Đọc truyện Giờ Đang Nơi Đâu – Chương 102: Đêm (17)
Đến thứ năm, cô Hứa lại tới thăm một lần.
Sau khi về từ chỗ Sở Vọng, cô ấy bàn bạc tìm một tên móc túi ở khu Hạp Bắc, nhờ gã đánh ba chiếc chìa khóa vạn năng. Đến tối, sau khi “bác sĩ” ở bệnh viện nhà máy sợi dệt ra về, ở lại trực chỉ có bảo vệ Nhật Bản. Trong bóng đêm, cô ấy cẩn thận né tránh lính Nhật, một thân một mình lẻn vào “vườn hoa kinh khủng”, dùng chìa khóa vạn năng mở ổ khóa hàng rào sắt của từng tòa nhà, một đêm thức trắng không rời đi.
“Vì cả tòa nhà C cấm người không phận sự ra vào, canh gác cũng nghiêm ngặt nhất, nên trời vừa tối là tôi đã đi thẳng đến tòa nhà C.”
Chỗ đó à, chỉ mới vừa nghĩ tới thôi mà Sở Vọng đã cảm thấy tóc gáy dựng ngược lên hết. Nghe cô Hứa kể xong, đến cô còn thấy rùng mình khiếp sợ chứ đừng nói là một cô gái, trong đêm tối, một mình lẻn vào phòng thí nghiệm vi khuẩn tối mù.
“Hồi trước nghe thấy âm thanh máy móc vận hành phát ra từ tòa nhà C. Đến xem thì mới biết, cả máy ly tâm và máy sấy đều được sử dụng để tạo bào tử vi khuẩn. Đi xuống tầng hầm là có một tủ đông. Ở đó, tôi đã thấy xác chết trẻ sơ sinh và tử thai, bên dưới đề ngày đưa tới, chính là hôm nay. Tử thai dùng làm gì? Tôi đã nghĩ rất lâu, cuối cùng mới nhận ra, xác chết tươi nhất chính là thai nhi và trẻ sơ sinh vừa tử vong, tế bào của chúng có độ nhạy gần với dạng sống bình thường.”
Sở Vọng im lặng lắng nghe, không lên tiếng.
“Mỗi mỗi nóc ở tòa nhà C đều là phòng thí nghiệm, nhưng không có thông tin nào được lưu trữ. Có vẻ mọi thứ đều đã được tiêu hủy vào trước nửa đêm. Ngoài việc thấy rất nhiều kính hiển vi tiên tiến tinh vi nhất và một loạt trực khuẩn thán thư hoạt tính thấp, tôi cũng đã được chứng kiến thứ gọi là “bột máu”. Em biết không, tôi đã dùng giấy thử cao su thử nghiệm, kháng thể trong đó không phải là gia súc hay động vật có vú nào khác. Rất có thể thành phần trong đó là từ mấy đứa trẻ sơ sinh chết yểu và tử thai kia.”
“Tòa nhà B là phòng tiêu bản. Tất cả các chủng vi rút và chủng vi khuẩn tới từ nhà C đều được lưu trữ ở đây. Vì những chủng này nên ở đây cần độ ẩm và áp suất không đổi, áp suất không khí âm, cũng cần phải tự động lọc và chống lại các rung động mạnh. Dây điện mạch điện cùng với phần lớn hiệu điện thế nối từ công ty Điện lực Hoa Thương cũng được dùng để duy trì hoạt động bình thường của tất cả các thiết bị trong tòa nhà này. Đêm khuya vắng người, ở tòa nhà B chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy, luồng không khí với dòng điện trong đường ống mạch điện trên tường. Máy phát điện nằm ngay dưới nóc nhà B. Nên dù cho cả Thượng Hải có bị cúp điện thì máy phát điện vẫn có thể tự động cung cấp điện cho nhà B. Chị có nhìn vội qua, bên trên viết bằng tiếng Nhật: 033, môi trường nuôi cấy Ishii.”
