Đọc truyện Giờ Đang Nơi Đâu – Chương 107: Đêm (22)
Khi ngài Tưởng đi tới, trên băng ghế dài đã có hơn mười cô gái khác màu da khác quốc tịch đang ngồi. Chỉ nhìn thoáng qua, trong đôi mắt già dặn lập tức chỉ có mỗi bóng hình của cô vợ thân thương còn cao hơn cả ông.
“Ai là gian thương chỉ biết xu nịnh hả?” Ngài Tưởng giả bộ không vui, hỏi.
Di Nhã chớp mắt, nở nụ cười vô tội với ông.
Sau một hồi nghiêm túc, ngài Tưởng cũng nheo mắt bật cười, còn nói, “Đi theo anh lại đây, gặp ngài Đỗ với ngài Hoàng nào.”
Di Nhã đứng dậy, hai người tay nắm tay, nhưng ngài Tưởng chưa đi ngay mà còn nói với Sở Vọng: “Cô ba không đi chung sao?”
Ngài Tưởng chưa bao giờ làm công việc giới thiệu một cách vô nghĩa. Sở Vọng lập tức gật đầu rồi đi theo hai người họ, ngay sau đó trông thấy hai quý ông rất có phong thái, tuổi tác chừng ngoài năm mươi. Dù chỉ nói họ không xưng tên, nhưng cô cũng hiểu rõ một điều: tiếng tăm của hai người này rất vang dội ở bến Thượng Hải.
Giới thiệu xong, dù muốn nói thêm gì thì cũng phải có quy tắc xã giao. Cuối cùng, ngài Tưởng chỉ nói: “Lượt khiêu vũ đầu tiên hôm nay sẽ theo phong cách Anh của 40 50 năm trước, ngài Hoàng và ngài Đỗ chỉ nhảy lượt thứ nhất, còn thiếu một bạn nhảy. Di Nhã, em nhảy với ngài Đỗ đi.”
Di Nhã gật đầu, mỉm cười hiểu ý với ngài Đỗ, đồng thời Sở Vọng cũng lễ phép mỉm cười với ngài Hoàng. Ba người vừa rời đi, chẳng mấy chốc lại có người đến chào ngài Hoàng và ngài Đỗ.
Di Nhã hỏi: “Thế còn Chân Chân?”
Ngài Tưởng hất cằm, trên băng ghế dài bên kia, một người Anh nom có vẻ là quân nhân đang rất lịch thiệp mời Chân Chân nhảy; Chân Chân mỉm cười, mới đầu có vẻ do dự, nhưng rồi cũng không từ chối.
Lúc này đã huyên náo tiếng người, dần dà át cả tiếng đàn dương cầm du dương.
Ngài Tưởng đưa Di Nhã và Sở Vọng về lại chỗ ngồi, lúc đi băng qua đám đông, đúng lúc Tạ Trạch Ích ở đối diện đi tới. Hai người đàn ông vừa nói chuyện vừa nhìn về phía Sở Vọng và Di Nhã, ngài Tưởng nói gì đó với anh, anh nhìn thẳng vào Sở Vọng rồi gật đầu, xoay người rời đi.
Một nghiên cứu viên người Đức thuộc tổ C ở viện nghiên cứu đã mời được Bảo Vinh, còn Polla, Lancy và Thư Nhã cũng đã có người mời, có điều xem ra bọn họ không hài lòng lắm, nếu không thì đã không nói: “Tôi quyết sẽ không nhảy với anh ta quá một lượt.” Có lẽ cũng có thể do bạn nhảy quá tốt nên các cô gái có quyền sử dụng quyền lợi tự kiêu của mình. Doãn Yên cau mày nhìn xung quanh, khi thấy cửa khép lại thì lập tức tiu nghỉu; hai sẽ quan Nhật Bản rất lễ phép khách khí mời cô và cô Ngụy nhảy chung lượt đầu tiên.
