vẻ đến phong tục đều thật đáng kinh tởm, từ ngôn ngữ, huyết thống, tôn giáo hay tính cách cũng thật tồi tệ. Người Trung Quốc bị kỳ thị và đối xử tàn bạo cũng là chuyện không đáng ngạc nhiên.’ Ha ha ha ha, cô nhìn đi, bọn chúng bao biện cho tội ác của mình thế nào? Còn cô có vì tên giết người phong độ kia mà quỳ xuống đất, thò đôi tay thuần khiết của cô vào trong quần tôi không?”
Trong chuồng ngựa sau lưng gã truyền đến tiếng la hét thất thanh. Xuyên qua khung cửa nhỏ, cô nhìn thấy rõ sợi dây kia được kéo căng, bóng người mặc sườn xám màu xanh lam cũng bị kéo lên cao hai tấc, khiến thần kinh cô cũng căng thẳng theo. Cô có cảm giác mồ hôi chảy dọc theo gò má, cô nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của Sakuma ở ngay trước mắt, theo tiếng rên la mà dần trở nên dữ dằn.
Đây cũng là một con số 5 tinh thần nhạy cảm đến phát điên. Cô nghĩ, bốn viên đạn có đủ để làm gã nổi điên không? Trong chớp mắt, cô gần như xuất hiện ảo giác, tối hôm đó ở cổng viện nghiên cứu, Tạ Trạch Ích đi tới ôm cô vào lòng nói, “Tôi giao tính mạng của mình cho em.” Cô cũng phát điên đến nơi rồi, cũng biết bây giờ mình giống như con ngựa số 5 hay Tào Ma với Sakuma vậy. Cô nhắm vào bả vai trái gã mà bóp cò, xin lỗi anh Tạ, khi nghe thấy tiếng đạn sượt qua da thịt, cả người run lên theo lực đàn hồi của súng lục, ngoài việc xin lỗi Tạ Trạch Ích ra, thì có lẽ ý thức còn sót lại trong đầu cô chỉ có thể phân biệt được lớp da dày cùng xương cốt dưới da.
Thậm chí gã còn không bằng súc sinh, không xứng làm người. Cô nhìn Sakuma che vai trái chảy máu rú lên, rồi tiếng rên la dần hóa thành tràng cười điên dại. Lúc sĩ quan phụ tá xông đến, gã dùng sức móc súng của mình ra chĩa vào tay sĩ quan, cười to bảo: “Cút ra ngoài, để cô ta nổ súng! Nếu không tao sẽ giết mày!” Cô thấy Sakuma cười toác miệng, chỉ vào súng rồi lại chỉ mình, “Một phát thì sao đủ, bắn nữa đi. —— Bắn đi?!” Gã lại cười như điên với cô, “Dù mày có bắn thì bọn tao cũng sẽ dùng lửa thiêu hủy bằng chứng là xong, thậm chí chôn luôn ba tên súc sinh ngu xuẩn trong bệnh viện. Mày cũng biết rồi còn gì, dù mày có tạo ra được lò phản ứng thì bọn tao cũng sẽ không rút khỏi Trung Quốc. Còn ngài thượng úy của mày, ngoài việc dính líu đến buôn người, tạm thời rời khỏi cương vị thì hắn sẽ còn bị phạt vì đã bắn chết thiếu tá Nhật Bản. Mày khóc cái gì? Sợ hắn không kham nổi? Hay khóc vì đất nước hèn nhát vô năng của mày? Ha ha ha ha, quốc gia của mày không thương con dân mình, mà trái lại còn bao che cho tụi tao, bọn chúng muốn bỏ rơi tính mạng của chúng mày. Mày biết rất rõ điểm này còn gì, mà Tạ Trạch Ích cũng thế, nếu không thì hắn đã không giao súng cho mày. Vì sao mày đòi đến đây, cứ giả vờ như không thấy mấy con ả kia, để tụi nó chết đi như mấy trăm ngàn tên súc sinh khác trên mảnh đất này, như vậy không tốt sao? Vì sao phải đến đây với tao, hả nhà khoa học nữ vĩ giả nhân giả nghĩa lại vĩ đại nhà ta? Mạng của mày còn trị giá hơn bọn chúng gấp trăm nghìn lần ——”
Cô run run cầm súng, chất lỏng mằn mặn dần dần chảy vào miệng. Mồ hôi còn nhiều hơn nước mắt, cô nghĩ.Khi cô suýt khuỵu gối xuống thì động tác này lại đột ngột chọc giận Sakuma, giống như con số 5 làm gã thất vọng, gã muốn dùng roi trừng phạt.