“Lúc ấy tôi không biết rốt cuộc thành phần của hai chủng này là gì, ở nhà B cũng không có kính hiển vi để kiểm tra, trừ khi đưa chủng đến nhà C, có điều chuyện này quá nguy hiểm. Phải công nhận là bọn chúng tiến hành rất nghiêm ngặt chặt chẽ. Bọn chúng sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào ở nhà B, vì tôi thấy có một thùng dầu hỏa rất lớn, đặt ngay ngoài hành lang, cạnh đó còn có vật đốt, giúp bọn chúng có thể lập tức đốt cháy cả tòa nhà nếu có bất trắc, thuận lợi hủy thi diệt tích. Nên tôi lại đến tòa nhà A, thấy đám ‘y tá’ bọn họ thường xuyên ôm một chồng túi giấy da lớn đi ngang qua hành lang. Thời gian không còn nhiều, không kịp đến phòng in ấn với phòng công vụ nên tôi đã đến thẳng phòng lưu trữ.”
“033 là môi trường nuôi cấy bột máu bò truyền thống, còn Ishii … là bột máu người! Sử dụng máu bò làm thức ăn gia súc do nó có hàm lượng protein cao, vậy vì sao lại dùng máu người? Máu bò có thể cung cấp để nuôi dưỡng chủng vi khuẩn, nếu đổi thành máu người thì cần đến bao nhiêu người? Nếu như chỉ là tử thai và xác trẻ sơ sinh dưới tầng hầm tòa nhà C… thì tôi thật sự không tưởng tượng nổi. Rốt cuộc một ngày Thượng Hải có bao nhiêu đứa trẻ chào đời, rồi được bao nhiêu đứa trong số đó tử vong?… Tôi định trộm ít tài liệu đi ra, nhưng sau lại nghĩ, tuyệt đối không thể! Dù có đưa tài liệu của mỗi tòa nhà A ra ánh sáng, thì với trình độ kín đáo của chúng, tôi có thể tưởng tượng được bọn chúng có thể tuyên bố với lý do: ‘Người nghèo khó ở quanh Thượng Hải bệnh tật liên minh, bởi vì điều kiện sinh hoạt quá bẩn, chế độ làm việc nghỉ ngơi quá tệ. Nay đang độ mưa dầm trong xuân hạ, rất dễ mang đến nguy hiểm tiềm ẩn cho khu tô giới Thượng Hải. Cho nên bọn chúng đang chế tạo vắc-xin phòng đậu mùa, dịch hạch và các bệnh truyền nhiễm khác. Vì thế bọn chúng cần có máu người, chứ không phải là máu bò. Nên bọn chúng cần thu gom xác trẻ sơ sinh từ nhiều nơi!’ Ngay cả tôi cũng có thể nghĩ đến, thì bọn chúng hoàn toàn có thể giải thích với lý do đó! Trừ khi lấy ra hết bằng chứng trong bệnh viện nhà máy thì mới có thể để bên ngoài tin, làm gì có một phòng thí nghiệm vì để sản xuất protein kháng huyết thanh mà tạo ra nhiều môi trường nuôi cấy bệnh khuẩn như thế! Rồi môi trường nuôi cấy cần nhiều ‘thức ăn gia súc’ như vậy, rốt cuộc lấy từ đâu ra nhiều máu người đến thế?!”
Thật ra không cần cô Hứa nói, Sở Vọng cũng biết sự khác nhau giữa 033 và môi trường đào tạo Ishii. Điều đó đã được ghi lại trong sách giáo khoa của môn học liên quan đến thời đại tội ác này, nhưng nghe chính miệng một sinh viên Y ở Trung Quốc trong thời đại này nói ra, thì còn sởn tóc gáy hơn so với việc nghe đời sau kể lại nhiều.
Cô nhìn cậu bé ngủ say trên ghế, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kỳ quái: “Trong những ‘xác trẻ sơ sinh’, liệu có thể có vài đứa ‘bất ngờ’ không?”
“Bất ngờ gì cơ?”