Dần dần, Sở Vọng không nghe thấy sáu cô gái người Anh ở bên kia ồn ào nữa. Cô tìm kiếm khắp nơi những chỗ mà sĩ quan Nhật Bản tụ tập, hy vọng có thể tìm được thiếu tá Fujima, từ đó cũng có thể tìm được bóng dáng của hai cô gái “tình nguyện viên” mà cô Hứa nhắc tới. Lúc này phần lớn khách mời đều đang đứng trò chuyện, nên tầm nhìn khi ngồi bị cản trở, mà cô cũng không thể đứng lên; vất vả tìm kiếm một hồi, đột nhiên có người ở phía sau vỗ vào mình, ngoái đầu lại, cô trông thấy Sakima Ichiro chắp tay đứng sau lưng, cười hỏi: “Tiểu mỹ… À không, hôm nay cũng không chỉ có một mình cô là tiểu mỹ nhân. Nữ khoa học gia của chúng ta, vì không có ai mời khiêu vũ nên đang cật lực tìm đối tượng đấy hả?”
Sở Vọng không trả lời anh ta, cũng không xoay đầu đi: bởi vì lúc này có một sĩ quan người Nhật cao ráo từ phía sau anh ta tiến đến, đi đằng sau là hai cô gái có gương mặt châu Á rất đẹp.
Chân Chân vừa thấy Sakuma, gần như nói bằng tiếng Anh: “Mời anh đi cho, cô ấy đã có bạn nhảy rồi.”
Sakuma Ichiro thấy cô thì càng cười toe toét, “Ô, thế à!” Lúc này người sĩ quan kia cùng hai cô gái cũng đã đến gần, một người trong đó tiến tới kéo tay Sakuma, mỉm cười với mọi người. Sakuma Ichiro vẫn nói: “Vậy thì tốt… Vì tôi cũng đã có bạn nhảy rồi.”
Lúc này, tiếng dương cầm dừng lại, thay vào đó là tiếng đàn violin dần vang lên. Những người đàn ông biết quy tắc đều đã tìm được bạn nhảy của mình, đám đông cùng tiến vào giữa sàn nhảy, các quý cô đứng thành một hàng, còn các quý ông đứng thành một hàng khác, mặt đối mặt. Vì vừa nãy vị trí gần, nên ở trên sàn khiêu vũ bây giờ, Chân Chân và bạn nhảy của cô ấy đứng ngay bên cạnh đôi của Sakuma Ichiro. Tuy Sở Vọng mỉm cười với ngài Hoàng, nhưng cứ luôn nhìn sang chỗ Chân Chân.
Tiếng đàn violin ngày càng du dương, hai bên chào nhau, các quý ông cầm lấy tay các quý cô. Cả ngài Hoàng và ngài Đỗ đều không cao —— như thể đàn ông sát nghiệt quá nặng thì không cao nổi —— lúc đối mặt với Di Nhã và Sở Vọng phải cố hết sức nhìn lên; Chân Chân và người Anh ở bên kia thì thoải mái hơn, nếu đem ra so thì hai người họ thật xứng đôi.
Điệu nhảy lần này rất thoải mái, chẳng trách cả ngài Hoàng và ngài Đỗ đều có thể nhảy, nhưng chỉ có thể nhảy một lượt này mà thôi. Sở Vọng chỉ có chút thời gian nghĩ đến vấn đề đó, bởi vì không lâu sau, trong tiếng đàn, ngài Hoàng nói liên tục.
“Cô ba đẹp lắm.” Ngài Hoàng nói.
“Cám ơn ngài.” Cô đáp.
“Toàn bộ người ở đây, chỉ có cô và cô sáu cùng người bạn kia của cô là những mỹ nhân phương Đông đẹp nhất.”
“Ngài Hoàng quá lời rồi.” Nụ cười cô cứng ngắc, lời khen này thốt ra từ miệng một đại lão đã trải qua tình trường gió trăng năm mươi năm, quả thật không thể tiếp nhận nổi. Cũng may mà ngài Hoàng nhanh chóng đổi đề tài, nói sang chuyện thời tiết rồi lại kể mấy câu chuyện cười nhạt nhẽo.