Sakuma túm tóc cô quật vào tường, liên tục điên dại ép cô nổ súng với mình. Cô cũng nghĩ, đúng vậy, vì sao mình phải tìm kiếm các cô ấy làm gì, vì sao mình phải đến trường đua. Sống khỏe mạnh không phải tốt sao? Rất lâu về trước cô cũng đã nghĩ như thế, cứ sống khỏe mạnh là đủ rồi mà. Dựa vào chút “ngón tay vàng” làm một phú bà bình thường, đủ để sống qua những tháng ngày vất vả. Đáng lẽ mùa hè năm 1927 đó cô nên lên thuyền đến Paris với anh, ngao du ngoạn thủy cùng anh, nói không chừng còn có thể viết nên câu chuyện tình yêu lãng mạn, có thể khiến cô quên đi những chuyện bi thảm sẽ xảy ra trên lục địa này, giống như cô che kín hai mắt mình, vờ như những chuyện này sẽ không xảy ra.
Có phải đã có người từng nói, có lẽ bảo toàn tính mạng của một nhà khoa học nữ có thể cứu được đất nước còn quan trọng hơn hai cô gái trẻ tuổi nhiệt huyết của đảng phái ngầm, cho nên lúc có người mời bạn đi cứu bọn họ, liệu bạn có tư cách ngồi yên không để ý đến họ không?
Có phải có người đã từng nói, lúc lịch sử đã xảy ra, khi nhìn thấy cảnh tàn sát diệt vong, liệu bạn có thể nhắm một mắt mở một mắt không?
Không ai có tư cách quyết định dùng một người chết để đổi lấy sự sống của năm trăm người cả.
Nhưng nếu có một người già đang chết rét trong trời đông buốt giá, thì cũng không có ai đến nói với bạn rằng, bạn sẽ giống những người già neo đơn này, dần chết đi trong mùa đông lạnh lẽo.
Nhưng khi bạn biết người ấy sắp chết mà bạn lại có thể đến gặp người đó, thì trong một khoảnh khắc, bạn không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Cũng như việc cô biết rõ thời đại u ám này, chỉ một ngọn lửa lay lắt thì không bao giờ có thể đảo ngược được tình hình và bắt đầu lại từ đầu, mà nó cũng như vô số ngọn lửa khác đã bị dập tắt trong lịch sử. Nhưng dù gì đi chăng nữa, cô vẫn phải thử một lần.
Dần dà cô không còn cảm nhận được tiếng cười điên loạn của Sakuma và tiếng thét trong chuồng ngựa nữa, càng không nghe thấy tiếng súng và tiếng đánh nhau ở bên ngoài. Cô thấy nụ cười của Sakuma hóa thành chiếc răng nanh rõ lớn, chỉ xuống chìa khóa giữa chân gã. Cô gần như theo bản năng giơ khẩu súng lục về phía gã, nhưng lại run rẩy không thể bóp cò. Tầm mắt nhòe đi vì chất lỏng màu đỏ chảy xuống từ đỉnh đầu, dường như cô trông thấy bắp chân trái của Sakuma bị dính đạn, gã ta cười phá lên rồi ngã ngửa ra sau. Cô thấy gã ngã xuống, hét lớn gì đó về phía sau lưng cô, đúng lúc này có người ở đằng sau nâng tay cầm súng của cô lên, nhắm thẳng vào giữa hai chân gã ta, kéo ngón trỏ cô bóp cò. Cô nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của Sakuma vì đau đớn và thỏa mãn trước khi ngã xuống, và tầm mắt dường như cũng bắt đầu trở nên rời rạc.
Lực đàn hồi của súng lục lần này hình như không quá mạnh.
Lúc ngã vào lồng ngực của ai đó, cô bỗng chợt muốn cười.
***
Cửa chuồng ngựa bật mở, lúc lính Anh cứu người trong chuồng ngựa ra, Benjamin đã trên đường đưa bác sĩ của bệnh viện Chữ Thập Đỏ đến.
Hai người lính Anh đang sơ cứu cho hai phụ nữ Trung Quốc bị kinh hãi quá độ và Sakuma đã bị mất quá nhiều máu, vết thương trên trán của Sở Vọng cũng được băng bó đơn giản. Lúc chưa xác định được trên người cô có bị thương nơi khác không, trước khi bác sĩ chưa đến, không ai dám tự tiện động vào cô.
Tạ Trạch Ích ôm cô vào lòng, không dám cử động. Trán cô đã được băng lại, ánh mắt mơ màng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mê sảng nói mớ.
Anh Tạ, bọn họ còn sống không?
Còn.
Anh Tạ, còn cô Hứa?
Vẫn còn sống.
Anh Tạ, bọn họ sẽ bảo vệ chúng ta chứ?
Ừ. Nhất định sẽ bảo vệ. Tôi cũng sẽ bảo vệ em. Anh nói. Tôi sẽ làm thế.
Anh Tạ, em không muốn bắn, nhưng không kìm được. Xin lỗi anh, xin lỗi.