“Thì là lúc đưa đến chưa chết hẳn, vì nguyên nhân nào đó mà vẫn còn sống. Hoặc là, thứ đưa tới bệnh viện, có lẽ không phải là xác trẻ sơ sinh…”
“Chuyện này nghe vô lý quá.” Cô Hứa cau mày, “Chúng ta đã phân tích rồi còn gì, nếu bọn chúng muốn có một số lượng lớn trẻ sơ sinh thai nhi như vậy, thì có lẽ một phần trong số đó là từ những gia đình dân tỵ nạn không nuôi nổi ở khu Hạp Bắc, hầu hết đều là thai nhi nữ. Một đứa bé trai bình thường, nuôi đến tầm 12 tuổi là có thể lao động để nuôi cả gia đình, không có lý nào bọn họ lại từ bỏ cả. Còn những phôi thai và trẻ sơ sinh nam trong bệnh viện thì rất có thể đến từ đường số 4, em hiểu ý tôi không? Một đứa con nít ít tuổi như vậy chắc chắn sẽ không nhớ mình bị đưa đến bệnh viện thế nào, sống được ra sao. Dù có tìm được mẹ của nó, thì em cảm thấy bà ta sẽ thừa nhận ư?”
Nghe cô Hứa nói vậy, Sở Vọng im lặng.
Đây không phải là thời đại cô quen thuộc, mà là dân tộc tồn tại trong sách sử, bị người Nhật chế giễu là “ngoại tộc đô hộ”gần ba trăm năm. Là thời đại sống lưng đã gãy, vô cùng tối tăm.
Sở dĩ người Nhật sửa đổi bệnh viện nhà máy sợi dệt này là bởi vì bọn họ đã sớm biết mình có thể có được nhiều nguồn trẻ sơ sinh và phôi thai như thế: Cha mẹ vất vả long đong, chỉ vì chút lợi ích trước mắt, có lẽ chỉ một hoặc hai đồng đô la, hoặc có lẽ là để con trai tìm được một công việc với số tiền lương ít ỏi ở tô giới Hồng Khẩu, chút tiền ấy đủ để người nhà sống qua cả mùa đông. Thượng Hải cũng có chuỗi công nghiệp tình dục khổng lồ, trong thời đại mà điều kiện chữa bệnh và phòng tránh thai còn lạc hậu thấp kém, thì không biết mỗi ngày có bao nhiêu sinh mạng mới “không thể không” chào đời… Những sinh mệnh khó có thể sinh tồn này là những người hiền lành ngoan ngoãn, hoặc là kiên cường cố chấp. Bọn họ tự nguyện làm những con cừu hiến xác cho đồ tể, là những con kiến mê muội nhất, góp phần để cho đế quốc hoành hành ngang ngược ở tô giới, miệt thị tính mạng của người Trung Quốc.
“Nhất định chúng ta phải chụp được ảnh. Chụp lại mọi bằng chứng tội ác của chúng, trước khi bọn chúng dùng dầu lửa thiêu đốt tất cả. Nhưng dù là ban đêm khi các nhân viên đều ra về, thì đội tuần tra Nhật vẫn canh giữ không cho bất cứ ai ra vào. Tôi nghĩ chúng ta chỉ có một cơ hội…”
Cô Hứa đưa cho cô một tờ giấy, trên đó viết:
“Tối thứ sáu, thiếu tá Fujima Daiji phụ trách nhà máy kéo sợi cùng hơn mười đại úy và trung úy khác sẽ đi tham dự yến tiệc Trung Nhật Anh. Đây là một cơ hội cực tốt. Chúng ta cho hai cô gái đến dự tiệc, cố gắng quấn lấy Fujima câu giờ, cho tôi và người khác có thời gian…” Thấy sắc mặt Sở Vọng, cô ấy vội viết bổ sung: “Bọn họ đã được huấn luyện chuyên nghiệp, cũng tự nguyện làm chuyện đó.”