Sau mấy lượt đổi người rồi quay trở lại bên cạnh ngài Hoàng, ông ta lại hỏi: “Cô ba có biết xã giao là gì không?”
Cô đưa ra định nghĩa, “Là một nhóm người trò chuyện không bàn kinh doanh, nhưng lại hoàn thành đại sự.”
“Được cô Cát dạy dỗ, quả đúng là rất phi phàm. Nhưng cô có biết vì sao xã giao luôn phải đi kèm với khiêu vũ không? Vì trong buổi xã giao không thể nói nặng lời, còn những lời như ‘trời hôm nay đẹp quá’, ‘cô đẹp quá’, nói nhiều sẽ lộ tẩy, cho nên mới cần khiêu vũ, giao lưu thì sẽ thoát được chuyện giao lưu bằng ý nghĩ.”
Ngài Hoàng còn chưa kịp nói hết đạo lý cho cô nghe thì đã đến lúc phải xoay vòng, các cặp đôi xung quanh cũng đã thay đổi bạn nhảy ba lần; có một lần đến bên cạnh Tạ Trạch Ích, cô tình cờ thấy bạn nhảy của anh là một người phụ nữ da trắng, hình như là vợ của một nhà ngoại giao nào đó.
Khi trở lại bên cạnh ngài Hoàng, màn độc tấu violin cũng sắp kết thúc, “Điệu nhảy đầu tiên của ngày hôm nay chủ yếu là để bắt cặp, là sự kiện xã giao đầu tiên, cho nên thường có vài người muốn tiến hành giao lưu nữa; ví dụ như trong quân đội Anh có rất nhiều người có địa vị, trong số đó có người hoặc là muốn gả con gái trong nhà đi, hoặc muốn lung lay quan chức cấp cao; ngoài ra cũng có người chỉ mong muốn đơn giản, kiểu như ‘yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu’… Có điều cô ba nên nhìn xa vào, không thể chỉ chăm chăm nhìn sĩ quan nước khác được. Không phải ở đây còn có rất nhiều thanh niên Trung Hoa tài giỏi đẹp trai sao?”
Sở Vọng nghe thế, biết ngài Hoàng trách cô đang khiêu vũ mà lại lơ đãng nhìn người Nhật. Cô lúng túng cười xòa, đang định xin lỗi thì ngài Hoàng đã nắm tay cô đưa cô về chỗ ngồi, còn nói: “Chuyện này không ảnh hưởng tới đại cục, trái lại phải là tôi cám ơn cô ba đã chịu nể mặt khiêu vũ với tôi mới đúng. Hy vọng sau này có nhiều cơ hội qua lại với cô và cô Cát.”
Ngài Đỗ cũng đưa Di Nhã về lại chỗ ngồi, sau đó cùng ngài Hoàng đi lên lầu. Lúc người Anh đưa Chân Chân quay về, Di Nhã dán mắt nhìn người da trắng kia đang nhìn Chân Chân chăm chú, không khỏi cảm khái: “Muốn khiêu vũ với đàn ông trẻ tuổi quá đi.”
Chân Chân khéo léo từ chối lời mời lần hai của người nọ, rốt cuộc cũng có tâm trạng trêu cô nàng, “Vậy cậu đi mà nhảy. Nếu sợ ngài Tưởng không có ai thì còn có tôi với Sở Vọng đây.”
Di Nhã bật cười.
Lancy cũng ngồi xuống, cảm khái nói với Polla: “Đến mấy thứ cũ kĩ này cũng được chuyển ra, đúng là chán chết.” Dừng một lúc, nghe thấy xa xa có tiếng cười nói của con gái Nhật Bản, cô nàng còn cố ý nói, “Mấy người thấy vui toàn là mấy người chưa trải đời.”
Ba người đối mặt nhìn nhau, chỉ cười mà không nói gì. Lúc này người da trắng trước đó đã mời Lancy đi về phía các cô, Polla vỗ vai Lancy, nói: “Nhìn kìa, anh ta lại đến tìm cậu khiêu vũ đấy.” Lancy liếc mắt, thấp giọng nói, “Mình không định khiêu vũ tiếp với anh ta.”