Đồ đã giao cho em thì không có lý nào lại lấy lại.
Anh nói, rồi dè dặt hôn lên gò má và chóp mũi cô. Không sao.
Cô mỉm cười gật đầu, rồi đột nhiên khóc òa, thấp giọng nói liên tục.
Anh dịch lại gần, im lặng lắng nghe.
Có một lần xảy ra động đất, em ở gần thành phố có hàng trăm ngàn người bị chôn sống. Thành phố chỗ em may mắn tránh được kiếp nạn, người trong thành phố tháo chạy tứ tung, cảm thấy vui vì mình còn sống, em cũng là một trong số đó. Tối hôm ấy trời mưa, em đột nhiên nghĩ đến thành phố đã chôn vùi trăm ngàn người mà mình từng đi qua đó, cái lúc khi nó còn nguyên vẹn, trời cũng đổ mưa. Ở đó em đã gặp rất nhiều người, bọn họ vẫn còn sống khỏe mạnh, không bị chôn vùi trong bùn đất, bọn họ cũng che ô giống em, đi cùng người thân và người yêu của mình. Chỉ cần nhớ đến cơn mưa đó là em lại nhớ đến cảnh bọn họ còn sống, nhưng em không thể làm được gì. Em vốn dĩ có thể lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, nhưng em không làm được. Em luôn muốn đến Kim Lăng một lần, em vẫn thường nghĩ không biết ở đó có giống Thượng Hải không, sáng sớm có tiếng rao hàng, tiếng dầu nổ của quầy bán vằn thắn, có các cô gái tụ tập cùng nhau, có các bà các ông bán hoa lan trắng, có công nhân vừa tan ca tối, anh Tạ, em muốn đến Kim Lăng một lần…
Đợi em khỏe lại, sang tuần sau tôi sẽ dẫn em đi, được không? Tạ Trạch Ích dịu dàng nói.
Dần dà, anh bắt đầu không hiểu cô đang nói gì.
Anh Tạ, nếu có thời gian rảnh, em rất muốn đến Kim Lăng một lần. Nhìn xem ba trăm ngàn người kia đang thế nào, có lẽ sẽ là các cô gái mỉm cười đi lướt qua em dưới tán cây ngô đồng, có lẽ là phu kéo xe chở em đi, có lẽ là người bán tiết canh, hoặc sẽ có người tặng em một đóa hoa ven đường… Chỉ cần thấy bọn họ vẫn còn sống là em không thể giả như chưa từng thấy được. Trong lớp vật lý đầu tiên, giáo sư đã từng nói với em, chiến tranh thế giới thứ nhất là cuộc chiến của các nhà hóa học, chiến tranh thế giới thứ hai là chiến tranh của nhà vật lý học và sinh vật học. Những người xung quanh em bận rộn tranh nhau khóa luận nghiên cứu, bận rộn tìm việc làm hoặc tìm bạn trai, ai ai cũng muốn có được thẻ xanh, nhưng không một ai từng hỏi em, thân là một nhà vật lý thì nên dốc sức vì đất nước thế nào. Một nhà nghiên cứu vật lý thì nên làm gì cho đất nước của mình đây? Một giây trước em vẫn còn là một sinh viên, bị giáo sư mắng xối xả vì bản thảo trong ngày deadline… Anh Tạ, anh nhìn đi, em còn không biết bắn súng nữa là, nhưng vì sao lại đột ngột bị đẩy ra chiến trường thế này? Khóa luận này vẫn chưa có ai viết, em phải nhắm mắt viết tiếp thế nào đây? Nhưng em trông thấy một đôi mắt đang nhìn em, chúng mở to nhìn chằm chằm, tính mạng của họ được buộc trên người em, nhưng em không biết điều gì là đúng hay sai, thậm chí cũng không có cách nào để mình biết được, trước khi mọi chuyện này xảy ra, em nhìn bọn họ với cặp mặt xấu xa ác ý, thì rốt cuộc em có gì khác Sakuma. Em không thể nói với bất cứ ai được. Người duy nhất có thể nói chuyện cùng, lại bị mọi người ác ý bêu xấu. Em còn nhiều oán trách lắm, muốn tâm sự với người khác quá…
Cô vừa nói năng lộn xộn vừa nắm cúc áo anh, khóc ướt nửa quân trang anh. Tạ Trạch Ích lắng nghe, chỉ coi như cô đang mê sảng.
Khi bên ngoài truyền đến tiếng xe thì cô đã nhắm mắt im lặng, không biết là khóc mệt hay đã bất tỉnh.
Tay Tạ Trạch Ích tê đến mức mất đi cảm giác, nhưng vẫn ôm chặt cô vào lòng, thất thố hét với ra ngoài:
“ —— Benjamin!”