Cô biết, cô Hứa cũng giống hai cô gái ấy, lúc tổ chức cần thì sẽ sẵn lòng trở thành người tử vì đạo. Khi cô lấy tiêu chuẩn của mình để cư xử với người khác thì kiểu gì cũng sẽ bị lệch cán cân, và cô cũng đã ý thức được điều ấy rồi.
Sở Vọng: “Cần tôi làm gì không?”
Cô Hứa lắc đầu, “Không, không cần đâu, em đã làm quá nhiều rồi… Chuyện lần trước đó, Chân Chân có khỏe không?”
Cô đã gọi điện đến nhà Chân Chân mấy lần. Ông Tiết hiểu rất rõ tình cảm của con gái, chỉ nói cô ấy ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe. Mà bản thân cô cũng bận nên không đến làm phiền.
Sở Vọng tò mò hỏi: “Vì sao chị không hỏi về cô Thẩm?”
Cô Hứa không đáp.
“Bởi vì cô ấy từ một kẻ đi hại trở thành người bị hại, cuối cùng lại trở thành kẻ đi hại, cho nên đúng người đúng tội?”
“Có lẽ em sẽ cảm thấy tôi vô lý, nhưng… Cục trưởng Thẩm bảo vệ cũng như im lặng trong chuyện con gái mình đi hại như vậy, chính là hành động đồng lõa lớn nhất giúp bọn chúng ức hiếp quốc gia này. Vốn dĩ ông ấy có thể đứng ra, cả nhà ông ấy đúng là đúng người đúng tội, mà tôi cũng rất lấy làm có lỗi với Chân Chân.” Cô ấy nhìn Sở Vọng, “Tôi biết em sẽ cho rằng thứ người như tôi rất khó hiểu, nhưng xin lỗi, tôi tôn trọng em chứ không cần em phải hiểu mình. Cô ba, cám ơn em đã cung cấp thông tin.” Nói rồi, cô ấy cầm lấy áo khoác rời đi.
Cô Hứa đi rồi, Sở Vọng chìm đắm trong bóng tối với ngọn nến bập bùng, hồi tưởng lại những lời mình đã nói. Cô chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở cực nhỏ của cậu bé kia. Lúc ngủ say, cậu bé mở miệng không chút đề phòng, thở ra một hơi thở, tựa như âm thanh câm lặng của người dân ngoan ngoãn tại thành phố này, đất nước này. Sự nhẫn nại và nghe lời cùng sự tôn nghiêm có thể bị bất cứ ai chà đạp là thứ mà ai ai trên thế giới này cũng biết, ngay tại khoảnh khắc này, những người Trung Quốc đang tìm vàng ở California bên kia bờ đại dương cũng là nạn nhân của bạo lực tập thể, nhưng lại trở thành đối tượng bị xúc phạm bởi “đạo luật bài trừ người Hoa”, trạm di trú trên đảo Thiên Sứ chính là căn cứ xử lý bọn họ. Quốc gia bài trừ người Hoa không chỉ có mỗi Mỹ, mà còn có cả Canada, Brazil, Indonesia…
Nếu đến cuối cùng dân tộc này vẫn không chịu lên tiếng, chẳng lẽ vẫn muốn trơ mắt nhìn số ít những người tử đạo phải như con thiêu thân lao vào đống lửa ư?
Cô khẽ vỗ nhẹ vào má cậu bé. Trong bóng tối, nó mơ màng mở mắt, cô hỏi: “Em có nhớ mẹ mình không?”
Nó lẩm bẩm mơ hồ, khó hiểu nhìn cô.
Cô lấy hết tất cả thức ăn ra khỏi tủ lạnh rồi xếp nó trước mặt mình, lại hỏi một cách khẩn khoản: “Em cố suy nghĩ cẩn thận đi, có được không?”
Cậu bé mở to mắt, sự ngu ngơ trong đó khiến cô vừa thương xót lại đau lòng. Dỗ một đứa trẻ đòi hỏi kiên nhẫn và có kỹ năng, mà vừa hay đây là chuyện cô tệ nhất.
“Thôi quên đi, em đi ngủ đi.” Cô tuyệt vọng nói.