Thế nhưng người Anh mặc áo đuôi tôm ấy lại dừng trước mặt Di Nhã, đột nhiên lắp bắp nói: “Vừa nãy tôi thấy cô, nhưng cô đã có bạn nhảy. Lượt kế tiếp, liệu có thể…”
Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của Lancy, nhưng giọng nữ bên cạnh lập tức im bặt.
Di Nhã ngả người ra sau, nhìn thẳng vào người nọ ít nhất là năm phút, sau đó mới nói, “Xin lỗi, tôi đã có bạn nhảy rồi.”
Mắt thấy người Anh kia đỏ mặt đi xa, Chân Chân nói, “Nếu cậu không nhảy với anh ta thì việc gì phải đùa cợt người ta như thế?”
Trong thời gian ấy, cũng có hai người đàn ông đến mời Chân Chân. Di Nhã thấp giọng nói đùa với Sở Vọng: “Sợ là tối nay Chân Chân muốn làm hoa thơm áp cỏ lạ rồi —— nhất định là do cái vẻ phiền muộn gần đây của nó làm nó trở nên đẳng cấp hơn.”
Sở Vọng và Di Nhã cười ngất, rồi sau đó cô lại để mắt tìm kiếm hai cô gái người Trung kia, thế nhưng vẫn không tìm thấy người đâu. Ban nhạc lại chơi một bài mới. Bản nhạc lần này rất vui tươi. đậm chất nhạc Jazz hòa lẫn điệu Twist, nhưng không phải ai cũng có thể nhảy được. Thế nhưng mọi người lại lập tức hoan hô vui mừng, rồi đưa mắt nhìn vào trung tâm sàn nhảy —— ở đó có một đôi nam nữ da trắng đang độc diễn. Cô gái mặc váy đỏ, ánh mắt trông như lửa, bước chân vừa nhanh vừa nhẹ nhàng. Chàng trai mặc tây trang màu đen, động tác có vẻ khá mệt mỏi, tựa như quỷ hút máu vừa bước ra khỏi cỗ quan tài, vì ngủ suốt đêm nên tay chân vẫn chưa linh hoạt, giữa những nhịp nhảy, cô gái đã dần dần kích thích anh ta, chẳng mấy chốc chàng trai cũng trở nên hưng phấn, như thể vừa được hồi sinh nhờ cô gái ấy. Tới khi chỉ số năng động được tăng cao, anh ta trở thành kẻ chủ động theo đuổi cô gái. Sau khi thành công, vẻ quyến rũ trêu ngươi dần trở nên kiêu kỳ tựa như một chú mèo…
Một vũ điệu tuyệt vời đến lạ thường, phối hợp với tiết tấu nhạc Jazz cực nhanh, đem lại vẻ đẹp ly kỳ kích thích thị giác và thính giác của người xem, ngay cả Sở Vọng vốn không có tâm trạng thưởng thức cũng bị thu hút. Có điều cô chỉ vừa “phiêu” theo điệu nhạc thì lập tức có người kéo hết kéo rồi lại đẩy cô từ phía sau, tức khắc cô bị đưa vào giữa sàn nhảy.
Nhìn thấy nụ cười của Oppenheimer ở trước mặt, cô ngoái đầu lại, kẻ đầu sỏ Fermi đã đẩy cô ban nãy đang đứng trong chỗ tối ở băng ghế cô ngồi, đắc chí khoát tay với hai người. Đôi nam nữ ban nãy lập tức nhường nửa sân khấu cho hai người; đám đông lại một lần nữa tập trung ánh mắt sang đây, thậm chí có người còn vỗ tay.
Sở Vọng trừng mắt nhìn anh, Oppenheimer lập tức cúi đầu cười với cô. Mọi người lại hoan hô lần nữa, Oppenheimer cũng bắt đầu di chuyển theo âm nhạc, mới đầu anh rất vụng về vặn hông, làm mọi người cười đau cả bụng; lúc nhìn xuống, Sở Vọng thấy anh nháy mắt, thì ra là cố tình. Ngay tức khắc cô cũng học theo động tác nhịp bước của anh, anh đi hai bước cô cũng đi hai bước, anh xoay hông hai cái cô cũng bắt chước theo; biên độ động tác không giảm, nét mặt biểu cảm cũng không thay đổi, chỉ là trong hai người thì một người vừa cứng vừa vụng về, còn một người lại nhẹ nhàng cân đối, như cùng một đề bài mà có hai cách giải vậy, lúc chia nhau ra thì lại có sự thú vị riêng; mà khi đặt chung vào nhau thì lại càng hài hòa.
Điệu nhảy đã tiến hành đến phần thứ ba, là phần nổi tiếng nhất trong giai điệu, cũng là điệu nhảy xã giao đầu tiên của nhiều người khi mới bắt đầu học giao tiếp; hai cặp đang khiêu vũ ở đây, tư thế giống y hệt, nhưng một bên là đôi trai gái trưởng thành quyến rũ, còn một bên lại như hai đứa trẻ đang bắt chước người lớn nhảy múa, vừa thú vị mà không khiến người ta ghét.
Có người hô lên: “Hay lắm! Hay lắm!”
Dần dà, mọi người cũng không còn ngại ngùng, từng đôi một cùng nhau tham dự. Có lúc bọn họ di chuyển rất đồng đều theo nhịp, nhưng cũng có lúc rất lộn xộn, chốc chốc lại vang lên tiếng nói cười; mọi thứ dần trở nên sôi nổi, khác hoàn toàn với lượt nhảy hời hợt đầu tiên.
Oppenheimer nói: “Lượt nhảy thứ nhất tên là ‘xin chào quý cô, có thể làm quen không?’, lượt thứ hai là ‘có thể nể mặt tôi cùng đi ăn tối không?’.”
Sở Vọng cũng đang nghĩ đến điều này, nhưng không nghĩ được thú vị như anh. Hai người lại xoay một vòng theo đám đông, Sở Vọng không kìm được cười lớn, hỏi: “Vậy lượt thứ ba là gì?”
…
Từ sau khi lượt nhảy thứ hai bắt đầu, Tạ Trạch Ích ở bên ngoài nhìn bóng hình màu đỏ trên sàn nhảy, rồi đi về phía băng ghế mà vừa nãy cô ngồi.
Polla đang làm giá không muốn nhảy điệu múa hạ cấp đó, cho nên liên tiếp từ chối mấy người, tự mình làm cao. Bên trái cô ta trống năm vị trí, đương lúc phiền muộn chán nản, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông mặc âu phục màu xám đậm tiến đến, cô ta lập tức xốc lại tinh thần, ưỡn người cao lên ba tấc; đôi mắt màu xanh lá phát ra tia sáng, gần như muốn vươn đôi tay ngọc vẫy gọi anh, nhưng người nọ lại ngồi phịch xuống bên cạnh cô ta.
“…” Polla uốn éo xoay mặt đi.
Hai anh em nhìn ra ý đồ, không khỏi rơi vào im lặng. Một lúc sau, Di Nhã nói, “Anh đến muộn thật đấy.”
Tạ Trạch Ích nheo mắt nhìn về bên kia, “Không phải cô ấy đang chơi rất vui sao?”
Di Nhã quay qua nhìn anh, cười hỏi, “Thế còn anh?”
Tạ Trạch Ích ngoái đầu nhìn lại.
“Hồi chiều dì Cát có gọi điện tới, dì ấy nói ông cha của vị hôn phu cũ của cậu ấy vẫn đề nghị ông Lâm gả cô ba cho con trai ông ta,” Di Nhã tức quá hóa cười, “Dì Cát nói, với cái nết xấu của ông Lâm thì chắc là đồng ý ngay. Hai ông cha thảo luận một hồi, cộng thêm lần trước cậu ấy còn ồn ào giải vây cho cậu Tư ở khách sạn Thượng Hải, không chừng sáng mai, mọi tờ báo lớn nhỏ đều đăng tin hỷ sự của hai nhà Tư Lâm đấy. Anh tính đợi đến lúc đó thật à?”
Tạ Trạch Ích cụp mắt, làn mi đen cùng hốc mắt sâu khiến anh có vẻ sa sút, nhưng ngoài miệng vẫn tự giễu, “Em nhìn cô ấy xem, có vẻ gì là thích anh không?”
“Lạ à nha, từ nhỏ đến lớn em toàn nghe người ta nói ‘cháu có một người anh rất hấp dẫn’ cơ mà.” Di Nhã nghiêng đầu nhìn anh, “Đợi tới khi cả thế giới biết ai là chồng chưa cưới của cậu ấy, thì anh nắm chắc được bao nhiêu phần thuyết phục ba thành công đây?”
***
Khi âm thanh của điệu nhảy thứ hai dần tắt, tiếng đàn accordion chậm rãi vang lên. Sở Vọng đỡ vai Oppenheimer, vừa thở hắt ra thì nghe thấy anh nói: “Điệu thứ ba, bình thường gọi là ‘Có muốn đến nhà tôi ngồi một lúc không?’.”
Người trên sàn nhảy đã tản đi, nhưng cũng có nhiều cặp mới cười nói bước vào. Oppenheimer dẫn dắt cô nhảy điệu tăng-gô, cô xoay một vòng tiến ra ngoài, đột nhiên có một người áp sát, lặng lẽ đỡ lấy cô từ trong tay Oppenheimer.
Người kia cúi người, kéo tay cô đặt lên vai mình, đỡ lấy eo cô, im lặng hướng dẫn cô di chuyển trong điệu nhảy xoay nhanh. “Anh Tạ.” Cô thốt lên, nhưng người kia không đáp; cô vẫn chưa lấy lại hơi thở từ điệu nhảy trước đó, bây giờ phải dồn sức tập trung mới không để chân mình hụt nhịp; chùm sáng đỏ từ đèn xoay hắt lên người anh mảng sáng mảng tối, nhiều lần khi mặt đối mặt, dù đang ngẩng đầu thì cô cũng không thấy rõ nét mặt anh, chỉ cảm thấy hôm nay anh có vẻ rất trầm.
Nói gì đó đi mà, như bình thường cũng được. Cô nghĩ bụng. Im lặng như thế, không hiểu sao lại làm cô rất dễ phân tâm, đáy lòng vô hình trở nên sốt ruột, đàn accordion càng kéo nhanh thì càng như có ngọn lửa đốt cháy buồng tim. “Khiêu vũ là giao lưu cơ thể thay ý nghĩ.” Cô nhớ lại lời ngài Hoàng nói, cảm thấy không đúng lắm. Nếu là giao lưu cơ thể thì không phải càng khiến người ta mất tự nhiên hơn sao, cô có thể cảm nhận được bàn tay đang đỡ eo cô trở nên nóng hổi.
Có một khắc dừng lại khi đang cao trào, người nghe lần đầu sẽ rất dễ tưởng rằng bản nhạc đã kết thúc.
Tạ Trạch Ích buông bàn tay đặt bên eo cô ra. Cô nhân đó toan nói: Anh Tạ, tôi không nhảy nữa, cho tôi nghỉ một lúc đi.
Nhưng khi cúi đầu vừa thở hắt thì đột nhiên, cô bị một ngoại lực đẩy ra; còn chưa kịp giật mình thì bàn tay nắm chặt cô lập tức kéo cô trở lại bên cạnh, cũng vì thế mà cô ngã vào lòng anh.
Cô sợ hãi hét lên, trong chớp mắt, tiếng đàn accordion như khúc nhạc nền, như tiếng sét vang lên; con tim cô bồi hồi run lên, nhưng Tạ Trạch Ích vẫn giữ nguyên tư thế, để cơ thể cô dán chặt vào mình một cách tự nhiên, rồi một lần nữa, nhịp chân sải bước.